PDA

View Full Version : Nước Mắt Thanh Xuân



hongbinh
07-07-2012, 09:36 PM
Nước Mắt Thanh Xuân

http://longchuathuongxot.vn/files/news/thumb/1727070512.jpg (http://longchuathuongxot.vn/vi/news/TRUYEN-NGAN-CONG-GIAO/Nuoc-Mat-Thanh-Xuan-165.html#) Như mọi ngày, Kiều Miên thả bộ dọc con đường quen thuộc về nhà từ khách sạn, nơi cô vừa làm tiếp viên chưa đầy một tháng. Ngang qua quán Không Tên cạnh ngôi trường cấp III cô đã học. Cô ghé vào như một thói quen hồi trước. Một ly soda chanh như thường. Mảng ca khúc òa xuống làm cô choáng ngợp, như một phép lạ giữ cô ngồi lại như tượng đá. Uống ngụm nước mà chợt đắng lòng khi uống nhằm giọt ca khúc: Ta tiếc cho em, ta tiếc cho em… như một lời trách móc đang xé nát lòng cô nữ sinh Kiều Miên ngày nào còn dịu dàng dễ thương trong đôi tà áo trắng thanh khiết.
Tuổi đôi mươi bồng bột, bất chấp mọi ngăn cản của gia đình và bạn bè, Kiều Miên đã đánh mất hồn nhiên và chính mình trong cạm bẫy vô hình của cuộc đời. Nghệ thuật làm đẹp lòng người là nghệ thuật lừa dối nhau. Danh chính ngôn thuận, những lời đường mật mặc nghĩa công chính lại chỉ là lưỡi hái của điều xấu. Và chính đồng tiền là tòng phạm khiến người ta mờ mắt mà hoàn cảnh thường bị oan khi phải nhận lỗi.
Ước vọng vào đại học không thành vì cha mẹ lần lượt về bên kia thế giới. Anh, chị đã có gia đình riêng. Cô phải nhờ vào sự đùm bọc của họ. Cuộc sống đẩy đưa, Kiều Miên chưa biết định liệu ngày mai ra sao thì người bạn cũ rủ cô đi làm tiếp viên ở một khách sạn mới khai trương, lương hậu hĩnh. Cô đắn đo mãi, rồi cuối cùng cô cũng đi làm. Nhờ có chút nhan sắc và nói năng “dễ nghe” nên ai cũng thương, nhất là khi biết hoàn cảnh sống khó khăn hiện tại của cô. Vốn tính thật thà, không chanh chua, và tưởng mọi người có tấm lòng “hỉ xả” với mình, nào ngờ chỉ là những “chiêu bài”, những “trò ảo thuật” của cuộc đời. Tất nhiên, hối hận luôn đồng nghĩa với muộn màng!
Kiều Miên ngồi bất động nhìn ngôi trường đã mòn dấu chân với bao kỷ niệm thời học sinh nay trở thành xa lạ. Nắng tà dương còn sót lại vài mảng nhỏ vàng võ đọng lại trên chóp vách những cao tầng. Và rồi phố cũng lên đèn. Ánh sáng đèn điện trong trẻo mà sao không thể soi sáng cõi lòng một người con gái? Ôi một ly rượu mạnh và những gì xảy ra tiếp theo sau đó…! Phũ phàng. Gài lại nút áo cuối cùng, cô ù chạy ra cổng khách sạn như bị ma rượt. Nước mắt tự do lăn dài dù cô cố nuốt vào. Cay đắng. Ray rứt. Nghị lực hầu như tan biến. Sóng đời vỗ mạnh. Chợt cô thấy mình như cánh bèo trôi. Thế là sụp đổ bao lâu đài mơ ước thanh xuân bấy nay! Đôi vai Kiều Miên lại rung lên… rung lên… cô bật tiếng nấc. Giá cuộc đời “đắt” quá vậy sao? Chiếc xe tải chạy ngang nhấn kèn inh ỏi làm cô sực tỉnh. Cô chợt nhớ nhà thơ nào đó đã viết:
Chỉ là tờ giấy nhỏ
In hình những con số
Ai cho nó phép mầu
Làm cho đời sướng, khổ
Ai gọi nó là tiền
Để đời hóa bạc đen
Chỉ một lần lầm lỡ
Phải suốt đời ăn năn!

o0o

Một cái đập vai nhẹ, tiếp theo là tiếng gọi:
– Chị gì ơi, về đi thôi. Muộn rồi.
Kiều Miên giật thót như điện giật. Tiếng cô chủ quán đều đều:
– Hôm nay quán nghỉ sớm, em phải đi công chuyện. Phiền chị về cho em đóng cửa.
Kiều Miên khẽ gật đầu:
– Không có chi.
Kiều Miên lặng lẽ đứng dậy với dáng vẻ mỏi mệt bước đi. Phố vẫn nhộn nhịp. Những đôi tình nhân chở nhau chạy vút qua, bỏ lại mùi son phấn. Không dưng Kiều Miên “hận” mùi vị đài các. Nó chỉ là hiện thân của lọc lừa, man trá. Cô bước vội đi về…
Vừa vào phòng, cô gieo mình xuống giường. Nức nở. Nước mắt lại chảy ra như máu từ một vết cắt. Cứ khóc đi, cô thầm nhủ, chỉ có nước mắt mới khả dĩ rửa sạch phần nào bụi trần bám vào con tim non nớt nhưng đang cằn cỗi nơi cô mà thôi. Điệu nhạc quen thuộc dự báo thời tiết đang vọng sang từ nhà bên. Cô vẫn khóc. Đôi khi khóc lại là hạnh phúc, là niềm an ủi con tim phiền muộn, mang những vị mặn khác nhau.
Kiều Miên nghe văng vẳng bài thánh ca êm đềm mà da diết: “Con nay trở về, trở về cùng Chúa, Chúa ơi! Con nay trở về lòng sầu thống hối ăn năn…”. Cô chợt nhớ đã gần cuối mùa Chay.
Cô vẫn đi lễ Chúa nhật, nhưng xác cô đi mà hồn cô ở đâu đâu. Giờ này cô chợt nhận ra mình là tội nhân, là đứa con hoang, là con chiên lạc. Cô đã lãng phí tình yêu Thiên Chúa. Cô nhớ mang máng về thánh nữ Maria Mađalêna, cô ngước nhìn lên tượng Chúa chịu nạn và hứa từ nay sẽ sống xứng danh người Công giáo. Cô tin Chúa rất nhân từ và đang chờ đợi cô. Ở đâu nhiều tội lỗi thì ở đó nhiều ân sủng (Rm 5: 20). Cô cảm thấy an tâm khi nhận ra Chúa vẫn yêu thương mình hết lòng, dù cô không xứng đáng. Điều trước tiên cô thầm nhủ là xin lỗi Chúa, xin Mẹ Maria và Đức Thánh Giuse phù hộ. Cô quyết định ngày mai đi xưng tội, cô muốn cùng phục sinh với Đức Kitô, Đấng đã yêu thương cô đến cùng và chết vì cô. Dù đời sống đạo khô khan nhưng Kiều Miên còn nhớ trong các thánh lễ mùa Chay hay đọc câu: “Đây là lúc thuận tiện, đây là ngày cứu độ”. Cô buột miệng: “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Ngài!


Tác giả bài viết: TRẦM THIÊN THU

hongbinh
07-07-2012, 09:39 PM
DỐC NHÀ THỜ



http://longchuathuongxot.vn/files/news/thumb/1909080512.jpgNắng đổ nhẹ. Tôi đang miên man suy nghĩ. Vừa hết con dốc nhà thờ, bỗng “Két! Két!” – “Rầm”. Tôi lăn xuống đường. Vội vã lồm cồm bò dậy. Ngó lại phía sau, chân ai đang kẹt dưới chiếc xe Dream.

– Đáng đời! – Tôi thầm nghĩ.
Ở ngõ lao ra, không kèn gì hết. Tôi giận lắm. Nhưng thấy cô ta loay hoay mãi, tôi dằn tự ái xuống, đến nâng chiếc xe lên để giải phóng cho cái chân của nàng. Dựng xe nàng xong, tôi mới nâng xe tôi lên. Chúa thương, chiếc xe đạp “cổ kính” của tôi “bình an vô sự”. Đầu gối hơi ê ẩm, nhưng không trầy trụa chút nào. Kể ra da tôi cũng dai thật! Tôi ngó lại. Nàng nhoẻn miệng cười. Thế mà còn cười ư? Làm toán trừ lẹ quá!
Nàng ngập ngừng:
– Anh… có sao không?
Kể ra nàng cũng lịch sự. Giọng nàng “ngọt như đường cát, mát như đường phèn”. Tôi cười. Bao nhiêu tức giận tan biến hết như băng giá gặp nhiệt độ cao vậy. Tôi đáp chậm rãi:
– Tối mới co sao.
– Người ta hỏi thiệt chứ bộ. Ngạo hoài!
Lạy Chúa Ba Ngôi! Mặt đã xinh, giọng nói lại duyên ơi là duyên. Tôi tới gần. Trống ngực đổ hồi, tôi ấp úng:
– Cô… có sao… không?
– Trầy đầu gối rồi.
– Đi gì kỳ quá!
– Cho em xin lỗi. – Vừa nói vừa liếc tôi hóm hỉnh.
Tôi lục túi xách lấy ra chai dầu gió để xức cho nàng. Thói quen này tôi “nhiễm” từ mẹ tôi. Hồi còn nhỏ, đi đâu mẹ cũng chuẩn bị cho tôi chai dầu phòng gió máy.
– Để tôi xức cho. Cô ngồi lên yên xe đi.
– Dạ.
– May mà đường vắng đó. Không thì…
Nàng ngắt lời tôi, nói rõ từng chữ:
– Em xin lỗi.
Tôi dí dỏm ví von:
– Đi đâu mà vội mà vàng, mà vấp phải đá mà quàng phải… tôi.
Nàng đỏ mặt e lệ:
– Người ta xin lỗi rồi mà.
– Bài học kinh nghiệm đó nghe.
Tôi ngồi xuống. Nàng kéo chiếc robe hồng lên đưa “chiếc đầu gối ăn trầu” ra. Thấm máu xung quanh vết thương xong, tôi xức miếng dầu.
– Ái! – Nàng giật thót.
– Ái gì? Tôi cười.
– Đau.
Nàng nhăn mặt. Chắc là đau lắm. Nàng cắn môi chịu đựng. Trên má lúm cái đồng tiền hay hết sức. Tôi cố tình kéo dài thời gian, và tỏ ra “nghề” lắm, y như bác sĩ… thú y vậy. Thỉnh thoảng đau, chân nàng lại rung nhẹ. Tôi ngước lên, nàng cười, có lúc nàng đưa tay lên miệng cắn. Không biết tôi có điển trai không mà nàng “chịu đèn” quá. Tôi cũng cỡ… Trương Chi chớ giỡn sao!
– Ái!
– Ái hoài! – Tôi nhại cách dùng chữ của nàng.
– Đau thì kêu chứ bộ. – Giọng nàng hơi nhõng nhẽo.
– Xong rồi.
– Cảm ơn anh.
Nàng đưa tay chỉ vào ngõ:
– Nhà em vô ngõ này chừng vài trăm mét, quẹo phải, căn thứ ba bên trái.
Tôi như sực nhớ điều gì:
– À, cô… tên gì vậy?
– Em tên Sương. Thảo Sương. Còn…
– Cô có thể gọi tôi là Vũ Vịnh.
Tên anh hay lắm.
– Thảo Sương nghe “kêu” hơn.
Thảo Sương đạp máy mãi không nổ – Không biết chân đau hay nhõng nhẽo! Tôi đành… “mở lòng hải hà” mà đạp máy giùm. Xe “xịn” mà cũng nhõng nhẽo như chủ nó vậy. Đạp đến vã mồ hôi mới chịu “lên tiếng”. Quái thật!
Nàng dặn lại:
– Lát ghé nhà em chơi nghen!
– Sợ lắm. – Tôi ái ngại đáp.
– Con trai mà nhát gan. Sợ gì?
– Sợ đủ thứ.
Nàng vọng lại trong tiếng máy lên ga:
– Lát ghé đó.
– Giọng nàng quả quyết, nhưng không quên để lại nụ cười tươi và… “bí ẩn”.
Thế là “vô tình” tôi quen được Thảo Sương nhờ “con dốc” này.
Trên đường về, tôi đánh liều rẽ vào ngõ nhà nàng, chủ ý là “thăm dò địa thế”. Chúa ơi! Nhà nàng giàu dễ sợ luôn. Kín cổng cao tường. Sau cổng có cây mận trái như sao trên trời. Còn đang lấp ló, vừa định quay xe về thì nàng cũng vừa về đến.
– Anh đến lâu chưa?
Tôi giật mình vội đáp:
– Mới. May quá! Nếu nhấn chuông chắc “đứt bóng” rồi.
– Có sao đâu? – Nàng thản nhiên.
– Vì Thảo Sương không có nhà.
– Không có nhà cũng chẳng sao.
– Có chứ! Không ai biết, người ta tưởng… trộm mận rồi “mô-ran” thì “kẹt” lắm.
– Hừm… Khéo tưởng tượng. Em có ghé về nhà dặn rồi. Khỏi lo.
– Giêsu Ma!
– Chớ sao!
Giọng Saigon của Thảo Sương nghe dễ thương làm sao ấy. Nàng đẩy cổng, nói:
– Mời anh vô chơi. À, hồi nãy về nhà mới phát hiện xe bị bể đèn signal. Em mới đi thay về nè!
Tôi hững hờ:
– Vậy à!
Nàng giục:
– Vô đi anh.
Quả thật, nhà Thảo Sương giàu quá. Tôi ái ngại:
– Trưa rồi, để khi khác nghe Thảo Sương. Nhà xa lắm.
Thảo Sương lắng giọng:
– Vô một lát đã sao nào? Em có giữ anh ở lâu đâu.
– Sợ “có sao” lắm. Biết nhà rồi, khi khác ghé cũng được mà.
Thảo Sương làm mặt giận:
– Hổng biết đâu!
– Nè, giận cái mặt kỳ lắm nghe!
Thảo Sương lẳng lặng đẩy xe vào cổng, dừng lại một chút, và quay nhìn tôi:
– Em giận luôn đó.
– Thông cảm nha. Hẹn chủ nhật tới. Hôm nay thứ năm rồi.
– Tám giờ sáng.
Gớm! Giọng thấy ghét! Tôi nhanh nhảu:
– Rồi. Chào Thảo Sương nha.
Thế là “chiến tranh” chấm dứt, “hòa bình” được vãn hồi sau cái cười lúm đồng tiền của Thảo Sương. Tôi mở sách lấy bài thơ của Langston Hughes đưa cho Thảo Sương. Bài thơ có tựa đề Tự Tình:
Chỉ vì ai đã yêu người
Khiến tôi quên đất, quên trời, quên mây
Trong tim rạng rỡ chất đầy
Như là cánh bướm ngất ngây tuyệt vời
Chỉ vì ai đã yêu rồi
Khiến tim thổn thức khi người ngang qua
– Có lấy không?
– Để coi trước đã.
Cánh cổng từ từ khép lại, hình như vẫn không che khuất được nụ cười của Thảo Sương. Trên đường về mà lòng đầy tràn vương vấn… Cảm ơn con dốc nhà thờ, vô tình mà hóa hữu tình!
Vừa phóng xe vừa thầm tạ ơn Chúa, vì Ý Ngài thật kỳ diệu. Tất cả là hồng ân, là Tình yêu Chúa, là Lòng Chúa Thương Xót. Tôi thầm nguyện: “Lạy Chúa, xin thánh hóa và che chở cho mầm mống tình yêu này theo đúng Tôn Ý Ngài. Lạy Đức Mẹ Maria và Đức Thánh Giuse, xin hướng dẫn bước đời con”.
Rồi tôi hát nho nhỏ: “Ngày xưa, khi Chúa dựng nên đất trời…”.


Tác giả bài viết: TRẦM THIÊN THU