Điều kỳ diệu của niềm tin
Điều kỳ diệu của niềm tin
Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
Một buổi sáng lạnh lẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu be lấy dầu hỏa rưới lên củi rồi bật lửa. Bỗng nhiên một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bỏng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em choáng váng. Họ đã mất đi một đứa con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hoãn lại cuộc phẫu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm tin rằng sẽ có ngày em đi lại được.
Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức cậu bé vẫn quyết tân, tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, tuy hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nặng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy, chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ ngày trước đã giúp anh lập kỉ lục điền kinh Thế Giới. Anh được biế đến như là "người nhanh nhất thế giới" và được tôn vinh là vận động viên điền kinh của thế kỉ tại quảng trường Madison.
Tên anh là Glenn Cunningham.
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình
Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình
Chúng ta không bao giờ thấu hiểu hết tình cảm của cha mẹ dành cho ta cho đến khi chúng ta thật sự làm cha làm mẹ. Nên cho nhiều hơn nhận, nhất là đối với cha mẹ của mình. Trên đời này còn có nhiều thứ quý giá hơn tiền.
Có một cậu bé, bỗng một hôm, cậu chạy vào bếp và dúi vào tay mẹ cậu một mảnh giấy. Người mẹ lúc này đang bận làm bữa tối. Bà hơi ngạc nhiên nhưng cũng giở mảnh giấy ra và đọc:
- Cắt cỏ: 5 đô la
- Lau dọn phòng ngủ: 1 đô la
- Đi mua đồ cho mẹ: 0,5 đô la
- Trông em khi mẹ đi chợ: 0,25 đô la
- Đổ rác: 1 đô la
- Cắt cỏ và quét vườn: 2 đô la
Tổng cộng: 14,75 đô la
Đọc xong, người mẹ ngẩng lên nhìn con và suy nghĩ. Một lát sau, bà cầm bút viết vào mặt sau của mảnh giấy:
- 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau: vô giá
- Những đêm thức trắng khi con đau và cầu nguyện cho con: vô giá
- Những lo lắng, phiền muộn vì con: vô giá
- Tiền sách vở, đồ chơi, áo quần, học phí: vô giá
Tổng cộng tất cả những gì mẹ dành cho con là tình yêu vô giá của mẹ.
Sau khi đọc xong những dòng chữ trên, cậu bé òa khóc nức nở. Nhìn thẳng vào đôi mắt người mẹ, cậu thốt lên: "Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ. Con yêu mẹ nhiều lắm!".
:53::53::53:
Nguyên Anh (Theo Inspireme)
Nguồn : Thanh Niên
Sưu Tầm : Minh Nguyệt
TÔI ĐÃ BẮT ĐẦU BIẾT.. NÓI DỐI ( hơi dài)
TÔI ĐÃ BẮT ĐẦU BIẾT.. NÓI DỐI
Thủa nhỏ, tôi được dậy rằng phải sống trung thực, không dối trá với bản thân mình và tất cả mọi người vì đó là con đường sáng duy nhất của kiếp người. Khi đó, tôi chưa hiểu thực sự thế nào là trung thực, thế nào là dối trá mà chỉ biết rằng những hành động nào của tôi làm vừa lòng người lớn, được khen là ngoan ngoãn thì đấy là những hành động trung thực. Nhưng đến một hôm, tôi đã biết ''sự thật'' trong những lời khen ấy. Tôi bắt đầu biết nói dối - những lời nói dối chân thành nhất của đời mình.
Tôi có người bạn quanh năm lênh đênh trên con tầu nhỏ, đã cũ, đi câu mực, đánh cá trên biển, vài tháng mới trở lại đất liền vài ngày. Một lần, anh đi biển và thời tiết thay đổi đột ngột khiến biển động dữ dội. Nhà anh chỉ còn một người mẹ già ốm yếu. Vì quá lo lắng cho con trai, bệnh tim tái phát khiến bà phải vào viện trong tình trạng hôn mê. Khi đó, gió bão gào thét dữ dội. Các bác sĩ chuẩn đoán và quyết định phải mổ ngay nhưng họ không thể tiến hành trong khi bà mẹ lâm vào tình trạng hôn mê, suy kiệt tinh thần hoàn toàn.
Trong những đoạn tỉnh táo ngắn ngủi, bà chỉ thều thào hỏi là bão đã tan chưa, con trai bà đã về chưa. Khi đó có một người làng lên cho biết rằng đã tìm thấy những mảnh... vỡ của con tầu nhà bà dạt vào bờ biển. Bà hỏi các bác sĩ, không ai trả lời bà. Tôi đứng ở đó và thật rồ dại khi trung thực kể cho bà nghe rằng con bão còn khủng khiếp lắm, kéo dài vài ngày nữa mới thôi, con tầu đã bị vỡ, sóng xô vài mảnh vào bờ, con trai bà (bạn thân của tôi) không biết số phận đang đẩy đưa thế nào?
Các bác sĩ không kịp cản tôi nói. Câu chuyện tôi vừa kể đã đánh gục những sức lực yếu ớt cuối cùng của bà. Bà nấc nhẹ và thiếp đi. Bác sĩ bó tay. Tôi tình cờ phạm phải một tội ghê gớm mà suốt đời tôi không tha thứ nổi cho mình. Sau khi bão tan, người bạn tôi sống sót trở về do được một chiếc tầu khác cứu. Anh không trách tôi mà chỉ gục bên mộ mẹ khóc nức nở. Sự "trung thực" ngu ngốc đã vô tình khiến tôi phạm phải một sai lầm khủng khiếp như vậy.
(Còn Tiếp )
Cái giá của sự trung thực
Cái giá của sự trung thực
Vào một buổi chiều thứ bảy đầy nắng ở thành phố Oklahoma, tôi cùng một người bạn và hai đứa con của anh đến một câu lạc bộ giải trí. Bạn tôi tiến đến quầy vé và hỏi:
- Vé vào cửa là bao nhiêu? Bán cho tôi bốn vé.
Người bán vé trả lời:
- 3 đô la một vé cho người lớn và trẻ em trên sáu tuổi. Trẻ em từ sáu tuổi trở xuống được vào cửa miễn phí. Các cậu bé này bao nhiêu tuổi?
- Đứa lớn bảy tuổi và đứa nhỏ lên bốn - bạn tôi trả lời - như vậy tôi phải trả cho ông 9 đô la tất cả.
Người đàn ông ngạc nhiên nhìn bạn tôi và nói:
- Lẽ ra ông đã tiết kiệm cho mình được 3 đô la. Ông có thể nói rằng đứa lớn chỉ mới sáu tuổi, tôi làm sao mà biết được sự khác biệt đó chứ!
Bạn tôi từ tốn đáp lại:
- Dĩ nhiên, tôi có thể nói như vậy và ông cũng sẽ không thể biết được. Nhưng bọn trẻ thì biết đấy. Tôi không muốn bán đi sự kính trọng của những đứa con và lòng trung thực của mình chỉ với 3 đô la.
(sưu tầm)