|
Khắp trên thế giới, nơi đâu cũng có bán máy chụp hình Kodak. Người ta có thể nói : “Các cửa hàng bán máy chụp hình và phim Kodak không bao giờ đóng cửa “. Khi các tiệm ở Đông phương đóng cửa nghỉ, thì các tiệm ở Tây phương mở cửa bán.
Ông chủ hãng phim Kodak sống ở tòa nhà sang trong bậc nhất New York có không biết bao nhiêu tiền của ký gởi trong các ngân hàng lớn trên khắp thế giới, muốn lấy ra lúc nào tùy thích. Tài khoản thâu nhập của ông không tính theo mỗi năm, mỗi tháng, mà tính theo mỗi giây đồng hồ. Ông muốn gì cũng có, ông hưởng hết phúc lộc của con người. Người nào muốn ra tranh cử tổng thống Mỹ cũng đều phải nhờ ông làm hậu thuẫn, giúp đỡ tiền bạc. Mọi thứ trên đời này ông đều có, duy chỉ có một điều vô cùng quan trọng thì ông lại không có. Đó chính là Thiên Chúa. Vì không có Chúa nên lúc nào ông cũng cảm thấy cô đơn trống vắng. Mọi người thấy ông cứ nghĩ là ông được sung sướng, nhưng thật ra ông rất đau khổ.
Ông dùng tiền của quá dư thừa của mình mà đi chu du vòng quanh thế giới, hưởng muôn sự khoái lạc trần gian, hầu khỏa lấp nỗi cô đơn, trống vắng trong cõi lòng. Nhưng một tâm hồn không có Chúa thì tất cả vũ trụ cũng không thể làm cho họ được hạnh phúc.
Kết thúc chuyến du lịch vòng quanh thế giới mà cõi lòng ông vẫn hoang vắng, buồn bã. Vì quá tuyệt vọng ông đã lao mình xuống đại dương mênh mông tìm sự giải thoát.
*
Chúa Giêsu trong vườn Cây Dầu cũng đã trải qua những giờ phút cô đơn khủng khiếp khi Ngài thưa với Chúa Cha : “Lạy Cha, nếu Cha muốn, xin tha cho con khỏi uống chén này” (Lc.22,42). Và trên Thập Giá, cô đơn chắc đã lên đến tột độ nên Ngài đã phải thốt lên : “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ con ?” (Mt 27,46). Chắc chắn Chúa Giêsu không sợ chết, nhưng Ngài chỉ xin được thoát nỗi cô đơn. Vì mang lấy tội lỗi của nhân loại nên Chúa Giêsu phải tách biệt khỏi Chúa Cha như một sự ruồng bỏ.
Trong tình yêu hiệp nhất, Chúa Giêsu không thể tin được là Chúa Cha đã bỏ rơi mình, chính vì thế Ngài đã đặt câu hỏi như một lời trách yêu, và cũng là một nhắc nhở đến Thiên Chúa toàn năng. Lòng tin tưởng này đã dẫn đến một hiến dâng trọn vẹn : “Thế là đã hoàn tất”. (Ga 19,30) Câu tuyên xưng cuối cùng của Chúa Giêsu chứng tỏ một cuộc đời hoàn toàn vâng theo ý Cha.
Lời kêu tuyệt vọng ấy : “Lạy Thiên Chúa, sao Ngài bỏ con”, vẫn còn là điệp khúc trong xã hội văn minh hiện nay. Những phát minh khoa học đã không loại bỏ được nỗi cô đơn, buồn chán và thất vọng. Dù chúng ta có thống trị toàn thế giới cũng không có hạnh phúc. Hạnh phúc chỉ tìm được ở nơi Chúa. Billy Graham có nhận xét : “Những người hạnh phúc nhất tôi gặp là những kẻ nhận biết Thiên Chúa. Họ có được những giây phút thoải mái, những nụ cười chân tình nhất”.
Thành công trong cuộc đời chỉ là tạm bợ và sẽ qua đi. Hạnh phúc không tùy thuộc giàu hay nghèo, văn minh hay man rợ, nhưng tùy thuộc nơi Thiên Chúa. Chúa đã dạy : “Trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho” (Mt 6,33).
Chính vì không tìm kiếm Chúa, nên nền văn minh khoa học ngày nay hình như đã tạo ra sự chia cắt tình người, giá trị nền tảng gia đình bị lung lay, nhiều cha mẹ phải cay đắng sống tẻ nhạt trong những nhà hưu dưỡng, nhiều kẻ chạy theo cơn sốt vàng bạc, danh vọng bỏ cả luân thường đạo lý, lắm kẻ mải mê vội vã hưởng thụ, để rồi kết thúc trong thất vọng ê chề, trong cô đơn, trống vắng.
Chỉ có niềm tin vào Chúa mới xoa dịu được nỗi cô đơn của con người, chỉ có tình yêu của Chúa mới có thể khỏa lấp nỗi trống vắng trong tâm hồn chúng ta. Mẹ Têrêsa Calcutta đã giới thiệu một bí quyết để tiêu diệt nỗi cô đơn khi Mẹ nói : “Để thắng được nỗi cô đơn, phải ra khỏi chính mình và tìm đến những người đau khổ. Khi giúp đỡ những người đang khổ đau, chúng ta chế ngự được nỗi cô đơn của chính mình”.
*
Lạy Chúa, mới hôm qua con ngụp lặn trong tình yêu Chúa, tưởng như không bao giờ con lìa xa Ngài ; thế mà hôm nay sau lần vấp ngã con đã hoàn toàn trống rỗng cô đơn. Chúa ơi ! “Hạnh phúc thật mong manh”.
Như hoa quỳ hướng về ánh thái dương, xin cho luôn hướng về Chúa. Vì chỉ có Chúa mới có thể lấp đầp nỗi trống vắng trong đời con.
Như hoa lan tỏa hương thơm ngát, xin cho con biết ra khỏi chính mình, để tìm đến anh em đang sầu khổ. Vì khi con an ủi anh em là con chế ngự được nỗi cô đơn của chính con. Amen.
|
|