TRUYỆN KỂ VỀ BA CÂY MIỀN NÚI
TRUYỆN KỂ VỀ BA CÂY MIỀN NÚI
Ngày xưa trên núi cao , có ba cây nhỏ bàn luận với nhau
về việc chúng sẽ làm gì khi trưởng thành. Mỗi cây đều nói
lên ước mơ và dự định của mình .
Cây nhỏ đâu tiên thán phục mặt trăng và những sao đêm,
nó nói :
- Khi tôi lớn , tôi muốn trở thành một chiếc rương chứa
đầy vàng bạc và những viên đá qúi nhất trên thế gian .
Cây nhỏ thứ hai thích nhìn dòng sông trong xanh lấp lánh
dưới ánh trăng trước khi lao mình vào những ngọn sóng
của biển cả , nó nói :
- Khi tôi lớn ,tôi sẽ trở thành chiếc thuyền lớn với ba cột
buồm , được lèo lái bởi một thuyền trưởng gan dạ hoặc
một ông hoàng đầy quyền uy , để tôi có thể đương đầu
với sóng biển cả .
Cây nhỏ thứ ba thích nhìn ánh trăng của những ngôi làng ,
những tia sáng lấp lánh trong đôi mắt của người đang yêu,
và những đốm sáng kỳ diệu của ánh nến nhảy múa trong
đôi mắt của những trẻ thơ trong ngày lễ hội , nó nói :
- Còn tôi , khi tôi lớn, tôi muốn trở thành vĩ đại, vĩ đại đến
nỗi mỗi lần người ta nhìn tôi,họ bắt buộc phải ngước cao
đôi mắt, và như thế, họ sẽ nghĩ tới Thiên Chúa .
Thời gian trôi nhanh, ba cây nhỏ trưởng thành và biến đổi.
Rồi một buổi sáng mùa thu,trời còn đẫm sương mù, có ba
người tiều phu lên núi, họ đốn ngã ba cây đại thụ, cột vào
những con lừa và kéo về nhà … Cây đại thụ đầu tiên được
đẽo gọt theo đơn đặt hàng , nó không thành chiếc rương
chứa kho tàng qúy giá … mà chỉ thành chiếc máng ăn cho
súc vật …
Cây thứ hai được đưa tới một xưởng gỗ gần biển , chả có
người chủ tầu nào muốn nó trở thành thuyền ba cột buồm
cả , chỉ có một ngư phu đặt hàng, ông muốn nó trở thành
tầu đánh cá nhỏ thôi .
Về phần cây thứ ba , người ta đẽo nó thành một cây xà
ngang , dựng dựa vào tường nơi xưởng mộc để hong khô
cho nó được cứng rắn .
Nhiều năm tháng trôi qua,ba cây đại thụ quên giấc mơ của
mình, chúng không còn chờ đợi gì nữa …
Cây đại thụ thứ nhất trở thành máng ăn cho súc vật,nó chả
được bầy gia súc vuốt ve. Cho tới một đêm đông …một ánh
sáng êm dịu chiếu trên nó. Một đôi vợ chồng trẻ tới ở trong
chuồng bò. Ðến nửa đêm, người nữ sinh hạ một trẻ thơ,đặt
trong máng lừa.Cây đại thụ thứ nhất này hiểu rằng giấc mơ
của mình đã thành hiện thực.
Dưới trời mưa bão trên biển hồ, cây đại thụ thứ hai nay đã
trở thành chiếc thuyền đầy mùi cá biển. Vào một buổi chiều
mùa hè, có một nhóm người muốn sang bờ hồ bên kia , họ
lên thuyền và chợt một cơn bão chưa từng thấy uà kéo đến.
Có một người giống như một lãnh tụ đứng dậy giữa thuyền,
giang tay và dẹp tan cơn bão. Như thế, cây đại thụ thứ nhì
hiểu rằng giấc mơ của nó đã thành hiện thực.
Ít lâu sau biến cố này , cả thành vang vọng tin đồn kỳ lạ :
người ta nghe nói về những con người bực bội, những tiếng
la , tiếng giầy trận của quân lính , điều đó làm ta cảm thấy
được bạo lực , thù oán, bất công …
Người ta đến lấy cây đại thụ thứ ba nay đã thành đòn ngang.
Họ đặt đòn ngang vào thập giá , họ đóng đinh Con Người .
Bấy giờ , cây đại thụ thứ ba đã hiểu rằng giấc mơ của nó đã
được thực hiện , vì từ nay, mỗi lần nhìn nó , người ta sẽ nghĩ
đến Thiên Chúa .
Ðổi lấy hết vàng trên thế gian
Ðổi lấy hết vàng trên thế gian
Một chàng thanh niên than phiền với một người bạn già về Thượng Ðế :
Thượng Ðế ban cho người khác mọi sự giầu sang. Còn tôi không được Ngài cho một thứ gì. Làm sao tôi có thể bước vào đời với bàn tay trắng ?
Ông già trả lời :
Cậu có nghèo đúng như cậu nói không ? Thượng Ðế đã không ban cho cậu tuổi trẻ và sức khoẻ chăng ?
Tôi không chối điều đó và hãnh diện với sức mạnh và tuổi trẻ của tôi.
Ông già nắm lấy tay phải của chàng thanh niên và nói :
Cậu có để tay phải của cậu bị chặt vì một ngàn đồng không ?
Chắc chắn là không rồi !
Hay là cánh tay trái vậy !
Không đời nào !
Thế cậu có đồng ý trở thành mù mắt vì mười ngàn đồng không ?
Xin Thượng Ðế phù hộ tôi ! Cả vàng trên thế giới cũng không quí bằng đôi mắt của tôi !
Vậy thì cậu than phiền cái gì ? Cậu không thấy là Thượng Ðế đã ban cho cậu một kho tàng lớn lao đó không ?
ÁO CHÙNG THÂM VÀ MÁY GIẶT
ÁO CHÙNG THÂM VÀ MÁY GIẶT
Chị "máy giăt" tội nghiệp anh "áo chùng thâm" :
- Tôi thật không hiểu chủ nhân của anh vất vả với dân làm gì ?
Ông cứ ngồi toà, giảng đạo, thăm kẻ liệt.
Rồi đâu vẫn hoàn đấy .
Dân vẫn tội lỗi, dơ bẩn,
ngay cả anh cũng bị lem luốc vì họ .
Áo chùng thâm trả lời :
- Nhưng rồi chị sẽ làm cho tôi sạch chứ ?
Và chị có vinh dự về công dụng của mình,
có hãnh diện với người chế tạo ra chị không ?
- Dĩ nhiên rồi, chúng tôi sẽ phục vụ anh
dù biết rằng anh sẽ trở lại đây trong dơ bẩn,
chúng tôi đủ kiên nhẫn cho tới ngày anh rách nát
hay biến tan khỏi cõi đời này,
trừ khi anh không cần đến chúng tôi nữa .
Áo chùng thâm gật đầu :
Chị giống như vị linh mục, chủ nhân của tôi
và người kỹ sư chế tạo ra chị
cũng có thể tạm sánh với Thiên Chúa .
Chị nghĩ rằng các Ngài kém kiên nhẫn hơn chị sao ?
Ở đâu còn sự dơ bẩn, ở đấy vẫn cần người tẩy sạch
để cho đời đẹp hơn trong tình thương.
Chị thương tôi và chị chỉ ngồi đợi,
còn các Ngài thương những người tội lỗi dơ bẩn và đã đi tìm .
Tấm lòng của các Ngài , chắc chị đãthấy .?
ÁO CHÙNG THÂM VÀ MÁY GIẶT
ÁO CHÙNG THÂM VÀ MÁY GIẶT
Chị "máy giăt" tội nghiệp anh "áo chùng thâm" :
- Tôi thật không hiểu chủ nhân của anh vất vả với dân làm gì ?
Ông cứ ngồi toà, giảng đạo, thăm kẻ liệt.
Rồi đâu vẫn hoàn đấy .
Dân vẫn tội lỗi, dơ bẩn,
ngay cả anh cũng bị lem luốc vì họ .
Áo chùng thâm trả lời :
- Nhưng rồi chị sẽ làm cho tôi sạch chứ ?
Và chị có vinh dự về công dụng của mình,
có hãnh diện với người chế tạo ra chị không ?
- Dĩ nhiên rồi, chúng tôi sẽ phục vụ anh
dù biết rằng anh sẽ trở lại đây trong dơ bẩn,
chúng tôi đủ kiên nhẫn cho tới ngày anh rách nát
hay biến tan khỏi cõi đời này,
trừ khi anh không cần đến chúng tôi nữa .
Áo chùng thâm gật đầu :
Chị giống như vị linh mục, chủ nhân của tôi
và người kỹ sư chế tạo ra chị
cũng có thể tạm sánh với Thiên Chúa .
Chị nghĩ rằng các Ngài kém kiên nhẫn hơn chị sao ?
Ở đâu còn sự dơ bẩn, ở đấy vẫn cần người tẩy sạch
để cho đời đẹp hơn trong tình thương.
Chị thương tôi và chị chỉ ngồi đợi,
còn các Ngài thương những người tội lỗi dơ bẩn và đã đi tìm .
Tấm lòng của các Ngài , chắc chị đãthấy .?
Người Thợ Mộc Thành Na-da-rét
Người Thợ Mộc Thành Na-da-rét
Kỳ 1
– Này, hôm nay làm gì mà quên cả thời gian vậy? Coi chừng phạm luật ngày hưu lễ đấy nhé!
Giu-se ngưng tay đục nhìn ra đường thì thấy Xi-mong đang đẩy cổng bước vào sân. Giu- se coi Xi-mong không chỉ là một người bạn thân mà còn coi như một người anh em ruột thịt. Tuy đã sống tại Na-da-rét miền Ga-li-lê gần chục năm rồi và đã được người trong thành kính nể vì tính tình hiền lành, khiêm tốn, ít nói nhưng nghiêm túc, lại có tay nghề vững, xưởng mộc của chàng gần như không bao giờ thiếu đơn đặt hàng, nhưng Giu-se vẫn không quên được gốc gác của mình là một kẻ nhập cư, đơn độc giữa những người xa lạ và sự thân mật gắn bó của chàng chỉ dừng lại nơi một mình Xi-mong.
Xi-mong là người đầu tiên nói chuyện với Giu-se khi chàng mới chân ướt chân ráo mang đồ nghề tới Na-da-rét tìm đường sinh sống. Và cũng chính Xi-mong giới thiệu cho Giu-se thuê căn nhà bỏ hoang của một người bà con, căn nhà nay đã trở thành tài sản của Giu-se sau khi được chàng mua lại với số tiền kiếm được bằng nghề thợ mộc. Giu-se đã biến một nơi hoang tàn nhếch nhác thành một ngôi nhà xinh xắn khiến ai nhìn thấy cũng phải khen, khen căn nhà và khen luôn người chủ trẻ thế mà thật khéo tay.
– Chào anh Xi-mong, Giu-se trả lời. Anh đến thật đúng lúc. Tôi đang cố làm gấp cho xong cái khạp đựng gạo của bà Yu-tha, kịp ngày mai mang giao cho bà ấy. Tôi đã giam nó gần tháng nay rồi. Mãi làm nên quên mất hôm nay đã là thứ Sáu. Cảm ơn anh nhé.
Xi-mong đập mạnh một cái vào vai Giu-se rồi vừa cười vừa nói:
– Tớ biết tỏng vì sao cậu làm việc quên cả ngày tháng rồi.
– Này, đừng có đoán mò nhé!
– Mò cái gì, chẳng phải cậu sắp tổ chức lễ đính hôn với con gái ông bà Gioa-kim đó sao? Cậu tệ lắm, với mình mà cũng bí mật vậy à?
– Ờ, ờ...
– Thấy chưa!
Rồi đổi giọng, Xi-mong kéo tay Giu-se:
– Cậu nghỉ đi rồi vào trong nhà tớ nói chuyện này.
Ánh nắng chiều đang tắt dần, báo hiệu một ngày mới, ngày Xa-bát sắp bắt đầu. Giu-se vội thu dọn đồ đạc, đóng cửa xưởng mộc rồi mời Xi-mong vào nhà.
Biết tính bạn mình ít nói, Xi-mong không chờ Giu-se hỏi đã vội cất tiếng khi mới ngồi xuống ghế:
– Cậu nên cẩn thận trong những ngày này. Tới biết cậu là người ngoan đạo nên không cần khuyên cậu cầu nguyện, nhưng nếu cậu gia tăng cầu nguyện thì...
Sốt ruột vì sự lấp lửng của Xi-mong, Giu-se liền nói:
– Có chuyện gì anh nói ngay đi, sao hôm nay dài dòng thế?
Xi-mong chống hai cùi chỏ xuống bàn, cúi mặt về phía Giu-se và hỏi nhỏ:
– Cậu quen anh em nhà Pê-rét không?
– Tôi có biết họ, nhưng quen thân thì không. Có chuyện gì thế?
Giu-se lặp lại câu hỏi vì thấy Xi-mong vẫn chưa chịu nói ngay điều chàng muốn biết.
Xi-mong nhìn thẳng vào mặt Giu-se một hồi rồi mới trả lời:
– Bọn chúng đang cấu kết với mấy tên nữa để làm hại cậu đấy. Tối hôm qua tình cờ đi ngang hội đường, tớ thấy một đám khoảng năm, sáu tên đang to nhỏ với nhau chuyện gì đó. Lúc ấy trời đã tối, bọn chúng không thấy có người đang đi tới nên cứ tiếp tục nói chuyện. Tớ đi chậm lại và nhận ra tiếng thằng Pê-rét. Nó nói rằng: “Tao đã dò hỏi và biết chắc trong một tuần nữa thằng Giu-se thợ mộc sẽ mang lễ vật đến nhà ông bà Gioa-kim để làm lễ đính hôn với con gái của họ. Bố mẹ Ma-ri-a đã chấm nó, một tên thợ mộc mồ côi, lại là di dân, và đã từ chối lời cầu hôn của nhiều đám khác, trong đó có tao. Tụi bây là bạn tao, hãy giúp tao cho thằng ấy một bài học...”
Xi-mong nói tiếp:
– Không dám dừng lại để nghe tiếp chúng nó nói gì thêm vì sợ bị lộ, tớ đành phải đi xa. Nhưng chừng ấy điều nghe được cũng đủ để cậu phải đề phòng. Ai chẳng biết anh em nhà Pê-rét là những tên ngang ngược, chúng đã nói là chúng làm thôi.
Dưới ánh đèn dầu mới được đốt lên, nét mặt của Giu-se không có gì thay đổi khiến Xi- mong ngạc nhiên. Đã vậy Giu-se còn ngây thơ hỏi:
– Nhưng mà tại sao?
Xi-mong nổi cáu:
– Trời đất ạ! Có vậy mà cậu cũng không hiểu sao? Ma-ri-a là hoa khôi của Na-da-rét, tớ còn dám nói là của cả miền Ga-li-lê này nữa kia. Nàng không những đẹp mà còn đoan trang đức hạnh gấp trăm lần các cô gái khác cùng trang lứa. Cậu chẳng say đắm nàng là gì? Má có thằng con trai nào, kể cả tớ, lại không ao ước được kết duyên cùng nàng... Thế mà nàng sắp là của cậu! Tớ ghen với cậu đấy, cậu biết không? Nếu không phải là bạn thân của cậu thì tớ cũng dám làm điều thằng Pê-rét đang âm mưu lắm. Tớ hỏi thật cậu nhé, cậu làm gì để không những chiếm được cảm tình của ông bà Gioa-kim mà còn lọt được vào mắt xanh của Ma-ri-a nữa vậy?
Giu-se lúng túng chưa biết trả lời như thế nào thì Xi-mong đã nói tiếp:
– Cậu chẳng cần trả lời. Tớ biết rồi. Ông bà cụ chỉ có mỗi mụn con là Ma-ri-a, nên muốn gả nàng cho cậu, một người không cha không mẹ, lại ngoan đạo và có nghề nghiệp hẳn hoi, như vậy cậu sẽ vừa là con rể vừa là con trai của ông bà cụ. Còn Ma-ri-a, tớ nghĩ rằng nàng là đứa con gái hiếu thảo nên cha mẹ đặt đâu thì ngồi đó thôi. Cậu xem tớ phân tích như vậy có đúng không?
Giu-se bây giờ mới lên tiếng:
– Thật tình tôi cũng chẳng hiểu sao mình được diễm phúc đó. Thấy mình cù bơ cù bất, không cha không mẹ, không họ hàng bà con, lại là người nhập cư tại đây, tôi có ngờ đâu ông bà cụ lại đoái thương đến mình như thế. Còn đối với Ma-ri-a, từ lâu tôi đã để ý đến nàng, nhưng mà tôi không bao giờ dám hy vọng có ngày nàng cũng lại để ý đến mình. Không phải là nàng kiêu kỳ hay phách lối, những từ ngữ này có lẽ chẳng đời nào đụng đến nhân cách của nàng, nhưng, chắc anh cũng nhận thấy, vì chính anh mới nói là anh cũng thầm yêu nàng nữa mà, từ nơi con người nàng toát ra một cái gì đó thánh thiện, trong trắng khiến người ta chỉ biết kính trọng và chiêm ngưỡng chứ không dám ước mơ điều gì trần tục. Tôi chẳng biết sức mạnh nào đã khiến tôi có can đảm mang lễ vật đến nhà nàng để cầu hôn ngoài sức mạnh của lời cầu nguyện, vì trước khi quyết định làm việc đó tôi đã ăn chay và cầu nguyện suốt một tuần...
Giu-se như đang ngây ngất trong niềm vui sướng của mình, chợt thấy ánh mắt chăm chú của Xi-mong nhìn chàng một cách lạ lùng thì ngừng ngay, không dám nói tiếp nữa.
Xi-mong vẫn cứ nhìn thẳng vào mặt Giu-se và cũng giữ im lặng. Một hồi lâu, Giu-se lên tiếng, ấp úng như người có lỗi:
– Anh Xi-mong này, anh làm sao vậy? Có điều gì làm anh phật ý chăng?
Bấy giờ Xi-mong mới giật mình và nói như để chữa thẹn:
– Mình xin lỗi. Chẳng giấu gì cậu, như tớ đã nói, tớ ghen với cậu đấy... Biết bao lần tớ đã mơ ước được cùng Ma-ri-a trở thành vợ chồng. Nhưng cũng như cậu, tớ thấy Ma-ri-a sao mà cao sang thánh thiện quá... Tớ cảm thấy mình thấp hèn, không xứng với nàng. Do đó tớ đã không có can đảm làm điều cậu đã làm. Phải chăng vì tớ đã không biết ăn chay cầu nguyện như cậu... Nhưng thôi, mọi sự đã được an bài. Nếu Gia-vê Thiên Chúa đã muốn như thế thì tớ chỉ còn biết chúc mừng cậu và sẵn sàng làm những gì cậu thấy cần có sự tiếp tay của tớ, kể cả cái việc bảo vệ cậu khỏi âm mưu hãm hại của anh em nhà Pê-rét.