|
21 THÁNG MƯỜI HAI
Dọn Chỗ Cho Chúa Trong Lòng Ta
Trong Mùa Vọng, chúng ta được ân sủng thúc giục để có tâm tình đức tin trong lòng và có niềm mong đợi của tất cả những ai đợi trông Chúa, tất cả những ai tin và yêu mến Đức Giêsu. Con đường Mùa Vọng như thế giúp làm cho đức tin của chúng ta nên sinh động trong khi chúng ta không ngừng suy niệm và được bồi dưỡng bằng Lời Chúa. Đối với người Kitô hữu, đây sẽ là điểm qui chiếu đầu tiên và nền tảng cho đời sống tâm linh của mình, một đời sống phải được bồi dưỡng bằng kinh nguyện tôn thờ và ca tụng Thiên Chúa. Trong số những kinh nguyện này, Benedictus của Dacaria, Nunc dimittis của Simêon, và nhất là Magnificat của Đức Trinh Nữ Ma-ri-a là những kinh nguyện kiểu mẫu vô song.
Tâm tình đức tin bên trong của Mùa Vọng được củng cố nhờ việc chúng ta lãnh nhận các bí tích, nhất là bí tích Hòa Giải và Thánh Thể, tinh luyện và ban dồi dào ân sủng Đức Kitô cho chúng ta. Các bí tích ấy làm cho chúng ta trở thành con người mới, theo như lời Chúa Giêsu dạy: “Hãy sám hối!” (Mt 3,2).
Từ viễn tượng này, chúng ta thấy rằng trong tư cách là Kitôhữu, mọi ngày đều có thể là một Mùa Vọng cho mình. Bởi vì chúng ta càng thanh tẩy linh hồn mình, chúng ta sẽ càng dọn nhiều chỗ hơn cho tình yêu của Thiên Chúa chiếm ngự tâm hồn ta. Rồi Đức Kitô sẽ có thể đến và sinh hạ trong ta.
22 THÁNG MƯỜI HAI
Một Khởi Đầu Mới Trên Con Đường Dẫn Về Vĩnh Cửu
Mùa Vọng đem lại cho chúng ta niềm vui lớn lao bởi vì chúng ta “sẽ tiến về nhà Chúa" (Tv 122,1). Chúng ta có thể nhìn thấy kết cục của cuộc hành trình vĩ đại này, cuộc hành hương của kiếp người trên trần gian. Chúng ta được mời gọi để cư ngụ trong "nhà của Chúa". Đó là quê hương đích thực của chúng ta.
Mùa Vọng là mùa mong chờ ngày của Chúa, mong chờ giờ của sự thật. Đó là sự chờ mong ngày "Ngài sẽ xét xử các quốc gia, và phân xử các dân tộc" (Is 2,4). Chân lý trọn vẹn của Thiên Chúa sẽ là nền tảng cho nền hòa bình phổ quát và viên mãn của Đức Kitô. Đó là mục tiêu mà mọi người thiện chí hướng vọng.
Như vậy, một lần nữa Mùa Vọng giúp chúng ta nhận ra con đường vĩnh cửu dẫn con người đến với Thiên Chúa. Mỗi năm, Mùa Vọng là một khởi đầu mới. Đời sống con người không đi về chỗ bế tắc. Không, đời sống chúng ta đưa chúng ta về gặp gỡ Thiên Chúa ở cuối thời gian.
Trong Mùa Vọng cũng có một tiên báo về những con đường sẽ dẫn các mục đồng và các đạo sĩ Đông phương đến máng cỏ của Hài Nhi Giêsu ở Bêlem.
23 THÁNG MƯỜI HAI
Người Có Sẽ Bắt Gặp Chúng Ta Trong Tình Trạng Sẵn Sàng Và Tỉnh Thức?
Con đường của Mùa Vọng dẫn chúng ta vào đời sống nội tâm của con người, đời sống bị đè nặng bởi tội lỗi bằng nhiều cách thế. Cuộc gặp gỡ giữa chúng ta với Thiên Chúa không chỉ diễn ra ở bên ngoài, nhưng còn diễn ra bên trong cõi lòng chúng ta. Nó chuyển hóa chính bản chất thâm sâu của chúng ta nhờ đó chúng ta có thể đáp trả sự thánh thiện của Đấng mà chúng ta gặp gỡ. Cuộc chuyển hóa bên trong này cốt tại việc mặc lấy Chúa Giêsu Kitô. Như vậy, ý nghĩa lịch sử của Mùa Vọng phải được thấm nhập bởi ý nghĩa tâm linh.
Thật vậy, Mùa Vọng không phải chỉ là một hồi ức về lịch sử cứu độ trước khi Đấng Cứu Thế giáng sinh, ngay cả dù nếu hiểu đúng thì hồi ức đó quả có một ý nghĩa rất hàm súc tính tâm linh. Nhưng sâu xa hơn thế nữa, Mùa Vọng nhắc chúng ta nhớ rằng toàn bộ lịch sử của con người – lịch sử của mỗi người chúng ta – phải được hiểu như một Mùa Vọng lớn. Chúng ta phải sống đời mình trong niềm mong đợi từng giây phút sự xuất hiện của Chúa. Như vậy, Ngài sẽ bắt gặp chúng ta trong tình trạng sẵn sàng và tỉnh thức, và chúng ta sẽ có thể đón nhận Ngài một cách xứng hợp.
24 THÁNG MƯỜI HAI
Được Chuộc Lại Bởi Đấng Cứu Độ
Mùa Vọng, một cách tự nhiên, đem đến cho môi miệng chúng ta lời cầu xin ơn cứu độ. Chúng ta nhìn lại nỗi thao thức mong chờ ơn cứu độ qua suốt giòng lịch sử Cựu Ước và tiếp tục vào giai đoạn Tân Ước. Thánh Phaolô nói: "Chúng ta đã được cứu trong lòng cậy trông" (Rm 8,24) "Vì qua Thánh Thần, nhờ đức tin, chúng ta mong đợi niềm hy vọng được nên công chính" (Gl 5,5). Ngay cả những lời cuối cùng của Thánh Kinh cũng là một tiếng kêu van xin Chúa Giêsu, Đấng Cứu Độ chúng ta, đến và tỏ hiện hoàn toàn: "Lạy Chúa Giêsu, xin hãy đến!" (Kh 22,20).
Ơn cứu độ! Đó là niềm khát vọng sâu xa của con người. Mọi trang Kinh Thánh đều làm chứng điều đó. Thánh Kinh mời gọi chúng ta khám phá nguồn gốc đích thực của ơn cứu độ. Thánh Kinh cho chúng ta biết Đấng Giải Thoát và Đấng Cứu Chuộc thực sự của mình là ai.Kinh nghiệm nền tảng về ơn cứu độ mà Dân Thiên Chúa đã trải qua trong Cựu Ước là cuộc giải phóng khỏi ách nô lệ Ai cập. Thánh Kinh gọi đó là sự cứu chuộc, thục hồi, giải phóng, cứu độ. Đó là hình thức cứu chuộc đầu tiên mà dân Thiên Chúa kinh nghiệm một cách tập thể trong lịch sử. Hồi ức về ơn cứu độ này in sâu trong đức tin của Israel.
Biến cố cứu độ lớn thứ hai trong Thánh Kinh là sự giải phóng khỏi cuộc lưu đày Babylon. Cả hai biến cố ấy – giải phóng khỏi Aicập và khỏi Babylon – được đan kết với nhau trong các Sách Ngôn Sứ. Cuộc giải phóng khỏi tình trạng lưu đày bên Babylon là sự cứu chuộc thứ hai, hay đúng hơn đó là sự tiếp tục và hoàn thành cuộc cứu chuộc thứ nhất. Và tác nhân của cuộc cứu chuộc ấy vẫn chính là Thiên Chúa, Đấng Thánh của Israel, Đấng Giải Thoát và Đấng Cứu Chuộc của dân Người. Ngôn Sứ Giêrêmia nói: "Chúa phán, đây sắp tới ngày Ta sẽ hoàn tất lời Ta đã hứa với nhà Israel và nhà Giuđa" (Gr 33,14).
25 THÁNG MƯỜI HAI
Tin Vui Vĩ Đại
Đêm thánh này trải khắp từ đông sang tây. Nó chạy theo các đường kinh tuyến để bao trùm cả trái đất. Ở phương Đông, nó đi trước chúng ta; và ở phương Tây, nó đến sau chúng ta.
Này! Tôi xin công bố Đêm Giáng Sinh của Đấng Cứu Thế ở mọi nơi và vào mọi khoảnh khắc mà nó đi qua khắp địa cầu. Tôi công bố khoảnh khắc nửa đêm này. Tôi, giám mục Rôma, người canh giữ mầu nhiệm vĩ đại, xin công bố cho mọi nơi: Đêm Giáng Sinh.
"Hãy ca mừng Chúa một bài ca mới.
Hãy ca mừng Người từ cùng cõi địa cầu" (Is 42,10).
Hỡi trái đất, hãy ca mừng. Hãy ca mừng vì ngươi đã được Chúa chọn từ giữa vũ trụ bao la! Và tất cả vũ trụ đã cùng được chọn với ngươi. Hỡi trái đất, hãy ca mừng!
"Các tầng trời hãy hoan lạc và trái đất hãy nhảy mừng; biển và muôn vật trong đó hãy reo vui; mặt đất cùng muôn vật trong đó hãy hân hoan! Cây cối trong rừng hãy nhảy mừng" (Tv 96,11-12). Hỡi trái đất, hãy ca mừng! Vì từ đời đời ngươi đã được chọn làm nơi sinh hạ của Thiên Chúa, Đấng mặc lấy xác phàm.
Toàn thể địa cầu hãy qui tụ xung quanh đêm có một không hai này! Mọi thụ tạo hãy cất tiếng, hãy cất tiếng cùng miệng lưỡi của thế nhân!
Kìa, một người lên tiếng. Đó là Luca, tác giả Sách Tin Mừng. Ông nói: "Khi họ đang ở đó thì đến lúc bà sinh con. Bà sinh con trai đầu lòng, bọc trong tã và đặt nằm trong máng cỏ, vì không có chỗ cho họ trong hàng quán" (Lc 2,6-7). Con Thiên Chúa đã đi vào thế giới này như thế đó.
Maria là vợ của Giuse, một người thợ mộc ở Na-da-rét, thuộc dòng dõi Đavít. Chúa Hài Nhi đã được sinh tại Bêlem bởi vì Maria và Giuse phải đi về đó để khai sổ kiểm tra nhân khẩu theo sắc lệnh của hoàng đế Xêdarê Augustô. Luca đã nói về cuộc chào đời của Đấng Cứu Thế như thế.
Thiên thần của Chúa cũng lên tiếng. Thiên thần nói với các mục đồng giữa đêm tối Bêlem, khi "vinh quang Thiên Chúa chiếu tỏa trên họ, và họ đầy kinh sợ" (Lc 2,9).
Thiên thần nói với họ: “Anh em đừng sợ, này tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm nay, một Đấng Cứu Độ đã sinh ra cho anh em trong thành Vua Đa-vít, Người là Đấng Kitô Đức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ” (Lc 2,10-12).
Nhân loại và thiên thần Chúa cùng nói về một thực tại và cùng hướng chỉ về một nơi chốn: Cuộc chào đời của Chúa ở Bê-lem!
26 THÁNG MƯỜI HAI
Cuộc Viếng Thăm Kỳ Diệu Của Niềm Hoan Lạc Thần Linh
Thiên thần nói về một cái gì đó mà con người không dám nói: Đấng Mêsia, Đấng được xức dầu, đã được sinh ra ở Bê-lem. Đây là Đấng được xức dầu đến viếng thăm nhân loại nhờ quyền năng của Chúa Thánh Thần. Người sẽ xét xử địa cầu. Người sẽ xét xử thế giới này với công lý. Người sẽ trao ban “chính Người cho chúng ta, để cứu chúng ta khỏi mọi sự lầm lạc và dọn cho chính Người một dân riêng” (Tt 2,14). Người sẽ hy sinh chính Người cho ta, và đó là sự xét xử của Người! “Này người canh gác, đêm đến đâu rồi?” (Is 21,11).
Này, tôi công bố đêm nay. Từ giữa đêm Bê-lem, đêm của toàn thể nhân loại, một quà tặng vĩ đại đã được trao ban. “Ân sủng của Thiên Chúa đã xuất hiện, cứu độ mọi người” (Tt 2,11).
Ân sủng là gì? Ân sủng là niềm hoan lạc thần linh. Nó hoàn toàn qui chiếu vào đứa trẻ nằm trong máng cỏ. Vì đứa trẻ này là Con đời đời, là Con của niềm hoan lạc thần linh, Con của tình yêu vĩnh cửu.
Thế nhưng, đứa trẻ này cũng là con của Ma-ri-a. Người cũng là Con Người, là người thực sự. Niềm hoan lạc thần linh của Chúa Cha tập trung về con người: Aân sủng là thế! “Bình an dưới thế cho người Chúa thương” (Lc 2,14), thiên thần đã loan báo điều đó với những người chăn chiên, những đứa con của loài người.
Từ Bê-lem, ân sủng thần linh này bắt đầu chiếu tỏa trên con người mọi thời. Đó là sự khởi đầu của vinh quang, vinh quang mà Thiên Chúa là sở hữu chủ cao nhất. Con người được mời gọi đi vào vinh quang này trong Đức Giê-su Kitô. Vâng, một ân sủng kỳ diệu đã viếng thăm con người trong đêm hồâng phúc này.
Trái đất hãy mừng vui! Hỡi trái đất, nơi cư ngụ của con người, hãy đón nhận một lần nữa ánh huy hoàng của đêm ấy. Hãy qui tụ xung quanh vinh quang ấy. Hãy loan báo cho mọi tạo vật niềm vui cứu độ. Hãy công bố cho toàn thế giới niềm hy vọng cứu độ của nhân trần: “Ruộng đồng cùng hoa trái, nào hoan hỉ. Hỡi cây cối rừng xanh, hãy reo mừng trước tôn nhan Chúa, vì Người ngự đến, Người ngự đến xét xử trần gian. Người xét xử địa cầu theo đường công chính, xét xử muôn dân theo chân lý của Người” (Tv 96,12-13).
Kìa, Người đã đến. Kìa, Người đã có mặt giữa chúng ta: Đấng Emmanuel. Tất cả quyền năng cứu độ thế giới ở nơi Người. Alleluia!
27 THÁNG MƯỜI HAI
Chúng Ta Phải Học Lấy Tấm Lòng Của Chúa Hài Nhi
Trẻ em nắm bắt mầu nhiệm Giáng Sinh khá dễ dàng, dù mầu nhiệm này sâu xa đến nỗi một người lớn cũng sẽ chẳng bao giờ thấu triệt được nó. Để hiểu mầu nhiệm Giáng Sinh, về một số phương diện nào đó, chúng ta phải là trẻ em mãi mãi. Chúng ta phải nên giống như trẻ em bé bỏng – như lời Chúa Giêsu – thì mới có thể vào được Nước Trời (cf. Mt 10,15). Chúng ta phải có tấm lòng của trẻ em – để có thể hiểu được mầu nhiệm Giáng Sinh.
Vì Giáng Sinh tiên vàn là ngày lễ của tấm lòng. Nó nói cho chúng ta về tấm lòng của Thiên Chúa trong việc trao ban Đức Kitô cho chúng ta. Thật vậy, Đức Kitô đã trở thành một em bé để dạy cho chúng ta về tấm lòng.
Tấm lòng này bao gồm tình yêu và niềm vâng phục của chúng ta trong tư cách là con cái Thiên Chúa. Nó có nghĩa là yêu mến Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần, yêu mến mọi người, và tuân phục các điều răn của Thiên Chúa.
28 THÁNG MƯỜI HAI
Chỗ Cho Lòng Bác Ái
Xã hội hiện đại của chúng ta thay đổi rất nhanh chóng. Chúng ta thường xuyên nghe nói về vô số những bước tiến nhảy vọt trong kỹ thuật nhằm phục vụ con người, nhất là trong những lãnh vực như y khoa. Tuy nhiên, bác ái và từ tâm là những thứ hình như ngày càng vắng bóng hơn. Thật vậy, thời đại chúng ta đang chứng kiến sự nghèo túng và khốn khổ về tinh thần thật khủng khiếp. Chúng ta nhìn thấy điều này qua vô số những con người cô đơn và sống cuộc sống không mục đích. Đó rõ ràng là một sự nghèo túng của linh hồn.
Giáo Hội khẩn thiết mời gọi chúng ta đổi mới lòng bác ái và từ tâm của chúng ta đối với anh chị em mình trong mùa này, mùa của tấm lòng và ân sủng Thiên Chúa. Chúng ta nhớ rằng trong mầu nhiệm Nhập Thể của Ngôi Lời, “lòng nhân hậu và tình yêu quảng đại của Thiên Chúa, Đấng Cứu Độ chúng ta, đã tỏ hiện” (Tt 3,4).
29 THÁNG MƯỜI HAI
Đến Gần Bởi Đức Tin
Mầu nhiệm Giáng Sinh soi sáng chúng ta thấy rõ tiếng gọi mời người Kitôhữu yêu thương anh chị em mình bằng tình yêu huynh đệ. Đến với nguồn suối ân sủng và yêu thương bất tận này, chúng ta được mời gọi tiến đến cảm nếm bằng con mắt đức tin và bằng sự khôn ngoan đích thực.
Sự khôn ngoan cho chúng ta biết bằng cách nào chúng ta có thể sống như anh chị em của nhau, rút ra nguồn cảm hứng và năng lực từ mầu nhiệm Thiên Chúa làm người. Thật vậy, khi chúng ta tiến tới gần Bê-lem hơn, chúng ta thấy Thiên Chúa của mình bé nhỏ biết bao. Vốn là Đấng cao cả vô hạn, nhưng Ngài đã tự hạ mình xuống làm một đứa trẻ thấp hèn. Ngài giống chúng ta mọi sự, dù Ngài là Thiên Chúa.
Thiên Chúa đã tự đồng hóa với chúng ta và đến ở gần chúng ta quá đỗi! Nếu chúng ta đến với Ngài ở Bê-lem với lòng đơn sơ và với sự khôn ngoan của những người chăn chiên và những nhà đạo sĩ ấy, Đức Giêsu sẽ dạy cho ta biết cách đến gần gũi mọi người, bắt đầu từ những người bé nhỏ thấp hèn nhất – để chúng ta có thể giúp mọi người sống cho Thiên Chúa.
30 THÁNG MƯỜI HAI
Từ Trong Đêm Tối Vụt Lên Một Ánh Sáng Huy Hoàng
Đêm Bê-lem xem có vẻ giống như muôn ngàn đêm khác, cũng theo nhịp vận hành bất biến của hành tinh này: hết ngày lại đêm!
Nhưng đó là một đêm đặc biệt, vì trong một góc nhỏ của địa cầu, chính xác là trong vùng phụ cận của Bê-lem, phía nam Giê-ru-sa-lem, bóng tối của màn đêm đã được biến đổi thành ánh sáng.
Ánh sáng này soi chiếu đêm tối với một mầu nhiệm vĩ đại khôn tả. Trong vẻ huy hoàng của nó, ánh sáng này bao trùm một số người chăn chiên đang có mặt tại vùng phụ cận ấy để “canh giữ súc vật ban đêm”. Và ánh sáng này đã khiến họ “vô cùng sợ hãi”.
Từ giữa ánh sáng rực rỡ ấy vang vọng tiếng nói của thiên thần: “Anh em đừng sợ, tôi loan báo cho anh em một tin mừng trọng đại … Hôm nay, trong thành của Vua Đa-vít, Đấng Cứu Thế đã sinh ra cho anh em” (Lc 2,10-11).
Đứa con của lời hứa đã được sinh ra.
Ánh sáng huy hoàng kia và tiếng nói của thiên thần đã chỉ rõ nơi chốn và ý nghĩa cuộc chào đời của Người. Người đã thực sự được sinh ra. Người đã được sinh ra trong một chuồng súc vật, vì chẳng có nhà ai còn chỗ cho Người. Người đã được sinh ra vào lúc đang diễn ra cuộc tổng kiểm tra dân số ở It-ra-en – khi Xêdarê Augustô cai trị đế quốc Rôma và Quirinô làm tổng trấn Xyria. Người thuộc dòngdõi Đa-vít, vì thế Người sinh ở Bê-lem, “thành của Vua Đa-vít”. Người được sinh bởi Ma-ri-a, một trinh nữ. Cô là vợ của Giuse, người thuộc dòng Đa-vít; và cả hai từ Na-da-rét đi về đây để khai sổ.
Và, từ giữa ánh sáng kỳ diệu bao phủ những người chăn chiên đã vang lên tiếng nói: “Anh em sẽ gặp thấy một đứa trẻ vấn tã, được đặt nằm trong máng cỏ” (Lc 2,12).
31 THÁNG MƯỜI HAI
Vượt Qua Lý Lẽ Để Nắm Bắt Mầu Nhiệm
Thiên Chúa đã trở thành xác phàm vì chúng ta! Ngôi Lời Thiên Chúa đã trở thành một con người như chúng ta. Vì thế, cả trong lịch sử nhân loại lẫn trong cuộc đời riêng mỗi người, chúng ta được bảo đảm rằng Người luôn luôn hiện diện với chúng ta bằng tình yêu của Người, bằng ơn cứu độ của Người và bằng sự quan phòng của Người.
Chúng ta bắt đầu nhận ra rằng Giáng Sinh đòi hỏi đức tin, vì Giáng Sinh là một mầu nhiệm. Bằng lý luận, chúng ta sẽ chẳng thể nào hiểu được vì sao Thiên Chúa yêu thương chúng ta đến thế. Những người chăn chiên đã được trao cho một dấu chỉ. Họ sẽ gặp thấy Người trong một máng cỏ. Hài Nhi Giêsu được Mẹ Người đặt nằm trong một máng cỏ: một dấu chỉ hết sức thấp hèn, một dấu chỉ về sự khiêm hạ vô cùng của Thiên Chúa. Trí khôn nào cắt nghĩa được điều đó! Thì ra, để đón nhận sứ điệp của Đức Kitô, Đấng Cứu Chuộc muôn loài, chúng ta phải gạt mọi lý luận qua một bên. Chỉ có lòng khiêm tốn, tín thác và cung kính tôn thờ, chúng ta mới có thể hiểu và tiếp nhận được sự khiêm hạ đầy năng lực cứu độ của Thiên Chúa.
Vì thế, hình ảnh máng cỏ thấp hèn ấy phải được chúng ta chiêm ngắm mỗi ngày. Nguyện xin Đức Ma-ri-a và Thánh Giu-se cầu thay nguyện giúp cho chúng ta – để chúng ta biết khiêm cung tôn thờ Chúa và biết đặt trọn lòng tin tưởng nơi Ngài.
http://gxthohoang.net/media/k2/items...ed6c748_XL.jpg
Tác giả Lê Công Đức, Lm. |
|