Love Telling thichduthu nhắn với Thiếu Nhi Công Giáo: Mến chúc các em có một năm mới tràn đầy ơn Chúa, ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, ba mẹ.bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng Ân

+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 11 trên 11

Ðề tài: Những lời của con:

Hybrid View

  1. #1
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default Những lời của con:

    Thứ Hai, 28/01/2008, 18:08 (GMT+7)
    tuỏi trẻ Onlỉne

    Những lời của con:
    Con yêu mẹ!


    Ảnh minh họa

    TTO - Con yêu mẹ vì mẹ đã mang nặng đẻ đau để sinh ra con trên cõi đời này. Không những chỉ 9 tháng 10 ngày, mà cả cuộc đời mẹ luôn gánh phần cơ cực để con có được hình hài khỏe mạnh.

    Con yêu mẹ vì trong những lúc con ốm nặng, mẹ đã túc trực bên con, lo lắng cho con đến sụt ký. Mẹ đút cho con từng viên thuốc, muỗng cháo, muỗng cơm. Khi con than thuốc đắng, mẹ dỗ dành bằng việc cho con một cây kẹo thơm lừng.


    Con yêu mẹ vì mẹ là lá chắn vĩ đại, che chở con trước những xô bồ trong cuộc sống này. Khi con bị bạn bè ăn hiếp, mẹ bênh vực. Khi con sợ những chuyện viển vông, mẹ an ủi, dỗ dành, giải thích cho con hiểu để thôi không sợ nữa.

    Con yêu mẹ vì dù có đói khổ, mẹ vẫn bảo rằng no để con ngon miệng, no bụng. Dù có lạnh, mẹ vẫn bảo rằng không vì con cần ấm để ngủ ngon trong cái mùa đông cứa da cứa thịt. Dù có buồn, mẹ vẫn bảo rằng vui vì sợ con lo lắng, phân tâm trong trong cuộc sống.

    Con yêu mẹ, vì ánh mắt mẹ nhìn con dịu dàng nồng ấm hơn cả vầng trăng sáng đêm rằm. Con hạnh phúc vô cùng vì được tắm mình trong đôi mắt mẹ. Và dẫu con có đi bất cứ nơi đâu trên trái đất này, ánh mắt ấy vẫn dõi theo từng bước chân con.

    Con yêu mẹ vì mỗi khi con bước chân đi xa, mẹ lại nhắc nhở: “Không có mẹ bên cạnh, con phải tự biết chăm sóc bản thân. Khi giao tiếp thì một câu nhịn chín câu lành, với mọi người phải kính trên nhường dưới… nghe con”.

    Con yêu mẹ vì những lần con vấp ngã, mẹ là người duy nhất đỡ con lên, tiếp cho con sức mạnh trên quãng đường chông gai, khúc khuỷu phía trước. Và nhờ có sự nâng đỡ của mẹ, con đã tự tin hơn để khám phá, vượt qua những trở ngại trong cuộc sống mà đi đến đích thành công.

    Con yêu mẹ vì chỉ có mẹ là người dang rộng vòng tay chờ đón ngày con trở về trong lặng lẽ buồn phiền. Và khi ấy, con biết rằng cuộc đời con đã không phải như ngày hôm nay nếu lời dạy bảo của mẹ hôm nào thật sự con lưu tâm.

    Con yêu mẹ vì mẹ là “kho tàng sách vô giá” đã dạy con nhiều điều hay lẽ phải. Là “con đường” dẫn con đến những chân trời mới, khám phá nhiều điều kỳ thú. Là “bài đồng dao” mà con vẫn in sâu trong ký ức tuổi thơ, mãi mãi sẽ không quên…

    Tấm lòng của mẹ là biển cả bao la đối với con, và con hiểu rằng không có ai thương con hơn mẹ. Ôi, mẹ kính yêu của con. Con yêu mẹ hơn tất cả mọi thứ trên cõi đời này và vì mẹ chính là mẹ của con.

    ĐẶNG TRUNG THÀNH




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



  2. #2
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default Những lời của con: Đôi bàn tay ba

    Thứ Tư, 25/11/2009, 09:21 (GMT+7)


    Những lời của con:



    Đôi bàn tay ba
    Ảnh minh họa, nguồn: media.photobucket.com


    TTO - Ai còn bố hãy về ôm vai bố/ Và nói rằng thương bố lắm bố ơi/ Một lời nói mà còn không nói được/ Thì đừng vờ thương tiếc bố đã xa.


    Tôi đau nhói khi đọc những câu ấy trong một triển lãm thư pháp. Tôi có bất hiếu không khi 22 năm qua chưa một lần nói "con yêu ba"?


    Quê nghèo, ba chỉ có ước muốn các con ăn học đến nơi đến chốn, thoát khỏi cảnh bán mặt cho đất, bán lưng cho trời như ba má. Hình ảnh người cha cào cát sạn để bán dưới cái nắng gay gắt đã in đậm trong tâm trí tôi từ bé.

    Đôi bàn tay và đôi vai ba chai sạn vì mỗi ngày phải đội từng thúng sạn lên xe tải để có vài chục ngàn đóng tiền trường cho con.

    Tôi nhớ trận lụt lịch sử năm 1999. Nước lớn nhanh, ba sợ chúng tôi thức trắng đêm nên bảo chúng tôi đi ngủ. Ba ngồi canh nước lớn tới đâu thì cặm cụi dọn dẹp đồ đạc đến đó. Nước ngập, ba đánh thức chúng tôi rồi lần lượt cõng ba chị em đến chỗ cao hơn. Phần ba ngâm mình trong nước lạnh để dọn đồ.


    Ba từng nói với chúng tôi: “Ba má vất vả thế nào cũng được nhưng ba má hạnh phúc nhất là khi hàng xóm khen các con ngoan ngoãn, cô giáo khen các con học giỏi ngoan hiền và mỗi năm các con đem về cho ba cái giấy khen là được”. Tôi khắc sâu vào tâm trí những lời ấy và luôn nhắc nhở bản thân phải học giỏi, sống đúng như ba mong muốn.


    Có lần tôi vô tình thấy ba khóc. Đó là khi ba ngồi đọc lá thư chị hai gửi về từ thành phố. Vì nhà mình quá khó khăn, không đủ sức nuôi ba đứa con ăn học nên chị hai phải nghỉ học để phụ giúp ba má nuôi hai em. Có lẽ ba trách mình không đủ sức lo cho các con? Ba thương con gái một mình nơi đất khách quê người.


    Vì ba má, tôi đã cố gắng học tập. Và tôi thật hạnh phúc khi là niềm tự hào của ba. Năm nào tôi cũng được giấy khen. Ngày tôi vào Sài Gòn học đại học, ba chở tôi ra bến xe. Xe lăn bánh, ba vẫn đứng dõi theo, ánh mắt chất chứa biết bao cảm xúc. Và tôi hiểu những ngày tháng tiếp theo ba sẽ vất vả nhiều hơn thế.


    Năm học đại học đầu tiên tôi về quê ăn tết. Tàu dừng lại ở ga quê mình, tôi nghe lòng chộn rộn kỳ lạ. Tôi nhìn quanh tìm ba rồi thấy nhói lòng khi thấy ba ở phía xa, dáng hình gầy gò đang đưa mắt tìm kiếm tôi. Ngồi sau lưng ba trên con đường về nhà, tôi thấy đôi tay ba đen, gầy, nổi rõ những đường gân. Tôi cố nén lòng để không rơi nước mắt.

    Ba ơi! Con chưa một lần nói yêu ba nhưng tận sâu trái tim mình con yêu thương ba rất nhiều! Giờ này con đang ở xa ba hơn 800 cây số và đang thầm nói với ba: “Ba ơi! Con sẽ trở thành người như ba mong muốn. Bởi ba đã yêu thương, nuôi dưỡng con bằng chính trái tim, đôi tay và đôi vai gầy của ba"!


    TÔ HỒNG




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



  3. #3
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default Những lời của con: Nước mắt của mẹ

    Thứ Ba, 24/11/2009, 15:53 (GMT+7)
    Những lời của con:

    Nước mắt của mẹ

    Nước mắt!


    Ảnh minh họa từ deviantart.net

    TTO - Đó là lần đầu tiên con thấy mẹ khóc. Nước mắt mẹ ướt đẫm đôi gò má. Nước mắt con chảy theo. Mẹ quay mặt đi. Có lẽ mẹ không muốn con nhìn thấy mẹ khóc.


    Con biết mẹ buồn. Mẹ buồn vì con. Con muốn nhìn thấy mẹ cười. Nhưng con làm mẹ khóc.


    Đó là ngày mẹ biết con đã yêu lầm một người đàn ông có vợ. Hắn lừa dối con. Vậy mà con vẫn ngây thơ cho rằng anh ta yêu con thật lòng. Rồi mai này sẽ cưới con, sẽ cho con một cuộc sống đầy đủ.


    Con giấu mẹ. Con không chú ý những lời dặn dò của mẹ. Con cứ nghĩ mẹ khiêm khắc thái quá. Con cứ nghĩ những lời mẹ nói lúc nào cũng thừa, lúc nào cũng lo xa, lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề… Con tự cho rằng mình đủ lớn để có sự lựa chọn cho bản thân..


    Nhưng con đã được và mất những gì?
    Con đã được những bài học từ lỗi lầm? Song bài học này đắt quá! Có lẽ con sợ nhất khi nhìn thấy nước mắt mẹ rơi vì con, thật phí hoài. Có lẽ đó là điều “đắt” nhất con nhận được.

    Mẹ đã nói với con không chỉ một lần rằng con gái phải biết giữ gìn khi yêu. Nhưng khi ấy con quá say đắm với tình yêu của mình. Con bỏ ngoài tai những lời mẹ nói. Con cứ thao thao bất tuyệt về anh ta. Rằng anh ta là người đàn ông tốt, có trách nhiệm… Con cứ nghĩ yêu là phải trao hết cho nhau, dành hết những gì đẹp nhất...

    Nước mắt của con đã rơi quá nhiều vì mối tình ấy. Nhưng có lẽ con chưa thấy đau đớn bằng việc phải chứng kiến mẹ đau lòng vì con. Nhất là khi bố và cả ông bà nội nói “Con hư tại mẹ”. Con làm mẹ ê chề. Con ân hận.

    Con nhớ…

    … Con nhầm hết lần này đến lần khác. Con cứ tưởng yêu đồng nghĩa với sự chân thành, chân thành với tất cả những gì mình có. Con đã chân thành với người ta. Con cũng hết mình với người ta. Con không tiếc gì cả. Con cứ như vậy, quay cuồng trong mối tình ấy với mơ tưởng hão huyền về ngày mai…
    Muộn lắm rồi phải không mẹ?

    Con biết mẹ sẽ không giận con vì mẹ sinh ra con. Nhưng mẹ ơi. Nếu như mẹ cứ mắng con, nhất là lúc này khi con đã lầm lỡ, giá như mẹ đừng im lặng thì con đã bớt đi sự oán hận bản thân mình. Song, mẹ đã không nói. Ánh mắt mẹ chỉ buồn. Mẹ chỉ biết chịu đựng những lời quở trách từ phía ông bà nội, từ bố...

    Đây có phải là những trang nhật ký hay chính là những lời tự vấn lương tâm của con? Con đã sai rồi mẹ ơi. Con sai vì con đã không nghe lời mẹ. Con hiểu tại sao nước mắt mẹ cứ chảy vô tình. Con biết nước mắt mẹ lăn trên má là vì con, vì mẹ quá yêu con.

    Con biết những dòng nhật ký này không thể giúp con có thể quay về ngày xưa được nhưng lòng con thanh thản đi phần nào, quan trọng là con đã có thể làm lại: con sẽ bắt đầu với những gì mình còn có thể.

    Hà Nội ngày
    23-11-2009
    HÀN NGUYỆT




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



  4. #4
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default Bố mẹ hãy tin con!

    Thứ Tư, 11/11/2009, 13:55 (GMT+7)
    Bố mẹ hãy tin con!

    Ảnh minh họa: Tuổi Trẻ
    TTO - Con biết, bố mẹ vẫn còn giận con nhiều lắm, dù đã gần hai tháng kể từ ngày con đưa ra quyết định ấy - một quyết định không mấy dễ dàng đối với con khi phải từ bỏ ước mơ học đại học.

    Nhớ hôm con lên mạng xem điểm thi, con đã vui mừng đến rơi nước mắt. Điểm thi của con vượt điểm chuẩn của Khoa năm trước tới 5 điểm. Con nắm chắc việc đỗ vào trường đại học mà con từng mơ ước. Theo phản xạ, con đã lao ngay về nhà để báo với bố mẹ tin ấy. Nhưng rồi, con đã không thể nói gì hơn.


    Lần đầu tiên, con giật mình trước hình ảnh ấy. Bố lặn ngụp dưới mặt nước đục ngầu để nạo bùn thuê. Mẹ đứng trên bờ nhận những xô bùn từ tay bố rồi đổ lên mảnh đất bên cạnh ao. Mỗi ngày như thế, bố mẹ cũng kiếm được năm mươi nghìn. Nhưng đổi lại, mỗi lần về nhà, làn da bố cũng nhợt nhạt vì ngâm mình dưới nước quá lâu, bàn tay mẹ thêm những nốt chai sần, nứt nẻ. Đó là chưa kể chứng nước “ăn” chân vẫn hành hạ cả hai người.


    Con nhớ có hôm bố nạo bùn bị mảnh ốc khía vào bàn chân. Vết thương khá nặng nên bố phải nghỉ việc gần hai tuần. Những ngày ấy, một mình mẹ đi làm: vừa múc bùn, vừa xách đổ lên bờ. Con đã định nghỉ học thêm ở trường để đi làm phụ mẹ, nhưng mẹ kiên quyết ngăn cản. Mẹ bảo: “Việc của ba chị em bây giờ là phải học. Con ở nhà còn lo cơm nước, cám bã cho đàn lợn, gà”. Nghe mẹ nói thế, con không dám trái lời. Nhìn mẹ trở về nhà trong bộ quần áo sũng nước bùn, bàn tay phòng rộp lên, con thấy nhói trong lòng.


    Ở quê đang vào vụ vét bùn ao để chuẩn bị cho đợt thả cá mới. Điều đó đồng nghĩa với việc bố mẹ có việc làm thường xuyên. Cũng nhờ những lần đi nạo bùn thuê ấy mà bố mẹ đã trang trải được phần nào tiền ăn học cho ba chị em con. Mẹ lại còn có tiền cho con ra Hà Nội thi Đại học. Con đã quyết tâm để không phụ công ơn của bố mẹ.
    Nhưng chiều nay, con đã lặng mình trước sự vất vả ấy. Bốn năm tiếp theo - đó sẽ là một khoảng thời gian đằng đẵng cho sự vất vả của bố mẹ. Mắt con nhòe đi từ lúc nào. Một ý nghĩ thoáng qua, thôi thúc con.


    Bố mẹ đã bất ngờ, và giận dữ trước quyết định đi học trường Trung cấp Y trên tỉnh của con. Con biết, lần đầu tiên con làm trái ý bố mẹ. Mẹ không nói với con một lời nào kể từ ngày con nói ra quyết định ấy, còn bố càng trầm tính hơn. Đi làm về, bố mẹ chỉ ngồi ăn cơm rồi đi nghỉ. Không khí trong nhà mình thật nặng nề. Mặc dù vậy, bố mẹ vẫn để con lên Thành phố học trường Trung cấp.


    Vậy là con nhập học đã gần hai tháng rồi. Con tin, dần dần bố mẹ sẽ thông cảm và tha thứ cho con. Con hiểu, để làm được như vậy, con phải luôn cố gắng học tập thật tốt.
    Viễn cảnh tươi đẹp đang mở ra trước mắt con: hai năm nữa, con sẽ ra trường và đi làm ngay tại quê hương mình. Vì hôm nọ, khi biết con đi học Y trên tỉnh, bác cả đã hứa xin cho con về làm ở trạm xá xã. Khi đó, con sẽ có tiền để phụ bố mẹ nuôi hai em. Rồi con sẽ đi học cao lên khi đã có điều kiện. Nhất định là như thế! Bố mẹ hãy tin tưởng ở con, bố mẹ nhé!




    THANH THỦY
    (Cổ Nhuế, Từ Liêm, Hà Nội)




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



  5. #5
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default

    Thứ Hai, 16/11/2009, 00:42 (GMT+7)


    "Về đi con"


    TTO - Là đứa con hiếm muộn và là cháu đích tôn của dòng họ nên từ nhỏ tôi được bố mẹ và họ hàng hết sức chiều chuộng.


    Tôi không phải làm bất cứ một việc gì, nhiệm vụ đơn giản chỉ là đi học chăm chỉ và cuối tuần mang về cho bố mẹ vài điểm tốt.


    Cuộc sống của tôi cứ êm đềm, mộng mơ trôi qua như vậy đến năm lớp 12 thì tai họa bất ngờ ập đến: mẹ tôi mất trong một tai nạn giao thông. Lúc đó dường như cả thế giới trong tôi sụp đổ. Cảm giác thật tồi tệ và kinh khủng. Người mẹ luôn chăm sóc cho tôi hằng ngày, người mẹ lo lắng cho tôi mỗi khi đau ốm, người mẹ mà tôi hằng yêu quý - kính trọng đã không còn...


    Những ngày sau đám ma mẹ tôi, bao trùm gia đình là một không khí ảm đạm, đen tối. Bố tôi như người mất hồn. Cả ngày, có khi cả tuần chẳng nói câu nào… Sự ra đi của mẹ tôi với ông quả là nỗi đau quá lớn và đột ngột..


    Rồi bố tôi ngày càng trở nên khó tính. Ông luôn đánh mắng tôi dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhất. Ông còn sinh ra rượu chè. Lúc đầu thì chỉ một hai chén, sau đó hầu như ngày nào cũng say xỉn… Say rồi ông lại lôi tôi ra đánh chửi.


    Tôi như lâm vào ngõ cụt.


    Tôi chán nản với đời, với việc học hành và bắt đầu kết thân với nhóm bạn xấu trong thị trấn. Việc học hành dần dần nhường chỗ cho những cuộc đi chơi thâu đêm, những chuyến đi “bão”. Ở đó tôi dường như con thiêu thân tìm được ánh sáng, cố đâm đầu vào để quên đi cuộc đời.


    Tôi nhớ đó là một đêm cuối tháng 12, nhóm của tôi nhận lời thách đấu của một nhóm khác. Phần thưởng của cuộc đua lần này dư sức cho chúng tôi ăn tiêu một tháng. Đúng 0g, cuộc thi tốc độ bắt đầu. Tôi cầm lái dẫn đầu đoàn đua. Càng phóng nhanh tôi càng thấy phấn khích, càng thấy cảm giác được giải thoát khỏi cuộc đời buồn chán này…


    Khi đến khúc cua cách đích khoảng 500m thì bất ngờ trước mắt tôi xuất hiện một quầng sáng chói lòa và tôi không biết gì nữa…


    Tôi thấy mình miên man trên một cánh đồng sương trắng. Tôi thấy ngôi nhà xưa của mình ở đó, thấy bạn bè trường lớp cũ, thấy con đường thân quen mà tôi ngày xưa tôi vẫn đến trường… Rồi ai kia, mẹ... mẹ... Đúng là mẹ rồi. Người vẫn mặc bộ quần áo mà hôm mẹ ra đi… Tôi như điên lên, tôi gào mãi tên mẹ, tôi cố gắng chạy đến bên mẹ nhưng sao chân không bước nổi… Mẹ đứng đó, ánh mắt buồn sâu thẳm nhìn tôi ngấn lệ… Rất lâu mẹ tôi mới nói: "Về... về... đi... con” rồi tan vào làn sương mờ ảo.


    Tôi chạy theo, gào lên nhưng trước mắt chỉ là sương khói.


    Mở mắt, tôi thấy trước mắt mình là một màu trắng. Tôi thấy bố tôi khuôn mặt phờ phạc, đôi mắt đỏ hoe… Thấy tôi tỉnh dậy, ông ôm chầm lấy tôi mà khóc.


    …Sau 3 tháng nằm viện, tôi dần hồi phục và về nhà tự điều trị. Bố tôi từ sau ngày đó thay đổi hẳn. Ông quan tâm đến tôi nhiều hơn. Chăm sóc cho tôi, yêu thương tôi như ngày xưa khi gia đình tôi vẫn còn mẹ.


    Tôi như bừng tỉnh nhận sau cơn mê dài, cố gắng tập vật lý trị liệu để đôi chân hồi phục nhanh nhất. Hơn 6 tháng sau, tôi dần đi lại bình thường. Nhưng có lẽ hạnh phúc nhất là tôi và bố đã tìm được sự cảm thông, tìm được hạnh phúc gia đình mà tôi và bố gần như đánh mất.


    Sau khi bình phục hẳn, tôi đi học trở lại. Tôi học như một thằng điên. Tôi học để tìm lại những ngày tháng đã mất. Học cho bố mẹ tôi, cho tương lai của tôi.


    Rồi tôi chọn trường y như để chuộc lỗi với bố mẹ. Tôi muốn dùng cả cuộc đời của tôi để cứu người, như chính bố mẹ tôi đã cứu tôi ra khỏi vũng bùn đen tối đó. Những cố gắng của tôi đã được đền đáp: tôi thi đỗ vào trường đại học y với số điểm gần như tuyệt đối…


    Chuyện mới đó mà đã được 10 năm, tôi tốt nghiệp và chuyển về tỉnh làm để có thời gian chăm sóc bố hơn. Tôi đã có sự nghiệp tương đối vững và đã lập gia đình. Bố tôi tóc đã bạc và yếu đi nhiều. Nhưng đến bây giờ không một lúc nào, lòng tôi có thể quên được ánh mắt của mẹ và khuôn mặt buồn của bố tôi ngày ấy…


    Bố và mẹ đã sinh ra tôi, nuôi tôi lớn và rồi lại cho tôi được sống lại một lần nữa khi tôi đan tâm từ bỏ nó. Ánh mắt đó, khuôn mặt đó có lẽ sẽ dõi theo tôi đến hết cuộc đời này… nhắc nhở tôi sống sao cho nên người, sống sao xứng đáng với cha mẹ mình…


    Ngàn lần xin lỗi bố mẹ…
    Ngàn lần cảm ơn bố mẹ…




    THỦY - VŨ ghi




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



  6. #6
    PetHoang's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: Peter
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Linh địa La Vang
    Bài gởi: 93
    Cảm ơn
    75
    Được cảm ơn 190 lần trong 68 bài viết

    Default

    Thứ Tư, 11/11/2009, 18:09 (GMT+7)
    Mùi khói bếp sau lũ

    Ảnh minh họa: SGTT
    TTO - Cái nắng hoàng hôn những ngày hanh hao cuối mùa không gay gắt nhưng đủ khô sắt trong nỗi nhớ. Giờ này, ở quê nhà, giữa những mênh mông nước trắng, biết khói bếp nhà mình chiều nay có len được qua mái rạ tỏa lên?

    Con lớn lên giữa những cánh đồng quê quanh năm nồng nàn mùi bùn nước, mùi cá tôm. Cánh đồng trú phú và hiền hòa ấy nuôi người dân quê mình bao đời nhưng cũng chính nó làm đôi bờ vai mẹ thêm oằn và đôi mắt thêm sâu quầng vì lo lắng.


    Ngày nắng, mồ hôi mẹ mặn mòi rơi thấm đất. Ngày mưa, nước mắt mẹ nhạt nhòa trong nước lạnh. Mỗi năm, mỗi mùa mẹ lại ngước mắt trông trời, trông mây mong sao cho vụ này bão yên mưa thuận.


    Cứ thế, mấy mươi năm đời mẹ là những lo toan nhọc nhằn. Những đứa con của mẹ ngày tắm trên sông, đêm về tắm trăng trên bãi, lớn lên hồn nhiên như cỏ cây mà không biết nỗi lo của mẹ. Con đã hiểu tại sao những mái bếp quê mình chỉ lợp lá, lợp rơm rạ. Sau mỗi trận bão lớn mái bếp mới lại được dựng lên. Những mái bếp đơn sơ thơm cay mùi khói dân dã ấy để lại trong con nỗi nhớ biết bao nhiêu.


    Con đã quen với những mùa bão lũ quê mình. Có khi đang đêm, cả nhà chợt thức giấc đã thấy nước mấp mé đầu giường. Điện mất, củi ướt nhẹp, thay vì bếp lửa đỏ hồng ấm áp là cái lạnh giá trong nước, trệu trạo nhai miếng bánh mì trong cơn đói thắt lòng. Đôi mắt mẹ gầy thâm quầng nhìn những chiếc lưới đang vung lên bắt cá ngay trước cửa nhà.


    Nơi ấy, hôm qua là đồng, là cây cối, hôm nay chỉ còn một màu nước mênh mông. Chao ôi, những lúc như thế con chỉ thấy thèm hơi cơm, thèm cái cảm giác nóng bừng bừng trên má mỗi khi ngồi sát bếp rạ mẹ đang đun nấu.


    Sau những ngày lũ, niềm vui lớn nhất với con chính là được ngửi thấy mùi khói, dù củi mùn ẩm ướt làm mắt mẹ cay xè, dù bữa cơm chỉ là những hạt thóc ẩm được xay sàng qua loa và cái mùi mốc còn bốc lên trên bát cơm con bưng ngang mặt. Bát cơm ấm áp và hạnh phúc đơn sơ giữa những ngày khốn khó. Giữa những lúc sóng gió nhất, hạnh phúc chỉ đơn sơ là vậy.


    Mẹ còn nhớ mùa lũ năm ấy, mẹ đã phải đục mái nhà để leo lên đó ngồi tránh nước. Mưa vẫn quất trên đầu, đêm tối mịt mùng và tiếng nước oàm oạp xung quanh. Mẹ bảo con cầm tấm nilông đội lên đầu và chờ mẹ một lát.


    Mẹ lần xuống dưới nhà, con ngồi đợi và chực khóc, không phải bởi nỗi sợ đêm tối mà vì làn nước trắng đang càng lúc càng dâng cao mà mẹ chưa thấy trở lại.


    Lát sau, mẹ hì hục đến với cái túi trĩu nặng sau lưng, thì ra là bao thóc ướt cuối cùng trong nhà. Mẹ cố cứu lấy bao thóc để cả nhà có cái lót dạ những ngày sắp tới. Giữa những sợ hãi âu lo, nụ cười mẹ đẫm nước mưa: "Có sợ lắm không con?”. Sự bình thản ấy, con biết mẹ có được bởi mẹ đã quá quen với những lần như thế này. Con dần cũng trở lên quen nếp mưa bão mỗi mùa mà không còn biết sợ nữa. Điều con sợ nhất là khi xa mẹ mà thôi.


    Sau những ngày nước ngập, cảm giác hạnh phúc nhất là lại được trở về nhà dù giữa những cột kèo và cây cối ngổn ngang. Mái bếp tạm bợ được dựng lên, bữa cơm thổi vội vàng.



    Thương quá làn khói mong manh vừa tỏa từ bếp củi mãi mới nhen được, làn khói yếu mỏng manh lan giữa trời chẳng biết đi đâu về đâu. Mùi ướt át còn chưa tan giữa bếp lửa còn âm ẩm nước.


    Con xa nhà đi học, cứ đến mùa lại khoắc khoải nỗi nhớ quê. Nơi thành phố đỏ bếp than, xanh bếp gas, nồng nặc mùi phố thị ồn ào không có mùi khói rơm rạ quê mình.


    Đêm nay, khô hanh hao cuối thu, còn mơ về vạt khói trắng bay lên ấm áp giữa nước lũ đang lên. Mẹ ạ, con nhớ mẹ, nhớ mùi khói bếp sau những ngày mưa!




    VŨ ĐÌNH MẠNH




    Bàn Tay Chúa hằng thương ấp ủ chở che



+ Trả Lời Ðề Tài

Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com