|
Quốc uể oải đưa tay giụi mắt, ngáp một hơi thật dài khi vừa nhổm dậy sau giấc ngủ trưa. Không gian phẳng lặng không một ngọn gió thoảng. Chiếc quạt máy cũ kỹ chỉ hắt trở lại những luồng hơi đã được nung cho đến hầm hập dưới sức nóng cháy bỏng của mặt trời ở thời điểm đứng bóng, càng làm tăng cảm giác nực nội, khó chịu. Vô tình dừng mắt trên chiếc đồng hồ treo tường, chàng giật mình, ngồi phắt dậy. Quên cả cơn ngái ngủ vẫn còn dập dờn quanh mi, chàng khẩn trương tắt quạt, thay áo quần, xách cặp, dắt xe đạp lao vọt ra khỏi nhà. Sắp trễ giờ học rồi! Phải đạp thật nhanh mới mong đến lớp đúng giờ! Chàng nóng nảy nhủ thầm. Thế là phóng ào ào, chàng khéo léo luồn lách qua dòng xe cộ đông đúc trên các đường phố.
Quốc vội vã thắng gấp trước cổng Trường Lê Quý Đôn. Hôm nay là ngày đầu tiên chàng đến đây để tham dự một lớp học thêm. Chàng nhảy tót xuống đất, hối hả gửi xe, rồi cắm cúi đi tìm phòng học với bộ mặt không mấy hăm hở. Mồ hôi rịn lấm tấm trên trán, chàng tắc lưỡi, làu bàu. Rõ chán! Chung quy cũng vì chương trình giảng dạy chính thức không đầy đủ,chàng mới phải lóc cóc phơi xác nãy giờ dưới nắng trưa chói chang. Cực chẳng đã, mẹ chàng đành bóp bụng rút bớt cái hầu bao vốn đã xẹp dí của giới công nhân viên nhà nước, cho chàng đóng vào các lớp dạy kèm ngoài giờ. Bằng không, xác xuất trúng tuyển vào Đại Học chắc chắn sẽ nằm trong khoảng từ rớt cho đến suýt… đậu!
Quốc ngần ngại dừng chân bên thềm cửa. Phòng học đông nghịt những người là người. Cặp mắt bỡ ngỡ của chàng bỗng chốc hóa thành hoang mang trước khung cảnh học sinh ngồi chen chúc giữa những bàn học chật ních. Chậc! Hao tài để rồi "bị" nhốt vài tiếng vào cái lồng ngột ngạt hơi người như thế này à? Thật là muốn… chửi thề quá!
Thấy có kẻ đang thập thò, thầy giáo ngưng giảng, quay về phía Quốc niềm nở:
- Cứ tự nhiên vào lớp đi em! Còn chỗ trống ở bàn cuối đó!
Quốc lễ phép cất lời chào thầy rồi xăm xăm đi về phía cuối lớp, mở cặp, lôi sách vở ra. Mối nghi ngại ban đầu tan biến ngay khi chàng dần dần bị thu hút vào những lời giảng giải vô cùng hấp dẫn và dễ hiểu của thầy giáo mới. Kể cũng đáng công, đáng của đấy chứ nhỉ! Quốc hài lòng tự nhủ, hăng say cặm cụi viết lách trong lúc vểnh tai lắng nghe chăm chú cho đến giờ giải lao. Tiếng trống giải lao vang lên dồn dập làm chàng bừng tỉnh dậy. Xếp sách vở xong, chàng bắt đầu đảo mắt quan sát khắp lượt. Thầy giáo đưa miếng bọt biển lau những dòng chữ còn sót lại trên bảng, đoạn khoan thai bước ra ngoài. Bụi phấn bay tung lên cao, lất phất rơi xuống bục giảng. Nhiều bạn đứng lên, lục tục ra khỏi lớp để mua quà bánh hay tán gẫu. Đột ngột xoay người qua bên trái, Quốc vô tình bắt gặp một thiếu nữ đang tươi cười duyên dáng, hai lúm đồng tiền ấn sâu như hai vì sao lấp lánh trên má. Chỉ trong khoảnh khắc, một cảm giác xao xuyến kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng. Dán chặt hai con mắt mở to vào làn môi chúm chím tựa nụ hồng vừa hé, chàng ngồi ngây ra như bức tượng đá, á khẩu, không thốt nên câu. Bất ngờ, nàng cũng quay lại, thân thiện nhìn chàng, đoạn bạo dạn lên tiếng gợi chuyện trước:
- Bạn tên gì? Mình tên là Thiên Nga.
Ối! Một giọng nói quyến rũ xiết bao! Có khác nào múi sầu riêng chín đượm, nuốt vào dạ rồi mà hương vị đậm đà vẫn còn vương vấn mãi nơi đầu lưỡi…
Ngỡ ngàng khi "ấy" mở lời
Ô hay! Có phải lầm người kế bên?
Không lẽ…, "đây" lại chóng quên
Hay là… "kiếp trước", mình quen nhau rồi?
"Kiếp này", mới gặp, đã cười
Hứng giọt nắng nhuộm làn môi mỹ miều
Thẫn thờ dõi bóng yêu kiều
Muốn theo, ngần ngại… "ấy" kêu: "Làm phiền!"
Ngẩn ngơ ngó lúm đồng tiền
Hỏi thầm, "ấy" để dành riêng, mua gì?
Bâng khuâng trong dạ, nghĩ suy
Chẳng hay… có thích cây si "đây" trồng?…
Đúng, thì… "đây" sẽ bằng lòng
Chỉ cần đổi lấy một "đong" … nụ cười
Còn "tiền", "đây" mượn tạm thôi
Vật cầm không có, thế… "người" được chăng?…
Tiếng nàng lướt nhẹ trong không khí, truyền đến tai Quốc những nhịp rung êm dịu, khiến Quốc hoàn toàn sực tỉnh. Vờ ra vẻ thản nhiên, chàng vồn vã đáp lại:
- Mình tên là Thiên Quốc, học Trường Phú Nhuận . Còn Nga học trường nào?
- Ủa! Vậy là Quốc và Nga học cùng trường rồi. Nga học lớp 11A3, còn Quốc?
- Quốc học lớp 11A14. A! Thì ra bọn mình học cùng trường nhưng khác lầu. Chắc vì vậy mà hình như Quốc chưa bao giờ gặp Nga trong trường cả, phải không?
Cứ thế, hai người cùng nhau hàn huyên thật rôm rả… Tùng… tùng… tùng… tiếng trống báo hiệu giờ giải lao chấm dứt. Các học sinh túa trở vào lớp học, theo sau là thầy giáo. Quốc đành miễn cưỡng bỏ dở câu chuyện đang đến hồi hào hứng, lừng khừng mở vở bằng cử điệu đầy luyến tiếc. Nửa giờ học còn lại, chàng phải cố gắng hết sức mới có thể tập trung vào lời thầy giảng. Cây bút mực cứ như đang nhảy nhót trong tay. Những hàng chữ cứ như đang nô đùa trước mắt. Cuối cùng, chàng trút một hơi thở phào thật nhẹ nhõm khi nghe tiếng trống báo hiệu giờ tan học. Khắp nơi vang lên tiếng sột soạt xếp sách vở của các học sinh. Thiên Nga đứng lên trước, đưa tay vuốt lại mái dài tóc mượt mà của nàng, cất tiếng chào Quốc, rồi nắm tay cô bạn bên cạnh và cả hai cùng nhẹ nhàng lách mình bước ra.
Cạch! Một tiếng động lách cách làm Quốc giật mình ngó xuống đất. Ánh mắt ngơ ngác của chàng bất giác dừng lại trên chiếc cặp tóc xinh xinh bằng kim loại, có đính mặt nhựa hình bầu dục, trong suốt, màu xanh biếc, nằm chỏng chơ gần chân chàng. Không lẽ là của Thiên Nga? Chàng bâng khuâng tự hỏi. Chẳng phải chàng mới nhìn thấy một chiếc na ná được cài trên tóc nàng là gì. Nhịp tim chàng tức thì trở nên rộn ràng vì hớn hở, hồi hộp lẫn lộn. Chà! Không ngờ ông Tơ, bà Nguyệt khéo "galant" với chàn đến như vậy. Quốc vội vàng cúi mình chộp nhanh lấy như thể lo sợ có kẻ thứ ba nào đấy âm mưu đoạt mất "công trạng". Ngay lúc ấy, cánh tay mềm mại của Thiên Nga cũng kịp thời vươn tới. Hai bàn tay không hẹn mà tình cờ chạm nhẹ vào nhau. Một luồng cảm xúc rạo rực chưa từng thấy liền xuyên qua lớp da đang bồi hồi rung khẽ, lần theo các mạch máu, lan nhanh đến… tim. Tay chàng run bắn như vừa chạm phải một dòng điện cao thế! Hai vành tai chàng đột nhiên tê dại trước giọng nói êm như nhung của nàng:
- Quốc cho Nga xin lại nhé!
Bàn tay khi nãy hơi rụt lại, xòe ngửa với dáng điệu đợi chờ. Mồm vẫn ngậm tăm như hến, Quốc bàng hoàng ngẩng lên, vụng về trao cho Nga chiếc cặp tóc. Nàng dường như không hề chú ý đến thần sắc đờ đẫn của chàng, hồn nhiên chào tạm biệt:
- Nga về đây. Gặp lại Quốc sau nhé!
Quốc lóng ngóng đáp trống không:
- Hẹn gặp lại!
Nói xong, Quốc không biết làm gì hơn là lặng lẽ đứng chôn chân tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn theo cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn tầm mắt…
Về đến nhà rồi, Quốc vẫn còn đứng ngồi ngơ ngẩn như kẻ mất hồn, tơ lòng vương vấn mãi những ý nghĩ vẩn vơ. Khó hiểu gớm nhỉ! Cứ chấm theo từng đường, từng nét, Thiên Nga đâu có gì đặc sắc, nổi bật! Ấy thế mà dưới cái nhìn tổng quát, toàn thể dung mạo của nàng dường như ánh lên một vẻ yêu kiều mờ mờ, ảo ảo, lúc vén, lúc phủ, ẩn giấu một hấp lực mạnh mẽ lạ thường! Chỉ một thoáng gặp mặt, đã đủ làm kinh động trái tim đang yên giấc của chàng! Phải chăng, lần đầu tiên trong đời, chàng bắt đầu nếm biết hương vị thoang thoảng ngọt ngào của một cái gì đấy mà kể từ khi loài người bắt đầu xuất hiện trên trái đất, ai ai cũng say sưa tán dương, ca ngợi và gán cho cái tên gọi hết sức trừu tượng là "tình yêu"? Thành thật mà nói, nếu bảo Quốc vừa bị tiếng sét ái tình đánh ngang… tim cũng không đúng lắm đâu. Một lần gặp gỡ làm sao có đủ năng lực khơi dậy một tình yêu chân chất và bền vững! Tuy nhiên, chàng không thể chối cãi được rằng bầu trời xanh êm ả trong lòng chàng đang nổi giông tố trước sức thu hút đầy bí ẩn của người thiếu nữ khả ái này.
Những buổi học sau đấy, Quốc đều thẫn thờ ra ngóng vào trông, tim đập rộn rã theo từng tiếng chân bước vào lớp, dạ nôn nao đợi chờ một dáng dấp thân thương nơi bậc cửa… để rồi mi mắt lại xụp xuống một cách não nề…, lòng hụt hẫng như vừa mất đi một cái gì không thể thiếu… Những mong đợi vô vọng mỏi mòn dần theo ngày tháng cho đến hôm chàng được cho biết rõ là Thiên Nga đã đổi sang trường khác để học thêm rồi… |
|