Ca Đoàn Alleluia Du Ký_ Một Thoáng Cần Thơ
http://gxthohoang.net/images/thumbna...82-400x300.JPG
Mãi ngắm hoàng hôn trên sông, 19 giờ 30 mặt trời đã ngủ từ lúc nào chẳng ai hay, bóng điện đêm đã chiếu sáng bờ sông dịu dàng và mờ ảo, chúng tôi lên đò nhỏ ra chiếc du thuyền để dùng cơm tối và thưởng thức tiếng hát với giọng hò đêm trên sông lung linh và huyền ảo, có tân nhạc, có cải lương nhưng tôi thích nhất là những điệu hò mượt mà trầm lắng nghe tinh khiết như những điệu hò của những thôn nữ miệt vườn vùng châu thổ…
Từ Bình Dương, xe chúng tôi bon bon qua những khu công nghiệp sầm uất, đúng là người như nêm, ngựa xe như nước…
Tới Sài Gòn tiến về Tiền Giang trên con đường cao tốc, xe chạy êm, không bị xốc bởi ổ gà ổ voi như quốc lộ 14, nhưng lại bị cái nắng khủng khiếp của Miền Nam hành hạ, mồ hôi nhễ nhại bởi không được xử dụng máy lạnh, các bà không chịu xài vì sợ say xe, nóng thì cố chịu, say lê lết mệt nhoài phải ngủ vùi tóc tai bơ phờ mất duyên…. hic…. Rõ khổ đành bấm bụng để cho cái nóng hành hạ...
Đúng là đồng bằng, đường bằng phẳng thẳng tắp, nhiều kênh rạch nên nhiều cầu, đi trên xe ai cũng xuýt xoa bởi mùi thơm của lúa chín, đã lâu lắm rồi, mặc dầu làm nông nghiệp nhưng chẳng mấy khi được thưởng thức mùi hăng hắc của rơm rạ hay mùi thơm khó diễn tả của lúa chín....
Chạy miết đến hơn 13 giờ 30 chúng tôi mới nhìn thấy một quán cơm ven đường, quán tương đối rộng rãi, thích nhất là sạch sẽ, các xe khách cũng dừng đây khá đông để nghỉ ngơi và đặc biệt giải quyết cơn đói đang cồn cào thôi thúc….
Phần đông mọi người trong chuyến đi hôm nay, đây là lần đầu tiên được thưởng thức những món ăn của Miền Tây sông nước, cơm vừa thơm vừa dẻo, ăn với cá keo kho tộ vừa cay vừa ngọt vừa mặn,nuốt đến đâu thấm đến đó, ngoài món cá keo, mọi người còn xuýt xoa với món canh cua đồng ngọt lịm không chê vào đâu được…
Nhờ chạy trên tuyến nầy mà chúng tôi được ngắm nhìn 2 cái cầu nổi tiếng ở Việt Nam:
-Cầu Mỹ Thuận được bắc qua sông Tiền nối 2 tỉnh Tiền Giang và Vĩnh Long,Đây cũng là cây cầu dây văng lớn nhất Việt Nam.
-Cầu Cần Thơ Bắc qua sông Hậu nối 2 thành phố Vĩnh Long và Cần Thơ, đây là cầu dây văng lớn nhất Đông Nam Á.
Qua cầu Cần Thơ, chúng tôi đã vào Huyện Cái Răng của Thành phố Cần Thơ, ấn tượng đập vào mắt ban đầu chính là một chút duyên thầm kín đáo đầy duyên dáng trong tà áo bà ba của các thiếu nữ vùng châu thổ cùng chút điệu đà của một thành phố đang chuyển mình trong tiến trình đô thị hoá...
Về khách sạn nghỉ ngơi, chiều buông chậm rãi, chúng tôi ra bến Ninh Kiều, nơi mà người dân Cần Thơ luôn tự hào và kiêu hãnh khi được nhắc tên để ngắm Thành Phố đang dần nghiêng mình xuống giòng sông êm ả, đứng nơi bờ sông, chúng tôi say đắm nhìn ra giòng Hậu Giang hiền hòa và thơ mộng….
"Cần Thơ có bến Ninh Kiều
Có dòng sông đẹp với nhiều giai nhân."
Mãi ngắm hoàng hôn trên sông, 19 giờ 30 mặt trời đã ngủ từ lúc nào chẳng ai hay, bóng điện đêm đã chiếu sáng bờ sông dịu dàng và mờ ảo, chúng tôi lên đò nhỏ ra chiếc du thuyền để dùng cơm tối và thưởng thức tiếng hát với giọng hò đêm trên sông lung linh và huyền ảo, có tân nhạc, có cải lương nhưng tôi thích nhất là những điệu hò mượt mà trầm lắng nghe tinh khiết như những điệu hò của những thôn nữ miệt vườn vùng châu thổ…
Hò ơ, hò ơ ớ ơ...
Cần Thơ gạo trắng nước trong
Ai đi đến đó, lòng không muốn về
... Nước phù sa là nước dòng sông Hậu,
Đất lành chim đậu là đất Cần Thơ...
(Còn tiếp)
Hồng Bính
Ca Đoàn Alleluia Du Ký_ Hành Hương Nhà Thờ Tắc Sậy
http://gxthohoang.net/images/thumbna...34-400x300.JPG
Hòa với đoàn hành hương, tôi nhận thấy có đủ mọi màu sắc tâm linh, không phải chỉ duy nhất là người Công Giáo, họ từ nhiều miền của đất nước tự phát và tự nguyện về đây, họ đến với cha PhanXiCô với niềm tin và lòng yêu mến thực thụ, họ nhìn về cha như: “ là người từ tâm,chuyên cứu nhân độ thế” như nhận định của Đức Giám Mục G.B. Bùi Tuần.
Trời vừa tảng sáng, chúng tôi lên xe đến với một nhân vật rất đặc biệt đang an nghỉ tại nhà thờ Tắc Sậy thuộc Giáo Phận Cần Thơ, người đó chính là cha PhanXiCô XaViê Trương Bửu Diệp, một người Công Giáo Việt Nam rất được nhiều người mến mộ.
Đi theo đường tắt, vừa đi vừa ngắm cảnh mênh mông của ruộng vườn miền tây, đến 9 giờ 30 chúng tôi đi vào một xã nhỏ, một con đường rất nhỏ nằm bên một giòng sông cũng khá nhỏ của Huyện Giá Rai tỉnh Bạc Liêu, xe bị giữ lại một lát vì đi vào đường cấm, nhưng rất may mắn được tha và chúng tôi hân hoan lên đường tới nhà Thờ Tắc Sậy chỉ còn khoảng 3 km.
Tới nhà thờ Tắc Sậy, chúng tôi không ngờ cơ ngơi lại to lớn, đẹp và khang trang như vậy, nằm ngoài sự tưởng tượng của mọi người, Một ngôi Thánh Đường rộng lớn và tráng lệ, một dãy nhà ba tầng nằm bên phải nhà thờ dùng làm nơi cho khách hành hương có chỗ nghỉ ngơi, bên trái nhà thờ là khu lăng mộ cũ và mới của cha Trương Bửu Diệp…
Hòa với đoàn hành hương, tôi nhận thấy có đủ mọi màu sắc tâm linh, không phải chỉ duy nhất là người Công Giáo, họ từ nhiều miền của đất nước tự phát và tự nguyện về đây, họ đến với cha PhanXiCô với niềm tin và lòng yêu mến thực thụ, họ nhìn về cha như: “ là người từ tâm,chuyên cứu nhân độ thế” như nhận định của Đức Giám Mục G.B. Bùi Tuần.
Cha Trương Bửu Diệp sinh ngày 01 tháng 01 năm 1897 tại họ đạo Cồn Phước thuộc giáo phận Long Xuyên, Ngài chết ngày 12 tháng 3 năm 1946 tại Tắc Sậy, trong thời kỳ lộn xộn căng thẳng giữa các lực lượng chính trị tôn giáo tại địa phương….Tháng Ba năm 1930, cha về nhận nhiệm sở tại họ đạo Tắc Sậy. Trong những năm làm chính xứ, cha đã liên hệ, giúp đỡ để thành lập thêm nhiều họ đạo lân cận như: Bà Đốc, Cam Bô, An Hải, Đầu Sấu, Chủ Chí, Khúc Tréo, Đồng Gò, Rạch Rắn. Năm 1945-1946, chiến tranh loạn lạc, giáo dân phải di tản khắp nơi, linh mục bề trên của giáo phận là Trần Minh Ký ở Bạc Liêu và cả người Pháp cũng gọi cha đi tránh nạn, khi nào tình hình yên ổn thì hãy trở về họ đạo, nhưng cha đã từ chối và trả lời: “Tôi sống giữa đoàn chiên và nếu có chết cũng chết giữa đoàn chiên. Tôi không đi đâu hết” và đấy chính là một nét đẹp, phải nói là đẹp nhất của cha Trương Bửu Diệp như Đức Giám Mục G.B Bùi Tuần nhận xét: “Cha Trương Bửu Diệp làm chứng cho tình yêu của Thiên Chúa là Cha thương xót mọi người.
Vẻ đẹp nhất nơi Cha Diệp là tình yêu thương đối với đoàn chiên nói riêng và đồng bào xung quanh nói chung.
Tình yêu này được diễn tả bằng hai mặt: Phục vụ và hy sinh. Phục vụ là đáp ứng nhu cầu của dân, cách riêng là thương cảm, chia sẻ những nỗi khổ của dân, và chỉ vạch cho họ con đường dẫn tới hạnh phúc thực. Hy sinh là chịu gian khổ cùng với dân, chịu đau khổ thay cho dân, gắn bó với dân, hy sinh mạng sống mình để cứu dân. Ngài phục vụ một cách từ tốn. Ngài hy sinh một cách khiêm nhường”( GM Bùi Tuần)
Sau khi thăm viếng, xin lời khấn cả đoàn chúng tôi đã ghi hình lưu niệm, khi hàn huyên trao đổi với nhau, mọi người đều mong cuộc vận động phong Chân Phước cho cha Trương Bửu Diệp sớm được Tòa Thánh chuẩn nhận, Việc xin phong Chân phước cho cha Trương Bửu Diệp đã được Đức giám mục Cần Thơ Stêphanô Tri Bửu Thiên trình bày với Hội đồng Giám mục Việt Nam cách nay vài năm, nhân dịp Tổ chức này tiến hành xin phong Chân phước cho hai giám mục tiên khởi của Việt Nam.
Hồng Bính
(Còn Tiếp)
Ca Đoàn Alleluia Du Ký_ Một Ngày Với Mũi Né Hòn Rơm
http://gxthohoang.net/images/thumbna...81-400x300.JPG
Đồi Cát vàng óng dưới nắng mặt trời chói chang, chúng tôi đi dạo , ngắm bầu trời, nhìn biển và nhìn những dấu chân lượn sóng in hằn trên cát, trông huyền ảo như sa mạc Sahara mà mọi người chỉ mới được nhìn trên phim ảnh….Mua vài tấm trượt, anh chị em reo hò trượt cát vui vẻ….
Bài Hát: Nhớ Về Mũi Né Hòn Rơm
Nhạc: Văn Chửng
Thể Hiện: Đang Cập Nhật
http://gxthohoang.net/plugins/conten...rolbar/cap.png
Một chuyến xe đêm đi Phan Thiết, nghe nói từ cầu Sài Gòn tới Phan Thiết phải vượt qua 184 km đường dài, từ Bạc Liêu về Sài Gòn cả đoàn chúng tôi đã dừng lại một quán võng bên đường ở miệt vườn Tiền Giang nằm nghỉ lấy sức, và đặc biệt là để cho mọi người được thưởng thức nước dừa Miền Tây giải nhiệt kẻo về nhà người ta hỏi lại không biết mùi vị nước dừa của vùng sông nước ra sao phải bẽ mặt, chúng tôi tới Cầu Sài Gòn lúc 19 giờ tối và chạy mãi tới gần Long Khánh mới nghỉ ngơi giải quyết cái bụng réo gọi cồn cào...
Trời về khuya, xe chạy cứ chạy, cả đoàn ngủ mê mệt lúc nào chẳng hay, chỉ chợt giật mình tỉnh giấc vì không khí mằn mặn của gió biển luồn vào mấy cửa xe mở toang mơn man mát rượi trên khuôn mặt ngái ngủ của mọi người khiến cả xe tỉnh hẳn, ngồi thẳng người mở to mắt nhìn thành phố Phan Thiết về khuya an bình và trầm lặng…..
Từ Phan Thiết về Mũi Né còn phải tới 22km nữa,Xe chạy êm ru trên đường bờ biển, phải nói đây là một xa lộ tuyệt đẹp, trời đêm mát mẻ không ổ gà, xe chay bon bon chẵng mấy chốc đã tới khu du lịch Hòn Rơm vừa đúng 1 giờ sáng, chúng tôi vào khách sạn Biển xanh nhận phòng, tắm rửa nghỉ ngơi lấy sức cho hành trình ngày mai…
Nghe nói Hòn Rơm là tên một núi nhỏ vẫn còn hoang sơ, Ở trên núi này có một loại cỏ ống dài khoảng 0,50m; vào mùa nắng lớn, cỏ bị cháy khô, màu vàng. Người dân đi biển ở ngoài khơi nhìn vào ngọn núi thấy dáng vẻ khô vàng giống như một đụm rơm khổng lồ, nên mới gọi là Hòn Rơm.
Thức khuya lại đi đường xa mệt nên 7 giờ sáng mọi người mới thức giấc, vệ sinh cá nhân xong tập trung xuống nhà ăn của khách sạn ăn sáng uống cà phê ngắm biển xanh trong vắt, nhè nhẹ gợn sóng….
8 giờ mọi người lên xe đi tham quan Mũi Né, tham qua đồi cát…
Mũi Né đang trong giai đoạn xây dựng và hình thành những khu biệt thự xinh đẹp, phần đông là dành cho khách Tây trú ngụ…
Đồi Cát vàng óng dưới nắng mặt trời chói chang, chúng tôi đi dạo , ngắm bầu trời, nhìn biển và nhìn những dấu chân lượn sóng in hằn trên cát, trông huyền ảo như sa mạc Sahara mà mọi người chỉ mới được nhìn trên phim ảnh….Mua vài tấm trượt, anh chị em reo hò trượt cát vui vẻ….
Khi đã cảm thấy mệt vì trượt cát và nắng nóng, mọi người lên xe tìm tới một cửa hàng biển để mua sắm một số mặt hàng đặc sản của Phan Thiết về làm quà cho người thân…
10 giờ 30 chúng tôi đã có mặt tại khách sạn Biển Xanh, kéo nhau xuống tắm, mỗi người một lần đi thử ca nô lướt sóng tìm một chút cảm giác mạnh nơi biển khơi, lúc đầu ai cũng e ngại nhưng khi đã lao đi rồi đều cảm thấy thú vị và thích thú…
Tại đây, nước biển mặn hơn Nha Trang, nước xanh trong vắt, sóng êm. Vào mỗi buổi sáng, hoặc chiều tà mà được ngồi đây ngắm bình minh lên hay hoàng hôn buông xuống hoặc ngắm trời đêm với ánh trăng lên vằng vặc ánh sáng vàng ảo nhạt, lung linh và trữ tình….
Từ giã nơi đây, chắc hẳn ai cũng vậy thôi, sẽ nhớ mãi biển xanh êm ả, gió nhè nhẹ ru miên man qua những rặng dừa mát rượi, nhớ mãi nét hoang sơ của những đồi cát vàng, cát trắng mê hoặc lòng người…
(Còn Tiếp)
Hồng Bính
Ca Đoàn Alleluia Du Ký_ Vượt Đèo Gia Bắc
http://www.gxthohoang.net/images/thu...08-400x300.JPG
- Xe bắt đầu lên đèo Gia Bắc, Đèo nối liền Phan Thiết với Cao Nguyên Di Linh, Với đỉnh cao nhất là 800m trên mực nước biển, đường đèo hiểm trở với 80km đường đèo dốc quanh co liên tiếp, con đường nhỏ, gấp khúc liên tục và liên tục, phong cảnh còn khá hoang sơ nhưng đẹp và lãng mạn. Nhiều đoạn đường chỉ vừa đủ một làn xe cả hai chiều, con đường cheo leo có khi nằm giữa hai vách núi cây rừng phủ bóng, có khi lại mở ra cảnh thiên nhiên hùng vĩ với núi non và vực thẳm hun hút,lên gần đỉnh đèo thì mây và sương mù xuống khá thấp, khi xe chạy ngang những ngôi nhà nhỏ và xinh xắn của thôn Gia Bắc, thì cái lạnh mát của Cao Nguyên Di Linh bắt đầu rõ nét…
Từ giã Phan Thiết, từ giã biển xanh cát vàng cát trắng, từ giã những rặng dừa trĩu quả, từ giã mùi biển mặn với tình cảm da diết như lời bài hát “Biển mặn” của nhạc sỹ Trần Thiện Thanh đã một thời không phải chỉ riêng tôi, nhưng đã rất nhiều người thích và ngâm nga mỗi khi nhìn biển:
“Cao ngất Trường Sơn, ôm ấp tình thương nước ra sông nguồn
Tìm về biển Đông, tình yêu thành sóng Thái Bình Dương” ( Biển mặn)
Xe chúng tôi chạy rất chậm giữa lòng Thành phố, cố nhìn kỹ để ghi vào bộ nhớ trong ký ức nét đẹp của biển, của Phan Thiết…..
Cho dù cố chạy rất chậm, nhưng thành phố cũng phải nằm lại sau lưng với bao tiếc nuối, chúng tôi cho xe chạy về phía Hàm Thuận Bắc, một Huyện khá trù phú của Tỉnh Phan Thiết..
Theo quốc lộ 28, xe bắt đầu tăng tốc chạy ngang qua những trang trại Thanh Long, những rừng cây cao su và cây ăn trái, mặc dầu đa phần người nông dân đang sống trong những ngôi nhà nhỏ, nhưng với những trang trại Thanh Long, cây cao su cũng như cây ăn trái hy vọng một ngày không xa với tiềm năng như thế bộ mặt nông thôn nơi đây sẽ thay đổi.
Trời càng về chiều dấu ấn thổ nhưỡng của Phan Thiết nhạt dần, không còn biển, không còn cái nóng hừng hực và mùi biển mặn chát, chỉ còn lại một vùng đất bán địa phảng phất có cát của biển, có đá của dãy trường sơn, có cây cối và núi đồi của Cao nguyên đất đỏ, phải nói thật lòng, bóng chiều ở Hàm Thuận Bắc đẹp và thanh bình, chỉ cần nhìn bóng núi ngã xuống che mát đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thì lòng người lữ khách chắc chắn sẽ không khỏi phải một phút động lòng như lạc vào cõi mộng bình yên…
Xe bắt đầu lên đèo Gia Bắc, Đèo nối liền Phan Thiết với Cao Nguyên Di Linh, Với đỉnh cao nhất là 800m trên mực nước biển, đường đèo hiểm trở với 80km đường đèo dốc quanh co liên tiếp, con đường nhỏ, gấp khúc liên tục và liên tục, phong cảnh còn khá hoang sơ nhưng đẹp và lãng mạn. Nhiều đoạn đường chỉ vừa đủ một làn xe cả hai chiều, con đường cheo leo có khi nằm giữa hai vách núi cây rừng phủ bóng, có khi lại mở ra cảnh thiên nhiên hùng vĩ với núi non và vực thẳm hun hút,lên gần đỉnh đèo thì mây và sương mù xuống khá thấp, khi xe chạy ngang những ngôi nhà nhỏ và xinh xắn của thôn Gia Bắc, thì cái lạnh mát của Cao Nguyên Di Linh bắt đầu rõ nét…
Vào cửa ngõ Di Linh, khi mọi người đang hân hoan sung sướng hít lấy khí trời trong lành của buổi tối vừa buông, bỗng một mùi hôi thối khủng khiếp òa vào xe khiến mọi người phải bịt mũi nín thở,cố mở mắt nhìn ra xe xem thử lý do bởi đâu, chẳng cần tìm lâu, bởi trước mặt là những bãi rác ngồn ngộn nhiều quá sức đã lấn ra cả lòng lề đường, mùi thối nầy có lẽ là mùi của xác súc vật đã chết được những bàn tay của những người vô cảm tranh thủ vứt ra đây, miễn xa nhà mình là được, đáng buồn hơn những bãi rác nầy lại được vứt bên cạnh một Nghĩa trang khá lớn, xây dựng khá đẹp….
Một nỗi buồn nôn nao xâm chiếm lòng tôi, cảnh quan của con đường, cửa ngõ vào nhà Di Linh, môi trường môi sinh, Nghĩa trang Linh khí thiêng liêng, là quê hương máu thịt, bởi dưới những nấm mộ kia chính là nắm xương của tổ tiên ông bà cha mẹ đang bình an yên nghỉ,chẳng bao giờ có thể nguội lạnh trong tâm hồn người Việt đã bị chính những bàn tay của những người vô cảm làm ô nhiễm và phá mất sự linh thiêng, xúc phạm đến Linh khí đã từng sống, làm việc,xây dựng, bảo vệ cho mảnh đất Di Linh nói riêng, cho Mảnh đất hình chữ S được trường tồn, và Linh khí nầy sẽ luôn trường tồn cùng quốc gia dân tộc…
Chúng tôi ăn cơm tối tại Di Linh, qua Bảo Lâm trời đã về khuya, nhưng khung cảnh rừng đêm Cao Nguyên cùng với cái lạnh không khác gì mấy với khung cảnh của Đà Lạt như một lời hứa hẹn một ngày mai tươi sáng cho mảnh đất nầy nếu con người biết tôn trọng quà tặng của thiên nhiên và tích cực bảo vệ nó.
Xem Thêm Hình Tại Đây
Hồng Bính
Ca đoàn Alleluia du ký- Một ngày ở Tây Ninh
Đến hẹn lại lên, sau ngày đại lễ Phục Sinh năm 2014, anh chị em ca đoàn Alleluia lại khăn gói lên đường như một kỳ nghỉ lễ sau một năm hát phụng vụ góp thêm lời cầu nguyện cùng toàn thể bà con giáo xứ.
Hành trình năm nay ca đoàn sẽ tiến về Tây Ninh tham quan Núi Bà và cửa khẩu Mộc Bài, sau đó sẽ tiến về Vũng Tàu như một cuộc hành hương về Núi Chúa và Đức Mẹ Bãi Dâu.
Tối 20 tháng tư mọi người lên xe, sáng ngày 21 đã có mặt tại xã Thanh Tân, huyện Hòa Thành cách thị xã Tây Ninh khoảng 11 Km, tại đây mọi người đã nhìn thấy núi Bà Đen với độ cao 986 mét sững sững nằm giữa đồng bằng, trên đỉnh núi đang lung linh ánh mặt trời giữa đám sương đêm chưa kịp tan.
Núi Bà Đen còn có tên là núi Điện Bà, Vân Sơn vì thường có mây phủ, và còn một tên khác nữa là Núi Một.
Ăn cơm sáng xong, chúng tôi mua vé vào khu du lịch Núi Bà với quyết định đi lên bằng cáp treo và xuống bằng đi bộ để có thể quan sát từ trên cao và trực tiếp từ đường bộ.
Ở trên độ cao của Cáp treo, chúng tối đã có thể quan sát được toàn cảnh chùa Điện Bà, đúng là phong cảnh hữu tình, núi non hùng vĩ, cây cỏ xanh tốt, thấp thoáng dưới những tán lá rừng là Chùa Hạ, chùa Trung, chùa Hang nguy nga tráng lệ, nghe nói trước đây là nơi ẩn cư của nhiều sư sãi.
Ngoài những ngôi chùa còn có các động như động Thanh Long, động ông Hổ, động Ba Cô, động Ba Tuần, động Thiên Thai, động Ông Tà đã được con người sửa chữa làm nơi thờ tự.
Sau 3 tiếng đồng hồ ở Núi Bà, chúng tôi lên xe tới xã Long Thành Bắc, huyện Hòa Thành, cách thị xã Tây Ninh khoảng 5 km về hướng đông nam để thưởng ngoạn kiến trúc của Tòa Thánh Tây Ninh, ngôi tòa dài 140m, rộng 40m, tam đài cao 36m, có hai lầu chuông và trống cao 25 m, cửu trùng đài và bát quý đài cao 30 m, một kiến trúc độc đáo được khởi công xây dựng năm 1933, hoàn thành năm 1947, khánh thành năm 1955, ngôi tòa nổi bật trong khuôn viên rộng 1,2 km gồm rừng thiên nhiên, vườn cây cảnh và đền thờ Phật Mẫu.
Ăn cơm trưa về khách sạn nghỉ ngơi, buổi chiều chúng tôi tới Mộc Bài, một cửa khẩu quốc tế đường bộ lớn nhất phía nam trên tuyến biên giới đất liền Việt Nam- Campuchia, tại đây ngoài thưởng ngoạn, mọi người đã vào siêu thi mua sắm những mặt hàng ưa thích được miễn giảm thuế, mỗi người có chứng minh nhân dân được giải quyết mua 1 triệu Việt Nam đồng, nếu không có chứng mình thì có thể thuê của một đội ngũ khá đông đảo người dân địa phượng luôn luôn sẵn sàng.
( còn tiếp)
Hồng Bính
Ca đoàn Alleluia du ký-Một giờ bên Tượng Chúa Kitô Vua trên núi Tao Phùng Vũng Tàu.
Ca đoàn Alleluia du ký-Một giờ bên Tượng Chúa Kitô Vua trên núi Tao Phùng Vũng Tàu.
Rời Mộc Bài chúng tôi trở về Tây Ninh trời cũng vừa tối, kiếm nơi ăn tối rồi vội vã trở về khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho cuộc hành trình vào sáng sớm ngày mai tiến về Vũng Tàu hành hương hai điểm: Tượng Chúa Kitô Vua trên núi Tao Phùng và Đức Mẹ Bãi Dâu.
Sáu giờ sáng ngày 22 tháng tư năm 2014, sau khi hoàn tất mọi thủ tục với khách sạn, chúng tôi đã ngồi lên xe hân hoan tiến về thành phố Vũng Tàu đúng với hành trình đã định sẵn.
11 giờ kém, chúng tôi đã có mặt tại thị trấn Long Thành, giáp giới phía nam với tỉnh Bà Rịa-Vũng Tàu, tại đây chúng tôi đã vào nghỉ chân và thăm nữ tu Minh Nguyệt, người cùng giáo xứ đang làm việc tại Cộng đoàn Đa Minh thuộc giáo xứ Bác Ái-Long Thành.
Nghỉ ngơi xong, mọi người tiếp tục cuộc hành trình, trên xe ai cũng trầm trồ món xoài muối tuyệt vời do quý Xơ làm và tiếp đãi, mọi người cũng không thể quên được hương vị của những cái bánh bao thơm phức mà qúy xơ trao tặng để vừa ngồi xe vừa thưởng thức.
Hơn 12 giờ biển Vũng Tàu đã lộ rõ trước mắt chúng tôi, tranh thủ tìm nơi ăn trưa, cho dẫu trời nắng , một cái nắng khủng khiếp của của vùng Đông Nam Bộ, mọi người quyết định không nghỉ ngơi mà bắt đầu cuộc hành hương lên Tượng Chúa Kitô Vua trên núi Tao Phùng.
Tượng Chúa Kitô Vua được xây dựng từ năm 1970, hoàn thành vào ngày 01-12-1994, đứng sừng sững trên ngọn núi Nhỏ đối diện mũi Nghinh Phong, ở độ cao 176m so với mặt nước biển và đã được xác lập là "Tượng Chúa Giêsu lớn nhất khu vực châu Á" vào năm 2012 và cao thứ nhì thế giới sau Tượng Chúa Kitô Vua ở Pêru.
Đường đi lên tượng đài dài trên 500m, rộng từ 5-10m với gần 800 bậc thang tính từ đường Hạ Long lên đến chân tượng. được tô điểm bởi hàng sứ trắng bao quanh con đường ngoằn ngoèo uốn lượn vừa tạo bóng mát cho khách hành hương nghỉ ngơi nơi mỗi trạm dừng chân và chiêm ngưỡng những bức tượng điêu khặc thật đẹp, vừa như tô điểm thêm cho không gian hành hương một màu trắng tinh khiết trên đường lên Núi Chúa.
Trên đường lên Núi Chúa với cây có hoa lá xanh tươi, nhìn lên Tượng Chúa uy nghiêm, nhìn xuông ngắm nhìn biển cả bao la một màu xanh bát ngát, thoang thoảng những con thuyền nhấp nhô ngoài biển, sóng vỗ rì rào như có một sức hút kỳ lạ không chỉ đối với người Công Giáo, cảnh vật như lời mời gọi mọi người hãy đến và lên đỉnh Núi Chúa để được cùng cả vũ trụ biển khơi hát vang bài thánh Vịnh 23 của vua Đa Vít hân hoan tiến về Đền Thánh Thiên Chúa, Đấng tạo thành vũ trụ, luôn ngự trị trong cung điện và thành phố của Ngài,mong muốn được Ngài cai trị và xác quyết sự tuân phục của mình:
CHÚA làm chủ trái đất cùng muôn vật muôn loài,
làm chủ hoàn cầu với toàn thể dân cư.
Nền trái đất, Người dựng trên biển cả,
đặt vững vàng trên làn nước mênh mông.
Ai được lên núi CHÚA ?
Ai được ở trong đền thánh của Người ?
Đó là kẻ tay sạch lòng thanh,
chẳng mê theo ngẫu tượng, không thề gian thề dối.
Người ấy sẽ được CHÚA ban phúc lành,
được Thiên Chúa cứu độ thưởng công xứng đáng.
Đây chính là dòng dõi những kẻ kiếm tìm Người,
tìm thánh nhan Thiên Chúa nhà Gia-cóp.
Hỡi cửa đền, hãy cất cao lên,
cao lên nữa, hỡi cửa đền cổ kính,
để Đức Vua vinh hiển ngự vào.
Đức Vua vinh hiển đó là ai ?
Là ĐỨC CHÚA mạnh mẽ oai hùng
ĐỨC CHÚA oai hùng khi xuất trận.
Hỡi cửa đền, hãy cất cao lên,
cao lên nữa, hỡi cửa đền cổ kính,
để Đức Vua vinh hiển ngự vào.
Đức Vua vinh hiển đó là ai ?
Là Chúa Tể càn khôn : chính Người là Đức Vua vinh hiển.
(Lời ca của thánh vịnh 23)
( Còn tiếp)