Tôi tung con xúc xắc trên tay, hào hứng với công việc “truy tìm thần tượng”. Thần tượng tất nhiên phải ứng với con số sáu đầy đặn này. Tôi thận trọng đặt ngón trỏ vào giữa trán và lại đặt lên mặt sáu của con xúc xắc. Thằng Hoàng đã dặn tôi thế mà. Nó bảo nếu làm đúng sẽ hiệu nghiệm lắm! Hôm qua, đợi nó hướng dẫn xong, tôi bèn hỏi:
- Thế mày đã tìm được thần tượng cho mình chưa?
Nó cười bí ẩn:
- Tất nhiên là phải tìm được rồi chứ! Bây giờ mà chưa có thần tượng thì coi như lỗi thời rồi! Thần tượng của tao đẹp trai cỡ Alanh Đơlông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
Mắt tôi sáng lên:
- Thật hả? Cho tao ngó qua cái đi!
Nó vội vàng xua tay:
- Đâu có được , ông nội! Chỉ của tao và mình tao biết thôi! Thế mới thú vị chứ! Lỡ cho mày gặp, mày cũng lấy làm thần tượng thì sao?
Tôi ngẩn người:
- Thế hai đứa mình không chung một thần tượng được à? Từ trước tới nay tao với mày vẫn chung nhau đồ chơi đấy thôi?
Nó nghĩ ngợi giây lát rồi quả quyết:
- Nhưng tao không cho mày chung!
Tôi tức giận lao thẳng vào người nó:
- Hả? Không cho tao chung à? Này thì không này!
Tôi thụi liên tiếp vào cái lưng còm nhom của nó. Thằng Hoàng cũng không có ý định chống lại những cú thụi ấy. Được một hồi thì tôi mỏi tay nên thừ người, ngồi phịch xuống đất. Tôi thấy tủi thân vì mình chưa có thần tượng. Cái gì tôi cũng hơn thằng Hoàng, kể cả việc học trên lớp, vậy mà nó thì đã có thần tượng còn tôi thì chưa.
Chắc nhìn mặt tôi dễ sợ lắm nên thằng Hoàng vừa phủi bụi trên quần áo vừa mon men đến gần tôi, chìa cái lưng cá nhám ra:
- Thôi mày cứ đánh tao đi. Tao nói dối đấy! Tao chỉ tưởng tượng ra thế thôi chứ đâu đã gặp được thần tượng của mình. Hay tao với mày cùng thử theo con xúc xắc này? Sáng mai mày đi về hướng Tây, tao về hướng Đông, rồi cùng vòng về phía bờ đê, quãng đòn gáng ấy để đo kết quả xem có hiệu nghiệm không. Nhớ phải đi sớm nhé! Chỉ được đi trong 60 phút thôi.
Tôi nhìn thằng bạn thân, thấy gần gũi với nó hơn bao giờ hết. ừ, nó cũng dễ mến đấy chứ!
*
Tôi đã đi được hơn 5 phút. Phía xa chợt xuất hiện một bóng người.
“ Nào bắt đầu!” – Tôi tự nhủ- Một...hai... ba...! Số 5!
Tôi ngẩng đầu lên. Cũng phải thôi! Một người đang phụ nữ gò lưng thồ rau vào phố bán. Thần tượng ai lại như thế!
Tôi tin tưởng con xúc xắc diệu kỳ nên nắm chặt nó trong lòng bàn tay, tự tin đi tiếp. Hai người nữa xuất hiện. Tôi tung xúc xắc lên hai lần. Một lần một và một lần sáu.Hả? Tôi vội nhìn kỹ: Hai thằng nhóc cỡ tuổi tôi đang chạy thể dục buổi sáng. “ Lỏi con” mà cũng đòi làm thần tượng hay sao? Coi như lần này bị trục trặc kỹ thuật vậy!
Cứ tiếp tục như vậy đến gần hai tiếng đồng hồ tôi mới lết được về chỗ hẹn với thằng Hoàng trong tâm trạng mệt mỏi , chán nản. Không thấy Hoàng đâu, tôi nằm dài trên vệ đê chờ đợi . Biết phải nói với nó thế nào , nếu nó tìm được thần tượng rồi? Sao số tôi lại hẩm hiu thế?
Cứ miên man suy nghĩ, tôi thiếp đi lúc nào không biết.Trong giấc mơ chập chờn của tôi ẩn hiện hình bóng của một thần tượng cao siêu, đẹp trai cỡ Alanh Đơ lông, giỏi võ cỡ... đánh đàn cỡ... hát hay cỡ...
- Dậy mày!
Tôi choàng tỉnh sau cú đập bằng cùi tay đau tê người của “ông” bạn chí cốt.Tôi hấp tấp hỏi nó:
- Gặp chưa?
` Khuôn mặt đứa bạn tối sầm. Nó ảo não lắc đầu rồi cũng nằm thượt xuống bên tôi. Chợt nó ngồi bật dậy:
- Dù sao thần tượng của tao cũng phải đẹp trai cỡ...hát hay cỡ...
-Còn tao hả?- Tôi hùng hồn tiếp lời – Thần tượng của tao cũng phải như thế, không phải hơn thế ấy chứ!
Hai đứa tôi cười vang cả khúc sông. Hai quân xúc xắc va vào nhau lanh canh rồi lăn tròn trên cỏ.
Nắng đã lấp loá phủ bạc cả triền sông. Những con thuyền xuôi ngược theo dòng nước thao thiết chảy về nơi cuối trời...
Chiếc xe cấp cứu rẽ ngược dòng người, hối hả băng giữa đám xe cộ đầy ninh ních, nhằm hướng bệnh viện thành phố thẳng tiến. Những người hiếu kỳ xô cả và lực lượng cảnh sát đang dựng lại hiện trường vụ tai nạn cách trường tiểu học chỉ vài chục mét. Các bà mẹ run rẩy ôm chặt lấy con. Đám trẻ vừa tan lớp đứng dạt vào gốc cây. Số học sinh còn lại trong tường phải tiếp tục ngồi đợi trong lớp. Chúng nhong nhóng hướng ra phía cổng trường đông nghẹt .
- Thưa cô, mẹ em kia rồi!
Một đứa trẻ ngồi giáp cửa sổ , hào hứng chụp lấy chiếc mũ vải lem nhem vụn mực lên đầu, đoạn chỉ tay cho cô giáo thấy.
- Cô cho em về, cô nhé?
Cô giáo bồn chồn nhìn đồng hồ
- Các em chưa về được. Bao giờ các chú công an giải toả được đoạn đường tắc, các em sẽ được về. Đó là thông báo của thầy hiệu trưởng.
- Nhưng em sẽ đi ra mà không cho thầy hiệu trưởng biết.Cô đừng lo. Mẹ em kia rồi mà.
Lớp học trở nên ồn ào như cái chợ
- Cả mẹ tớ nữa kia kìa!
- Đấy, bà tớ mặc chiếc áo len mầu nâu í !
- Bố tớ cầm quả bóng bay to tướng kia kìa. Hôm nay là sinh nhật tớ mà lại.
Cô giáo phân vân nhìn đồng hồ rồi chạy sang các lớp khác hỏi han.
- Thế nào rồi hả cô? – Cả lớp nhao nhao khi nhìn thấy cô giáo quay trở về
- Không được – Cô giáo nghiêm nét mặt- Đã có hai bạn lớp 5E vừa bị tai nạn xe máy khi sang đường. Các em cố chờ 30 phút nữa. Bây giờ cô sẽ đọc truyện cho cả lớp cùng nghe.
Tiếng đọc truyện của cô giáo bị chìm vào tiếng còi ô tô, xe máy inh ỏi từ ngoài phố vọng vào. Mãi tới gần 7 giờ bác bảo vệ mới lặc lè rê cái chân bị tật, đẩy cánh cổng sắt rỉ sét sang một bên, nhường chỗ cho đám trẻ túa ra.
*
Trong phòng cấp cứu, những bóng áo trắng nhịp nhàng di chuyển giữa hai giường bệnh. Những tiếng ra lệnh ngắn và dứt khoát:
- Cầm máu.
- Hô hấp.
- Xung điện.
Bác sĩ trưởng khoa căng thẳng theo dõi nhịp tim yếu ớt của hai dứa trẻ. Một ai đó thốt lên:
- Thật dã man. Chỉ vì muốn cướp một sợi dây chuyền mà chúng hại con người ta đến thế này đây.Liệu đám trẻ có qua được không ?
Tất cả im lặng, nghe rõ cả tiếng thở dồn dập, căng thẳng của bác sĩ trưởng.
*
Trong phòng bệnh đặc biệt
“ Tớ thấy đau lắm. Ngực như saqứp nứt ra ấy.. Tớ thấy bác sĩ nói với các cô y tá là tớ phải thay một cái gì đó. Tớ sợ lắm.Sao lại phải thay nhỉ? Mà cậu đã ngủ rồi đấy à. Bác sĩ bảo tớ đừng nói nhiều nhưng cứ nằm mãi thế này thì đau lắm.Lại buồn vì chẳng có ai chơi nữa. Cậu đã thức rồi đấy à? Đừng ngồi dậy . Tớ đang ở đây này. Cậu nghe thấy tớ nói rồi phải không ? Tớ muốn đến lớp. Viên kẹo hôm trước cậu cho tớ, tớ lại để quên trong ngăn bàn. Chắc nó bị chảy nước mất rồi. Bác sĩ vào đấy. Tớ chả vờ ngủ đây.”
Cửa phòng bật mở. Chiếc băng ca chúc thẳng vào giường của cô bé Ngủ rồi lại ken két trôi ra ngoài hành lang. Chỉ còn lại mình cô bé Thức nằm trằn trọc một mình.
“ Tại sao bạn ấy phải chuyển đi.Hay tại vì cháu nói nhiều quá nên bác sĩ trưởng bắt phạt cháu phải ở lại một mình?”
Tự nhiên bé Thức giận bác sĩ trưởng đã không cho cô được ở cùng bạn Ngủ.
- Con sợ ông ấy lắm. Con ghét ông ấy lắm.
Cô thì thầm với mẹ khi không còn ai khác trong phòng
- Tội nghiệp con tôi – Người mẹ se sẽ thở dài - Ông ấy là ân nhân của con đấy.
Bé Thức giận dỗi ra mặt. Tại sao mọi người không muốn cho chúng ở cùng nhau?
*
Chuỗi ngày dài lê thê ở bệnh viên rồi cũng chấm dứt. Tất cả mọi người đều không tin được rằng cô bé Thức đã bình phục nhanh đến vậy, đặc biệt là nhóm bác sĩ tiến hành phẫu thuật. Họ tặng cho cô bé rất nhiều sôcôla.
- Thế còn bạn cháu đâu?
Cô bé tấm tức hỏi bác sĩ trưởng sau khi tất cả mọi người đều lắc đầu lảng tránh hoặc tỏ ý buồn rầu
- Bạn ấy bị nặng hơn cháu nên cần phải tiếp tục điều trị
- Thế bao giờ bạn ấy mới được về như cháu?
- Sẽ lâu đấy- Bác sĩ trưởng ôn tồn trả lời
Cô bé không thấy thoả mãn trước những thông tin quá ít ỏi về bệnh tình của người bạn thân
- Bạn ấy là người bạn tốt nhất của con đấy mẹ ạ.
- ừ , mẹ biết . Chính trái tim của bạn ấy đã cứu sống con.
- Tai sao lại thế?- Bé Thức ngạc nhiên
- à ừ, vì bạn ấy luôn nghĩ đến con bằng cả trái tim – Người mẹ run run đáp lại – Con phải quen với sự vắng mặt của bạn ấy.
*
Sự kiện cô bé Thức trở lại lớp học khiến cho cả trường tiểu học Bình Minh xôn xao. Các cửa sổ và cửa chính của lớp 5 E đông chặt người
- Các cậu nhìn gì tớ thế- Cô bé tức giận khi có quá nhiều người vây quanh mình – Tớ có làm sao đâu.
Trước sự tức giận của bé Thức, đám học sinh cùng trường tản đi, nhưng vẫn không ngớt bàn tán
- Con sẽ viết thư cho bạn ấy. Không có con nói chuyện chắc bạn ấy sẽ buồn lắm. Mẹ bảo bác sĩ chuyển thư cho con nhé?
- Nhưng bạn ấy đã...ch...
- Bạn ấy bị sao hả mẹ ?
- à không , con ạ. Con cứ viết thư đi rồi nhờ bác sĩ chuyển cho.
-
*
Các nhân viên của bệnh viên thành phố liên tiếp nhận được những lá thư không ghi địa chỉ ngườì gửi và người nhận mà đề gửi chung chung tới phòng cấp cứu. Số thư “ vô danh” nhiều đến mức khiến cho họ lúng túng. Bác sĩ trưởng khoa quyết định bóc thử một lá thư ra xem, hy vọng có thể tìm được điạ chỉ người gửi hoặc người nhận
Sau đây là nội dung một lá thư: “ Bạn thân thiết nhất của tớ! Đây là lá thư thứ 25 tớ viết cho cậu. Tớ biết cậu vẫn nhận dược thư tớ và đọc nó hàng ngày. Cuối tháng này lớp mình thi học kỳ, tớ vẫn chép bài đầy đủ cho cậu đấy. Cậu khoẻ thì phải về ngay nhé. Hôm trước bác sĩ khám lại cho tớ, bác gật gù bảo: tốt lắm, tốt lắm! Tớ hỏi thăm về cậu thì bác sĩ bảo: cháu cứ đặt tay lên ngực, sẽ thấy bạn cháu đang ở đấy. Tớ chẳng hiểu gì cả, nhưng tớ tin cậu sắp được ra viện, chúng mình lại cùng chơi với nhau như trước. Bạn thân của cậu”
Lá thư đã được một tờ báo địa phương đăng cạnh bài viết :“ Một ca phẫu thuật ghép tim đã thành công ngoài dự đoán” và ảnh của hai cô bé Thức và Ngủ.
Điều kỳ lạ là sau bài báo có thêm hàng trăm những lá thư vô danh gửi theo đường bưu điện, ngoài phòng bì chỉ có hai chữ : “ Gửi bạn”
*
Bây giờ thì cô bé Ngủ đã lớn. Cô vẫn thường đặt tay lên ngực mình và nhớ về người bạn năm xưa đã dành trái tim khoẻ mạnh để cưú sống cô. Thỉnh thoảng cô lại ngồi viết thư, đọc to thành tiếng cho Trái tim cùng nghe...
Tôi cố gắng vẫy vùng. Nhưng bất lực , nên oà khóc. Giật mình, nước mắt vẫn chưa kịp khô trên trang vở.
- Đi nấu cơm không muộn Thanh! Tối thì thắp đèn đọc truyện, ngày thì ngủ gật. Có ai học hành như thế không hả?
Tôi len lét nhìn mẹ rồi đi xuống bếp, vẫn lén lút khóc. Tôi cố gắng để tiếng khóc không bị bật thành tiếng nhưng cuối cùng nó vẫn vỡ oà ra, không kìm nén nổi.
- Có chuyện gì vậy Thanh? – Tiếng mẹ tôi vọng xuống, gay gắt
Tôi đứng gục đầu vào cánh cửa khóc tức tưởi như bị đòn oan. Chân tay tôi run bắn lên , tưởng chừng có trăm ngàn con kiến đang râm ran đốt.
- Mẹ mới nói vậy đã khóc rồi hả? Học lớp mấy rồi? Con với chả cái, chỉ làm khổ bố mẹ là giỏi!
Mẹ tôi giận dữ đóng sầm cánh cửa rồi bỏ đi đâu đó
Tôi không lý giải được tâm trạng lúc này của mình . Tủi thân. ấm ức. Như vừa mất mát một cái gì đó.
Mẹ có yêu tôi đâu. Mẹ mắng tôi cả khi thức và lúc ngủ – trong những giấc mơ thường trực của tôi, riêng tôi. Mẹ tất bật làm ăn, lo toan cho cuộc sống. Nhưng tôi cần sự quan tâm, tình yêu của mẹ chứ đâu chỉ cần những bộ quần áo đẹp. Mẹ không yêu tôi. Mẹ chỉ thấy tôi vướng chân mẹ. Mẹ la mắng tôi cả trong giấc ngủ của tôi. Tôi luôn thấy sợ hãi. Khi thì là điểm kém, khi thì đi học về muộn . Giấc mơ giống những gì vẫn xảy ra hàng ngày đối với tôi...
Tôi đã đau khổ rất lâu sau đó. Đến lớp cô giáo bảo : “ Mẹ em có hỏi cô chuyện học hành của em. Độ này em hơi sút đấy”
Tôi dỗi “ Mẹ lại chuẩn bị mắng em đấy”
Mẹ tôi ngày làm hai buổi, tối lo đi dạy thêm ngoại ngữ tại trung tâm. Lúc nào mẹ cũng thiếu thời gian .
Tôi vẫn giật mình vào ban đêm. giữa những cơn mơ, khi nước mắt vừa ứa ra. Trong giấc mơ ấy mẹ lại tiếp tục mắng mỏ tôi.
Một lần, giữa những giấc mơ lộn xộn, tôi bắt gặp nụ hôn dịu dàng của mẹ đặt trên trán tôi. Tiếng mẹ thì thầm: “Khổ thân con gái tôi, mơ gì mà chảy cả nước mắt ra thế này!”
Tôi đã nằm im như hoá đá. Không hiểu đá có nước mắt không ?
Tôi nhớ lại bữa cơm ban chiều, mẹ run run xới cơm cho tôi. Tôi chợt nhận ra mẹ đã già đi nhiều. Những nếp nhăn mới xuất hiện bên khoé mắt, cái khoé mắt chân chim như lời một bài hát nào đó. Tôi đã không dám nhìn lâu. Bấy lâu mẹ cặm cụi lo cho cuộc sống gia đình cũng chỉ vì tôi. Vậy mà...Tôi chỉ biết đòi hỏi và hờn giận .
*
Có thể giấc ngủ sẽ ngắn đi, mộng mơ sẽ ít khi con người khôn lớn. Nhưng người ta vẫn mơ, vẫn chờ đợi những điều tốt đẹp đến không chỉ trong giấc mơ...
Trời không mưa. Khắc khổ và nghiệt ngã như một người già hay bẳn gắt. Chuông nhà thờ gõ bong bong xuống nền đường bỏng rát. Không có cả gió. Mọi vật dường như bị ngưng tụ lại trong mọi cử động nhọc nhằn.
Một thằng bé gò lưng đạp xích lô , cố đẩy cái xe lên khỏi dốc.Đến một gốc cây bàng già, như thường lệ, nó dừng lại nghỉ trưa.
...Hôm đó nó thấy mình bị chết. Nhẹ nhàng như một giấc ngủ trên chăn ấm, nệm êm.Điều đó khiến nó dễ chịu
Nó không còn phải thao thức trong những buổi tối mẹ lén dậy vào giữa đêm khuya và trở về nhà vào sáng hôm sau.Những lúc đó, mẹ nó không ngủ mà ngồi hút thuốc trước cánh cửa he hé một thứ ánh sáng của ngày sớm chưa kịp rạng. Nhưng mẹ không biết hút thuốc nên cứ ho khan thành từng tràng dài, tưởng chừng như sắp đứt cả cổ họng. Rồi khóc...
Nó âm thầm nằm trong giường, đếm từng cơn ho của mẹ Nó không ngủ nổi. Nếu ngủ , những cơn mơ cũng côi cút và sặc sụa trong cơn ho xé ruột.
Nếu nó chết, nó sẽ không còn bị mãi ám ảnh về điều ấy.Nó khoan khoái nằm yên, chờ người ta đến đưa đi. Nó cũng thấy dễ chịu vì chẳng ai phải khóc. Nó nhìn mẹ lần cuối. Mẹ không khóc, đôi mắt khắc khoải như đốm thuốc lá mẹ nó thắp và lúc tàn đêm. Tự nhiên đúng lúc nhìn thấy mẹ để đi, nó ứa nước mắt. Nước mắt cứu nó khỏi chết trong giấc mơ. Chỉ một chút nữa là đám người lạ mặt đã đưa nó đi, xa khỏi mẹ nó...
- Xích lô! Xích lô!
Nó mải mốt đạp tới nơi có tiếng gọi, trong đầu thầm nghĩ tới bữa cơm chiều, nó sẽ mua cho mẹ một lạng giò chả. Những bánh xe vẫn không ngừng xiết xuống nền đường hầm hập . Nó gắng sức hơn nữa. Không còn là đạp xe mà cố dấn vượt khỏi cái bóng đổ dài ngoằng trên nền đất kho rang.
Trời nắng. Khắc khổ và nghiệt ngã như một người già khó tính. Bất chợt phía Tây nam thành phố một tiếng sấm đầu mùa nổ ran...