Love Telling thichduthu nhắn với Thiếu Nhi Công Giáo: Mến chúc các em có một năm mới tràn đầy ơn Chúa, ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, ba mẹ.bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng Ân

+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 1 trên 1

Ðề tài: Hãy luôn yêu thương và đừng hỏi vì sao?

Hybrid View

  1. #1
    nu.angel's Avatar

    Tham gia ngày: May 2009
    Tên Thánh: MARIA
    Giới tính: Nữ
    Đến từ: Thiên Đường Huế
    Bài gởi: 292
    Cảm ơn
    1,311
    Được cảm ơn 322 lần trong 177 bài viết

    Default Hãy luôn yêu thương và đừng hỏi vì sao?

    Em nói sau này khi chị cần giúp đỡ, hãy gửi cho em một bức thư tới Thiên đường bằng cách buộc nó vào quả bóng bay và thả bóng đi.

    Em trai yêu quý! Khi mẹ nói là chị sắp có thêm một đứa em, chị sung sướng vô cùng. Khi em được sinh ra, bàn tay, bàn chân nhỏ bé của em xinh xắn đến làm chị ngạc nhiên. Chị tự hào gọi lũ bạn chị đến ngắm em. Chúng nó chạm vào em, có đứa còn cấu em nữa, nhưng em không hề khóc.

    Cho đến khi em được năm tháng thì câu chuyện bắt đầu xảy ra… Em có vẻ như tê liệt không cử động, tiếng khóc của em nghe như tiếng mèo kêu. Bác sỹ nói em bị hội chứng “Cry du chat” (có nghĩa là “tiếng kêu của con mèo”), em sẽ không thể đi lại và nói chuyện được, thậm chí em còn chậm phát triển nữa.

    Mẹ choáng váng còn chị thì bực tức. Thật là thiếu công bằng. Chị nhìn em và nhận ra rằng thế nào chị cũng bị bạn bè chế nhạo. Để giữ niềm tự hào cũng như “danh tiếng” của mình, chị đã làm một việc thiếu suy nghĩ: chị không thèm nhận em là em chị nữa. Chị lạnh lùng với em.

    Nhưng mẹ không bỏ cuộc. Mỗi khi mẹ đặt đồ chơi của em xuống, em thường lăn chứ không bò hay trườn như trẻ con bình thường. Mẹ khóc khi mẹ phải xoa kem vào bụng để em không lăn được. Rồi một ngày, em đã chiến thắng những lớp kem trên bụng và em bò được. Khi mẹ thấy em bò, mẹ bảo rồi em sẽ đi lại được, mẹ đặt em trên cỏ. Cỏ quệt vào da làm em khó chịu, mẹ hy vọng em sẽ ghét cảm giác ấy và cố đứng thẳng lên. Em cứ bò ra khỏi bãi cỏ, rồi mẹ lại đặt em vào, cho đến một hôm mẹ thấy em cố đứng dậy, chập chững ra khỏi bãi cở trên đôi chân bé nhỏ. Mẹ nở nụ cười trong nước mắt, gọi bố và chị ra xem. Bố ôm em thật chặt.


    Yêu thương
    Qua một năm nữa, cũng bằng cách để em tự vượt qua cảm giác khó chịu, mẹ dạy được em nói, đọc và viết. Từ đó, thỉnh thoảng chị thấy em ra sân, ngửi hoa, vẫy bọn chim hoặc cười lơ ngơ với không khí. Chị bắt đầu thấy được sự đơn giản, vẻ đẹp của cuộc sống qua đôi mắt em. Đó là khi chị nhận ra rằng em là “em của chị”, chị không thể ghét em được. Chị và em lại “làm quen” với nhau. Chị mua đồ chơi cho em. Em đền ơn chị bằng cách cười và ôm chị.

    Vào lần sinh nhật lần thứ 10, em bị đau đầu trầm trọng. Bác sỹ nói em bị bệnh bạch cầu. Bố mẹ khóc. Lúc đó, chị yêu em hơn bao giờ hết. Bác sỹ nói hy vọng duy nhất là thay tủy xương cho em. Em được sự giúp đỡ, quyên góp từ thiện của rất nhiều người trên khắp đất nước. Nhưng khi đó bệnh em đã quá nặng, không thể phẫu thuật được nữa. Em phải trị liệu hóa học. Đến giờ phút cuối cùng, em nói không muốn chết ở trong bệnh viện, em muốn về nhà.

    Ở nhà, chị em mình ăn kem, chạy trên cỏ, chụp ảnh cùng nhau và thả bóng bay. Em nói sau này khi chị cần giúp đỡ, hãy gửi cho em một bức thư tới Thiên đường bằng cách buộc nó vào quả bóng bay và thả bóng đi.
    Buổi tối cuối cùng khi em ốm nặng, em muốn được xoa vào lưng. Em muốn nói cái gì đó nhưng không nói được. Chị biết em muốn nói gì. Chị bảo em đừng sợ…

    Rồi chị nhìn cậu bé can đảm ngừng thở. Cuối cùng em đã ra đi. Thật đau buồn nhưng từ đó em là động lực của chị. Em làm chị biết yêu cuộc sống hơn và sống một cách hoàn hảo nhất. Em làm chị nhận ra điều quan trọng nhất trong cuộc sống là: “Luôn yêu thương mà đừng hỏi tại sao và đừng đưa ra giới hạn nào”.

    Cảm ơn em trai của chị vì tất cả những điều đó.

    (Theo Bam's blog)
    Chúa là Cha
    Thương bé lắm
    Bé nhỏ lắm
    Nắm tay Cha ...

    DEUS CARITAS EST
    ..:† God love me †:..
    [Little_Angel]

  2. Có 2 người cám ơn nu.angel vì bài viết này:


+ Trả Lời Ðề Tài

Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com