PDA

View Full Version : Vay trả, trả vay



hongbinh
23-10-2013, 10:22 AM
VAY TRẢ, TRẢ VAY



http://www.canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong12/vaytratravay/Herbert_Hoover-J_Paderewski-content.jpg

Đây là câu chuyện có thật xảy ra vào năm 1892 tại Đại học STANFORD.
Có một cậu học sinh 18 tuổi đang gặp khó khăn trong việc trả tiền học. Cậu ta là một đứa trẻ mồ côi, và cậu ta không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền. Thế là anh chàng này bèn nảy ra một sáng kiến. Cậu ta cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.

Họ tìm đến người nghệ sĩ dương cầm đại tài Ignacy J Paderewski . Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản phí bảo đảm $2000 để cho ông ấy được biểu diễn. Sau khi họ thoà thuận xong, hai người sinh viên ấy bắt tay ngay vào công việc chuẩn bị để cho buổi trình diễn được thành công.

Ngày trọng đại ấy cuối cùng đã đến. Paderewski cuối cùng cũng đã biểu diễn tại Stanford. Thế nhưng không may là vé vẫn chưa được bán hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé lại, họ chỉ có được $1600. Quá thất vọng, họ đến chỗ của của Paderewski để trình bày hoàn cảnh của mình. Hai người sinh viên ấy đưa Paderewski toàn bộ số tiền bán vé, cùng với 1 check nợ $400, và hứa rằng họ sẽ trả số nợ ấy sớm nhất có thể.

- Không! Paderewski nói - Cái này không thể nào chấp nhận được.
Ông ta xé tờ check, trả lại $1,600 cho hai chàng thanh niên và nói :
- Đây là 1600 đô, sau khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn thì còn bao nhiêu các cậu cứ giữ lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu thì hãy đưa cho tôi.
Hai cậu sinh viên ấy vô cùng bất ngờ, xúc động cảm ơn Paderewski..

Đây chỉ là một việc làm nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của Paderewski.

Tại sao ông ấy có thể giúp hai người mà ông ấy thậm chí không hề quen biết. Chúng ta tất cả đều đã bắt gặp những tình huống như vậy trong cuộc sống của mình. Và hầu hết chúng ta đều nghĩ : "Nếu chúng ta giúp họ, chúng ta sẽ được gì ?”. Thế nhưng, những người vĩ đại họ lại nghĩ khác: "Giả sử chúng ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp khó khăn ấy?”. Họ không mong đợi sự đền đáp, Họ làm chỉ vì họ nghĩ đó là việc nên làm, vậy thôi.

Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng Paderewskihôm nào, sau này trở thành Thủ Tướng của Ba Lan. Ông ấy là một vị lãnh đạo tài năng. Thế nhưng không may chiến tranh thế giới nổ ra, và đất nước của ông bị tàn phá nặng nề. Có hơn một triệu rưỡi người Ba Lan đang bị chết đói, và bây giờ chính phủ của ông không còn tiền để có thể nuôi sống họ được nữa. Paderewski không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ. Ông ta bèn đến Cơ Quan Cứu Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ sự trợ giúp.

Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan đang bị đói khát ấy.

Thảm họa cuối cùng cũng đã được ngăn chặn. Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm thấy nhẹ nhõm. Ông bèn quyết định đi sang Mỹ để tự mình cảm ơn ông Hoover vì cử chí cao quý của ông ấy đã giúp đỡ người dân Ba Lan trong những lúc khó khăn.
Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang và nói :
- Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu, thưa ngài Thủ Tướng. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy.

Thế giới này đúng thật tuyệt vời, khi bạn cho đi thứ gì, bạn sẽ nhận lại được những điều tương tự.
________________
http://www.canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong12/vaytratravay/coffee.gifCHIA SẺ MỘT CHÚT SUY TƯ
VAY TRẢ, TRẢ VAY
Có câu: “Người Cho hãy im lặng, người Nhận hãy nói lên”.
Đúng như ai đó đã có nhận định xen vào trong câu chuyện kể trên:
Và hầu hết chúng ta đều nghĩ : "Nếu chúng ta giúp họ, chúng ta sẽ được gì ?”. Thế nhưng, những người vĩ đại họ lại nghĩ khác: "Giả sử chúng ta không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người đang gặp khó khăn ấy?”. Họ không mong đợi sự đền đáp, Họ làm chỉ vì họ nghĩ đó là việc nên làm, vậy thôi.
Những tâm hồn cao thượng luôn là thế. Người “cho” thì im lặng!
Nhưng với con tim cao cả, người "nhận" bao giờ cũng muốn đáp trả, đó không phải là những món nợ phải thanh toán sòng phẳng trong cuộc đời, nhưng đó là “trách nhiệm thiêng liêng” mà họ cảm thấy phải “nói lên” bằng hành động “trả nợ đời”. Không phải trả lại cho người đã thi ân, nhưng trả lại cho người cần sự giúp đỡ cũng như chính họ đã từng được giúp đỡ.
Vòng trời đất dọc ngang ngang dọc
Nợ tang bồng vay trả trả vay. (NCT).

Cuộc đời ai không từng vay nợ?
Chữ “vay” ở đây thật muôn mặt, và chữ “nợ” ở đây cũng “muôn trùng”.
Sống ở đời ta làm gì để “trả nợ” ?
Chữ “trả” ở đây cũng “trăm phương ngàn kế”, và chữ “nợ” ở đây cũng “chồng chất” nặng vai…
Nợ đời không sổ sách nhưng thật đáng sợ, ta trả nợ đời sao cho lòng bình yên, đó là chính làý nghĩa của đời người.


http://www.canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong12/vaytratravay/bacubanrau.jpg

Câu chuyện bà cụ bán rau đáng cho ta suy ngẫm:

- Ăn rau không chú ơi ?

Một giọng khàn khàn, run run làm gã giật mình. Trước mắt gã, một bà cụ già yếu, lưng còng cố ngước lên nhìn gã, bên cạnh là mẹt rau chỉ có vài mớ rau muống xấu mà có lẽ có cho cũng không ai thèm lấy.

- Ăn hộ tôi mớ rau...!

Giọng bà cụ vẫn khẩn khoản. Bà cụ nhìn gã ánh mắt gần như van lơn. Gã cụp mắt, rồi liếc xuống nhìn lại bộ đồ công sở đang khoác trên người, vừa mới buổi sáng sớm. Bần thần một lát rồi gã chợt quay đi, đáp nhanh: Dạ cháu không bà ạ! Gã nhấn ga phóng nhanh như kẻ chạy trốn. Gã chợt cảm thấy có lỗi, nhưng rồi cái cảm giác ấy gã quên rất nhanh. "Mình thương người thì ai thương mình" cái suy nghĩ ích kỷ ấy lại nhen lên trong đầu gã.

- Ăn hộ tôi mớ rau cô ơ i! Tiếng bà cụ yếu ớt.

- Rau thế này mà bán cho người ăn à? Bà mang về mà cho lợn!

Tiếng chan chát của một cô gái đáp lại lời bà cụ.

Gã ngoái lại, một cô gái cũng tầm tuổi gã. Cau mày đợi cô gái đi khuất, gã đi đến nói với bà:

- Rau này bà bán bao nhiêu?

- Hai nghìn một mớ. Bà cụ mừng rỡ.

Gã rút tờ mười nghìn đưa cho bà cụ.

- Sao chú mua nhiều thế?

- Con mua cho cả bạn con. Bây giờ con phải đi làm, bà cho con gửi đến chiều con về qua con lấy!

Rồi gã cũng nhấn ga lao vút đi như sợ sệt ai nhìn thấy hành động vừa rồi của gã. Nhưng lần này có khác, gã cảm thấy vui vui.

Chiều hôm ấy mưa to, mưa xối xả. Gã đứng trong phòng làm việc ngắm nhìn những hạt mưa lăn qua ô cửa kính và theo đuổi nhưng suy nghĩ mông lung. Gã thích ngắm mưa, gã thích ngắm những tia chớp xé ngang trời, gã thích thả trí tưởng tượng theo những hình thù kỳ quái ấy. Chợt gã nhìn xuống hàng cây đang oằn mình trong gió, gã nghĩ đến những phận người, gã nghĩ đến bà cụ...

- Nghỉ thế đủ rồi đấy!

Giọng người trưởng phòng làm gián đoạn dòng suy tưởng của gã. Gã ngồi xuống, dán mắt vào màn hình máy tính, gã bắt đầu di chuột và quên hẳn bà cụ. Mấy tuần liền gã không thấy bà cụ, gã cũng không để ý lắm. Gã đang bận với những bản thiết kế chưa hoàn thiện, gã đang cuống cuồng lo công trình của gã chậm tiến độ. Gã quên hẳn bà cụ. Chiều chủ nhật gã xách xe máy chạy loanh quanh, gã vẫn thường làm như vậy và có lẽ gã cũng thích thế. Gã ghé qua quán trà đá ven đường, nơi có mấy bà rỗi việc đang buôn chuyện. Chưa kịp châm điếu thuốc, gã chợt giật mình bởi giọng oang oang của một bà béo:

- Bà bán rau chết rồi.

- Bà cụ hay đi qua đây hả chị? Chị bán nước khẽ hỏi.

- Tội nghiệp bà cụ ! một giọng người đàn bà khác.

- Cách đây mấy tuần bà cụ giở chứng cứ ngồi dưới mưa bên mấy mớ rau. Có người thấy thương hỏi mua giúp nhưng nhất quyết không bán, rồi nghe đâu bà cụ bị cảm lạnh.

Nghe đến đây mắt gã chợt nhòa đi, điếu thuốc chợt rơi khỏi môi. Bên tai gã vẫn ù ù giọng người đàn bà béo kia...

Tội nghiệp bà cụ, giá trị mấy bó rau chẳng có là bao, nhưng với bà, đó là món nợ bà phải trả, vì đó không chỉ là tiền bạc mà còn là nợ tình nợ nghĩa nữa, bà cụ nhớ ơn người mua giúp bà. Lòng bà không bình an khi chưa trả xong món nợ đó!



http://www.canhdongtruyengiao.net/NghethuatSong/nghethuatsong12/vaytratravay/chia-se-kem.jpg

Đời không có tình yêu dễ đẩy đưa đến hận thù. Trái tim hận thù dần dần đi vào vòng ân oán giang hồ. Đời chìm trong thứ nợ “ân oán giang hồ” làm sao có được bình an.

Nên những bài học đạo đức kinh điển bao giờ cũng nhắc nhở con người “tích thiện phùng thiện, tích ác phùng ác”.

Ý niệm về “tu thân tích đức” rất phổ biến trong dân gian, đã “tu” thì phải có “đức”. Không thể có đời sống nhân bản nếu không có đời sống tu - đức.

Ta có thể tự hỏi và tự tìm ra câu trả lời: "vì sao miệng thầy tu ngọt ngào lời kinh thánh thiện mà lòng lại nuôi sự ác độc tìm cách hãm hại anh em ?" . Và ta cũng nhìn lại chính mình.

“Nợ tang bồng vay trả trả vay”, vay trả nợ tình thương cho nhau và vì nhau mới làm đẹp cuộc đời được.

“ Anh em chớ mắc nợ nhau điều gì ngoài tình thương mến” (Thánh Phao-lô. I Cor.13,13).


MAI NHẬT THI