|
Hôm nay con đã dành thời gian để suy nghĩ những gì mà mọi người đã nói với con
Chị tim đây, những lời chia sẻ của chị 2:
[Cuộc sống như một con sóng của đại dương ,nó không ngừng xô từng đợt .....từng đợt .....Và cũng có đôi khi nó phẳng lặng và bình yên. 2 không đủ sâu sắc cho em gái một lời khuyên tốt . 2 chỉ muốn nói với em hãy mạnh mẻ lên .Mạnh mẻ không phải để qua cơn sóng rùi đến bình yên mà là mạnh mẻ để có thể chịu đựng cơn sóng kế tiếp . 2 không có bà nội .Nhưng ngươì mà 2 gọi bằng bà nội 17 năm qua cũng chẳng khác là mấy với bà của em. Cảm giác của 2 khi đó giống em gái bây giờ và còn đau hơn em gái nữa đó là cảm giác dùng nhờ bà nội ......Em gái nè " bà nội " không phải ai trên thế giới này cũng có thể và có cơ hội để gọi . Nhưng khi em gọi hai từ đó tức là người cùng gia đình .Đừng chờ bà yêu em, mà em hãy thử yêu bà .Đừng chờ bà chấp nhận em, mà em hãy thử chấp nhận bà. Và chị nghĩ mẹ em sẽ không đau lòng mà còn rất tự hào vì đứa con như em .Và mẹ em cũng sẽ chuyên tâm làm việc ,hơn là lo cho em không có tình thương của bà .Hãy vì những ngươì em yêu thương vì chính em và cả những ngươì không yêu em nữa ." Nỗi đau " 2 không dám xin em bỏ đi vì chính 2 cũng không thể ,nhưng nên nhớ đừng để nó gặm nhấm tâm hồn ngây thơ của em ." Hãy cứ yêu thương người , dù ngươì không yêu ta ". ]
Đúng là cuộc sống là những cơn sóng...nó xô đi, đưa đẩy, làm cho em phải nhấp nhô theo nó, nhưng em quyết sẽ không vấp ngã. Nỗi đau của em chắc chưa đủ là bao so với những người mà học đang có, em sẽ không từ bỏ nỗi đau ấy mà em sẽ chấp nhận nó, em sẽ cố gắng chấp nhận bà, yêu thương bà 1 cách vô điều kiện, em sẽ chấp nhận 1 cuộc sống mới, nhưng có lẽ chưa phải là bây giờ... Mỗi ngày là cuộc sống mới, là 1 con sóng mới em sẽ chinh phục nó ...
Cám ơn con chiên lạc lối
[. không biết nói gì hơn. cùng chung cảnh ngộ mà. chỉ dám chia sẻ vài điều mình suy nghĩ được trong mấy ngày qua thôi.
hoàn cảnh xung quanh mình dường như không phải là yếu tố quyết định đến việc mình hạnh phúc hay không, mà cái cách mình đón nhận hoàn cảnh xung quanh mới là điều quyết định. bạn hãy thử đọc hạnh thánh Monica. hãy khóc với Chúa, với Đức Mẹ...đau khổ 1 mình thì sẽ là hỏa ngục, còn đau khổ với Chúa sẽ là Thiên Đàng.
bé Dâu Tây thông cảm, lảm nhảm vài dòng..hì]
Tóm lại là hãy học cách đón nhận hoàn cảnh xung quanh mới là quyết định... học cách đón nhận không phải là 1 điều dẽ dàng cho traw, nhưng từ đây traw đã học được cách đón nhận mọi việc xung quanh..
Cám ơn chú Dũng
[...Nhớ hồi hắn còn nhỏ, bà khó khăn, bà "ngẳng", bà "sân si",... với đám cháu "ranh" bọn hắn lắm. Cái ý thích của mấy đứa nhóc trong nhà, bà chẳng bao giờ thèm đếm xỉa tới, một mực bà theo ý mình và... ý ba-mẹ: bà không cho nó ra đường dùm con nhá, bà bắt nó ngủ trưa nhá, bà dặn nó tắm đúng giờ nhá, bà... Ôi thôi, hằng tá câu dặn dò mỗi ngày khi ba-mẹ chuẩn bị đi làm. Bọn trẻ con líu ríu "sợ" bà lắm, xạo, bọn chúng sợ cái roi của ba-mẹ thì có: đứa nào cãi bà về tao cho 5 roi đấy! Kinh, "roi" thì thôi đủ loại chứ chẳng chơi, chẳng đoán được "roi" nào "ít đau" roi nào "nhiều đau" mà lần. Thôi thì ham chơi quá, cứ khoắng, bà cứ la oang oảng, cứ hò hét, bọn này cứ trèo rào, bẻ khóa: chơi; chứ cả đám nó đang thậm thụt đợi ngoài ngõ, phải biến thôi. Thèm ăn hàng mà có tiền đâu, thế là bà thành nơi để ăn vạ, giãy giụa tới khi nào bà xì mấy đồng ra và kèm theo câu "bố tiên sư nhà mày" thì mới thôi, chậc! cố đấm ăn xôi mà lị. Bà nói gì cũng lý sự lại, bà tức, bà chửi "bố tiên nhân nhà mày", cười khà khà rồi biến, miễn bà "lơ" cho biến là được. Tức và ghét bà cái vụ này lắm!
Rồi càng lớn càng chẳng quan tâm đến bà nữa, bà già, lẩm cẩm lại như trẻ con, chán. Thi thoảng mua cho bà cái bánh, cho bà ít tiền bỏ túi - bỏ túi để lại cho mấy đứa chắt, khặc, chứ bà xài chi! Đi đâu, có gì cho con ăn, thì bà cũng một phần - có nhều hơn tí - như mấy đứa nhỏ; ngồi nhìn cố, chắt ăn nhoem nhoẻm, ngon miệng, rủ rỉ với nhau chẳng khác gì cùng "trang lứa", thấy vui và thương bà "như con" - trùi, hỗn hào quá!
Được cái, bà ít khi "học" lại với ba-mẹ điều mà "bố tiên sư chúng mày" gây ra cho bà. Bà bảo không tiền xài, ba-mẹ phải cho bà tiền, nhưng bà lại "làm bộ" để bọn trẻ "ăn cướp" và được chửi "bố tiên sư...". Hư, ba-mẹ đánh đòn dữ, bà hậm hực ra mặt, giận ba-mẹ mấy ngày mà không dám nói vì cái thằng nhỏ nó quá hư mà. Bà thấy chắt ăn ngon miệng, bà thèm, nhưng bảo: "thôi, tao ăn gì nhiều! cứ để cho chúng nó!", chứ thật "chia phần" cho bà bao nhiêu bà ăn cũng hết - già hóa trẻ con mà!
Rồi một ngày, bà cứ ngày này qua ngày kia lẫy hờn chuyện vu vơ, đòi về ở với cô. Ba mẹ tức lắm, chẳng làm gì được cuối cùng phải chiều ý, chứ không thôi bà cứ "quậy tưng" - lại hỗn! Bà về ở với cô dượng, tuy nghèo, nhưng cũng đầy đủ sung túc lắm, được vài năm thì bà mất, chẳng đau ốm bệnh tật gì cả, cứ thế yếu dần mà đi.
Bà mất rồi, bà đâu sống mãi được, "người già người tột vào xăng". Thế nên, giờ gặp ai cũng thích gọi bằng BÀ cho đỡ thèm, cho ra vẻ ta đây còn bà. Giờ chỉ biết đi xin Lễ cho BÀ, BÀ không ăn uống, tiêu xài, giả bộ bị cướp được nữa; BÀ chỉ còn chờ được hưởng Nhan Thánh Chúa mà thôi.
Hạnh phúc là được có BÀ và còn BÀ. ..]
Hạnh phúc vì được có bà... đúng là hạnh phúc thật đó chú Dũng àh, nhưng cũng có những lần con tự nói tại sao con lại có bà, tại sao bà lại ghét con như vậy, mọi chuyện dường như khá khó để lúc ấy con có thể chấp nhận ... 1 suy nghĩ khá trẻ con, con hiểu chú muốn nói gì, cố gắng, cố gắng , và cố gắng để chấp nhận bà, hãy hạnh phúc khi có bà, đừng để bà mất rồi lại yêu thương ... phải không chú. Chắc là bà đã già, bà đã thay đổi, nên con không thể chịu đựng cách sống của bà, nhưng cuối cùng thì con chỉ biết nói. Thôi cố gắng lên, cố gắng để chấp nhận.
Chào chị Vy
[Bé út đừng buồn nữa. Chị cũng ở Mỹ nè có gì em fone cho chi. 2 chị em mình tâm sự cho đỡ buồn ha. chứ chị qua đây cũng nhớ VN lắm. hình như em ở Cali thì phải. Chị ở Minnesota. hơn Cali 2 tiếng đồng hồ. số homephone của chị nè. 651 489 9621. có gì út cứ gọi chị nha.( đừng gọi trúng giờ chị đi học là được ha). chị đi học từ 7h30 sáng tới 3h30 chiều( theo giờ MN). Vui lên nha em.]
Em sẽ gọi cho chị, thanks chị với những lời chúc.
Thanks anh
[...... buồn ......và buồn thật buồn ................... nhiều lúc muốn khóc nhưng không thể khóc ................ xin Thiên Chúa thánh hóa cuộc sống của chúng con được tốt đẹp hơn trong vòng tay của Chúa ............. Chúc bé út sớm tìm được niềm vui khi sống với gia đình và bạn bè ......................... Mọi người luôn ở bên em và cầu nguyện cho em ............. úc cưng cố lên nha em ]
Em sẽ vui khi em có thể chấp nhận mọi việc. Em biết chúa sẽ ở bên em mãi
Cám ơn pherovutran
[...trawberrybaby74. co len ban oi ,ban dung nghi moi deu nhun day ,roi ban se dc nhung nguoi ban cung canh xa nha nhu ban . minh rat vui va xin dc lam wen voi ban .than chao ban .chuc ban mot ngay chu nhat tran day hong an thien chua .trawberrybaby74...]
Hãy vui lên, không được buồn nữa chứ nhỉ, cám ơn pherovutran, rất vui được làm quen với pherovutran,
Chào bố
Bắt đầu, lại bắt đầu rồi bắt đầu lại....
Baby Trân, cuộc đời luôn thế, từng ngày từng việc, từng từng giai đoạn....
Mỗi bước ngoặc, đều có những thách thức gian truân, luôn buộc mỗi người nỗ lực... Luôn thúc giục từng người cất bước và vươn lên....
Bắt đầu, khởi đầu... rồi bắt đầu.... để rồi sau đó... từng kết thúc đẹp, lắm kết thúc vui, thi thoảng có những kết thúc làm ta chán nản thất vọng... Kết lại chấp chúng muôn điều đó... Bắt đầu và kết thúc rồi lại bắt đầu... dệt nên đời ta vần thơ tuyệt đẹp và cung đàn muôn điệu....
Vậy he Baby Trân, Cố lên con.....
Đời người cũng chì là bắt đầu và kết thúc phải không bố, con sẽ bắt đầu 1 ngày tốt, và con sẽ kết thúc bằng 1 buổi tối an lành, mọi điều của mọi người khuyên con là cố gắng, và bắt đầu
Vâng con nghe!!! Và ngày mới của con sẽ là bắt đầu, và cố gắng!!!
|
|