Love Telling ThanhCaVN nhắn với Gia đình TCVN và Quý Khách: BQT-TCVN xin cáo lỗi cùng ACE vì trục trặc kỹ thuật 2 ngày vừa rồi. Trân trọng! Loan Pham nhắn với Gia Đình TCVN: Kính chúc quý Cha, quý tu sĩ nam nữ và toàn thể quý anh chị em một Giáng Sinh ấm áp bên gia đình, người thân và tràn đầy ơn lành từ Chúa Hài Đồng. ThanhCaVN nhắn với TCVN: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 16 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca Trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN CHÚA. Edit LM Loan Pham nhắn với TCVN: Kính Chúc Cà Nhà Một Tam Nhật Thánh và Một Mùa Phục Sinh Tràn Đầy Thánh Đức ... Loan Pham nhắn với TCVN: Chúc mừng năm mới đến quý Cha, quý tu sĩ nam nữ cùng toàn thể quý anh chị em tron gia đình TCVN thân yêu... Xin Chúa xuân ban nhiều hồng ân đến mọi người. Amen ThanhCaVN nhắn với ÔB & ACE: Kính chúc Năm Mới Quý Mão: Luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa ThanhCaVN nhắn với Gia đình TCVN: Kính chúc Giáng Sinh & Năm Mới 2023: An Bình & luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa. bethichconlua nhắn với Gia Đình ThanhCaVietNam: Chúc mừng sinh nhật thứ 15 website ThanhCaVietNam. Kính chúc quý Cha, quý tu sĩ nam nữ cùng toàn thể anh chị em luôn tràn đầy ơn Chúa. Amen ThanhCaVN nhắn với Quý ACE: Nhân dịp Sinh Nhật lần thứ 15 Website, BQT-TCVN kính chúc Quý Cha, Quý Tu sỹ Nam Nữ, Quý Nhạc sỹ - Ca Trưởng – Ca sỹ, Quý Ân Nhân và toàn thể ACE luôn tràn đầy HỒNG ÂN CHÚA. phale nhắn với cecilialmr: Nhớ em nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên. phale nhắn với thiên thần bóng tối: Nhớ em nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên. phale nhắn với teenvnlabido: Ngày mai (1/6) sinh nhật của bạn teen / chúc mọi điều tốt lành trong tuổi mới. phale nhắn với tất cả: Xin Chúa cho dịch bệnh sớm qua đi và ban bình an cho những người thành tâm cầu xin Ngài. ThanhCaVN nhắn với ACE: Kính chúc ACE: Giáng Sinh & Năm Mới 2021 - An Bình & luôn tràn đầy Hồng Ân Thiên Chúa

+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới
kết quả từ 1 tới 21 trên 21

Chủ đề: Truyện ngụ ngôn!

  1. #1
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 32
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post Truyện ngụ ngôn!

    Truyện ngụ ngôn!



    Nguồn:songdep.xitrum.net/



    Tham ăn


    Ngày xưa, ở vương quốc Thái Lan, có một ngôi chùa rất lớn và đẹp, trụ trì ngôi chùa này là một ông sư còn trẻ nhưng lại nổi tiếng tham lam và ích kỷ.

    Không biết ai đã đưa ông vào ngôi chùa này mặc dù đức hạnh ông ta không hề có. Trong sân chùa này có một cây táo rất sai quả, quả nào quả nấy to bằng nửa nắm tay người lớn và trái rất ngọt. Đến mùa quả chín nhà sư chỉ cho phép một mình được hái táo vì ông ta chỉ nghĩ đến bản thân mình mà thôi. Ngay cả những sư khác trong chùa cũng không được đụng tới.

    Trong vùng có hai người nông dân nghe tiếng ông sư này tham lam liền tìm cách lừa ông ta một vố để dạy cho ông một bài học. Một trong số hai người liền tìm đến chùa ra mắt vị sư tham lam nọ và hỏi xin ít táo. Nhà sư nói:

    - Không được, những táo này chỉ dành cho ta thôi. Không ai được hái đâu.

    Người nông dân nài nỉ mãi nhưng nhà sư nhất quyết không cho. Cuối cùng, anh nông dân nói:

    - Ông chưa hiểu ý tôi. Tôi sang mời ông chiều nay đến nhà tôi để ăn thịt hươu. Tôi xin ít quả táo để nướng chung với thịt hươu.

    - Thế sao anh không nói ngay từ đầu? – Nhà sư thốt lên, mắt nhìn xung quanh xem có ai thấy không rồi tiếp – Anh cứ hái đi, cần bao nhiêu cứ hái. Trông vẻ mặt nhà sư lúc này rạng rỡ hẳn lên, không còn cau có như lúc đầu nữa.

    Thấy đã trúng kế, anh nông dân mỉm cười đắc ý. Thế rồi nhà sư dẫn anh nông dân ra chỗ cây táo và cùng anh ta hái một túi đầy. Vừa hái táo nhà sư vừa hỏi về bữa thịt hươu sắp tới với vẻ mặt của một người sắp được đánh chén. Còn anh nông dân thì luôn miệng ca ngợi món thịt hươu nướng của mình.

    Sau khi hái đầy bao táo, người nông dân cáo từ và hẹn chiều gặp lại.

    Anh ta về được một lúc thì có một người nông dân khác vào xin táo và cũng bị nhà sư từ chối như anh nông dân lúc nãy. Nhà sư nghĩ: “Ta dại gì cho hắn, cho tên kia thì còn được mời đến ăn thịt hươu chứ cho tên này thì ta mất không, chẳng được lợi lộc gì?”. Nghĩ vậy nhà sư lắc đầu nguầy nguậy nhất định không cho.

    Biết tẩy của anh ta, anh nông dân nói:

    - Tôi đến mời ông đi ăn thịt gà, nhân tiện xin ông ít quả táo hầm với gà cho ngon. Bữa tiệc này chỉ có tôi và ông thôi, chớ ngại.

    Nghe xong nhà sư mừng lắm, định bụng hôm nay sẽ được chén một bữa no nê thịt hươu và thịt gà. Nhưng ông đâu có biết sa vào bẫy của hai người kia. Thấy nhà sư im lặng, người kia nói:

    - Ông thấy thế nào? Hay ông không thích ăn thịt gà của tôi?

    Nhà sư vội vã đáp:

    - Không phải, không phải, tôi rất vui lòng nhận lời mời của anh bạn. À mà nhà ông bạn ở đâu?

    Anh nông dân đáp:

    - Chỉ ở cuối xóm này thôi.

    Tuy miệng hỏi vui vẻ như vậy nhưng trong đầu của nhà sư đã hình dung một con gà béo tròn đặt lên đĩa còn đang bốc khói nghi ngút. Và tất nhiên anh đựơc nhà sư mời ra sân và cho hái quả thoải mái trên cây táo đã nổi tiếng là "bất khả xâm phạm" của mình. Sau khi đã hái đầy một bịch táo, anh nông dân chào nhà sư ra về dưới con mắt ngạc nhiên của các chú tiểu trong chùa. Từ đó trước tới nay họ chưa bao giờ thấy nhà sư của mình cho ai nhiều táo như vậy.

    Chiều đến hai anh nông dân cùng đến ngôi chùa nọ để mời nhà sư đi ăn tiệc. Họ gặp nhà sư và như đã bàn tính trước, một trong hai anh nông dân nói:

    - Bây giờ sư ông đến nhà tôi trước, nhà tôi ở gần ngay đây thôi.

    Người thứ hai phản đối:

    - Không được! Đến nhà tôi trước vì cả nhà đang đợi.

    Không ai nhường ai họ cãi nhau ỏm tỏi khiến nhà sư phải lên tiếng:

    - Thôi thôi, được rồi, tôi sẽ đi với cả hai vị.

    Hai người nông dân nháy mắt với nhau, họ đưa nhà sư đi lòng vòng khắp nơi, được một lúc mỏi chân quá, nhà sư nói:

    - Đã đến chưa mà sao đi mãi vậy?

    Hai người nông dân đồng thanh đáp:

    - Sắp tới rồi, ông ráng lên, chỉ còn một đoạn nữa thôi.

    Hai anh nông dân đáp trấn an nhà sư. Mãi đến lúc này nhà sư nọ vẫn chưa biết mình bị hai người đàn ông kia lừa.

    Đến chiều nọ họ đã tới làng, đi một đỗi nữa đến ngã ba, một trong hai người nắm tay kéo nhà sư vào con đường phía bên trái và nói:

    - Đã đến nhà tôi rồi, xin ông hãy qua nhà tôi trước, đánh chén xong hãy qua nhà ông kia.

    Người kia đâu có chịu bèn chạy lại nói:

    - Đâu có được, chính tôi mời ông qua nhà tôi trước.

    Thế là họ cãi nhau. Còn nhà sư không biết phải đi theo ai trước nên chỉ biết phải im lặng.

    Cãi nhau chán mỗi người bèn tóm một tay của nhà sư mà kéo về phía mình. Vừa kéo họ vừa chửi bới nhau cho đến lúc nhà sư không chịu nổi nữa phải thốt lên:

    - Hãy để tôi yên! Tôi chẳng đến nhà ai cả, buông tôi ra!

    Đến lúc này hai người mới buông tha nhà sư ra. Bây giờ ông ta đã quá mệt, vừa chẳng ăn đựơc gì, lại vừa phải nghe tiếng chửi rủa suốt buổi của hai người nông dân.

    Nhà sư chẳng nói chẳng rằng, bỏ đi một mạch về với vẻ mặt mệt mỏi xen lẫn thất vọng vì hụt bữa ăn ngon, và ông ta cũng chưa biết rằng mình bị chơi một vố đau. Đợi cho nhà sư đi rồi, hai anh nông dân nhìn nhau cười đắc ý. Về phần nhà sư, ông không những mất một số táo đáng kể mà còn chẳng ăn được gì. Đúng là tham thì thâm!
    thay đổi nội dung bởi: Gia Nhân, 14-02-2012 lúc 07:41 AM
    Chữ ký của Gia Nhân

  2. Có 20 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  3. #2
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 32
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post

    Chỉ có một người thôi

    **********


    Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:

    - Này, anh đi xem xem có bao nhiêu người đến dự đám cưới bên ấy.

    Bác làm công ra đi. Bác để lên ngưỡng cửa một khúc gỗ và ngồi lên bờ tường đợi khách khứa ra khỏi nhà. Họ bắt đầu ra về. Ai đi ra cũng vấp phải khúc gỗ, văng lên chửi và lại tiếp tục đi. Chỉ có một bà lão vấp phải khúc gỗ, liền quay lại đẩy khúc gỗ sang bên.

    Bác làm công trở về gặp người chủ.

    Người chủ hỏi:

    - Ở bên ấy có nhiều người không?

    Bác làm công trả lời:

    - Chỉ có mỗi một người mà lại là bà lão.

    - Tại sao vậy?

    - Bởi vì tôi để khúc gỗ bên thềm nhà, tất cả đều vấp phải, nhưng cũng chẳng ai buồn dẹp đi. Thế thì lũ cừu cũng làm như vậy. Nhưng một bà lão đã dẹp khúc gỗ sang bên để người khác khỏi vấp ngã. Chỉ có con người mới làm như vậy. Một mình bà lão là người.
    Chữ ký của Gia Nhân

  4. Có 17 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  5. #3
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Chim Sơn Ca

    Bụi trường xuân vừa ra hoa, Sơn Ca lập tức đoán ra ngay cái nguy cơ rình rập loài có lông vũ. Tập hợp các loài chim lại, nó lên tiếng thuyết phục chúng:

    - Tốt hơn hết là nên hạ cây sồi có bụi trường xuân mọc trên đó. Nếu không làm nổi việc đó thì nên bay đến gặp loài người để cầu xin họ đừng dùng bụi trường xuân để săn chim.

    Nhưng các lồi chim không nghe lời và chế nhạo nó. Sơn Ca liền bay đi để gặp loài người để xin điều đó. Nhờ sự khôn lanh của nó, loài người đã chịu để nó sống bên cạnh mình. Chính vì thế các loài chim khác đều bị loài người bắt ăn thịt, chỉ riêng có loài Sơn Ca xin được nương náu bên cạnh loài người là không bị đụng đến, được loài người cho phép xây tổ bình yên trong nhà của họ.

    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  6. Có 11 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  7. #4
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Chuyện hai con ngựa

    Ngựa Cái ngày đêm không làm lụng gì hết và chỉ tha thẩn trên cánh đồng, còn Ngựa Đực đêm đêm mới được thả đi ăn, ban ngày phải cày đất. Thấy vậy Ngựa Cái mới bảo Ngựa Đực:

    - Anh việc gì phải kéo cày? Giá tôi ở địa vị anh thì tôi không có chịu. Chủ mà lấy roi quật tôi, tôi sẽ tung vó đá lại.

    Sang ngày hôm sau, Ngựa Đực bèn nghe lời Ngựa Cái. Bác nông dân thấy Ngựa Đực trở nên ương bướng, bèn đóng Ngựa Cái vào vai cày.

    Xúi giục kẻ khác làm bậy trước tiên làm hại chính mình.
    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  8. Có 7 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  9. #5
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Cái bẫy chuột

    Một con chuột nhìn qua vết nứt ở vách tường và trông thấy bác nông dân cùng với vợ đang mở một cái hộp. Nó nghĩ thầm “có lẽ là có đồ ăn gì trong hộp”. Nhưng liền sau đó, con chuột hốt hoảng khi phát hiện ra trong hộp có một cái bẫy chuột. Chú ta bèn chạy ra ngoài vườn và la toáng lên:

    - Có một cái bẫy chuột trong nhà! Có một cái bẫy chuột trong nhà!

    Chị gà mái đang bới đất gần đó nghe thấy thế ngẩng đầu lên và nói:

    - Này chuột, đây quả là mối lo ngại ghê gớm đối với anh, nhưng nó chẳng có phiền hà gì với tôi, tôi không thể nào bị vướng vào cái bẫy chuột.

    Chuột bèn quay sang nói với lợn:

    - Anh lợn ơi, có một cái bẫy chuột trong nhà.

    Anh lợn ủn ỉn có vẻ thông cảm trả lời:

    - Tôi rất lấy làm tiếc cho cậu, tôi chả làm được gì, nhưng tôi sẽ cầu nguyện cho anh không bị vướng vào bẫy.

    Nghe thấy thế, chuột hớt hải chạy đến bên bác bò đang nhai cỏ gần đó. Nó kêu lên:

    - Bác bò, bác bò! Có một cái bẫy chuột trong nhà!

    Bác bò vừa nhai cỏ, vừa từ tốn trấn an:

    - Bác rất hiểu sự lo âu của cháu, nhưng bác cũng chẳng giúp được gì.

    Chuột chán nản lẳng lặng đi vào nhà, lòng buồn thiu, một mình phải đối phó với cái bẫy chuột tàn nhẫn của bác nông dân.

    Thế rồi, một đêm kia, có một tiếng động vang lên trong nhà, dường như đó là tiếng bẫy xập. Vợ của bác nông dân vội chạy tới để xem có bắt được con chuột nào không? Trong đêm tối loạng choạng, bà vợ bác nông dân đã bị con rắn độc cắn vào chân khi bà mon men tới gần cái bẫy. Thì ra, cái bẫy chuột đã xập vào đuôi của một con rắn.

    Bác nông dân vội vàng chở vợ vào nhà thương ở trên quận. Khi trở về nhà, bà vợ bác bị lên cơn sốt. Bác nông dân nhớ là ăn cháo có thể làm giảm cơn sốt, vì thế bác đã chạy ra vườn bắt chị gà mái cắt tiết, làm thịt để nấu cháo cho vợ ăn. Thế nhưng, bệnh tình của vợ bác vẫn không giảm chút nào. Bạn bè và hàng xóm nghe tin đã tới hỏi thăm. Để thiết đãi họ, bác nông dân đã chọc tiết anh heo. Sau nhiều ngày chống chọi với cơn bệnh, vợ bác qua đời. Vì họ hàng thân thuộc đến đưa đám rất đông, bác nông dân phải mổ thịt bác bò để có đủ thức ăn đãi khách.

    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  10. Có 9 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  11. #6
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    CÁO BỊ RƠI XUỐNG GIẾNG

    Có một con Cáo không may bị rơi xuống giếng. Nó cố gắng mãi để trèo lên mà không làm sao lên được. Cuối cùng đành phải ở lại dưới giếng.
    Một lúc sau, có một con Dê khát nước ra giếng uống nước. Nhìn thấy Cáo ở dưới giếng, Dê cất tiếng hỏi:
    - Anh Cáo thân mến, xin hỏi nước ở dưới giếng có vị ra sao vậy?
    Cáo gặp được Dê thì mừng thầm trong bụng. Nó nghĩ: "Cuối cùng cơ hội thoát chết của ta cũng đã đến rồi".
    Thế là Cáo vừa liếm môi vừa làm ra vẻ, nói:
    - À, bác hỏi đúng người rồi đấy. Tôi vừa mới uống nước ở dưới giếng này xong, vị ngon miễn chê. Đây là đúng là nguồn nước ngon nhất thế gian đấy. Bác đừng do dự, mau xuống đây uống đi. Bác sẽ thấy ngay là tôi nói không sai tí nào.
    Nghe Cáo nói, Dê lại càng cảm thấy khát hơn, còn đâu nghĩ được là Cáo có thể lừa mình? Dê háo hức nhảy xuống giếng. Sau khi uống nước xong, Dê mới nhận ra rằng để trèo lên miệng giếng không phải là chuyện dễ. Nó liền bàn với Cáo để tìm cách thoát khỏi giếng.
    Cáo nghĩ ngợi một hồi rồi bảo Dê:
    - Tôi nghĩ ra cách này. Bác gác hai chân trước lên thành giếng, rồi dựng sừng lên, tôi sẽ trèo lên lưng bác để nhảy lên trước rồi sẽ kéo bác lên sau, thế là cả hai chúng ta đều thoát.
    Dê bằng lòng làm theo lời Cáo. Cáo trèo lên lưng Dê rồi lấy sức bật nhảy lên miệng giếng. Nó thoát được rồi liền bỏ mặc Dê lại. Dê vô cùng tức giận, mắng Cáo là kẻ không biết giữ lời hứa. Cáo bảo Dê:
    - Này, ông bạn, nếu đấu óc ông đủ thông minh thì ông đã chẳng nhảy xuống đó.
    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  12. Có 7 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  13. #7
    cactus20113's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Catherine de Siena
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: VN
    Bài gởi: 192
    Cám ơn
    845
    Được cám ơn 483 lần trong 164 bài viết

    Default ĐỪNG THAY ĐỔI THẾ GIỚI

    Ngày xưa, có một nhà vua trị vì vương quốc. Một hôm,ông quyết định vi hành đến những miền đất xa xôi của đất nước. Khi trở về cung điện, ông than phiền chân ông rất đau đớn vì lần đầu tiên đi một chuyến dài ngày trên con đường rất gồ ghề và lởm chởm đá vụn. Nhà vua ban lệnh cho mọi người phải phủ da thuộc lên các con đường của vương quốc.Rõ ràng việc này cần hàng triệu bộ da bò và sẽ tiêu phí rất nhiều tiền của.
    Một hầu cận thông minh dũng cảm tâu với nhà vua: “sao bệ hạ lại dùng tiền một cách không cần thiết như thế?” Sao bệ hạ không đo cắt một miếng da vừa với chân mình?”.
    Nhà vua rất ngạc nhiên nhưng rồ ông chấp thuận gợi ý của người hầu cận để làm một “đôi giày” cho riêng mình.
    Bài học vô giá từ câu chuyện này là: để thế giới này trở thành một nơi hạnh phúc với mọi người,tốt hơn hết hãy thay đổi chính mình, chứ đừng thay đổi thế giới.
    MAO TRÍ HÙNG

    (Dịch từ internet) Trích báo TTCN số 40-2001)
    Chữ ký của cactus20113

  14. Có 10 người cám ơn cactus20113 vì bài này:


  15. #8
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 32
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post Chim ưng và Cáo

    Chim ưng và Cáo


    Chim ưng và Cáo quyết định sống với nhau như bạn bè và thoả thuận ở gần nhau cho tình bạn thêm bền chặt nhờ tình láng giềng. Chim ưng xây tổ trên ngọn cây cao còn Cáo đào hang đẻ con ngay trong những bụi cây dưới đất. Nhưng có một lần, cáo đi kiếm mồi, chim ưng đang đói bay sà xuống bụi cây vồ lấy các con cáo con và cùng với các con chim ưng con của mình ăn thịt chúng.

    Cáo về nhà, biết được điều gì đã xảy ra và rất đau đớn: đau vì các con của mình đã chết không bằng đau vì không trả được thù, vì các con thú rừng không tài nào bắt được chim ưng. Nó chỉ còn biết đứng từ xa mà cất tiếng nguyền rủa kẻ vong tình bội nghĩa kia. Kẻ sức yếu, thế cô thì có thể làm được gì hơn?

    Nhưng rồi cũng đến lúc chim ưng phải trả giá cho tình bạn bị nó chà đạp. Một người nào đó đem dê ra đồng để hiến tế. Chim ưng bay đến con vật bị hiến và tha đi bộ lòng bốc khói của nó. Và khi nó chỉ vừa mới tha về đến tổ, một cơn gió mạnh ập đến, những dây bện tổ cũ kỹ mỏng mảnh bốc lửa cháy sáng rực. Những con chim ưng con bị cháy xém rơi xuống đất. Chúng chưa thể bay lên được. Thế là Cáo chạy ra ăn thịt chúng ngay trước mắt chim ưng.

    Truyện ngụ ngôn này cho thấy kẻ phản bạn dù có thoát được sự trả thù của người bị xúc phạm nhưng cũng không tránh khỏi được sự trừng phạt của Thượng đế.
    Chữ ký của Gia Nhân

  16. Có 16 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  17. #9
    Gia Nhân's Avatar

    Tuổi: 32
    Tham gia ngày: Aug 2009
    Tên Thánh: ✛ Louis
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Sông Nước - Miền Tây
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 3,130
    Cám ơn
    4,023
    Được cám ơn 15,423 lần trong 2,929 bài viết

    Post Có còn hơn không

    Có còn hơn không



    Người đánh cá quăng chài, kéo lên được chú cá con. Cá van xin được thả ra vì nó còn nhỏ tẹo, đợi khi nó lớn thì người hãy bắt. Nhưng người đánh cá bảo:

    - Quả là tao ngốc mới buông tha cho mày khi mày nằm trong tay tao. Thói thường, có ngay được lợi nhỏ, hơn là lợi lớn không chắc chắn.
    Chữ ký của Gia Nhân

  18. Có 15 người cám ơn Gia Nhân vì bài này:


  19. #10
    cactus20113's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Catherine de Siena
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: VN
    Bài gởi: 192
    Cám ơn
    845
    Được cám ơn 483 lần trong 164 bài viết

    Default CHÌU LÒNG CON NGƯỜI

    Để chìu lòng con người quả thật khó vô cùng. Trước khi lấy vợ lấy chồng, người ta đã phải lặn lội tìm kiếm trong vô số bao nhiêu cô cậu trên thế gian cho ý hợp tâm đầu, đã trải qua đủ mọi thứ lễ nghi: nào là chạm gõ, nào là đính hôn để có cơ hội thăm dò tính nết của nhau trước khi ăn đời ở kiếp với nhau. Ấy thế mà rồi tình duyên vẫn cứ đổ bể ầm ầm, thì ra chìu chuộng con người đâu phải dễ!

    Mà đâu phải chỉ có con người. Các giống vật khác cũng vậy. Thế nên, tiếc than van ầm ĩ cả đất trời. Thượng đế cũng chịu hết nổi. Một ngày kia, Thượng đế mới cho triệu tập đại hội muôn loài trên thế gian để giải quyết mọi khiếu nại một lần cho xong. Ông trời phán bảo:
    - Tiếng la than của mọi loài đã thấu đến tai Ta. Nay Ta họp toàn thể chúng sinh lại, và ban cho các người một ân huệ cuối cùng. Nếu loài nào không đồng ý với Ta về cách tạo dựng nên cơ thể của mình thì có quyền đề nghị Ta sửa chữa lại. tất cả nghe rõ chưa.

    Mọi loại nghe vậy thì khoái chí hớn hở nhìn nhau, nhưng thật lạ lùng sau đó thi ai nấy đều câm như hến. Cuối cùng, Ông Trời lại phải cạy miệng từng loài để chúng chịu phát biểu. Ông Trời chỉ định một chú khỉ, buộc nó phải nói xem sao, chứ cái loài khỉ này thì ngày thường vốn dĩ nhiều chuyện kêu ca đòi hỏi lắm cơ mà! Khỉ bèn gãi đầu gãi tai một lúc rồi khúm núm tâu:
    - Muôn tâu Thánh Thượng! thần chẳng thấy mình có gì là khuyết điểm cả ạ! Bệ hạ đã cho thần đôi tay dài, thân mình lại nhanh nhẹn nhẹ nhàng, Nhờ đó, thần mặc sức tung hoành, nhảy nhót khắp nơi rừng xanh. Có phiền chăng là thần nhìn cái anh chàng voi kia, anh ta nặng nề ì ạch, đi tới đâu là núi lở đất lún. Thần muốn xin bệ hạ sửa lại cho anh ta nhờ, mà bọn thần cũng đỡ khổ!

    Ông Trời quay sang voi, ân cần hỏi:
    - Này chú voi, thế người có muốn ta sửa chữa một bộ phận nào đó trong thân xác nhà ngươi không?

    Voi nhà ta nãy giờ ức lắm, lườm chú khỉ một cái rồi mới xếp tai hạ vòi xuống, kính cẩn trả lời Ông Trời.
    - Bẩm bệ hạ, anh khỉ ban nãy trình bày không đúng sự thật đâu ạ, ngược lại là đằng khác! Chính nhờ thân hình vĩ đại bệ hạ đã ban cho thần mà thần được muôn loài kính nể tôn trọng. Vì thế, bản thân thần rất lấy làm tự hào vè những gì bệ hạ đã ban tặng. Có chăng là thần thượng hại cho cái chú chuột kia, vừa nhỏ con vừa hôi hám, lại vừa gian manh, loài nào cũng ghét.

    Đến lượt chuột chù lên tiếng, nó cũng không quên nguýt dài anh chàng voi một cái dài thậm thượt.
    - Muôn tâu Thánh Thượng! Chính nhờ thân hình bé này mà thần chui chỗ nào cũng lọt cả, nhất là được sa vào hũ gạo nếp thì quả thật là hạnh phúc không lường. Còn về cái mùi hôi của thần mới là số dzách chứ ạ, nhờ đó mà mọi loài phải tránh cho xa, chẳng dám hó hé ăn hiếp thần, có khi còn rùng mình khiếp sợ nữa là đằng khác! Có chăng là loài người kia kìa, sao mà họ lắm chuyện thế không biết! Vợ chồng với nhau mà cứ cãi nhau suốt ngày. Còn khi ra ngoài thì họ lại cắn xé, chửi bới và giết hại nhau không thương tiếc!

    Lập tức Thượng Đế cho vời một đấng nam nhi ra trình diện:
    - Sao? Nhà ngươi có điều gì than vãn khiếu nại về con người của ngươi không thì bảo?
    Người đàn ông chắp tay xá dài rồi tâu:
    - Dạ, trọng kính đấng Thượng Đế, thần thấy mọi bộ phận trên người cả thần đều hoàn hảo cả ạ. Có chăng thần thấy cái cặp lông mày thượng đế đã làm cho bà xã của thàn thật đúng là vô tích sự! Bả đi thẩm mỹ viện cạo sạch đi cho rồi đem tô màu lên, trông cứ như là đeo mặt nạ ấy, khiếp lắm ạ!

    Đến lượt người đàn bà to to chạy ra vội vã, mặc dù đang bụng mang dạ chửa, bà ta hậm hức lắm, mới thưa với Ông Trời rằng:
    - Dạ, thưa Thánh Thượng, xin thứ lỗi cho, cái ông xã con đúng là ngu si đàn độn mới nhận xét về thần như thế, con chỉ muốn làm đẹp thêm những gì Ngài ban cho con thôi mà. Phần con, con xin khiếu nại là cánh phụ nữ chúng con phải mang nặng đẻ đau, con ông xã con và cánh đàn ông thì lúc nào cũng phây phây ra!

    Ông Trời nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi phán:
    - Xem ra chỉ có con người là lắm chuyện nhất! Được rồi, ta quyết định rằng từ nay, các bà bầu thì mang nặng, còn các “ông bầu” thì phải đẻ đau cho nó công bằng!
    Bà bầu nhà ta nghe vậy thì khoái chí nhảy cả tửng, khiến đứa bé trong bụng đòi chui ra ngay, sớm hơn dự kiến! Thế là ông trời ra lệnh đưa hai vợ chồng con người vào bệnh viện cấp kì, lại cho các bác sĩ phụ khoa của hoàng cung đem đồ nghề ra đỡ đẻ. Lạ thay, ông chồng đứng ngay đó mà không thấy đau đớn gì cả. bà vợ ngạc nhiên hỏi chồng mình.
    - Ủa, sao ông vẫn bình chân như vại vậy?
    Nghe hỏi thì bỗng dưng ông chồng ôm bụng òa lên khóc như con nít, vừa khóc vừa lạy Ông Trời lia lịa:
    - Thôi thôi, con xin cắn cỏ ngậm van lạy Thượng đế, chuyện nào chuyện nấy xin Ngài cứ để yên như cũ cho con nhờ! Tuy bề ngoài mọi người không ai thấy con lo lắng đau khổ khi vợ con đẻ, nhưng thật sự là con khổ tâm khổ trí, bủn rủn cả chân tay, vã mồ hôi hột mỗi khi đứng chờ ngoài cửa phòng bảo sanh chờ tin vợ con sinh nở. Tại sao con là chồng của bà xã con, là tía mấy đứa con trai con gái của con mà con lại không chia sẻ nỗi đau với vợ con chứ? Thôi, thôi, xin Thượng đế đừng có chìu lòng con người nữa, cái gì Ngài đã sắp đặt đều có cái lý của nó hết ạ!

    Đến lúc này thì Thượng đế ngửa cổ cười khanh khách:
    - Thì ra muôn loài đều chỉ là lũ thương vay khóc mướn cả. Việc mình không lo toàn đi lo chuyện bàn dân thiên hạ. Cứ thế mà đâm ra cãi cọ bon chen, hiềm khích xích mích với nhau, rồi oán ghét căm thù nhau, đưa tới chiến tranh xô xát không ra đâu vào đâu cả. Đúng là Sách Thánh quả nói không sai: “Ngươi chỉ nhìn thấy cọng rác bé xíu nơi con mắt của người khác, mà lại chẳng thấy cái xà to tướng nằm ngay trong mắt mình!” Thôi thế từ nay, vẫn đâu vào đó nhé! Cho các người tất cả lui ra, cấm không được càu nhàu ca than gì nữa!


    (sưu tầm từ Internet)
    Chữ ký của cactus20113

  20. Có 9 người cám ơn cactus20113 vì bài này:


  21. #11
    cactus20113's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Catherine de Siena
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: VN
    Bài gởi: 192
    Cám ơn
    845
    Được cám ơn 483 lần trong 164 bài viết

    Default LỪA MẸ VÀ LỪA CON

    Hồi I
    Hôm ấy, như mọi ngày, lừa con đang đứng vẫy đuôi yên lành bên mẹ, nghe chủ và mấy ông bạn nói chuyện trên trời dưới đất. Nó chẳng hiểu gì, nhưng giọng nói và mùi quen thuộc làm nó an tâm. Bỗng có hai người, mùi lạ hoắc, xăm xăm đến, chẳng nói chẳng rằng, cởi dây dẫn hai mẹ con đi. Nó nghe tiếng chủ và hai người lạ nói gì đó với nhau. Nó nhìn mẹ. Mọi khi có người lạ tới là mẹ nó la lên, lấy cái đầu kê vô như che chở nó, hai cái chân sau của mẹ sẵn sàng hất tung người lạ mặt.
    Đi khỏi nhà chủ một quãng xa, lừa con nghếch cái mũi nghe mùi chiếc áo choàng ai đó trải lên lưng, rồi thấy mẹ cũng được choàng một chiếc áo. Nó chưa hết ngỡ ngàng thì được dẫn đến bên một mô đá, rồi một người đứng trên mô đá ngồi lên lưng nó. Lần đầu tiên trong đời lừa con có người cần đến cái lưng nhỏ bé của nó. Nó từng thấy mẹ oằn lưng dưới sức nặng những thùng đồ do ông chủ cột trên lưng, ráng gồng mình để không khụy xuống trên cái dốc đi lên Núi Ô-liu, xọang chân để khỏi ngã chúi đầu khi xuống dốc phía Tây, băng qua thung lũng Kit-rôn, rồi lại leo lên cái dốc dựng đứng để vào trong thành phố ồn ào, trên con đường lát đá trơn trượt. Có lần nó đã thấy mẹ trượt chân khuỵu xuống. Ông chủ la hét, mẹ không đứng lên nổi. May là có ông láng giềng đi ngang, ông này vốn không thân thiết gì với ông chủ, nhưng thấy lừa mẹ bị như vậy, ông chạy lại giúp lừa mẹ đứng lên. Lừa con thương mẹ lắm nhưng chỉ biết lấy cái mũi ướt của nó hít hít bên tai mẹ. Nó thấy có nước ở mắt mẹ rơi xuống sống mũi nó. Hôm ấy về mẹ đi cà nhắc và phải nghỉ ở nhà mấy ngày mới lại đi chở đồ được.
    Hôm nay thì vai trò đảo ngược, lừa con mang một người trên lưng, còn mẹ khoác áo choàng, nhẹ nhàng đi đàng trước dẫn đường. Lừa con thấy con đường vẫn là con đường mọi ngày nó theo mẹ vào thành phố. Nhưng sao hôm nay khác lạ. Mọi ngày vào tới thành phố mới nghe tiếng ồn ào, còn hôm nay thì tiếng người reo hò càng lúc càng to ngay từ lúc người kia ngồi lên lưng nó. Người ta đi quanh nó càng lúc càng đông, reo hò như để cổ võ nó. Nó thấy người ta trải áo, thảy cành lá xuống đường cho nó bước lên, có người mạnh dạn hơn, đến sát bên nó vỗ lưng, vỗ đầu nó; có người còn đưa tận miệng nó mấy cành lá non thật là ngon, nó chưa bao giờ được ăn.
    Vào đến thành phố, nó phải thận trọng để khỏi dẫm lên chân người ta, vì người đông quá, chen lấn cả với nó. Nó không biết người ta dẫn nó tới chỗ nào, nhưng không phải là khu phố chợ mọi ngày. Nó không thấy bạn bè của nó đâu cả, cũng không nhìn thấy cái gì quen thuộc để biết nó đang ở đâu, chỉ thấy toàn người là người. Nó cũng không nhìn thấy mẹ nữa, chỉ có cái mũi và cái tai của nó cho nó bíêt là mẹ vẫn đi phía trước, giúp nó an tâm. Tới một lúc người ta bảo nó dừng lại và đỡ người trên lưng nó xuống. Người đó vỗ nhẹ trên lưng nó, trên đầu nó, nói gì đó với nó và mẹ. Rồi cả đám đông công kênh người đó trên vai đi. Hai chiếc áo choàng cũng được nhắc khỏi lưng lừa con và lưng mẹ. Lát sau tiếng reo hò xa dần theo bước chân người, chỉ còn mẹ đứng bên lừa con. Mẹ âu yếm liếm đầu, liếm mũi lừa con. Từ ngày cai sữa tới nay chưa bao giờ lừa con được cảm thấy mẹ âu yếm nó như hôm nay. Nó nghĩ bụng, chắc hôm nay là ngày nó vô nghề “con lừa”, mẹ hãnh diện về nó lắm.
    Mẹ lấy cái mũi hích vô đầu lừa con một cái nữa rồi bước đi. Lừa con không biết đường ra khỏi thành phố. Nó chưa bao giờ vào tới chỗ này thì làm sao biết đường ra. May là có mẹ dẫn đường. Nó thật an tâm làm lừa con đi theo mẹ.
    Ra khỏi thành phố, nó thấy lại con đường quen thuộc, nó có thể về một mình được rồi. Con đường hồi nãy đầy người, bây giờ như dành riêng cho hai mẹ con. Những chiếc áo thì không thấy nữa, nhưng cành lá vẫn la liệt như cái thảm trên đường, lao xao dưới bước chân hai mẹ con. Bỗng mẹ rên lên một tiếng, chậm lại và ra hiệu cho lừa con đi ngang bên mẹ và mẹ bước theo nhịp của lừa con để hai mẹ con sánh bước bên nhau chứ không để lừa con lon ton chạy đàng sau như mọi ngày. Chuyến về hôm nay thảnh thơi quá, vì hai mẹ con được đi dạo bên nhau, không phải mang gì trên lưng. Mẹ vừa đi vừa nhìn lừa con âu yếm, nìềm vui tỏa ra trong mắt mẹ, vang lên trong tiếng chân mẹ. Có lẽ từ ngày mẹ bắt đầu cuộc sống “con lừa”, chưa bao giờ mẹ được bước đi thảnh thơi trên con đường này như hôm nay. Phải chăng người ta thưởng công cho mẹ đã nuôi lừa con tới ngày lừa con có thể làm “con lừa” bằng cách cho hai mẹ con được thảnh thơi một ngày?
    Hai mẹ con nhịp bước bên nhau. Con đường hôm nay sao ngắn quá, mới chút xíu đã về tới cổng. Ông chủ thấy hai mẹ con về cũng vui mừng chạy ra, vỗ lưng, vỗ đầu cả hai mẹ con rồi dẫn vô chuồng cho ăn, cho uống.
    Hồi II
    Đêm xuống, khi con người đã vào giấc ngủ của họ, chỉ còn hai mẹ con bên nhau trong cái yên lặng tuyệt vời của đêm khuya thì lừa mẹ và lừa con mới nói chuyện với nhau được, vì tiếng ồn ào của con người làm cho lỗ tai của lừa tự động giảm thính lực để khỏi bị điếc. Đêm nay lừa con thấy mẹ cứ nhìn ngắm nó từ đầu đến chân, không chịu ngủ. Nó lớn quá rồi, mẹ cứ phải đưa cái đầu từ phải qua trái, từ trên xuống dưới để nhìn cho hết cái thân nó. Mẹ không ngờ nó đã cao và to gần bằng mẹ rồi. Lừa con cũng xôn xao trong lòng vì niềm vui mừng và hãnh diện vẫn còn làm cho tim nó đập mạnh, thêm sự âu yếm khác thường của mẹ làm nó không thể nào ngủ được, dù nó cố nhắm mắt lại. Tất cả những gì xảy ra từ lúc hai người lạ mặt tới cởi dây dắt hai mẹ con cho đến lúc về tới chuồng cứ như còn đang diễn ra trước mắt, bên tai, quanh mình nó. Nó hé mắt xem mẹ ngủ chưa thì thấy mẹ vẫn đang ngắm nó. Nó lên tiếng:
    - Mẹ chưa ngủ hả mẹ?
    - Sao con không ngủ đi?
    - Con không ngủ được.
    - Mẹ cũng không ngủ được.
    - Sao vậy mẹ?
    - Mẹ thấy con chưa ngủ.
    Lừa con nhích lại sát mẹ:
    - Phải mẹ thấy con lớn quá rồi không?
    - Mẹ thấy con to và cao gần bằng mẹ rồi.
    - Mẹ có mừng không?
    - Mẹ mừng lắm.
    - Mẹ thấy con sắp đi làm với mẹ, chở bớt đồ cho mẹ được chưa?
    - Hôm nay con bắt đầu rồi đó!
    - Vậy là con thành “con lừa” rồi chứ không phải là “lừa con” nữa hả mẹ? - giọng lừa con vừa vui vừa thoáng buồn.
    - Đúng rồi, con gái ngoan của mẹ, con vẫn là con của lừa mẹ, nhưng con đã thành con lừa rồi, vì hôm nay con đã biết chở một người trên lưng chứ không lon ton chạy theo mẹ đòi bú nữa! – mẹ âu yếm hích cái mũi vào mũi lừa con.
    - Vậy là hôm nay coi như ngày trọng đại trong đời con hả mẹ?
    - Cả trong đời mẹ nữa, vì mẹ sinh con ra và nuôi con, mẹ chỉ mong tới ngày thấy lừa con của mẹ thành con lừa có ích thôi.
    - Thế ngày đầu tiên mẹ thành “con lừa”, bà ngọai có vui như mẹ hôm nay không?
    - Có chứ!
    - Thế người ta có reo hò hoan hô mẹ, có trải áo, trải lá trên đường cho mẹ đi như người ta mừng con hôm nay không?
    - Không con à, cả giòng họ lừa nhà mình cho đến ngày nay, chỉ có con được như thế và sau này cũng không có ai được như con nữa đâu.
    - Sao thế hả mẹ?
    - Lừa con ngoan của mẹ này, con tưởng người ta reo hò, trải áo, trải lá trên đường là để mừng con đó hả?
    - …
    - Con hưởng ké người ngồi trên lưng con đó!
    - Vậy hả mẹ. Thế người đó là ai hả mẹ? Sao hai người lạ mặt tới dắt mẹ con mình đi mà ông chủ cũng để cho dắt đi?
    - Chuyện dài dòng lắm con ạ. Chỉ có trí nhớ họ lừa nhà mình mới nhớ được hết thôi, vì loài người khi già thì mất trí nhớ, còn họ lừa nhà mình thì càng già càng nhớ nhiều, vì thế mà mình chẳng cần sách vở, chữ viết, cũng kể cho nhau được chuyện bảy tám mươi đời trước.
    - Thế mẹ nghe và hiểu được tiếng người hả mẹ?
    - Ừ, khi nào con bằng tuổi mẹ thì con cũng nghe và hiểu được tiếng người. Bà tổ bảy mươi đời nhà mình còn nói được cả tiếng người nữa.
    - Thế mai mốt mẹ có nói được tiếng người không?
    - Không con ạ, phải sống lâu lắm mới nói được. Chỉ có một bà tổ nhà mình bảy mươi đời trước sống lâu đủ để nói được thôi. Trước đó chưa có ai và sau này cũng không thể có nữa.
    - Sao thế hả mẹ?
    - Tại vì con người phá hoại mặt đất, không còn thức ăn thức uống tự nhiên của họ nhà mình nữa, thêm vào đó càng ngày họ càng tham lam, bắt lừa làm việc quá sức. Rồi con sẽ thấy.
    - Con thấy rồi, hôm con quýnh lên vì thấy mẹ quỵ dưới sức nặng không đứng lên nổi đó!
    - Mẹ mong con sẽ không bao giờ phải chịu cảnh đó! Và mẹ an lòng vì biết con sẽ không phải chịu cảnh đó?
    - Sao mẹ biết?
    - Chuyện liên can tới người ngồi trên lưng con hôm nay đó.
    - Mẹ kể cho con nghe đi mẹ.
    - Ừ mẹ kể đây.
    Lừa con nhích tai sát vào miệng mẹ và mở hết hai lỗ tai để không bỏ mất lời nào.
    - Hồi mẹ mới sanh, còn bé lắm, còn đeo vú bà ngọai suốt ngày suốt đêm ở làng Bethlehem, cách đây mấy quả đồi. Một hôm trời mùa đông lạnh lắm, có một người đàn ông và một người đàn bà hiền lành, không có chỗ trọ, vào ở nhờ một góc. Chắc bà ngọai biết là người đàn bà sắp sanh con nên đẩy mẹ vào một góc để nhường chỗ. Đêm đó người con sinh ra. Con biết không, khi con ra khỏi bụng mẹ, rơi xuống đất nghe cái “bịch”, mẹ quay lại liếm cho con chút xíu là con đứng dạy được và tìm thấy vú mẹ liền. Còn người con sinh ra đỏ hỏn, nhỏ xíu, kêu oe oe, người lớn phải lấy hai tay bưng lên đặt vô trong cái máng cỏ của bà ngọai. Bà ngọai thấy trời lạnh lắm mà người mẹ và người con không có lửa cho ấm, người bố thì loay hoay tìm thứ gì che cho bớt gió. Bà ngọai nhích lại gần thở hơi sưởi cho người con và người mẹ. Thấy bà ngoại làm thế, mẹ cũng làm theo. Người bố và người mẹ xoa đầu bà ngọai và mẹ, để cám ơn. Người con cũng mở mắt ra nhìn, vẫy hai cái tay và kêu oe oe như muốn xin bà ngọai thở mạnh hơn nữa. Thế là bà ngoại và mẹ kê sát mũi vô cái máng cỏ, ráng thở thật chậm và thật sâu cho có nhiều hơi nóng. Nhìn ra ngoài xa, thấy có ánh sáng, mẹ tưởng là có sấm chớp và mưa. Một lúc sau, có nhiều người tới, dắt theo cả mấy cậu chiên, mấy cô bò nữa. Họ kể cho nhau – bà ngoại nghe và hiểu được mà – rằng họ biết có người con sinh ra ở đây là vì có thiên sứ tới báo cho họ; ánh sáng hồi nãy mẹ thấy là ánh sáng của thiên sứ chứ không phải mưa gió sấm chớp đâu. Nhà bà ngọai chưa bao giờ đông đúc và vui như hôm nay. Quanh cái máng cỏ bây giờ có đủ mặt loài bốn chân quen thuộc: chiên, bò, lừa. Hơi người, hơi bò, hơi chiên cùng làm ấm cho người bố, người mẹ và người con. Bà ngọai và mẹ cũng được nghỉ hơi một lúc, thở bình thường chứ không cần cố gắng nữa. Bà ngọai kể cho mẹ rằng nghe họ nói chuyện, bà ngoại biết người con đó là dòng dõi nhà vua và sẽ làm vua.
    Ít ngày sau lại có một đám người đến, đem theo nhiều thứ lắm. Họ nói họ đến từ xa lắm, từ bên kia sông. Bà ngoại nghe họ nói thì biết là họ đã thấy ngôi sao như lời một người dã báo cách đây lâu lắm rồi. Họ không biết là bà ngoại biết chuyện này.
    Hồi nãy mẹ nhắc đến bà tổ bảy mươi đời nhà mình nói được tiếng người đó. Hôm ấy Bà tổ chở ông chủ đi công việc ở xa lắm. Giữa đường, bà tổ thấy ánh sáng chói lòa trước mặt, lại có người cầm gươm chĩa vào mặt không cho đi. Ông chủ ngồi trên lưng thì không thấy. Bà tổ mình ngừng lại phục xuống thì ông chủ đánh, la hét ầm ĩ. Lúc đó Bà tổ phải lộ ra là Bà nói được tiếng người, Bà nói cho ông chủ biết cái gì ở trước mặt, tại sao bà phải phục xuống, không đi tiếp được, ông chủ có đánh chết cũng vậy thôi. Bấy giờ ông chủ mới nhìn thấy và nhảy vội xuống phủ phục bên cạnh Bà tổ. Người cầm gươm nói chuyện với ông chủ. Bấy giờ Bà tổ mới biết là ông chủ được mời đi trù ẻo họ hàng nhà một người nào ở bên kia sông.
    - Trù ẻo là gì hả mẹ ?
    - Họ lừa nhà mình đâu có chuyện đó, chỉ có họ người mới có chuyện đó. Họ lừa nhà mình có tức thì đá nhau một cái rồi thôi, lát sau lại như không có chuyện gì xảy ra. Còn họ người khi tức nhau thì giết nhau, rồi thù hận bao nhiêu đời không quên, lại còn dùng phù phép để rủa cho cả họ bên kia phải bị đầy ải, bị tiêu diệt nữa. Hồi đó cái họ người sống ở bên kia sông thấy cái họ bây giờ đang ở với mình đây, tới mượn đường để vượt sông qua bên này. Ông chủ của bà tổ làm cái nghề thất đức là đi trù ẻo theo yêu cầu, được mời đi cả mấy ngày đường tới nơi hành nghề. Bà tổ đi chuyến đó muốn hụt hơi, khi về Bà phải nghỉ cả tháng mới lại sức đó con.
    - Thế ông chủ đó có trù ẻo được không hả mẹ?
    - Không con à!
    - Vậy là phải về không hả mẹ?
    - Trái lại. Người cầm gươm ra lệnh cho ông chủ phải đi, nhưng không được trù ẻo mà phải cầu phúc. Đáng đời cái miệng xấu xa độc ác, bị vặn ngược lại để hết còn nói lời độc ác được nữa, mở miệng ra là phải nói lời cầu phúc cho người khác.
    - Thế ông chủ cầu phúc cho họ kia thay vì trù ẻo hả mẹ?
    - Ừ, bảy lần mở miệng ra thì bảy lần phải cầu phúc.
    - Thế lời cầu phúc có nghiệm không hả mẹ?
    - Đó là chuyện liên can tới mẹ và con đấy.
    - Chuyện từ đời Bà tổ bảy mươi đời sao lại liên can tới cả mẹ và con?
    - Thế mới hay chứ!
    - Mẹ kể đi mẹ, con nóng lòng muốn biết quá hà.
    - Này nhé, sáu lần ông chủ mở miệng cầu phúc giống nhau, lần thứ bảy thì ông thêm một đìều: ông thấy còn xa một ngôi sao sẽ mọc lên từ lều của họ bên kia.
    - Thế nghĩa là gì hả mẹ?
    - Tức là sẽ có một người từ họ bên kia làm vua cả thiên hạ.
    - Thích quá hả mẹ.
    - Nhưng người họ bên kia đâu có nhớ. Khi mấy người đồng hương với ông chủ của Bà tổ thấy ngôi sao mọc lên, đến đây hỏi thì người ở thành này chẳng biết gì, họ phải họp nhau, tìm mãi trong sách mới biết là người mà ông chủ hồi đó gọi là ngôi sao đã sinh ra tại Bethlehem. Mấy người kia tìm được nhà bà ngọai, mừng lắm. Lại một lần nhà bà ngọai chật ních. Mấy chú lạc đà đâu có được vào, phải đứng ở ngòai xa.
    Bà ngọai nghe chuyện biết liền là lời cầu phúc của ông chủ hồi đó đã thành, Bà ngoại và mẹ được phúc phục vụ ông vua mới từ lúc vừa sinh ra. Đêm ấy Bà ngoại với mẹ cũng không ngủ được.
    - Thế mẹ nói chuyện liên quan tới con là làm sao?
    - Hôm nay con đã chở ông vua đó vào kinh đô rồi đó.
    - Sao mẹ biết?
    - MẸ CÒN NHỚ MÙI. Khi ông ngồi lên lưng con là mẹ nhận ra mùi của người con mà Bà ngoại với mẹ đã thở hơi cho ấm năm xưa ở Bethlehem. Rồi mẹ nghe tiếng người ta tung hô thì mẹ hiểu ngay là ông vua sinh ra hồi đó bây giờ lên ngai rồi.
    - Con sướng quá hả mẹ. Con được chở ông vua vào thành.
    - Mẹ càng sung sướng hơn. Mẹ chắc chắn con sẽ được phục vụ ông vua này, được mặc áo đẹp và không phải chở đồ nặng như mẹ.
    - Nhưng lỡ ông vua ăn sung sướng rồi mập gấp đôi ông chủ nhà mình thì làm sao con mang nổi? Ông chủ nhà mình cỡi lên lưng là mẹ đã đi không nổi rồi!
    - Rồi con sẽ thấy ông vua này nhẹ như gió vậy, mẹ nghe nói là ông sẽ ngồi trên đám mây.
    Nghe mẹ kể đến đây lừa con như bay lên mây và hình ảnh tương lai huy hoàng đưa nó vào giấc ngủ. Nó mơ thấy chiếc áo choàng trên lưng nó thành đôi cánh, nó bay về tận nơi Bà Tổ 70 đời đã sống, bay qua bên kia sông, nơi Bà Tổ đã nghe lời cầu phúc, bay tới Bethlehem xem lại nhà Bà Ngoại, xem lại cái máng cỏ của Bà ngoại và mẹ ngày xưa…
    Hồi III
    Năm ngày sau, buổi chiều thứ sáu, sau khi theo mẹ chở thật nặng vào thành, giữa cảnh chợ đông đúc khác thường, hai mẹ con mới về tới cổng, tưởng được nghỉ trọn đêm trọn ngày, nhưng chưa kịp vào chuồng thì có một ông tới năn nỉ ông chủ cho mẹ chở gấp một bao nặng, toàn mộc dược và dầu thơm. Cả hai mẹ con lại ra đi. Nhưng hôm nay ông chủ chất bao hàng lên lưng lừa con, như để tập nghề. Mùi hương khá nồng làm cho cái mũi lừa cũng hơi khó chịu, chắc món hàng này quý giá lắm, mấy ai có đủ tiền mà mua, nên mẹ lừa cũng chưa bao giờ được chở một bao thơm như thế.
    Tới cổng vào chợ, ông chủ không cho vào, bắt đi tiếp bên ngoài, dọc theo bức tường lên tới quả đồi ở đầu bên kia. Leo lên đỉnh đồi. Mấy người đàn bà đang khóc chung quanh một người mình đầy máu nằm trên phiến đá. Lừa con bàng hoàng vì cái mũi cho nó biết chính là người nó chở hôm trước. Lừa mẹ thì nhận ra một người đàn bà đứng đó chính là Người Mẹ năm xưa sinh con ở nhà Bà ngoại. Lừa mẹ lấy mũi cạ vào Người Mẹ như để an ủi. Người Mẹ không nhận ra Lừa mẹ, nhưng cũng đặt tay trên đầu lừa mẹ như để cảm ơn. Cùng là mẹ, nên lừa mẹ và người mẹ cảm thông được với nhau. Lừa con lại thấy nước từ mắt mẹ chảy xuống thành giọt. Nó cũng lại bên người mẹ cạ mũi an ủi.
    - Xong việc rồi, ông chủ hối mẹ con lừa ra về lẹ, vì ngày thứ bảy sắp bắt đầu.
    Trên đường về, ông chủ cũng không vui như mọi ngày. Lừa con chưa hỉểu gì. Nhưng đi bên lừa mẹ thì nỗi buồn trong lòng lừa mẹ cũng thấm qua lừa con. Lừa con mong chóng đến đêm để hỏi mẹ xem chuyện gì xảy ra với ông vua.
    Lừa con nóng lòng vì phải chờ lâu lắm mới tới lúc yên tĩnh đủ cho mẹ con nói chuyện được với nhau. Lại một đêm không ngủ được. Lừa con thấy mẹ thở dài, lắc đầu hoài.
    - Mẹ ơi chuyện gì xảy ra cho ông vua thế hả mẹ? Sao lại chở nhiều hương thơm tới đó?
    - Lừa mẹ thở dài, nghẹn ngào:
    - Ông vua ấy chết rồi, con ạ.
    - Sao mẹ nói ông ấy vào thành để lên ngai vua?
    - Ừ, mẹ nghe thế. Nhưng họ người khó hiểu lắm, con à. Hôm họ đón rước ông ấy linh đình – con tưởng người ta hoan hô con đó; họ tung hô ông ấy là vua. Hôm nay thì ông ấy đã bị họ giết chết rồi. Con chở hương thơm tới đó là để người ta chôn ông ấy đấy.
    - Thế là con được phục vụ ông vua có hai lần thôi hả mẹ: chở ông ấy vào thành, rồi chở hương thơm cho người ta chôn ông ấy.
    - Chuyện loài người khó hiểu lắm con à. Mẹ cũng không biết rồi đây sẽ ra sao, có lẽ mẹ con mình tiếp tục làm việc cho ông chủ này, ngày ngày chở hàng vào chợ, rồi chở hàng về nhà.
    - Thế thì buồn quá mẹ nhỉ. Mỗi ngày phải đi trên con đường ấy thì làm sao con quên được ngày huy hoàng con chở ông vua vào thành và ngày buồn thảm con chở hương thơm cho người ta chôn ông vua.
    - Mẹ cũng thế con à. Mẹ còn buồn hơn con, vì thấy tương lai huy hoàng của con như tan thành mây rồi.
    - Mẹ nói ông vua ấy sẽ ngự trên mây mà? Vậy thì tương lai của con là thành đám mây cho ông vua ấy ngồi, con sẽ là mây đưa ông vua bay đi khắp nơi, thỉnh thoảng con xin ông ấy cho xà xuống thăm mẹ nhé…
    Lừa mẹ mỉm cười với ý nghĩ ngây thơ của lừa con. Thấy con vui với ý nghĩ ấy, lừa mẹ lấy mũi hích vào con âu yếm rồi nhắm mắt lại. Lừa con như quên hết nỗi buồn hồi chiều và bay trong giấc mơ đi tới những nơi xa lạ mà có lẽ họ nhà lừa chưa ai biết. Nó lại mơ thấy chiếc áo trên lưng thành đôi cánh, nó chở ông vua trên lưng bay thi với mây và mọi thứ chim, bay đến tận chân trời.
    Hồi IV
    Hôm sau được nghỉ cả ngày, hai mẹ con nằm trong chuồng ngủ nướng, tới gần trưa ông chủ dắt ra cho uống nước rồi lại cột ngoài cổng. Lừa con nhớ lại hôm hai người lạ mặt tới dắt đi chở ông vua. Nó tự nhủ: biết đâu có ngày hai người ấy trở lại, ông vua không chết. Chẳng lẽ ông vua lại chết dễ dàng thế, nhất là ông vua này ví như ngôi sao mọc lên thì làm sao người ta giết được. Suốt ngày lừa con miên man với những câu hỏi và niềm hy vọng đó.
    Hôm sau thì cuộc sống trở lại bình thường. Hai mẹ con làm công việc như mọi ngày. Ông chủ bắt đầu chia bớt hàng lên lưng lừa con. Ước mơ của lừa con được chia bớt công việc đỡ cho mẹ nay đã thành. Lừa con hãnh diện chở hàng đi bên mẹ. Con đường hôm nay hoàn toàn bình thường như những ngày trước khi ông vua vào thành. Những cành cây đã bị gió đưa xuống thung lũng hết rồi. Người không biết chuyện mấy ngày trước thì chẳng thể ngờ đã có một ngày huy hoàng trên con dường này, mà lừa con được vinh dự tham gia.
    Hồi V
    Cuộc sống bình thường mỗi ngày như mọi ngày đã trở thành quen thuộc. Lừa con đã thật sự thành con lừa. Mấy chú lừa ngoài chợ đã bắt đầu chú ý tới nó. Lừa mẹ lại sắp cho nó có em bé để dẫn đi chơi.
    Chuyện ông vua đối với lừa con coi như giấc mộng đã qua, nhường chỗ cho cuộc sống bên mẹ mỗi ngày: ở nhà, trên đường, trong phố. Lừa con đã biết dùng đôi vó của nó để tự vệ và bảo vệ mẹ nữa. Nhưng lừa mẹ thì vẫn ngẫm nghĩ trong lòng, vì là mẹ thì có bao giờ quên nghĩ tới tương lai của con. Sau cái đêm buồn thảm, lừa mẹ vẫn mang trong lòng giấc mộng ngây thơ của lừa con: trở thành đám mây chở ông vua. Ngày ngày vào chợ, mẹ lừa vẫn nghe ngóng câu chuyện của họ người. Càng ngày mẹ càng nghe nhiều người nhắc tới ông vua. Nhưng mẹ lừa không hiểu, vì xem ra họ người cũng chỉ cãi nhau về chuyện ông vua đã chết hay đang sống.
    Năm năm trôi qua.
    Lừa mẹ đã có em bé. Lừa con một mình ngày ngày ra chợ với ông chủ.
    Một hôm ở ngoài chợ, lừa con nhận ra hai người lạ cách đây 5 năm đã dẫn lừa con đi chở ông vua. Hai người tới nói chuyện với ông chủ. Lừa con cũng bắt đầu hiểu được một chút tiếng người, nhưng chưa nghe được hết, vì giọng nói của hai người này khác với giọng ông chủ, có lẽ họ không phải là người ở gần thành phố này. Hai người nhận ra nó, tới xoa đầu, vỗ lưng. Lừa con mừng vì nó vẫn mong hai người này trở lại.
    Chiều hôm ấy hai người theo ông chủ về nhà.
    Lừa con về, em bé chạy lại nhảy mừng. Lừa mẹ thấy hai người năm trước tới cũng mừng. Mẹ nghĩ biết đâu giấc mộng của lừa con sắp thành sự thật. Đêm đó nằm bên em bé – từ khi mẹ có em bé thì lừa con phải nằm ngoài, em bé nằm giữa, mẹ nằm trong. Mỗi sáng lừa con dạy đi làm thì mẹ cho em bé bú không bị phiền. Bây giờ mẹ lo cho em bé nên ban đêm cũng không nói chuyện được với lừa con. Lừa mẹ lừa con miên man suy nghĩ thâu đêm, mong cho ngày tới để xem hai người kia đến có làm thay đổi cuộc sống không.
    Hôm sau, lừa con vẫn theo ông chủ ra chợ, không thấy gì thay đổi. Chỉ thấy hôm nay ông chủ chất lên lưng nó nhiều hơn mọi ngày. Chẳng lẽ nó lại chung số phận của lừa mẹ, từng phải ngã quỵ dưới sức nặng? Mẹ đã bảo là nó sẽ không phải chịu số phận của mẹ kia mà. Chẳng lẽ hai người kia tới là để giao mối hàng nhiều hơn cho ông chủ?
    Sáng hôm sau, ông chủ chất lên lưng lừa con một gói nhẹ, hình như chỉ có vài bộ quần áo và một cái gì cộm cộm như cuộn da họ người dùng để viết, một giỏ bánh và một bình nước. Chưa bao giờ nó thấy ông chủ đi chợ với mấy thứ này. Lừa con ngúc đầu chào mẹ và hích nựng em bé một cái rồi đi. Ông chủ và hai người kia cùng đi.
    Hôm nay ông chủ không qua thung lũng Kit-ron vào chợ, mà xuống sườn núi phía mặt trời mọc rồi đi lên phía Bắc.
    Hôm sau tới Samaria, hai người và ông chủ được người ta reo mừng đón tiếp gần giống như ông vua năm trước. Người ta xoa đầu, vỗ lưng và cho lừa con ăn thiệt ngon.
    Chuyến này lừa con theo ông chủ và hai người đi mãi lên phía Bắc, hết làng này qua làng khác, qua núi qua đồi, tới tận biển. Lừa con chưa bao giờ được thấy nước nhiều như thế. Chỗ nào lừa cũng được người ta xoa đầu, vỗ lưng và cho ăn thật ngon.
    Mấy ngày đầu lừa con nhớ mẹ và em bé lắm. Nhưng đường đi mỗi ngày mỗi mới lạ, trên lưng lại không phải chở nặng như ở nhà làm cho lừa con ngẫm nghĩ, phải chăng nó đã thành đám mây cho ông vua cỡi rồi!

    Giêrusalem, Tuần Thánh 2010
    Lm. Nguyễn Công Đoan, SJ
    thay đổi nội dung bởi: cactus20113, 21-02-2012 lúc 10:23 AM
    Chữ ký của cactus20113

  22. Có 6 người cám ơn cactus20113 vì bài này:


  23. #12
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Muỗi và sư tử
    Muỗi bay đến bên sư tử và bảo:
    - Ông tưởng là ông khỏe hơn tôi hả? Đâu có phải như thế kia
    chứ! Sức lực của ông là cái quái gì? Ông đa móng vuốt ra cào, đưa
    răng ra cắn, cái đó cũng giống như đàn bà đi đánh nhau với mấy mụ
    nhà quê ấy.Tôi khỏe hơn ông nhiều: nếu ông muốn, ta ra đánh nhau
    chơi!
    Và muỗi nổi hiệu vo vo, bắt đầu đốt vào hai má, vào mũi sư tử.
    Sư tử lấy chân trớc đập vào mặt mình, móng vuốt làm toạc hết mặt
    nó, khắp mặt nó máu me đầm đìa, nó kiệt dần sức lực.
    Muỗi lại nổi hiệu vo vo vui mừng và bay đi. Sau đó muỗi sa vào
    lới mạng nhện và nhện bắt đầu hút máu nó. Muỗi ta mới than thở :
    - Ta thắng được con thú mạnh như sư tử, vậy mà nay chết vì
    cái con nhện nhãi nhép này.


    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  24. Có 8 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  25. #13
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Con chuột tinh khôn

    Có con mèo ngồi rình những con cá béo mập trong chậu nước trước nhà mà không nghĩ ra cách bắt cá. Bỗng có con chuột mò đến trên thành chậu, ngó vào đáy nước. Quên phắt đi những con cá, Mèo chộp ngay lấy Chuột, định ăn tươi. Chuột quính quá kinh hãi kêu lên:

    - Đừng vội giết tôi. Xin câu lên biếu bác con cá béo ngậy thơm ngon hơn thịt chuột nhiều.

    Nghe nói đến cá, Mèo chịu buông tha, nhưng vẫn coi chừng Chuột cẩn thận. Chuột khẽ đến bên miệng chậu thò đuôi vào loáy ngoáy trong nước một hồi. Cá ngỡ là trùn, bèn cắn ngay đuôi Chuột, liền bị Chuột quẫy đuôi quăng lên bờ. Vừa lúc đó có tiếng người la:

    - Chuột ăn trộm cá.

    Mèo bèn chộp ngay Chuột, cắn vào cổ. Còn chủ nhà vừa bắt cá thả vào chậu, vừa lớn tiếng khen:

    - Mèo nhà gỏi thật, không có nó thì Chuột đã ăn mất cả rồi!


    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  26. Có 7 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  27. #14
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Lo trước chắc ăn

    Vào những ngày hè, Kiến vừa đi dạo hết cánh đồng vừa thu nhặt các hạt lúa mì, lúa mạch để dự trữ lương thực cho mùa đông. Bọ Rầy thấy thế liền chế giễu Kiến phải làm chi cho cực trong lúc các loài vật khác được nghỉ ngơi vui chơi, đắm say vào các cuộc hội hè. Kiến vẫn cứ lặng thinh làm việc.

    Khi mùa đông đến, trời mưa dầm dề, Bọ Rầy không tìm được thức ăn, đói lả, bèn đến hỏi Kiến vay lương thực. Kiến bảo: "Chị Bọ Rầy ạ, giá trước đây chị cứ lo làm, đừng quở trách gì tôi thì bây giờ đâu đến nỗi chị phải chịu ngồi đói meo!".
    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  28. Có 5 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  29. #15
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Hai con gà trống

    Có hai con gà cùng một gà mẹ sinh ra và nuôi dưỡng. Khi lớn lên, đủ lông đủ cánh trở thành hai con gà trống, chúng lại hay cãi vã nhau. Con nào cũng tự cho mình đẹp đẽ, oai phong hơn, có quyền làm Vua của Nông Trại.

    Một hôm sau khi cãi nhau, chúng đánh nhau kịch liệt, định rằng hễ con nào thắng sẽ được làm Vua của Nông Trại. Sau cùng, dĩ nhiên một con thắng và một con bại.

    Con gà thắng trận vội nhảy lên hàng rào, vỗ cánh và cất tiếng gáy vang, ca tụng sự chiến thắng của mình. Chẳng ngờ tiếng gáy của con gà làm một con chim ưng khi bay ngang qua đấy chú ý đến. Thế là, con chim ưng xà xuống bắt con gà thắng trận mang đi mất. Trong khi đó con gà bại trận vẫn còn nằm thoi thóp thở.


    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  30. Có 5 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  31. #16
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Không thấy ai cả

    Ở nước Tề có anh chàng rất thèm kiếm được vàng. Một hôm, anh ta mặc áo quần, đội mũ tử tế đi đến chợ bán vàng, thừa lúc chủ hiệu sơ ý, anh ta quào hốt một số vàng bỏ túi rồi quay trở về, giữa đường bị quan tuần bắt lại. Quan hỏi anh ta:

    - Mọi người ở đó, tại sao anh dám quào hốt cướp số vàng của người ta?

    Anh chàng trả lời:

    - Khi tôi thò tay quào hốt, thì trước mắt tôi chỉ thấy vàng, ngoài ra không còn thấy ai cả!


    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  32. Có 4 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  33. #17
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Đồng cỏ tuyệt vời

    Có một anh chàng chỉ quen sống ở đồng cỏ. Một hôm có người bạn đến mời anh ta du ngoạn. Hai người phi ngựa đến bên hồ nước rộng lớn. Anh ta nhìn thấy thảm xanh mênh mông trên mặt hồ, mừng rỡ nói với bạn: "Ôi, một vùng đồng cỏ chưa hề có dấu chân ai, ta phải phi ngựa đi hết thảm xanh này để rồi về đuổi ngựa đến nuôi. Một vùng đồng cỏ thật tuyệt vời!".

    Anh bạn liền cười ngăn lại:

    - Đây là hồ, trên thảm xanh dưới nước sâu, chứ đâu phải là đồng cỏ. Nghe vậy anh ta nhìn xuống chân mình thì thấy nước trong xanh, in bóng ngựa của hai người. Lúc đó anh ta mới nhận ra là hồ nước.


    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  34. Có 5 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  35. #18
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Ăn giỗ

    Một hôm, họ nhà Khỉ có giỗ nên mời Heo và Bò tới nhà ăn cỗ.

    Xong xuôi, chiều đến bỗng Khỉ thấy Cọp tới hỏi:

    - Vì sao giỗ chẳng mời ta?

    Khỉ bảo:

    - Cỗ bàn nhỏ mọn. Nào đâu dám mời quan bác, xin hẹn sang năm sẽ sửa mâm cỗ đầy.

    Cọp nghe thế lấy làm phải bèn phe phẩy đuôi ngất nghểu ra về. Khỉ vợ hỏi khỉ chồng:

    - Sao lại đặt điều nói khoác với bác Cọp làm chi?

    - Không, đó chỉ là cách khéo léo từ chối giao du với những kẻ hung dữ đó thôi.
    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  36. Có 4 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  37. #19
    Trunghieu's Avatar

    Tuổi: 27
    Tham gia ngày: Nov 2008
    Tên Thánh: Gioan baotixita
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Chân trời xa
    Quốc gia: Vietnam
    Bài gởi: 191
    Cám ơn
    2,704
    Được cám ơn 1,333 lần trong 192 bài viết

    Default

    Sẵn lòng giúp đỡ

    Chạy khắp rừng thấm mệt, anh Nai muốn nghỉ ngơi chút đỉnh. Anh nằm xuống bãi cỏ rồi nhờ Thỏ:

    - Chú mày làm ơn nửa giờ nữa đánh thức anh dậy nhé!

    Thỏ mừng rối rít: được anh Nai nhờ đâu phải chuyện chơi!

    - Anh cứ ngủ đi! Ngủ đi! Thế nào em cũng đánh thức anh dậy đúng giờ! - Thỏ hứa.

    Nai duỗi chân rồi nhắm mắt.

    - Để em lót cỏ cho anh ngủ nhé? - Thỏ đề nghị, rồi kéo cỏ đến nhét dưới hông Nai.

    - Cảm ơn, thôi không cần! - Anh Nai nói vẻ ngái ngủ.

    - Không cần là thế nào? Nằm trên cỏ êm hơn chứ!

    - Thôi được! Thôi được rồi... Tôi buồn ngủ...

    - Hay để em mang cho anh cái gì uống trước khi ngủ? Gần đây có con suối. Em chỉ chạy nhoáng một cái là có liền!

    - Thôi được rồi, không cần đâu... Tôi buồn ngủ lắm rồi...

    - Thì anh cứ ngủ đi! Ngủ đi! Hay anh muốn em kể chuyện thần thoại cho anh nghe? Như thế anh sẽ dễ ngủ hơn! - Thỏ vẫn ngồi năn nỉ.

    - Thôi được... Cảm ơn... Tôi ngủ thế này cũng được...

    - Hay là mấy cái sừng nó làm anh khó ngủ?

    Nghe đến đấy, Nai đứng dậy bỏ chạy một mạch.

    - Anh đi đâu thế? - Thỏ ngạc nhiên hỏi - Chưa được hai mươi phút mà!
    Chữ ký của Trunghieu
    "Tương lai bắt đầu từ hôm nay, chứ chẳng phải ngày mai."

    Giáo hoàng Gioan Phaolô II

  38. Có 3 người cám ơn Trunghieu vì bài này:


  39. #20
    cactus20113's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Catherine de Siena
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: VN
    Bài gởi: 192
    Cám ơn
    845
    Được cám ơn 483 lần trong 164 bài viết

    Default

    ĐỨNG TRÊN TỦ TIỀN

    Có người giàu có nọ thường đến xưng tội với Cha Philipphe Nêry, nhưng người ấy như nhận thấy mình như không đạt được sự tiến bộ nào trên con đường thiêng liêng. Từ chán nản đến thất vọng, cuối cùng người này bỏ cuộc và thề sẽ không bao giờ trở lại xưng tội nữa.Ngày nọ, cha Philipphe tìm đến với ông, sau một hồi chuyện vãn, cha nhìn thấy trên tường nhà có cây Thánh giá, Ngài cân nhắc độ cao của cây Thánh giá và nói với người giàu có:- Ông là người cao lớn, ông thử với tay lên coi có chạm đến cây Thánh giá không? Người đàn ông đứng lên, giang cánh tay dài của ông ra nhưng không thể nào chạm tới Chúa Giêsu.Lúc bấy giờ, cha Philipphe mới dùng hết sức mình để đẩy cái tủ tiền của người giàu có đến bên cạnh và bảo ông. Hãy đứng lên cái tủ này mà chạm vào Chúa Giêsu. Người giàu có liền làm theo như lời cha Philipphe và ông sờ được Chúa Giêsu trên Thập giá một cách dễ dàng và Thánh nhân đưa ra bài học như sau: Để có thể nắm lấy được Chúa Giêsu, để có thể tiến bộ trên đường thiêng liêng, chúng ta cần phải đứng trên tiền của.
    Quý vị và các bạn thân mếnTin mừng kể lại cuộc gặp gỡ vô cùng cảm động giữa Chúa Giêsu và viên chức thu thuế tên là Giakêu. Được Chúa Giêsu kêu mời ông đã nói lên quyết tâm như sau: Tôi xin chia nửa phần gia tài của tôi cho người nghèo, và nếu tôi có làm thiệt hại ai điều gì, tôi xin đền bù lại gấp 4 lần, cuộc hoán cải nào cũng được xây dựng trên lòng quảng đại, riêng người thanh niên giàu có ngỏ ý muốn theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu đã nói với anh là hãy bán hết tài sản phân phát cho người rồi đến theo Ngài.Biết quên mình, sống cho người nghèo đó là bước khởi đầu của sự hoán cải, tất cả những kinh kệ chúng ta đọc trên môi miệng nếu không được kèm theo lòng quyết tâm và quảng đại đều là giả trá, kênh kiệu, khoe khoang. Trong kinh Lạy Cha mà Chúa Giêsu đã truyền dạy cho chúng ta. Hãy tha nợ cho kẻ có nợ chúng ta. Tha thứ là thể hiện cao độ nhất của lòng bác ái. Đó là lời kinh cao đẹp nhất. Đó là thể hiện tinh thần đích thực của sự hoán cải.
    Lạy Chúa, xin cho chúng con luôn ý thức rằng: Tha nhân là đường dẫn đến với Chúa.Xin cho chúng con biết sống quảng đại với mọi người.Xin cho lời kinh và của lễ chúng con dâng lên Chúa luôn là nghĩa cử của tha thứ và yêu thương Amen.
    http://www.daminhvn.netNhấn vào ảnh để xem kích thước thật

Tên:  bagofmoney.jpg
Lần xem: 71
Kích thước:  18.4 KB
    Chữ ký của cactus20113

  40. #21
    cactus20113's Avatar

    Tham gia ngày: Sep 2010
    Tên Thánh: Catherine de Siena
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: VN
    Bài gởi: 192
    Cám ơn
    845
    Được cám ơn 483 lần trong 164 bài viết

    Default

    HAI HẠT LÚA



    Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.
    Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:
    “ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.
    Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.
    Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...
    Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.
    Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này...
    http://www.daminhvn.net

    Hình Ðính Kèm Hình Ðính Kèm Nhấn vào ảnh để xem kích thước thật

Tên:  bonglua.jpg‎
Lần xem: 103
Kích thước:  42.4 KB  
    Chữ ký của cactus20113

  41. Được cám ơn bởi:


+ Trả lời chủ đề + Gửi chủ đề mới

Quyền hạn của bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài

Diễn Đàn Thánh Ca Việt Nam - Email: ThanhCaVN@yahoo.com