- 
	
	
	
		Ấu thơ trong tôi 
		                                     I Nút áo
 
 
 
 
 
 
 http://select.hoahoctro.vn/images/stories/t81495.jpgDạo gần đây, mẹ tôi bỗng thay  đổi. Ba đưa đón tôi đi học, cho tôi ăn và tắm cho tôi. Tôi đã là sợ mẹ  ốm khi thấy dáng đi của mẹ thay đổi, lưng thẳng và bụng to dần lên. Mẹ  hay nhắc nhở tôi đừng chạy nhảy và lao vào ôm mẹ như trước. Tôi cảm thấy  cô độc, hệt như mình bị bỏ rơi. Điều duy nhất vẫn y như cũ là mẹ vẫn  hôn nhẹ lên trán khi tôi sắp ngủ. Một lần, tôi giả vờ nhắm mắt, nhưng bị  mẹ phát hiện vì thật ra tôi đang khóc. Mẹ an ủi bằng cách chia sẻ với  tôi một bí mật: “Con sắp có em rồi đấy!”.  “Thật hả mẹ?” – Tôi hoảng  hồn. Có lẽ vì thế mà mẹ không còn thương yêu tôi như trước nữa.
 
 Cái  Vân cùng lớp cũng có cùng hoàn cảnh như tôi.
 - Tớ còn phải tự đánh  răng cơ. Mẹ bảo tớ phải học cách tự chăm sóc thôi, vì mẹ tớ sẽ bận chăm  sóc em bé! – Nó thở ngắn than dài, tâm sự với tôi.
 Thông cảm với  nhau, chúng tôi thân thiết thật là dễ dàng. Các giờ ra chơi, tôi và Vân  hay nói chuyện về bọn trẻ con tí xíu, yếu ớt đến nỗi không thể tự đi  được, da đỏ hỏn, không biết nói, không đứa nào có răng, nhưng lại khóc  rất to… Mỗi khi phát hiện ra thêm một đặc điểm kỳ quặc của lũ con nít,  hai đứa lại thêm một chút lo sợ. Lẽ nào một đứa trẻ như thế lại sắp hiện  diện trong nhà mình, sắp lấy đi tất cả tình yêu thương của ba mẹ.
 
 Một hôm, nhỏ Vân chợt hỏi tôi: “Bọn nhỏ đó từ đâu đến nhỉ?”. Tôi  phỏng đoán rụt rè: “Hình như là trong bắp cải, tớ từng thấy một cái ảnh  một đứa như thế ngồi trong bắp cải”. Vân lắc mạnh bím tóc: “Sai rồi,  chẳng lẽ má tớ và mẹ cậu sẽ lên Đà Lạt, tìm em bé trong bắp cải hay sao?  Má tớ và mẹ cậu phải đến bệnh viện. Ở đó, em bé rất nhiều!”.
 
 Tối  hôm ấy, mẹ ngồi gần, lắng nghe tôi tập đàn. Bỗng mẹ xoa nhẹ lên bụng,  bảo tôi: “Em đang nghe con chơi nhạc đấy!”. “Em ở đâu cơ?” – Tôi ngạc  nhiên. Mẹ cười âu yếm: “Em trong bụng mẹ đây chứ đâu!”. Liền hôm sau,  tôi hốt hoảng thông báo điều bí mật với nhỏ bạn. Nó té ngửa: “Sao kỳ  vậy?!”
 
 Tôi nhìn bụng mẹ mỗi ngày một lớn hơn, hỏi khẽ: em bé sẽ  chui ra bằng cách nào. Mẹ cười: “Lớn lên con sẽ biết!”. Nhỏ Vân cũng  chẳng khá hơn. Nó đã bị la khi cứ tò mò bám hỏi. Hai đứa vô cùng thắc  mắc. Sau giờ học, cả hai chạy qua hiệu sách gần trường. Có một quyển  sách in hình bà mẹ bụng tròn xoe. Cả hai đứa bị chú bảo vệ đuổi sang  quầy truyện tranh khi vừa lật mở trang bìa. Tuy nhiên, cả tôi và Vân đều  kịp nhìn thấy bức hình bà mẹ không mặc áo, trên bụng tròn xoe có một  cái rún lồi to như một nút áo.
 Tôi có em trước Vân hơn nửa tháng. Một  thằng nhóc trán dô và khóc to khiếp. Em của Vân cũng con trai. Ngồi  trên băng ghế, Vân tự hào: “Thằng nhóc biết cười với tớ đó nha!”. Tôi  vênh mặt: “Em tớ nhú răng sữa rồi. Mẹ hứa nếu tớ ngoan, mẹ sẽ cho tớ bế  em!”.
 
 Giờ lớn lên, cả tôi và Vân hay bật cười khi nhớ lại cái ý  nghĩ kỳ quặc của hai đứa là các bà mẹ đã mở “nút áo” ở bụng, là cái rún,  cho em bé chui ra. Nhưng chúng tôi sẽ nhớ hơn hết cảm giác trìu mến  tràn đầy khi kể cho nhau nghe về những đứa em bé bỏng yêu thương mà  chúng tôi đã may mắn được làm anh, làm chị.
 
 
 nguồn:http://select.hoahoctro.vn/
 
 
 
- 
	
	
	
	
		 									ỊI   Nhà  có bốn má con 							
 
 
 
 http://select.hoahoctro.vn/images/stories/ilovemum.jpgHết hè, anh Hai sẽ vô năm ba, bắt  đầu chương trình Đại học chuyên ngành. Tui lên 12, quyết thi Sư phạm  nên lịch học cũng căng thẳng không kém. Trong nhà, chỉ có út Quang học  hành chểnh mảng. Đợt mới rồi, thi tốt nghiệp lớp chín, nó chỉ vừa đủ  điểm đậu mà thôi. Má tui thường nhớ cái ngày thằng út chưa đầy một tuổi,  ba tui mất, một mình má phải lăn lưng nuôi ba đứa con ăn học. Từ hồi  nhỏ xíu tới giờ, tính khí thằng út đã ngang ngạnh. Chẳng hạn cách nay  chưa lâu, nó đá banh bể kiếng tiệm mì Ý mới khai trương. Ông quản lý tìm  tới tận nhà, bắt bồi thường. Nghe má rầy, thằng Quang im im bỏ ra nhà  sau. Thỉnh thoảng má lại khóc tủi thân, nói với anh Hai và tui rằng giá  như ba còn sống, chắc thằng út không có khó dạy như thế này đâu.
 
 Cái  máy vi tính cũ kỹ bỗng dưng xịt ngóm, không cách chi sửa được. Anh Hai  như mất hồn. Hiểu rằng máy tính như cánh tay phải của người học IT, má  xin hốt hụi trước, gom tiền mua cho anh Hai cái máy tính mới. Hồi trước,  sạp gạo của má chỉ bán buổi sáng, bây giờ má bán luôn buổi chiều. Rồi  cách đây một tháng, đi trả tiền hàng về trúng mưa lớn, má bị cảm nặng.
 Chẳng  ngờ, cơn cảm lạnh chuyển thành bệnh phổi. Bác sĩ giữ má lại, bắt nằm  viện. Ba anh em lo lắng khủng khiếp. Anh Hai chạy mượn tiền thuốc men  cho má. Tui túc trực trong bệnh viện. Thằng Quang giữ nhà và đảm nhận  phần cơm nước. Này là cơm canh cho ba anh chị em, này là suất ăn bồi  dưỡng cho má. Thấy nó cứ lặng lẽ vào đưa cơm cho tôi và má, mấy bác  người nhà bệnh nhân thăm nuôi xung quanh ngạc nhiên: “Thằng nhỏ hiền mà  đảm quá hà!”. Lời khen nhỏ mà làm mắt má tôi lấp lánh.
 
 
 Nghe anh Hai bàn với tui về chuyện sạp gạo của má không bán vẫn  phải đóng tiền tháng, thằng Quang biểu: “Mình cứ dọn hàng, bán được bi  nhiêu thì bi!”. Tui tròn mắt: “Ai bán?”. Nó thủng thẳng: “Em bán được!”.  Dường như thằng nhỏ thừa hưởng cái duyên bán hàng của má. Mấy bà khách  mua gạo cảm tình với nó lắm. Mấy bữa dang nắng ngoài chợ, thằng út đã  đen lại càng đen thui.
 
 Rồi má cũng được ra viện. Vừa chân ướt  chân ráo về nhà, má đã hỏi từng đứa khoản tiền cần chuẩn bị vào năm học  mới là bao nhiêu để má vay mượn trước. Mở miệng nói ra con số tiền  triệu, anh Hai và tui đều thấy khó khăn làm sao. Tới lượt thằng Quang,  nó bỗng nói: “Hôm bữa, con xin vô làm ở tiệm mì Ý để bù tiền tấm kiếng  bể rồi. Ông quản lý khen con có tài đầu bếp. Ông nói con phụ việc ở  tiệm, sẽ trả lương cao”. Má ngồi bất động. Ngỡ má không bằng lòng, Quang  hạ giọng năn nỉ: “Con biết con học không giỏi. Má để con đi làm có tiền  phụ má, lo cho anh Hai chị Ba là được rồi…”. Má chầm chậm ngước lên.  Mặt má chứa chan nước mắt.
 
 Rồi má vẫn chạy đủ tiền cho cả ba anh  chị em tui vào năm học mới. “Má còn, thì không đứa nào nghỉ học giữa  chừng” – Má nói vậy. Tui sẽ học năm cuối cấp thật tử tế, thi đậu Đại học  để má vui. Anh Hai đã tìm được chỗ làm thêm ở một công ty tin học. Buổi  tối, tui và anh Hai thay nhau kèm thằng út học bài. Mọi việc vẫn còn  nhiều khó khăn, nhưng anh chị em tui cùng cố gắng. Cố gắng vì thương má.  Cố gắng vì sự hy sinh mà thằng em út đã muốn dành tặng mọi người.
 
 
 
 
 nguồn:http://select.hoahoctro.vn/
 
 
- 
	
	
	
	
		Khá là hay đó:67::67::67::67::67::67::67::67::67::67::67::6  7::67: