|
hiiii....pótay.com.vn nha...mấy ngày nay bận rộn wé ko vào diễn đàn được ...xin cho phaolo_nghi . huynhlan tui thiết nghỉ nước mắm hay nước tương gì thì cũng là gia vị thui thì...sao cũng được hé !?
12. Không Thể Ðề Phòng
Có người vì để đề phòng kẻ trộm cạy va li và móc túi, bèn dùng dây thừng cột va li và túi lại thật chặt, lại còn khóa lại nữa. Ðây là biện pháp mà mọi người có thói quen áp dụng, và cho rằng đây là phương pháp rất thông minh.
Ai mà biết được kẻ trộm đến, mang túi rồi lại mang túi, xách va li rồi lại xách va li, kẹp túi rồi lại kẹp túi, cuốn tất cả mà đi. Trên đường đi lại còn sợ va li và túi cột chưa chặt, khóa chưa kỷ. (Trang tử)
Suy tư: Của cải làm ra khiến cho chúng ta yêu thích nó, bởi vì chính nó là công lao mồ hôi nước mắt của mình mà có, do đó mà chúng ta thường giữ gìn và trân trọng nó.
Có một thứ quý hơn của cải vạn lần, và còn quý hơn cả mạng sống mà chúng ta phải giữ, phải trân trọng, đó là linh hồn của chúng ta. Linh hồn đáng quý trọng, bởi vì nó đã được Ðức Kitô đổi lại bằng cái chết đau thương của Ngài trên thập giá, nó đáng trân trọng bởi đã được Thiên Chúa yêu thương cách đặc biệt hơn mọi thứ trên trần gian.
Giữ gìn linh hồn, không phải lấy giây plastic tổng hợp cột lại cho chắc, cũng không phải dùng khóa điện tử để khóa cho an toàn, nhưng chính là đừng phạm tội trọng, đừng để cho nó phải ngụp lặn trong vũng bùn đam mê tội lỗi. Cách giữ gìn nó hay nhất và công hiệu nhất chính là siêng năng tham dự các bí tích, nhất là bí tích giải tội và bí tích Thánh Thể. Các thánh đã dùng 2 phương pháp ấy để giữ gìn linh hồn. Tôi cũng sẽ noi gương các ngài luôn tham dự các bí tích để linh hồn được bằng an trong Chúa.
13. Mất Tiêu Thể Diện
Thời Tam quốc, người trong đô thành Hàm Ðan nước Triệu có tư thế rất đẹp khi đi bộ. Có một thiếu niên ở Thọ Lăng nước Yên nghe nói thế, bèn không ngại đường xa vạn lý đi đến Hàm Ðan để học cách đi bộ. Kết quả, không những học không thành, mà ngay cả bước đi trước kia của mình cũng quên mất tiêu, cuối cùng chỉ có cách là bò mà trở về nhà. (Mạnh tử)
Suy tư: Tôi có người quen vượt biên qua Mỹ khi tuổi đã hơn ba mươi, qua Mỹ ở được khoảng 5 năm thì về thăm quê hương Việt Nam, chuyện như thế cũng là chuyện thường tình, nhưng cái đáng nói ở đây chính là khi về Việt Nam, thì quên mất tiếng... Việt, ai hỏi ai nói gì cũng làm như không biết gì cả, sau đó người nhà nói là quên mất tiếng Việt! Bà con ai cũng cười.
Sĩ diện là cái bề ngoài, cái vỏ bên ngoài của một người có thế giá hoặc không thế giá; sĩ diện cũng gọi là tự ái, ai cũng có tự ái và ai cũng có sĩ diện. Nhưng sĩ diện đúng chổ và tự ái đúng lúc thì làm cho bản thân được mọi người nể trọng, bằng không thì chỉ làm trò cười cho mọi người.
Có người có bộ mặt bên ngoài (sĩ diện) nhưng lại không có thực chất bên trong, nên trở thành giả dối, lừa bịp người khác; có người có bên trong mà không có bên ngoài, nên dể gây hiểu lầm cho mọi người.
Cứ sống cách thành thật, không vì sĩ diện mà tự lừa dối mình và người khác; phá vỡ đi cái đạo mạo và trịch thượng bên ngoài để thực chất bên trong được tự do mĩm cười, thân thiện với anh chị em, đó chính là bộ mặt thật của một tâm hồn yêu mến thật .
14. Lỗ Hầu Nuôi Chim
Trước đây, ở Hàn Kiến có một con chim biển từ xa bay lại, dừng lại ngoại ô đô thành của nước Lỗ. Lỗ hầu cho rằng, nó là một con chim thần, bèn ra lệnh bắt nó về, đích thân bày yến tiệc rất lớn ở tôn miếu để đón tiếp, và đem nó về phụng dưỡng: mỗi ngày đều tấu nhạc Ngu Thuấn (1) (cửu thiều) cho nó nghe, lúc tế tổ thì dọn thịt trâu, dê, lợn cho nó ăn.
Chim biển bị Lỗ hầu dùng loại "lễ tiết" long trọng như thế thì sợ, vô cùng kinh hoảng, một miếng thịt cũng không dám ăn, một ly nước cũng không dám uống, ba ngày sau thì chết. ( Trang Tử ) .
Suy tư: Có người nói rằng, một số các linh mục "hư" phần lớn nguyên nhân chính là vì giáo dân quá kính trọng các ngài, "đội" các ngài lên trên cả bàn thờ ngang hàng với Chúa trong đời sống hàng ngày, và tôi nghiệm thấy người ta nói như thế cũng có phần đúng.
Giáo dân tôn trọng các linh mục của mình: rất đúng.
Giáo dân kính trọng các chủ chăn của mình: rất đúng.
Giáo dân coi linh mục là người đại diện của Chúa: cũng chẳng sai.
Nhưng giáo dân quên mất rằng: các linh mục cũng là những con người, những con người được Chúa chọn để phục vụ, chứ không phải để được phục vụ.
Với chức thánh đã lãnh nhận nơi Giáo Hội, và với tư cách riêng của các ngài cũng đáng để cho chúng ta tôn trọng. Ðó là điều mà không ai phủ nhận.
Nhưng, gặp các ngài ở đàng xa thì đã khúm núm, khom lưng: lạy cha ạ! Thì thử hỏi có linh mục nào mà không cảm thấy "ta đây" chứ ? Có những linh mục quá trẻ (28-30 tuổi) cũng "vểnh mặt" lên trời khi các cụ già đáng bậc ông bà nội ngoại của mình khom lưng: chào cha ạ!!!
Chính giáo dân cũng có trách nhiệm một phần lớn khi làm "hư" các linh mục của mình. Nhưng xét cho cùng thì chính các linh mục phải nhận ra điều nầy: tôi cũng như những người khác, được Chúa chọn làm linh mục của Ngài, đó là điều vinh dự, nhưng càng vinh dự hơn, nếu tôi biết cúi đầu chào lại giáo dân của tôi, nếu tôi biết mĩm cười và bắt tay họ, nếu tôi biết cởi bỏ cái vỏ bên ngoài "ta đây" thì có biết bao nhiêu là giáo dân yêu mến Giáo Hội của Chúa hơn. "Lễ tiết" mà giáo dân dành cho các linh mục quá "hậu", nên đã làm hư các ngài; và các ngài đã "không quen" với lễ tiết ấy nên đã "hư" mà không biết .
Lm. Nhân Tài, csjb. |
|