|
26/01
Thái độ đón nhận Lời Chúa
Thứ Tư Tuần thứ 3 Thường Niên
Lời Chúa:
Mc 4,1-20
1Đức Giêsu lại bắt đầu giảng dạy ở ven Biển Hồ. Một đám người rất đông tụ họp chung quanh Người, nên Người phải xuống thuyền mà ngồi dưới biển, còn toàn thể đám đông thì ở trên bờ. 2Người dùng dụ ngôn mà dạy họ nhiều điều. Trong lúc giảng dạy, Người nói với họ: 3"Các người nghe đây! Người gieo giống đi ra gieo giống. 4Trong khi gieo, có hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất. 5Có hạt rơi trên sỏi đá, chỗ không có nhiều đất; nó mọc ngay, vì đất không sâu; 6nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô. 7Có hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt và không sinh hoa kết quả. 8Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nó mọc và lớn lên, sinh hoa kết quả: hạt thì được ba mươi, hạt thì được sáu mươi, hạt thì được một trăm." 9Rồi Người nói: "Ai có tai nghe thì nghe!"
10Khi còn một mình Đức Giêsu, những người thân cận cùng với Nhóm Mười Hai mới hỏi Người về các dụ ngôn. 11Người nói với các ông: "Phần anh em, mầu nhiệm Nước Thiên Chúa đã được ban cho anh em; còn với những người kia là những kẻ ở ngoài, thì cái gì cũng phải dùng dụ ngôn, 12để họ có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy, có lắng tai nghe cũng không hiểu, kẻo họ trở lại và được ơn tha thứ." 13Người còn nói với các ông: "Anh em không hiểu dụ ngôn này, thì làm sao hiểu được tất cả các dụ ngôn? 14Người gieo giống đây là người gieo lời. 15Những kẻ ở bên vệ đường, nơi lời đã gieo xuống, là những kẻ vừa nghe thì Xatan liền đến cất lời đã gieo nơi họ. 16Còn những kẻ được gieo trên sỏi đá là những kẻ khi nghe lời thì liền vui vẻ đón nhận, 17nhưng họ không đâm rễ mà là những kẻ nông nổi nhất thời; sau đó, khi gặp gian nan hay bị ngược đãi vì lời, họ vấp ngã ngay. 18Những kẻ khác là những kẻ được gieo vào bụi gai: đó là những kẻ đã nghe lời, 19nhưng những nỗi lo lắng sự đời, bả vinh hoa phú quý cùng những đam mê khác xâm chiếm lòng họ, bóp nghẹt lời khiến lời không sinh hoa kết quả gì. 20Còn những người khác nữa là những người được gieo vào đất tốt: đó là những người nghe lời và đón nhận, rồi sinh hoa kết quả, kẻ thì ba mươi, kẻ thì sáu mươi, kẻ thì một trăm."
Suy niệm:
Dụ ngôn người gieo giống hôm nay trình bày số phận Lời Chúa được tiếp nhận hay không nơi mỗi tâm hồn. Lời Chúa là khuôn vàng thước ngọc, là mặt đồng cân. Nhưng Lời Chúa không hề cưỡng bách ai cả. Lời Chúa không là những trận mưa bão mưa rào trôi vượt đi, nhưng là những giọt mưa ngâu, mưa xuân thấm dần vào lòng đất. Chúng ta quá biết rồi, Lời Chúa vô cùng quan trọng.
Một Lời Chúa phán ra liền có trời đất (St 1,1-31). Thập giới Sinai là mười lời của Thiên Chúa phán không hề phai nữa. trong Tân Ước Chúa Giêsu làm phép lạ chữa bệnh, cũng chỉ bằng một lời nói (Mt 8,8,16; Ga 4,50-53). Kinh Thánh diễn tả: Lời Chúa là lời Manna bởi trời bảo tồn sự sống, Lời Chúa là ánh sáng, Lời Chúa là khiên mộc chở che, Lời Chúa là lương thực ban sự sống đời đời..., Lời Chúa như sương sa, như nước mưa, Lời Chúa là gươm thần khí và là mũ chiến cứu độ, Lời Chúa là nhà xây trên đá, Lời Chúa là chân lý, là lời cứu độ, là lời sức sống. Sách Khải Huyền nói nhờ Lời Chúa mà vượt qua sự thử thách cầm cành vạn tuế nước trời (1,9). Kinh Thánh còn nói mỗi người sẽ chịu phán xét về lời của Thiên Chúa (Mc 8,38).
Những tư tưởng đó nói với chúng ta hôm nay Lời Chúa quan trọng vô cùng. Chúng ta vẫn nói “cá không ăn muối cá ươn... Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.” Vậy Lời Chúa thì sao? Thực tế Lời Chúa vẫn bị coi rẻ, vẫn bị mất mát, như kiểu “gánh vàng đi đổ sông Ngô.” Có 4 loại thái độ trước Lời Chúa qua dụ ngôn hôm nay:
1. Hạt rơi vào vệ đường (c.15). Đó là người vừa nghe Lời Chúa thì bị ma qủi cướp mất. Đó là sa ngã cám dỗ, quá dễ dàng đầu hàng. Đó là người nghe được Lời Chúa nhưng không đem ra thực hành mà cứ xây nhà trên cát lún. Đó cũng là khi chúng ta khinh thường lạnh lùng trước Lời Chúa. Đó cũng là khi chúng ta cố chấp, cố tình không muốn hiểu, cứng lòng. Cố tình khép kín lòng mình trước Lời Chúa như con rùa thụt lui sau lớp vỏ của mình. Chúa Giêsu gọi đó là những hạt rơi trên vệ đường. Rơi vào lối đi nhỏ hẹp của đồng ruộng thì sớm muộn gì cũng bị giày đạp cho chết hoặc là bị chim trời ham ăn nhặt đi.
2. Hạt rơi trên đất đá (c.16). Đó là khi chúng ta vui vẻ đón nhận Lời Chúa từ ban đầu. Nhưng rồi công việc trần thế làm nghẹt đi, làm cớm đi. Đó cũng là khi chúng ta gặp phải những thử thách trái ý như bệnh tật mất mùa, mưa sa, nắng quái hay những cám dỗ đức tin thì chúng ta mất hết lòng tín thác vào Thiên Chúa và quay đi tìm “bò vàng,” là hữu sự vái tứ phương... Chúa Giêsu ví đó là hạt giống rơi trên dất đá. Đất pha đá mà gặp cảnh trời nắng hanh tháng giêng, tháng hè ở Do Thái thì không thứ hạt giống nào còn sống được.
3. Hạt rơi vào bụi gai (c.18). Đó là khi chúng ta tìm mọi sự khác hơn nước trời. Đó là thứ “đổi bò” mà bỏ tiệc cưới nhà vua (Mt 22,1). Bụi gai chính là những lo lắng trần thế về của cải, giàu sang, danh vọng, như lời thánh Gioan là những dục vọng xác thịt lăng loàn, là đôi mắt, là kiêu ngạo (1Ga 2,16). Làm sao Lời Chúa còn lại trong tấm lòng chia cắt vụn vặt, chân trong chân ngoài, lừng chừng, áo cũ vải mới như vậy được!!!
4. Hạt rơi vào đất tốt (c.20). Đó là những tâm hồn đón nghe ham muốn Lời Chúa và thực hành Lời Chúa như Mẹ Maria. Lời Chúa được ví như hạt gieo vào lòng đất tốt của tâm hồn. Hạt giống mang mầm sống khác với đất, dù vậy nó cũng hút chất để phát triển và lớn lên. Cũng vậy, Lời Chúa là hạt giống nước trời, nó khác với bản tính con người. Nhưng Lời Chúa cần đến thân xác tâm hồn mỗi người, cần đến trí khôn, ý chí, tình cảm con người để cho nước trời trị đến. Liệu ngày cuối mùa Thiên Chúa có gặt được gì nơi chúng ta hôm nay được gieo trồng hay không?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn trung thành lắng nghe và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống hàng ngày. Để đến cuối mùa gặt, Thiên Chúa sẽ đến gặt hái kết quả nơi chúng con đã gieo trồng. Amen
http://tgpsaigon.net
_________________________________________
Thánh Timôtê và Titô
Thánh Timôtê (c. 97?): Qua Tân Ước, những gì chúng ta biết được về cuộc đời Thánh Timôtê thì giống như của một giám mục bận rộn ngày nay. Ngài được vinh dự tháp tùng Thánh Phaolô, và cả hai đều được ưu tiên rao giảng phúc âm và chịu đau khổ.
Thánh Timôtê có cha là người Hy Lạp và mẹ là người Do Thái tên là Eunice. Là kết quả của một hôn nhân "hỗn hợp", nên ngài bị người Do Thái coi là bất hợp pháp. Chính bà ngoại thánh nhân, bà Lois, là người đầu tiên trở lại Kitô Giáo. Sau đó, Timôtê được Thánh Phaolô rửa tội khoảng năm 47, và sau đó cùng tiếp tay với ngài trong công cuộc tông đồ. Chính ngài và Thánh Phalô cùng sáng lập Giáo Hội Côrintô. Trong 15 năm làm việc với Thánh Phaolô, Timôtê trở nên người bạn trung tín nhất của Phaolô. Ngài được Thánh Phaolô gửi đi truyền giáo -- thường phải đương đầu với những xáo trộn trong các giáo đoàn mà Thánh Phaolô thành lập. Khi Timôtê đang ở với Phaolô thì bị bắt tại Rôma. Trong một thời gian, chính Timôtê cũng bị tù (Do Thái 13:23). Và Thánh Phaolô đã bổ nhiệm Timôtê làm đại diện cho ngài ở Êphêsô.
Timôtê quá trẻ so với trách nhiệm nặng nề phải đảm trách. ("Ðừng để ai coi thường anh vì sự trẻ trung," trong thư I Thánh Phaolô viết cho Timôtê 4:12a). Một vài đoạn khác cho chúng ta biết dường như Timôtê hay bẽn lẽn. Và một trong những câu của Thánh Phaolô thường được trích dẫn là câu viết cho Timôtê: "Ðừng chỉ uống nước lã, nhưng hãy dùng thêm chút rượu, vì anh đau dạ dày và ốm yếu luôn" (1 Tim 5:23).
Thánh Titô (c. 94?): Titô có nét đặc biệt là người bạn thân và là môn đệ của Thánh Phaolô cũng như tiếp tay trong công cuộc truyền giáo. Ngài là người Hy Lạp, hiển nhiên xuất thân từ Antiôkia. Mặc dù ngài là Dân Ngoại, Thánh Phaolô đã không để ngài phải chịu cắt bì ở Giêrusalem. Titô được coi như người hòa giải, người quản đốc, người bạn rất tốt. Trong lá thư thứ hai gửi giáo đoàn Côrintô, Thánh Phaolô cho chúng ta thấy tình bạn sâu đậm giữa ngài với Titô, và tình đồng đội giữa hai người khi rao giảng Tin Mừng: "Khi tôi đến Troas... Tinh thần tôi không được khuây khỏa vì không gặp được Titô, người anh em của tôi. Do đó tôi từ giã họ và tiếp tục đến Macedonia... Ngay cả khi đến Macedonia, thể xác chúng tôi cũng chưa được yên, mà phải chịu đau khổ đủ mọi cách -- xung đột bên ngoài, lo sợ bên trong. Nhưng Thiên Chúa, Ðấng an ủi những kẻ yếu hèn, đã an ủi chúng tôi bằng cách sai Ti-tô đến..." (2 Côrintô 2:12a, 13; 7:5-6).
Trong Thư Gửi Titô, lúc ấy Titô được coi như quản đốc của cộng đồng Kitô Giáo trên đảo Crete, có trách nhiệm tổ chức, chấn chỉnh những lạm dụng và bổ nhiệm các giám mục phụ tá.
Lời Bàn
Qua đời sống của Thánh Titô, chúng ta có được chút hiểu biết về đời sống Giáo Hội thời tiên khởi: hăng say trong việc tông đồ, kết hợp mật thiết với Ðức Kitô, triển nở tình bạn. Tuy nhiên, luôn luôn có những vấn đề của bản tính con người và những chi tiết không hấp dẫn chút nào trong đời sống hàng ngày: cần phải sống bác ái và kiên nhẫn trong "sự cãi cọ với người khác, lo sợ trong tâm hồn". Qua tất cả những điều ấy, tình yêu của Ðức Kitô đã gìn giữ họ.
Trích từ NguoiTinHuu.com
________________________________________
Quốc Khánh Của Australia
Hôm nay 26 tháng 01 là ngày quốc khánh của người Australia.
Ngày 26/01/1788, lá cờ của nước Anh lần đầu tiên được cắm trên lãnh thổ của Australia, đánh dấu đợt định cư đầu tiên của 730 người. 730 cựu tù nhân này đã được coi như là thủy tổ của đa số người dân Australia này nay.
Ðối với chính phủ Anh thời bấy giờ, việc lưu đày các tù nhân qua một vùng đất xa lạ là một biện pháp giúp giải quyết vấn đề ứ đọng tại các nhà tù trong nước. Nhưng đối với 730 người lần đầu tiên của Australia này, thì đây là cơ hội để làm lại cuộc đời. Dù muốn dù không, người dân Australia chính hiệu ngày nay không thể phủ nhận được sự kiện là quốc gia của họ đẫ được lhai sinh do những con người mà xã hội muốn xua đuổi cho rảnh tay.
Ngày nay, Australia được xếp vào hạng những nước tiên tiến về mọi mặt. Nhưng có lẽ họ không thể quên được công ơn xây dựng của cha ông họ, dù tông tích của họ có là một quá khứ xấu xa đến đâu.
Câu chuyện lập quốc của nước Australiacó thể giúp chúng ta hiểu được phần nào hai chữ Quan Phòng trong Kitô giáo của chúng ta. Lời của thánh Phaolô là một xác quyết về sự quan phòng ấy: nơi nào có tội lỗi càng nhiều, nơi đó Thiên Chúa càng ban ơn dồi dào.
Lịch sử của dân Israel và lịch sử ơn cứu rỗi cũng cho chúng ta thấy một chuỗi những vấp ngã của con người và một chuỗi những can thiệp kỳ diệu của Thiên Chúa. Mỗi lần con người phạm tội là mỗi lần Thiên Chúa ban ơn như một khởi điểm cho một công trình mới tốt đẹp hơn.
Hôm nay Giáo Hội kính nhớ hai Thánh Timôtê và Titô, hai người con tinh thần và cộng sự viên gần gũi của thánh Phaolô mà chúng ta tưởng niệm biến cố trở lại ngày hôm qua.
Cũng giống như Thánh Phaolô, Timôtêmang hai dòng máu Hy Lạp và Do Thái. Do Thái xem Ngài như một đứa con ngoại hôn. Nhưng cái tư thế bị ruồng rẫy đó đã khiến cho Timôtê trở thành gạch nối giữa Tin Mừng và văn minh của những dân tộc ở ngoài Do Thái giáo. Trong 15 năm sát cánh bên cạnh Thánh Phaolô để phục vụ các cộng đoàn Ephêsô, Timôtê đã để lại một mẫu gương hy sinh, nhẫn nhục và bác ái cao độ.
Cũng giống như Phaolô và Timôtê, Titô cũng đến từ thế giới dân ngoại. Ngài cũng được Chúa sử dụng để loan báo Tình Thương của Ngài cho mọi tạo vật.
Ôn lại cuộc đời của ba vị Thánh thuộc thế giới dân ngoại này, chúng ta thấy động tác lạ lùng của ơn Chúa. Mọi người, dù thấp hèn đến đâu, cũng đều có một chỗ đứng trong chương trình cứu rỗi của Chúa. Mọi người đều có thể là trung gian nhờ đó ơn Chúa được thông ban cho người khác. Thế giới không được cứu rỗi nhờ những gì chúng ta làm, mà nhờ những gì Thiên Chúa thực hiện qua cuộc sống của chúng ta.
Trích sách Lẽ Sống |
|