|
Ngón giữa bầm đen, bàn tay sưng húp, anh thì thào trong hơi thở khó khăn...chết mất thôi, đau thế này sao chịu được Chúa ơi...
Anh con thứ trong gia đình đông anh em, những cái tát của cuộc đời với anh liền như chêm gạo...Tôi chỉ được nghe lại mà thôi, cuộc thị kiến đầu tiên lúc đó tôi với yêu em họ của anh. Anh bị mất một con mắt, chiếc đinh số phận chỉ thẳng vào hốc bên phải mà bảo rằng, hãy lãnh nhận...
...nhà anh nheo nhóc thấy quẫn trí...chị vợ hay ghen, ghen cả với mấy cô em họ anh thì làm công nhân nhà máy giày dép...bì bõm sớm khuya, tháng tháng ngày ngày cũng dư một chút để cho cô lớn nhà mua điện thoại đua đòi với chúng bạn. Mấy đứa nhỏ lếch thếch, léo nhéo cả ngày... đứa nào cũng chán học là điều khiến anh trăn trở và ray rứt chả khi nào bình an cả.
...nhà nội ở bên cạnh có cũng như vô hình, ông nhâm nhi chén chú chén anh đến mòn đời, con ông gần chết cũng phì phào: " dào, có con rắn nước có sao đâu, rắn nước ấy mà, số nó xui..." mấy anh em giành giựt nhau từng nửa mét đất nông nghiệp hoang tàn nơi xó xỉnh của cuộc chiến quyền lợi, kí lô điện hàng tháng và ganh tị nhau từ miếng ve chai đi thu lượm được.
Anh cần mẫn với chiếc xe đạp cọc cạch, rồi hai vợ chồng "ki kóp" được từ đồng lương công nhân và những mẻ ve chai được mùa, vợ anh cũng có chiếc xe đi làm, mấy đứa nhỏ ăn cũng đỡ hơn. Còn anh, có chiếc xe máy 70 phân khối tậu được của ông bạn hỗ trợ mua với giá hời để mưu cầu hạnh phúc những ngày còn lại. Bốn mươi rồi còn gì!
...cú táp của con rắn hay cái tát sau cùng của cuộc đời này giáng vào mặt anh một buổi trưa hè nắng giòn nơi khe đá. Chắc tiếc một vụ làm ăn, rắn đó bắt được thì bằng làm cả mấy ngày, "Độc Mà", vì anh chỉ nhậu khi có lễ lạy, anh chị em họp mặt chi đó mà thôi...
Thôi anh, tôi nói nhỏ nơi tai người đàn ông gầy guộc, đôi mắt sâu hoẵm. Ông ấy hành anh bao nhiêu, anh càng phải chiến đấu nhiều hơn bấy nhiêu, thân người chiến binh không cho phép anh khuất phục đâu đó, anh trai ạ.
Tôi về, bước chân của người chiến binh có nửa dây chùng xuống. Nhưng chỉ là thoáng qua.
|
|