Quang Hưng
31-10-2009, 11:07 AM
Cô không bao giờ chọn em cuối cùng!
"Tiến sĩ Carr, có phải cô đó không? Có thực sự là cô đó không? ". Từ chỗ tôi đang đứng trong tiệm sách, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một chàng trai tóc màu nâu nhạt, rắn rỏi, dễ nhìn, cao khoảng một mét tám mươi. đang tươi cười gọi tôi:"Tiến sĩ carr, là em đây mà, Gibby đây". Nhìn gần hơn một chút, và tôi biết tôi sẽ nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ nơi nào: đôi mắt màu xanh da trời trong suốt, nghiêm nghị và mạnh mẽ. Đúng thật là Gibby của tôi rồi! Gibby cúi xuống ôm chầm lấy tôi, cô hiệu trưởng tiểu học của cậu ngày nào. Gibby làm tôi nhớ về một cậu bé nhút nhát, hơi quá cân, được chuyển về trường tôi năm cậu học lớp năm.
Đó là một cậu bé im lặng và khép kín. Cũng như những học sinh khác khi mới chuyển trường, Gibby đã có một khoảng thời gian khó khăn trong những tháng đầu. Vài đức con trai thường hay trêu chọc Gibby về sự thiếu năng động của cậu trong giờ học thể thao. Gibby thiếu khả năng phàn đoán và thường không theo kịp chúng bạn. Cậu bé hay bị vấp ngã vì tuột dây giày. Điều đó xảy ra thường xuyên đến nỗi mọi người chẳng lây làm gì lạ. " Em nên cột chặt dây giày lại" - Tôi luôn nhắc nhở cậu bé mỗi khi tựa cửa nhìn lũ trẻ chuẩn bị bước vào một trò chơi mới. " Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr!" Gibby thường trả lời tôi theo cách trịnh trọng như vậy. Tôi thây cứ mỗi lần chia phe, cậu bé Gibby luôn bị các bạn bỏ lại một mình. Chẳng ai đếm xỉa đến cậu ấy cả. Gibby tội nghiệp đứng buồn xo, im lặng, rồi như chợt nhớ đến lời dặn của tôi, cậu liếc xuống nhìn đôi giày...
Có lần tôi đi ra sân nói: Tại sao Cô chẳng bao giờ được chọn phe cả?! Cô có thể tham gia được không? Lũ trẻ ngạc nhiên vô cùng, cả nam lẫn nữ cùng phá lên cười, và trả lời: Được rồi tiến sĩ Carr, đến lượt cô đấy! Tôi gọi tên vài đứa, và đến lượt đứa thứ 5 hay thứ 6 gì đó, tôi gọi Gibby và thêm vài đức trẻ khác - Những đứa ít khi nào được bạn bè gọi chung vào một đội. Đội của tôi có thể là dội không chơi thật xuât sắc lắm, nhưng chắc chắn là đội chơi hăng say, quyết đoán và đoàn kết nhất.
Vào khoảng mùa xuân, tôi tổ chức những buồi chạy bộ cho tất cả các cô cậu học trò nào muốn " làm gọn lại những cơ bắp lỏng lẻo" sau kỳ nghĩ đông lười vận động. Các cô học trò nữ rất hăng hái tham gia chương trình này. vài cậu con trai cũng đăng ký cho thêm phần xôm tụ, Gibby là một trong số đó. Chúng tôi bắt đầu đi bộ xung quanh sân trường lớn. Tôi dẫn đầu cả nhóm và Gibby dần tụt lại phía sau.Xem ra cậu ta bị hụt hơi nên thở dốc. Lại nữa, dây giày thỉnh thoảng còn bị tuột nên trông Gibby luống cuống đến tội nghiệp. Khi cả nhóm đi được một vòng, chúng tôi đã vượt qua Gibby. Tôi gọi cậu và động viên: tốt lắm Gibby, cô gắng lên, em sẽ theo được mà! Nhưng kìa, em nên cột chặt dây giày lại! - Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr! cậu bé trả lời, thở hổn hển, nhưng cố giữ khuôn mặt tươi vui. Sau một tháng, Gibby giảm được vài cân và không còn thở dốc nhiều nữa. Cậu bé vẫn còn bị vấp ngã vì dây giày nhưng đã theo kịp nhóm dễ dàng hơn. Vào khoảng tuần thứ 5, số học trò nam tham gia chạy bộ đã tăng lên bằng với số học trò nữ. Tôi không tin là đột nhiên lũ con trai lại quan tân đến sức khỏe và dáng vóc của mình, mà có lẽ vì các cậu không muốn bị lép vế trườc các " yểu điệu thục nữ" đấy thôi!
Chúng tôi tăng thêm giờ và chuyển địa điểm tập vào sân vận động. Gibby luôn luôn có mặt ở đó, đứng ở cuối hàng, vươn vai, cúi người, nâng tạ, đá cao.. luôn nghiêm túc, gibby không bao giờ bỏ nữa chừng và viên lý do để trốn tránh. Cậu luôn cố gắng hơn người khác và sự kiên trì đó khiến tôi khâm phục. Gibby dần tự tin hẳn lên và cười nói nhiều hơn. Cậu ta không còn là " tên lính mới" và đã bắt đầu có vài người bạn thân. Và bây giờ, sau ngần ấy năm trời, chúng tôi lại gặp nhau torng hoàn cảnh này. gibby bé nhỏ của tôi ngày nào đã cao vượt hẳn tôi.
"Tiến sĩ Carr, có phải cô đó không? Có thực sự là cô đó không? ". Từ chỗ tôi đang đứng trong tiệm sách, tôi quay đầu lại và nhìn thấy một chàng trai tóc màu nâu nhạt, rắn rỏi, dễ nhìn, cao khoảng một mét tám mươi. đang tươi cười gọi tôi:"Tiến sĩ carr, là em đây mà, Gibby đây". Nhìn gần hơn một chút, và tôi biết tôi sẽ nhận ra đôi mắt đó ở bất cứ nơi nào: đôi mắt màu xanh da trời trong suốt, nghiêm nghị và mạnh mẽ. Đúng thật là Gibby của tôi rồi! Gibby cúi xuống ôm chầm lấy tôi, cô hiệu trưởng tiểu học của cậu ngày nào. Gibby làm tôi nhớ về một cậu bé nhút nhát, hơi quá cân, được chuyển về trường tôi năm cậu học lớp năm.
Đó là một cậu bé im lặng và khép kín. Cũng như những học sinh khác khi mới chuyển trường, Gibby đã có một khoảng thời gian khó khăn trong những tháng đầu. Vài đức con trai thường hay trêu chọc Gibby về sự thiếu năng động của cậu trong giờ học thể thao. Gibby thiếu khả năng phàn đoán và thường không theo kịp chúng bạn. Cậu bé hay bị vấp ngã vì tuột dây giày. Điều đó xảy ra thường xuyên đến nỗi mọi người chẳng lây làm gì lạ. " Em nên cột chặt dây giày lại" - Tôi luôn nhắc nhở cậu bé mỗi khi tựa cửa nhìn lũ trẻ chuẩn bị bước vào một trò chơi mới. " Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr!" Gibby thường trả lời tôi theo cách trịnh trọng như vậy. Tôi thây cứ mỗi lần chia phe, cậu bé Gibby luôn bị các bạn bỏ lại một mình. Chẳng ai đếm xỉa đến cậu ấy cả. Gibby tội nghiệp đứng buồn xo, im lặng, rồi như chợt nhớ đến lời dặn của tôi, cậu liếc xuống nhìn đôi giày...
Có lần tôi đi ra sân nói: Tại sao Cô chẳng bao giờ được chọn phe cả?! Cô có thể tham gia được không? Lũ trẻ ngạc nhiên vô cùng, cả nam lẫn nữ cùng phá lên cười, và trả lời: Được rồi tiến sĩ Carr, đến lượt cô đấy! Tôi gọi tên vài đứa, và đến lượt đứa thứ 5 hay thứ 6 gì đó, tôi gọi Gibby và thêm vài đức trẻ khác - Những đứa ít khi nào được bạn bè gọi chung vào một đội. Đội của tôi có thể là dội không chơi thật xuât sắc lắm, nhưng chắc chắn là đội chơi hăng say, quyết đoán và đoàn kết nhất.
Vào khoảng mùa xuân, tôi tổ chức những buồi chạy bộ cho tất cả các cô cậu học trò nào muốn " làm gọn lại những cơ bắp lỏng lẻo" sau kỳ nghĩ đông lười vận động. Các cô học trò nữ rất hăng hái tham gia chương trình này. vài cậu con trai cũng đăng ký cho thêm phần xôm tụ, Gibby là một trong số đó. Chúng tôi bắt đầu đi bộ xung quanh sân trường lớn. Tôi dẫn đầu cả nhóm và Gibby dần tụt lại phía sau.Xem ra cậu ta bị hụt hơi nên thở dốc. Lại nữa, dây giày thỉnh thoảng còn bị tuột nên trông Gibby luống cuống đến tội nghiệp. Khi cả nhóm đi được một vòng, chúng tôi đã vượt qua Gibby. Tôi gọi cậu và động viên: tốt lắm Gibby, cô gắng lên, em sẽ theo được mà! Nhưng kìa, em nên cột chặt dây giày lại! - Vâng thưa cô, tiên sĩ Carr! cậu bé trả lời, thở hổn hển, nhưng cố giữ khuôn mặt tươi vui. Sau một tháng, Gibby giảm được vài cân và không còn thở dốc nhiều nữa. Cậu bé vẫn còn bị vấp ngã vì dây giày nhưng đã theo kịp nhóm dễ dàng hơn. Vào khoảng tuần thứ 5, số học trò nam tham gia chạy bộ đã tăng lên bằng với số học trò nữ. Tôi không tin là đột nhiên lũ con trai lại quan tân đến sức khỏe và dáng vóc của mình, mà có lẽ vì các cậu không muốn bị lép vế trườc các " yểu điệu thục nữ" đấy thôi!
Chúng tôi tăng thêm giờ và chuyển địa điểm tập vào sân vận động. Gibby luôn luôn có mặt ở đó, đứng ở cuối hàng, vươn vai, cúi người, nâng tạ, đá cao.. luôn nghiêm túc, gibby không bao giờ bỏ nữa chừng và viên lý do để trốn tránh. Cậu luôn cố gắng hơn người khác và sự kiên trì đó khiến tôi khâm phục. Gibby dần tự tin hẳn lên và cười nói nhiều hơn. Cậu ta không còn là " tên lính mới" và đã bắt đầu có vài người bạn thân. Và bây giờ, sau ngần ấy năm trời, chúng tôi lại gặp nhau torng hoàn cảnh này. gibby bé nhỏ của tôi ngày nào đã cao vượt hẳn tôi.