|
Chúa Nhật XV Thường Niên C
TẤM LÒNG NHÂN HẬU
Đnl. 30, 10-14; Cl. 1, 15-20; Lc. 10, 25-37
----------Bá tước phu nhân người Nga Marie Paranov, đang trên đường đi Menton- Ðức Quốc để chữa bệnh lao. Một mình trong toa xe lửa Bà cảm thấy cô đơn lạc lõng. Người lão bộc Ivan cùng đi, chỉ đến toa thăm hỏi và chờ lệnh của bà ở mỗi lần xe ngừng lại tại trạm nghỉ.
Ðêm xuống dần trong khi tàu vẫn chạy nhanh, phu nhân cảm thấy khó ngủ nên bà mở ví ra trút hết những đồng tiền vàng trên lòng bàn tay và bắt đầu đếm, vì chồng bà đã cho bà một số tiền để hộ thân. Bỗng, bà cảm thấy một luồng gió lạnh tạt vào. Ngẩng lên, bà bắt gặp một người đàn ông cao lớn, ăn mặc chỉnh tề lịch sự và bị thương ở tay đi vào toa xe của bà. Ông ta đóng cửa lại và nhìn bà với đôi mắt đen nhánh. Bà run sợ quá đến nỗi những đồng tiền vàng rơi xuống sàn tàu. Người lạ mặt nhìn những đồng tiền vàng và cúi xuống nhặt lên. Thừa cơ hội, bá tước phu nhân đứng dậy chạy ra phía cửa sổ định nhảy xuống tàu. Biết ý định của bà, ông ta nắm giữ bà lại và xin bà ngồi xuống rồi nói:
----------- Thưa bà, hãy nghe tôi. Tôi không phải là tên gian phi, tôi nhặt tiền này để trả lại cho bà. Tôi sẽ chết nếu bà không giúp tôi qua khỏi biên giới. Khoảng một giờ sau tôi phải có mặt ở trạm cuối cùng của nước Nga, mười phút sau đó tôi phải có mặt ở một nước khác. Nếu bà không cứu giúp tôi, tôi sẽ bị bắt, tôi không thể giải thích tại sao, nhưng xin bà hãy tin tôi. Tôi không sát nhân, không trộm cắp, không làm điều gì sai quấy. Tôi lấy danh dự thề với bà, xin bà hãy cứu giúp tôi.
----------Bà bá tước phu nhân lặng thinh, lấy lại bình tĩnh dần dần, còn ông ta thì ngồi bất động mắt nhìn về phía trước. Thỉnh thoảng, bà liếc nhìn ông thật nhanh. Tàu lướt chạy nhanh trong đêm tối rồi dừng lại ở một trạm nghỉ. Người nô bộc Ivan đến cửa toa để nhận lệnh của bà. Bà nhìn người bạn đồng hành xa lạ rồi nói với lão nô bộc:
----------- Ivan, ta không cần ngươi theo ta đến Menton nữa, hãy lấy tiền này mà mua vé trở lại Saint Peterbourg. Cảm ơn lão đã giúp ta, hãy cho ta cái áo khoác, cái mũ và cái giấy thông hành của lão.
vNgười nô bộc không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng theo lệnh của chủ, ông lột mũ, cởi áo khoác và trao giấy thông hành cho bà rồi ra đi. Bá tước phu nhân nói với người khách lạ:
----------- Hãy mặc áo, đội mũ vào. Bây giờ ông là Ivan, người nô bộc của tôi. Tôi chỉ cần điều kiện duy nhất là việc gì tôi làm cho ông, ông không được nói gì cả. Tôi không muốn bất cứ điều gì ngay cả khi ông chỉ nói với tôi một tiếng cám ơn.
----------Người khách lạ gật đầu, không nói một câu, im lặng làm theo ý bà. Chẳng bao lâu, tàu dừng lại lần nữa, nhiều cảnh sát đi vào toa. Bá tước phu nhân kiêu hãnh nói với họ:
----------- Tôi là bá tước phu nhân Paranov ở Saint Peterbourg, và đây là người đầy tớ Ivan của tôi.
----------Bà đưa cho viên sĩ quan coi giấy thông hành. Xem xong, họ trả lại bà. Trong đêm đó, hai người đều im lặng. Sáng hôm sau, tàu ngừng tại Menton. Ðây là trạm cuối cùng. Hai người chào từ giã nhau mà không nói với nhau một lời.
----------Không phải người thân, bạn bè, chỉ là một người cần lòng bao dung cứu giúp. Tất cả những diễn biến trong chuyến tàu đêm ấy đã phát xuất từ trái tim đầy từ bi và nhân hậu của bá tước phu nhân. Chiếc áo khoác của người nô bộc Ivan đã trở thành chiếc áo từ nhân mang lại an toàn cho một người cần vượt biên giới. Trước một người van nài lòng thương xót, chiếc áo nô bộc đã trở thành chiếc áo từ nhân ( Theo Chiếc áo từ nhân, Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu Radio Veritas Asia).
Cách hành xử của phu nhân Bá tước Marie Paranov giống cách hành xử của người Samaria trước người bị nạn : là một người đáng thương cần được cứu giúp, và ông đã ra tay
« Hãy đi và làm như thế… » (Lc 10, 37)
----------Chúa Giêsu nói với người thông luật nơi gương theo người Samaria, thấy người anh em đồng loại xa lạ, dù không cùng gia tộc, lại là người bất đồng chứng kiến trong niềm tin, nhưng trong con « hoạn nạn thập tử nhất sinh », anh đã dừng lại, băng bó vết thương, thanh toán mọi chi phí cho chủ quán. Trong lúc Thầy tư tế lo việc dâng của lễ, Thầy Lêvi trợ tế trong các việc phụng vụ, đã thấy người anh em cùng dân tộc, niềm tin trong cơn hoạn nạn trước đó, nhưng lại bỏ đi qua…
----------Người Samaria là những người cư ngụ trong miền Trung, khoảng đất giữa Giuđê và Galilê, về phía tây sông Giođan. Họ chỉ chấp nhận Bộ Ngũ Thư là Kinh Thánh và đã xây một đền thờ trên núi Garidim để thờ Giavê. Trong lúc người Do Thái hành hương về đền thờ Giêrusalem. Với người Do Thái, người Samaria là lạc đạo, như Dân ngoại. Và người Samaria cũng đáp lễ với người Do Thái cùng cách cư xử. Vì thế người phụ nữ thành Samaria khi đàm đạo với Chúa Giêsu đã chất vấn sự khác biệt này và đặt vấn đề cách thờ phượng ở Giêrusalem hay tại núi Garidim, ở đâu là việc thờ phượng chính đạo (x. Ga 4, 21). Cũng như hiểu cách hành xử một làng Samaria không tiếp đón Đức Giêsu và các môn đệ hành hương về Giêrusalem (x.Lc 9, 51-54).
----------Với cách hành xử yêu thương với người hoạn nạn của người Samaria, Đức Giêsu rao giảng không giới hạn của tình thương : dù là không họ hàng, thân thích hoặc có mối thiện cảm hay không, ngay cả không cùng niềm tin hay mang hiềm khích chủng tộc. Người thân cận của tôi là tất cả nhân loại : nhất là người có tình trạng cần được giúp đỡ như hình ảnh người bị nạn trên đường đi. Bất cứ ai xuất hiện trên đường đời tôi đi, mà đang ở trong tình trạng quẫn bách, đều là người thân cận mà tôi phải yêu thương và giúp đỡ. Như Ca dao Việt Nam có câu :
Thấy ai đói rét thì thương
Rét thường cho mặc, đói thường cho ăn”.
----------Người Samaria hạng người bị coi là lạc đạo, không hề có kiến thức của nhà luật học, cũng không đầy đủ mặc khải Thánh Kinh (vì chỉ chấp nhận Ngũ Kinh), lại không có phẩm hạnh của vị tư tế hay thầy Lêvi, nhưng anh lại hết sức nhân ái của Tin Mừng: lòng nhân ái không giới hạn.
----------Thánh Gioan Tông đồ kêu mời sống giáo lý yêu thương: “Anh em đừng yêu thương nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương thực sự bằng việc làm”. (1Ga 2,9). Yêu thương bằng hành động cụ thể như người Samaria.
----------Thánh Phaolô tóm cả lề luật phải thực thi vào một mối duy nhất «Tất cả lề luật được tóm gọn trong một điều này: Hãy yêu người lân cận như chính mình» (Gl 5, 14)
----------Lời dạy yêu thương của Thánh Phaolô đã được chuẩn bị trước bằng lời đầy yêu thương của truyền thốngViệt nam :
“Thương người như thể thương thân”.
----------Thật thế, như tấm lòng nhân hậu của Nữ Bá tước dành cho người xa lạ cần giúp đở, và như lòng nhân ái của người Samaria dành cho kẻ bị nạn với cả khả năng mình có. Tôi và bạn thực hành lời của Chúa Giêsu:
“Hãy đi và làm như thế ...”(Lc 10, 37)
Lm. Vinh Sơn, Sàigon 10/07/2010
Các chủ đề cùng thể loại mới nhất:
|
|