|
Suy niệm:
Con người nguyên thủy cũng như cận đại hôm nay, mọi người đều biết rõ ánh sáng rất cần cho mọi sinh hoạt trong đời sống thường ngày của họ. Ở trong bóng tối, con người khó tiếp xúc với vạn vật, có thể lạc lối, vấp ngã, té nhào, rất nguy hiểm có khi đến cả tính mạng nữa. Mọi người đều cần có ánh sáng khi đêm về. Con người còn biết ánh sáng mặt trời rất cần cho sự sống và sự phát triển của con người và các sinh vật khác. Làm sao có thể sống và sinh sôi nảy nở khi không có mặt trời tỏa sáng và hơi nóng của nó, nhưng mặt trời không thể cho con người và mọi sinh vật khác sống mãi mãi được. Con người còn có phần tâm linh, ánh sáng và hơi nóng nào cần cho sự sống và sinh hoạt của tâm linh? Bài phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu dạy cho chúng ta biết thứ ánh sáng và hơi nóng ấy, và chính Ngài sẽ ban cho chúng ta nữa, nếu chúng ta có lòng tin vào Ngài.
Bài phúc âm hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta biết rõ thân thế của Ngài. Ngài là Đấng được Thiên Chúa Cha sai đến trần gian, Ngài có cùng bản tính với Chúa Cha “Ai tin vào Tôi, thì không phải là tin vào Tôi nhưng là tin vào Đấng đã sai Tôi, ai thấy Tôi là thấy Đấng đã sai Tôi”. Ngài là Vị Thiên Sai khiêm nhường, không tìm gì cho mình nhưng qui chiếu về Chúa Cha. Ngài luôn sống mật thiết với Chúa Cha, đến độ nên một với Chúa Cha “Cha và Ta là một”. Chúa Giêsu còn khẳng định rõ ràng quả quyết: “Ngài là Ánh Sáng thế gian”, và như Ngài đòi buộc chúng ta phải tin vào Ngài, nếu chúng ta muốn có sự sống và muốn đi trong ánh sáng, chứ không bước đi trong tối tăm : “Bất cứ ai tin vào Tôi, thì không ở lại trong bóng tối, nhưng có Ánh Sáng ban sự sống”. Như vậy có nghĩa Ngài là Đấng cứu thế. Chúng ta phải nghe lời Ngài, đón nhận giới răn và giáo huấn của Ngài mới thật là tin Ngài, và tất nhiên chúng ta có ánh sáng ban sự sống đời đời, và ánh sáng hướng dẫn mọi sinh hoạt của đời sống tâm linh chúng ta nữa. Trước lời giáo huấn của Chúa Giêsu con người phải lựa chọn và chịu trách nhiệm về sự lựa chọn ấy. Sứ mạng của Chúa Giêsu đến trong thế gian là để cứu độ chứ không phải để xét xử. Nhưng ai khước từ lời của Ngài thì họ tự lên án chính mình, chính lời của Ngài xét xử họ trong ngày sau hết. Ai không tin và không giữ lời Chúa Giêsu là không tin Thiên Chúa Cha, và không giữ lời Thiên Chúa Cha nên là tội rất nặng, vì Chúa Giêsu đã tuyên bố rõ ràng: “không phải Tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha Đấng đã sai Tôi truyền lệnh cho Tôi phải nói gì, tuyên bố gì, và tôi biết mệnh lệnh của Ngài là sự sống đời đời”. Chúa Giêsu đã dùng cuộc sống và lời giáo huấn để dẫn dắt chúng ta đến sự sống đời đời, vì Chúa Giêsu là Đường là Sự Thật và là Sự Sống, và bảo chứng cho sự sống đời đời của chúng ta là công trình cứu độ của Người, tử nạn và phục sinh.
Chúng ta phải tự soi chiếu đời sống của chúng ta với giáo huấn của Đức Giêsu, để biết rõ đức tin của chúng ta vào Đức Giêsu, và đánh giá mức độ chúng ta đón nhận lời của Người. Từ đó chúng ta biết mình có sự sống đời đời hay không, và biết mình đang ở trong sự sáng hay đi giữa bóng tối đêm đen. Đồng thời chúng ta tự nhủ mình, chúng ta là người tông đồ, chúng ta cần noi gương Chúa Giêsu không tìm gì cho mình, nhưng luôn qui chiếu tất cả cho vinh danh Chúa Cha. Chúng ta còn phải sống tương quan mật thiết với Chúa Cha, tu luyện để nên giống Chúa Kitô, để mọi người nhận ra Thiên Chúa ta thờ, tức là chúng ta cũng trở nên ánh sáng của Chúa Kitô, mà dẫn dắt mọi người về với Thiên Chúa, bảo đảm niềm tin của người nghe, để họ được ơn cứu độ. Vì thế song song với việc tu luyện chúng ta phải cầu nguyện luôn, và trung thành với giáo lý của Chúa Kitô, như Chúa Kitô luôn nói lời của Chúa Cha vậy.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con biết tin vào Đức Kitô và đón nhận lời Ngài, như tin vào Thiên Chúa Cha và đón nhận lời của Chúa Cha. Xin cho chúng con trở nên người tông đồ đích thực của Thiên Chúa và của Đức Giêsu Kitô.
Nt. M. Martin Hồ Thị Thu Thảo. OP
_____________________________________________________________________________________________
Mời bạn đọc - Lẽ sống ngày 20/4: Hãy thắp lên một que diêm |
|