NHƯ ÁNG TRẦM HƯƠNG
Nguyên Phong


1. Làn hương tỏa ngát khói hương bay tan vào sương chiều. Chúng con quỳ đây ngước mắt trông về Mẹ yêu. Dang đôi tay gầy yếu với nén hương trầm, kính dâng lên Mẹ từ nhân mà lòng con yêu thương ngày đêm. Và đây ngọn nến sáng lung linh soi tận đáy lòng. Trắng trong hồn con chấp cánh bay về nhan thánh. Xin thương con ủ ấp chớ ghét con hoài Mẹ ơi! dẫu cho đời con còn nhiều lỗi lầm.

ĐK. Tưởng nhớ thuở ấy trên đồi Can Vê năm xưa lòng Mẹ hắt hiu, nhìn xác con nhuộm máu. Vì cứu trần thế con Mẹ hy sinh chịu đóng đinh thì nay chúng con nguyện Mẹ hãy thương tình

2. Màn đêm buông lơi khói sương lam che phủ núi đồi. Tiếng con cầu kinh tiếng hát vang lời tôn vinh. Trong đêm thâu thổn thức nghe thoáng trong hồn, xót xa với tội đời con mà lòng đang đa mang Mẹ ơi! Và con thống hối biết bao nhiêu lỗi phạm ở đời. Cúi xin Mẹ lành chớ chấp nê hãy ủi an. Soi cho con được sáng tiến bước trên đường trần gian giữ cho lòng con đừng phạm lỗi lầm.