PDA

View Full Version : Mẫu chuyện nhỏ



Quang Hưng
16-06-2009, 08:53 AM
Mong rằng trong topic này chúng mình cùng đóng góp và sưu tầm những mẩu chuyện nho nhỏ, thật lý thú và ấn tượng, là minh họa tuyệt vời cho Lời Chúa, là đuốc sáng soi đường cho mỗi người trong mọi cảnh huống cuộc đời, và hy vọng sẽ là hành trang giúp bạn sống vui, sống đẹp và hạnh phúc.
ĐỨC KHIÊM NHƯỜNG
Con người có thể giả vờ yêu thương, giả vờ tin tưởng, giả vờ hy vọng và giả vờ có được tất cả các đức tính khác nhưng rất khó giả vờ khiêm nhường.
Chẳng bao lâu, bạn sẽ phát hiện ra sự khiêm nhường giả tạo.

Người ta kể một câu chuyện ngụ ngôn Ả rập:
Khi cỏ dại và lúa mì mọc lên, chúng đều chứng tỏ mình được Thiên Chúa chúc lành. Lúa mì uốn cong thân cây xuống và khi càng trổ sinh nhiều bông hạt thì thân cây càng uốn cong xuống. Còn cỏ dại thì cứ vươn đầu lên, cao vượt trên lúa mì, nhưng chúng chỉ mang lại toàn những mầm mống xấu xa.

Nếu chúng ta biết khiêm tốn, Thiên Chúa sẽ sử dụng chúng ta để mang lại vinh quang cho Người.

nenhongnho
19-06-2009, 07:34 PM
Niềm vui tung bay

Có lần, ông hiệu trưởng Rainy đã sử dụng một hình ảnh ẩn dụ để nói về "Niềm vui". Ông nói:
"Niềm vui chính là lá cờ tung bay trên cột cờ tâm hồn bạn, khi có Thiên Chúa ở đó".
Cháu bé con của ông hiệu trưởng nói:
- Con tin chắc mỗi đêm, Bố đều được lên Thiên đàng phải không Bố?
Ông hiệu trưởng hỏi:
- "Tại sao con nói như thế!".
Cháu bé trả lời:
- "Vì con thấy lúc nào Bố cũng vui tươi hạnh phúc".
Walter B.Knight

*************

nenhongnho
19-06-2009, 08:17 PM
Thiên đàng
Nhà truyền giáo đến thăm một cậu bé da đen sắp lìa đời. Cậu nói với ông về niềm hạnh phúc mà cậu cảm nhận, và nỗi khát khao được ở với Chúa Giêsu:
- "Chẳng bao lâu con sẽ được lên Thiên đàng, sẽ nhìn thấy Chúa Giêsu và ở với Người mãi mãi".
Nhà truyền giáo hỏi:
- Nhưng nếu Chúa Giêsu phải rời khỏi Thiên đàng, con sẽ làm gì?
- "Con sẽ đi theo Người".
Nhà truyền giáo lại hỏi lại:
- "Nhưng giả sử Chúa Giêsu đi xuống hỏa ngục thì sao?"
Trong giây lát, với một cái nhìn thông minh và một nụ cười rạng rỡ, cậu bé đáp:
- "Ở đâu có Chúa Giêsu, ở đó không có hỏa ngục, Chúa Giêsu ở đâu, thì đó là Thiên đàng".
Walter B.Knight

Quang Hưng
20-06-2009, 04:22 PM
Điều kỳ diệu của niềm tin
Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.

Một buổi sáng lạnh lẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu be lấy dầu hỏa rưới lên củi rồi bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bỏng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.

Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em choáng váng. Họ đã mất đi một đứa con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hoãn lại cuộc phẫu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm tin rằng sẽ có ngày em đi lại được.
Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức cậu bé vẫn quyết tân, tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, tuy hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nặng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.

Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy, chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ ngày trước đã giúp anh lập kỉ lục điền kinh Thế Giới. Anh được biế đến như là "người nhanh nhất thế giới" và được tôn vinh là vận động viên điền kinh của thế kỉ tại quảng trường Madison.

Tên anh là Glenn Cunningham.

nenhongnho
21-06-2009, 08:11 AM
Không phải là khách
Một bé gái 5 tuổi vừa mới cầu xin với Chúa rằng:
- "Lạy Chúa Giêsu, xin hãy trở thành một vị khách của gia đình chúng con".
Nhưng đột nhiên cháu quay sang nói với mẹ:
- "Mẹ ơi! Con không muốn Chúa Giêsu trở thành một vị khách của nhà mình đâu!:
Bà mẹ giật mình hỏi:
- Sao con lại nói như vậy?
Cháu bé đáp:
- "Tại vì khách là người chỉ thỉnh thoảng mới đến nhà mình, con muốn Chúa Giêsu lúc nào cũng ở trong nhà mình cơ".

****************

Còn các bé, các bé có muốn Chúa Giêsu ở mãi trong nhà mình không nè?
Hãy giữ gìn đền thờ tâm hồn trong sạch để Chúa Giêsu ở mãi trong đó mà không cất bước ra đi nhe các bé!

nenhongnho
21-06-2009, 09:01 AM
ÔNG GIÀ XỨ ARS

Người ta thường thấy một nông dâ xứ Ars, mỗi ngày trước khi ra đồng, đều ghé đứng vào cuối nhà thờ cầu nguyện giây lát rồi mới đi cày. Khi trở về ông cũng ghé vào nhà thờ cầu nguyện như vậy .

Ai cũng để ý và cảm phục. Một hôm có người hỏi:
- "Ngày ngày ông ghé vào nhà thờ mấy bận để làm gì thế?"
Lão nông dân trả lời cách đơn sơ mà đầy ý nghĩa:
- "Tôi bàn chuyện với Chúa và Chúa bàn chuyện với tôi"

Giờ cầu nguyện là giờ tâm sự với Chúa là Cha , chứ không phải là giờ làm bài là gìờ của quả tim chứ không phải là giờ luận lý. Đừng nặn óc bóp trán để trình bày với Chúa.

vuisongtinyeu.net

linhlan
21-06-2009, 09:54 AM
HAI ANH EM

Tình yêu thương là điều duy nhất trên đời này có thể chia sẻ mà không bị suy giảm giá trị của chính nó.

Có hai anh em nhà kia, một người đã kết hôn, một người còn độc thân. Cả hai cùng trồng trọt trên mảnh đất do cha mẹ họ để lại và chia đều thành quả thu hoạch được sau cuối mỗi ngày làm việc.

Một ngày nọ, người em còn độc thân chợt nghĩ: "Thật là không phải khi ta chỉ có một mình, nhu cầu của ta cũng đơn giản nhưng lại chia đôi thu hoạch của hai anh em". Nghĩ vậy, nên hằng đêm, người em lấy một túi lúa mì từ phần của mình và đổ nó vào kho của người anh.

Trong khi đó, người anh cũng tự nhủ với bản thân: "Thật là không phải khi mình lại chia đôi thu hoạch với em mình như vậy. Mình có vợ, có con, cuộc sống sau này của mình còn có người chăm sóc. Còn em mình thì độc thân, về già nó không có ai chăm sóc". Nghĩ vậy, hằng đêm, người anh cũng lấy một túi lúa mì từ phần của mình mang sang phần của người em.

Năm tháng trôi qua, hai anh em đều không khỏi thắc mắc khi phần của mình vẫn không suy giảm. Rồi một tối nọ, cả hai đâm sầm vào nhau khi đang "hành sự". Mọi việc sáng tỏ. Họ buông túi lúa mì và ôm chầm lấy nhau.

Nguyên Anh (Theo Inspireme)
Nguồn : Thanh Niên
Sưu Tầm : Minh Nguyệt

linhlan
21-06-2009, 10:00 AM
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình

Chúng ta không bao giờ thấu hiểu hết tình cảm của cha mẹ dành cho ta cho đến khi chúng ta thật sự làm cha làm mẹ. Nên cho nhiều hơn nhận, nhất là đối với cha mẹ của mình. Trên đời này còn có nhiều thứ quý giá hơn tiền.

Có một cậu bé, bỗng một hôm, cậu chạy vào bếp và dúi vào tay mẹ cậu một mảnh giấy. Người mẹ lúc này đang bận làm bữa tối. Bà hơi ngạc nhiên nhưng cũng giở mảnh giấy ra và đọc:

- Cắt cỏ: 5 đô la
- Lau dọn phòng ngủ: 1 đô la
- Đi mua đồ cho mẹ: 0,5 đô la
- Trông em khi mẹ đi chợ: 0,25 đô la
- Đổ rác: 1 đô la
- Cắt cỏ và quét vườn: 2 đô la
Tổng cộng: 14,75 đô la

Đọc xong, người mẹ ngẩng lên nhìn con và suy nghĩ. Một lát sau, bà cầm bút viết vào mặt sau của mảnh giấy:

- 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau: vô giá
- Những đêm thức trắng khi con đau và cầu nguyện cho con: vô giá
- Những lo lắng, phiền muộn vì con: vô giá
- Tiền sách vở, đồ chơi, áo quần, học phí: vô giá

Tổng cộng tất cả những gì mẹ dành cho con là tình yêu vô giá của mẹ.

Sau khi đọc xong những dòng chữ trên, cậu bé òa khóc nức nở. Nhìn thẳng vào đôi mắt người mẹ, cậu thốt lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm!".

:53::53::53:
Nguyên Anh (Theo Inspireme)
Nguồn : Thanh Niên
Sưu Tầm : Minh Nguyệt

Quang Hưng
21-06-2009, 11:38 AM
TÔI ĐÃ BẮT ĐẦU BIẾT.. NÓI DỐI
Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết ''sự thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối - những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng khiếp như vậy.
(Còn Tiếp )

Quang Hưng
21-06-2009, 11:40 AM
(Phần Tiếp )
Trong truyện ngắn nổi danh "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henrry, một bệnh nhân tin chắc mình sẽ chết. Cô đếm từng chiếc lá rụng của tán cây ngoài cửa sổ và tin rằng đó là chiếc "đồng hồ" số phận của cô. Khi chiếc lá cuối cùng rơi xuống, cô sẽ chết. Nhưng chiếc lá cuối cùng không bao giờ rụng xuống. Cô gái bình phục, sống khoẻ mạnh và không biết rằng, chiếc lá cuối cùng đó chỉ là một chiếc lá "giả" do một hoạ sĩ muốn cứu cô vẽ lên vòm cây trơ trụi.
Như vậy sự thật không phải được nhìn thấy bằng mắt, được cảm nhận bằng tri thức... Nếu như tôi không kể về cơn bão tôi thấy, mảnh ván tầu vỡ tôi được nghe thì có lẽ người mẹ ốm yếu ấy không chết. Nếu như không có chiếc lá "giả" kia thì cô gái sẽ chết vì bệnh tật và vì tuỵêt vọng. Sự thật trong đời sống con người phải đồng nghĩa với tình yêu nữa. Chỉ có điều gì cứu giúp con người, làm cho con người mạnh mẽ lên, hướng con người về ánh sáng... điều đó mới gọi là sự thật.
Còn tất cả những hành động nào, lời nói nào cho dù đúng với mắt mình nhìn thấy, tai mình nghe thấy, tri thức của mình hiểu thấy nhưng chúng là khiến cho người khác, hoặc cho chính mình lâm vào cảnh tuyệt vọng hơn, mất đi niềm tin cuộc sống, mất đi sức mạnh tinh thần dẫn đến việc huỷ hoại đời sống... thì đều không phải sự trung thực. Nếu chúng là sự thật, đó là sự thật của Quỷ tàn nhẫn không biết yêu thương con người.!
Trong cuộc sống của chúng ta, giữa sự thật của Tình yêu và sự thật của Quỷ luôn luôn xáo trộn, mập mờ. Một lời nói dối trong "tình yêu" có thể cứu người và một lời nói thật phũ phàng có thể giết người. Tất nhiên chúng ta sẽ chọn để nói lời nói dối chân chính. Tuy vậy để phân biệt rõ ràng khoảng cách giữa những lời nói này cũng là một điều khó khăn và tuỳ thuộc vào từng hoàn cảnh đặc biệt. Bạn có biết nói dối thế nào để lời nói dối ấy là lời nói dối chân thành, chứa đầy tình yêu con người không?
Đơn giản thôi. Bạn hãy giữ lấy một trái tim tha thiết với cuộc đời và đồng loai.
( Truyện sưu tầm ở Đà Lạt )

nenhongnho
21-06-2009, 07:54 PM
Giá trị của sự quan tâm


:54: :54: :54:
Một buổi tối sau giờ làm việc, một người đàn ông trở về nhà và ngồi nói chuyện với cậu con trai 14 tuổi của mình:

- “Hôm nay bố gặp một chuyện rất lạ. Khi bố đang ở văn phòng, một nhân viên bước vào và nói rằng anh ấy ngưỡng mộ bố, và đã tặng bố chiếc nơ xanh này để tôn vinh tài năng sáng tạo của bố, trên chiếc nớ có ghi “Tôi đã làm nên sự khác biệt”. Anh ấy cũng đưa bố một chiếc nơ nữa và nói bố có thể trao tặng nó cho một người đặc biệt khác. Trên đường về nhà, bố nghĩ xem mình có thể tặng ai, và bố đã nghĩ đến con. Bố muốn trao tặng chiếc nơ này cho con.

Bố thực sự rất bận nên mỗi khi về nhà, bố đã không quan tâm nhiều đến con. Đôi khi bố la mắng vì con không đạt điểm cao hoặc vì con không dọn dẹp để phòng ngủ bề bộn. Nhưng tối nay, không hiểu sao bố lại muốn ngồi đây với con và… chỉ muốn nói cho con biết rằng đối với bố, ngoài mẹ con ra, con là người quan trọng nhất. Con là một đứa con tuyệt vời và bố rất thương yêu con”.

Cậu bé giật mình sửng sốt,:61: và bắt đầu thổn thức. toàn thân cậu rung lên. Cậu ngước nhìn bố qua làn nước mắt và nói: “Vậy mà con định sẽ từ giã cuộc đời vào ngày mai vì con nghĩ bố không yêu thương con. Giờ đây, con không cần phải làm như thế nữa”.
Helice Bridges

************

Bố vẫn luôn yêu thương mà, chỉ vì bố là bố nên thế thôi..
Trích domini co_dung
Thương Tặng Những Đứa Con
(cảm ý "Ngày Của Bố" của Ngọc Anh)

Lặng lòng bạc núi, chín sông.
Thương con, chẳng quản đi rong một đời.
Quyết nơi mãi tận mây - trời.
Quyết tìm một đóa hoa ngời cho con.

Dòng đời đen-trắng hao mòn.
Bao lần mắt mỏi, gối chồn vẫn vui.
Nay con có lớn khôn rồi.
Cứ là trẻ dại, một đời bố thương.

Dauan_tinhyeu
22-06-2009, 09:31 AM
:79:Thật là những mẩu chuyện có ý nghĩa và tuyệt vời trên cả tuyệt vời ...:41::41::41:Xin Chúa chúc lành và ban ơn cho mọi người:8:

nenhongnho
22-06-2009, 06:45 PM
Cái giá của sự trung thực

Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi:
- Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé.
Người bán vé trả lời:
- 3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên sáu tuổi. Trẻ em từ sáu tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
- Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn - bạn tôi trả lời - như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:
- Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới sáu tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!
Bạn tôi từ tốn đáp lại:
- Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.
(sưu tầm)

nenhongnho
22-06-2009, 06:50 PM
Hộp kem


:35::35:

:59: - Chị ơi, xin lỗi, chị có thể đổi lại cho em hộp kem loại năm ngàn được không ạ?

Cô chủ quán lộ rõ vẻ khó chịu khi đang định đặt hộp kem loại mười ngàn xuống cho vị khách nhỏ.
Như không để ý đến ánh mắt xem thường của cô gái, chỉ sau một loáng, cậu bé đã ăn hết hộp kem. Tiến đến quầy trả tiền với tờ mười ngàn duy nhất trên tay, cậu bé nói nhỏ với cô gái:

- Chị vui lòng gửi phần tiền còn lại cho bác có đứa con nhỏ đang đứng trước cửa quán giúp em nhé.

Cậu bé quay lưng, cô gái chợt lặng người nhìn ra cửa, nơi người đàn ông mù cầm cây đàn đang đứng cạnh đứa con gái bé nhỏ mà ít phút trước đó đã bị cô mời ra khỏi quán.
zing.vn

nenhongnho
22-06-2009, 06:53 PM
Chiếc bánh kem



- Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi! Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!


_______zing.vn

nenhongnho
06-07-2009, 06:39 PM
Chiếu tỏa
:115::115::115::115::115:
Khi đi lễ, cô bé Jane được nghe một bài giảng về việc "chiếu tỏa ánh sáng". Cô bé không hiểu hết ý nghĩa của câu này nên đã hỏi mẹ:
- Mẹ ơi! Chiếu tỏa ánh sáng là gì vậy mẹ?"
:74: Bà mẹ giải thích:
- "Câu này có nghĩa là con phải vâng lời và ngoan ngoãn".
Chiều đến, cô bé chơi ồn ào làm phiền đến mọi người, nên đã thưa với mẹ:
- :20:"Con xin lỗi mẹ vì đã lỡ thổi tắt ánh nến của con rồi!"

nenhongnho
06-07-2009, 06:49 PM
Có Chúa


Buổi tối, cậu bé làm đổ ly sữa.:36:


Mẹ cậu bảo ra ngoài lấy cây lau nhà, cậu nói rằng cậu sợ lắm. Bà mẹ bảo:
- "Chắc chắn Chúa Giêsu ở ngoài đó sẽ bảo vệ con".


Cậu thò đầu ra cửa và nói cách ngoan ngoãn:
- "Lạy Chúa, nếu Chúa ở đó, xin đưa cho con cây lau nhà".:77::77:


Walter B.Knight

linhlan
27-07-2009, 02:34 PM
Bí Quyết Hạnh Phúc


Trong một chương trình truyền hình Mỹ, người ta phỏng vấn một cụ già, tuổi hạc rất cao. Người ta đặt câu hỏi như sau: "Thưa cụ, chắc cụ có một bí quyết đặc biệt để được hạnh phúc?"

Cụ già trả lời một cách đơn sơ như sau: "Không, tôi chẳng có bí quyết nào gọi là đặc biệt cả. Trái lại, nó rất đơn giản như chiếc mũi trên mặt ông vậy!". Cụ già giải thích như sau: "Mỗi buổi sáng mai, lúc thức dậy, tôi có hai điều chọn lựa, một là sống hạnh phúc, hai là sống bất hạnh. Cô nghĩ xem, tôi sẽ chọn điều nào? Dĩ nhiên tôi phải chọn được hạnh phúc".

Câu trả lời trên đây của cụ già thật đơn giản. Abraham Lincol đã nói như sau: "Con người sở dĩ có được hạnh phúc, sung sướng hay không cũng tại lòng tưởng nghĩ như vậy". Bạn có thể hạnh phúc, nếu bạn muốn như thế. Ðó là điều dễ thực hiện nhất trên đời. Bạn hãy chọn lựa sự bất hạnh. Ði đến đâu bạn cũng than thân trách phận, chắc chắn bạn sẽ được như ý. Nhưng nếu lúc nào bạn cũng tự nhủ rằng: "Mọi việc đều tốt đẹp, đời vẫn đẹp và đáng sống. Tôi chọn sống hạnh phúc", thì chắc chắn bạn sẽ được điều bạn muốn.

Trẻ con rành về nghệ thuật sống hạnh phúc hơn người lớn. Trẻ em mang vào giấc ngủ của mình vô số những mộng mơ và chúng cũng thức giấc với vô số những mộng ước, trong đó cơ bản nhất vẫn là được vui chơi.

Người lớn mà có được một tinh thần như trẻ thơ lúc tráng niên và vào tuổi già, thì quả là một thiên tài, vì họ nắm được niềm hạnh phúc thật trong tâm hồn mà Chúa đã dành để cho tuổi thanh xuân. Chúa Giêsu quả là tế nhị khi Ngài nói với chúng ta rằng cần phải có tinh thần trẻ thơ thì mới vào được Nước Trời. Nước Trời là gì nếu không phải là được sống hoan lạc trong tình yêu thương của Chúa?

http://www.viethaven.com/forums/archive/index.php?t-20940.html

tini
28-07-2009, 02:29 PM
SỐNG

Có ba người mặt mày buồn bã đến hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, làm thế nào để bản thân sống được vui vẻ.

“Các ông trước tiên nói xem các ông sống vì cái gì?” Bác sĩ hỏi.

Ông A nói: “Vì tôi không muốn chết, vì vậy mà tôi sống”.

Ông B nói: “Vì tôi muốn nhìn xem ngày mai có tốt hơn ngày hôm nay hay không, vì vậy mà tôi sống”.

Ông C nói: “Vì tôi có một gia đình phải nuôi dưỡng. Tôi không thể chết, vì vậy mà tôi sống”.

Bác sĩ lắc đầu nói: “Thế thì đương nhiên các ông không được vui vẻ rồi, vì các ông sống chỉ vì sợ hãi, chờ đợi, trách nhiệm bất đắc dĩ, chứ không vì lý tưởng”.

Con người nếu mất đi lý tưởng thì sẽ không thể sống vui vẻ được. :6::6::6:

(sưu tầm)

tini
28-07-2009, 02:33 PM
HAI CÂY LÚA


Có hai hạt lúa nọ được giữ lại để làm hạt giống cho vụ sau vì cả hai đều là những hạt lúa tốt, đều to khỏe và chắc mẩy.

Một hôm, người chủ định đem chúng gieo trên cánh đồng gần đó. Hạt thứ nhất nhủ thầm:

“ Dại gì ta phải theo ông chủ ra đồng. Ta không muốn cả thân mình phải nát tan trong đất. Tốt nhất ta hãy giữ lại tất cả chất dinh dưỡng trong lớp vỏ này và tìm một nơi lý tưởng để trú ngụ.” Thế là nó chọn một góc khuất trong kho lúa để lăn vào đó.

Còn hạt lúa thứ hai thì ngày đêm mong được ông chủ mang gieo xuống đất. Nó thật sự sung sướng khi được bắt đầu một cuộc đời mới.

Thời gian trôi qua, hạt lúa thứ nhất bị héo khô nơi góc nhà bởi vì nó chẳng nhận được nước và ánh sáng. Lúc này chất dinh dưỡng chẳng giúp ích được gì- nó chết dần chết mòn. Trong khi đó, hạt lúa thứ hai dù nát tan trong đất nhưng từ thân nó lại mọc lên cây lúa vàng óng, trĩu hạt. Nó lại mang đến cho đời những hạt lúa mới...

Đừng bao giờ tự khép mình trong lớp vỏ chắc chắn để cố giữ sự nguyên vẹn vô nghĩa của bản thân mà hãy can đảm bước đi, âm thầm chịu nát tan để góp cho cánh đồng cuộc đời một cây lúa nhỏ - đó là sự chọn lựa của hạt giống thứ hai.

Tôi hy vọng đó cũng sẽ là sự lựa chọn của bạn và tôi khi đứng trước cánh đồng cuộc đời bao la này... :115::115::115:

tini
30-07-2009, 03:59 PM
Một câu chuyện cảm động.


Câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau. Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. "Teddy trông thật khó ưa".

Chẳng những thế, cô thompson còn dùng cây bút đỏ vạch một chữ thập rõ đậm vào hồ sơ cá nhân của Teddy và ghi chữ F đỏ chói ngay phía ngoài (chữ F là hạng kém). Ở trường này, vào đầu năm học mỗi giáo viên đều phải xem thành tích học tập của từng học sinh trong lớp mình chủ nhiệm. Cô Thompson đã nhét hồ sơ cá nhân của Teddy đến cuối cùng mới mở ra xem, và cô rất ngạc nhiên về những điều đọc được. Cô giáo chủ nhiệm lớp 1 đã nhận xét Teddy như sau: "Teddy là một đứa trẻ thông minh và luôn vui vẻ. Học giỏi và chăm ngoan... Em là nguồn vui cho người chung quanh". Cô giáo lớp 2 nhận xét: "Teddy là một học sinh xuất sắc, được bạn bè yêu quý nhưng có chút vấn đề vì mẹ em ốm nặng và cuộc sống gia đình thật sự là một cuộc chiến đấu". Giáo viên lớp 3 ghi: "Cái chết của người mẹ đã tác động mạnh đến Teddy. Em đã cố gắng học, nhưng cha em không mấy quan tâm đến con cái và đời sống gia đình sẽ ảnh hưởng đến em nếu em không được giúp đỡ". Giáo viên chủ nhiệm lớp 5 nhận xét: "Teddy tỏ ra lãnh đạm và không tỏ ra thích thú trong học tập. Em không có nhiều bạn và thỉnh thoảng ngủ gục trong lớp". Đọc đến đây, cô Thompson chợt hiểu ra vấn đề và cảm thấy tự hổ thẹn. Cô còn thấy áy náy hơn khi đến lễ Giáng sinh, tất cả học sinh trong lớp đem tặng cô những món quà gói giấy màu và gắn nơ thật đẹp, ngoại trừ món quà của Teddy. Em đem tặng cô một gói quà bọc vụng về bằng loại giấy gói hàng nâu xỉn mà em tận dụng lại từ loại túi giấy gói hàng của tiệm tạp hóa. Cô Thompson cảm thấy đau lòng khi mở gói quà ấy ra trước mặt cả lớp. Một vài học sinh đã bật cười khi thấy cô giơ lên chiếc vòng giả kim cương cũ đã sút mất vài hột đá và một chai nước hoa chỉ còn lại một ít. Nhưng cô đã dập tắt những tiếng cười nhạo kia khi cô khen chiếc vòng đẹp, đeo nó vào tay và xịt một ít nước hoa trong chai lên cổ tay. Hôm đó Teddy đã nán lại cho đến cuối giờ để nói với cô: "Thưa cô, hôm nay cô thơm như mẹ em ngày xưa". Sau khi đứa bé ra về, cô Thompson đã ngồi khóc cả giờ đồng hồ. Và chính từ hôm đó, ngoài dạy học cô còn lưu tâm chăm sóc cho Teddy hơn trước. Mỗi khi cô đến bàn em để hướng dẫn thêm, tinh thần Teddy dường như phấn chấn hẳn lên. Cô càng động viên em càng tiến bộ nhanh. Vào cuối năm học, Teddy đã trở thành học sinh giỏi nhất lớp. Và trái với phát biểu của mình vào đầu năm học, cô đã không yêu thương mọi học sinh như nhau. Teddy là học trò cưng nhất của cô.

Một năm sau, cô tìm thấy một mẩu giấy nhét qua khe cửa. Teddy viết: "Cô là cô giáo tuyệt vời nhất trong đời em". Sáu năm sau, cô lại nhận được một bức thư ngắn từ Teddy. Cậu cho biết đã tốt nghiệp trung học, đứng hạng ba trong lớp và "Cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất trong đời em". Bốn năm sau, cô lại nhận được một lá thư nữa. Teddy cho biết dù hoàn cảnh rất khó khăn khiến cho cậu có lúc cảm thấy bế tắc, cậu vẫn quyết tốt nghiệp đại học với hạng xuất sắc nhất, nhưng "Cô vẫn luôn là cô giáo tuyệt vời mà em yêu quý nhất trong đời". Rồi bốn năm sau nữa cô nhận được bức thư trong đó Teddy báo tin cho biết cậu đã đậu tiến sĩ và quyết định học thêm lên. "Cô vẫn là người thầy tuyệt nhất của đời em", nhưng lúc này tên cậu đã dài hơn. Bức thư ký tên Theodore F.Stoddard - giáo sư tiến sĩ.

Câu chuyện vẫn chưa kết thúc tại đây. Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể cậu đã gặp một cô gái và cậu sẽ cưới cô ta. Cậu giải thích vì cha cậu đã mất cách đây vài năm nên cậu mong cô Thompson sẽ đến dự lễ cưới và ngồi ở vị trí vốn thường được dành cho mẹ chú rể. Và bạn thử đoán xem việc gì đã xảy ra? Ngày đó, cô đeo chiếc vòng kim cương giả bị rớt hột mà Teddy đã tặng cô năm xưa, xức thứ nước hoa mà Teddy nói mẹ cậu đã dùng vào kỳ Giáng sinh cuối cùng trước lúc bà mất. Họ ôm nhau mừng rỡ và giáo sư Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson: "Cám ơn cô đã tin tưởng em. Cám ơn cô rất nhiều vì đã làm cho em cảm thấy mình quan trọng và cho em niềm tin rằng mình sẽ tiến bộ". Cô Thompson vừa khóc vừa nói nhỏ với cậu: "Teddy, em nói sai rồi. Chính em mới là người đã dạy cô rằng cô có thể sống khác đi. Cô chưa từng biết dạy học cho tới khi cô được gặp em".

Tác giả khuyết danh.