|
26.Người công giáo phải luôn vui vẻ.
Nhà nghịch đạo Nietzsche chê trách người tín hữu là kẻ buồn rầu, chán nản: “Người có đạo hãy hát cho tôi nghe những bài ca hay hơn để tôi tin vào Đấng Cứu Thế của họ. Đồ đệ của Đấng Kitô phải có một thái độ cứu rỗi hơn.”
Vì sao nhà nghịch đạo này và nhiều người khác đã chê trách như vậy? Có lẽ họ thường thấy nhiều người đạo đức xem ra buồn rầu, ít vui tười mỉm cười, dễ buông lời gắt gỏng, cử chỉ đôi khi sỗ sàng và thiếu nhã nhặn.
Nhưng những ai sống thật theo tinh thần Phúc Âm, thì không thể nào quên được lời Thánh Phaolô dạy các tín hữu ở thành Philipphê: “Các con hãy luôn vui mừng trong Chúa. Cha nhắc lại : Các con hãy vui mừng.”
Đạo công giáo là đạo vui vẻ.
Những tiếng hát vui mừng Alleluia và Magnificat luôn vang lên nơi cửa miệng người tín hữu.
Đối với người tín hữu, sự vui vẻ là điều ngợi khen Chúa.
Phụng vụ Chúa trong Giáo Hội chứa đầy sự vui vẻ vì Giáo Hội biết Chúa đã sống lại, biết nhân loại đã được cứu chuộc, biết Thiên đàng là nơi Chúa sẽ ban cho chúng ta. Vì thế, dù thế giới điên đảo đến đâu mặc lòng, Giáo Hội vẫn luôn bình tĩnh cầu nguyện, luôn ca hát trong tình yêu của Chúa và trong niềm hy vọng được Chúa luôn bênh đỡ.
27. Các thánh không để ai yêu Chúa hơn mình.
Mẹ thánh Têrêxa gốc thành Avila mạnh mẽ tuyên bố: “Ở trên thiên đàng, có người được vinh hiển hơn tôi, tôi chịu được, nhưng ở trên mặt đất này, có ai yêu Chúa hơn tôi, tôi không chịu được”.
Thánh Pôlicapô già khụm. Người ta bắt ngài chối Chúa. Ngài liền run run thốt lên những lời thành thật sau đây trước mặt toà sắp lên án xử tử ngài: “Tôi phụng sự Chúa tôi đã 86 năm rồi, thế mà Ngài không bao giờ xử tôi tệ bạc một chút gì cả. Làm thế nào tôi có thể thoá mạ Chúa Trời tôi và Chúa Cứu Chuộc tôi được”.
Trong một bức thư gởi cho người chị em họ tên là Marie Guerin, thánh nữ Têrêxa Hài Đồng viết : “Tôi chỉ biết một phương thế để đi đến một sự trọn lành, đó là yêu Chúa. Bởi thế, chúng ta hãy yêu, vì trái tim chúng ta chỉ được dựng nên vì mục đích đó”.
Tất cả cuộc sống của chị thánh Têrêxa Hài Đồng đều được thu gọn trong hai tiếng: yêu Chúa. Yêu Chúa luôn, yêu Chúa hơn nữa, yêu Chúa cho đến khi trái tim chị không thể chịu nổi nên đã ngã vật xuống. Vì thế, không những chị đã sống vì yêu Chúa, mà chị cũng đã chết vì yêu Chúa, và sau khi chết, chị vẫn còn yêu Chúa mãi vì tình yêu Chúa là tình yêu bất diệt.
28. Người đời thật độc ác với nhau là dường nào!
Lẽ sống của người đời là ăn uống no say. Hạnh phúc của người đời là giàu sang phú quý, và đối xử với nhau thì người đời lấy sự hận thù ghen ghét : “Ngoài miệng thì nói hoà bình ngon ngọt với người lân cận, nhưng trong lòng thì lại gài bẫy để hạ bệ nhau”. ( Giêrêmia 9,8 )
Nếu có yêu nhau thì người đời yêu một cách mù quáng : yêu ai thì nói quá yêu, ghét ai nói thiếu nói thừa như không.
Nếu có phán đoán thì họ ăn nói hồ đồ, xuyên tạc : có ít xít ra nhiều, việc bé xé ra to.
Họ lại xoi tì, nói xấu không gớm miệng : vạch lá tìm sâu, bới lông tìm vết.
Sống đã ghét nhau rồi nhưng đôi khi đã chết mà vẫn còn ghét nhau.
Báo Osservatore della Domenica ra ngày 10.12.1961, có đăng một câu chuyện được tóm như sau : Bên Mỹ, cách đây 15 năm, một bà kia sắp chết, tỏ ý không muốn được chôn trong nghĩa địa vì ở đó có xác những kẻ bà ta đã từng cãi lộn. Khi bà chết, người con gái liền thi hành ý muốn đó : dấu mẹ trong một tủ sắt. Bây giờ người ta mới biết được chuyện này và cảnh sát liền bắt đem đi chôn.
Người đời thật độc ác với nhau là dường nào!
29. Tôi tin Giáo Hội. Tôi yêu Giáo Hội.
Nguồn gốc của Giáo Hội, người đời cho là yếu kém và đáng khinh hơn cả : 12 người nghèo khó, đồ đệ của một kẻ bị xử tử, rao giảng một chân lý đầy mầu nhiệm và bắt buộc nhiều hy sinh.
Nhưng lạ lùng thay, Giáo Hội vượt qua biên thùy của xứ Palestina nhỏ bé.
Nền văn minh ngoại giáo của đế quốc rộng lớn Rôma đã phải sửng sốt vì sức bành trướng mau lẹ và mạnh mẽ của Giáo Hội.
Tôn giáo, chính trị, văn học liền liên kết lại để giết chết cây cải Chúa Giêsu mới trồng. Những nhát gươm vô đạo chặt lìa những nhành lớn, nhưng nhiều nhành khác lại mọc ra.
Tertulianô nói: “Chúng tôi mới hôm qua, mà hiện nay chúng tôi đã ở tràn đầy nhà cửa, thành thị của các ông.”
Trong suốt 300 năm, Giáo Hội sơ khai bị các vua chúa của đế quốc Rôma bắt bớ vô cùng khốc liệt, nhưng cuối cùng, các vua chúa cũng phải nhìn nhận sự có mặt của Giáo Hội. Và từ đó, cây cải nhỏ Giáo Hội đã trở thành một cây to. Các nhành cây bao bọc các dân nước. Các chim trời, những linh hồn đại độ tìm Chúa, đến đậu trên cây đó.
Trong khi đó, ngai vàng của các vua chúa trên trần gian này thi nhau sụp đổ. Các lý thuyết và các ý thức hệ của loài người đến, rồi lại đi, tan theo với thời gian. Còn Giáo Hội thì vẫn luôn tươi trẻ, vẫn luôn mới mẽ, vẫn luôn hồi sinh.
30. Tên tôi là Kitô-hữu.
Ngày xưa, thánh Concorđiô bị giam vì đạo. Trong buổi xử án, quan toà hỏi: “Ông là ai ? Và người ta gọi ông thế nào?”
- “Tên tôi là Kytô-hữu, và người ta gọi tôi là Kytô-hữu”.
Quan toà tức tối: “Ta không nói chơi đâu. Ta không hỏi ngươi theo đạo nào. Ta chỉ muốn biết tên ngươi mà thôi.”
Thánh Concordio vẫn thong thả trả lời:
- “Tôi đã nói rồi. Tôi là người Kytô-hữu, Tên tôi do Chúa Kitô mà ra. Vì thế, tôi thuộc về Ngài và sống chết, tôi muốn phụng sự Ngài.”
Quan liền bắt thánh Concorđiô chịu những cực hình ghê rợn.
Thánh Concorđiô không nhượng bộ.
Trước khi tắt thở, ngài còn nói lên một lần cuối cùng: “Tôi là người Kytô-hữu”. |
|