17 - Các bạn gái trêu chọc Bố
Khi Bố còn bé và những ngày đầu đến trường thì sự việc thường diễn ra như sau: Chuông sẽ reo, giờ ra chơi sẽ hết và mọi hành lang sẽ trống rỗng. Lũ trẻ sẽ ngồi vào chỗ nhưng Bố thì vẫn đứng ngoài cửa lớp, khóc thảm thiết trong khi cả lớp cười ồ lên, có đứa cười khúc khích. Cô giáo vào lớp, cô đã biết cái gì đã xảy ra.
- Có chuyện gì thế? – Cô sẽ mỉm cười hỏi- Các bạn gái đang trêu ghẹo em phải không? – và Bố sẽ gật đầu.
Tại sao bọn con gái xử tệ với Bố? Và chúng đã làm gì Bố thế?
Mọi sự rất đơn giản. Khi mọi người vào lớp sau giờ chơi, ba hoặc bốn cô gái sẽ ùa nhau ngồi vào bàn của Bố. Chúng vừa nhìn Bố vừa cười nắc nẻ. Bố là một đứa con trai cả thẹn và ít nói. Cô gái mà Bố từng quen trước đó là Masa. Lẽ đương nhiên là Bố luôn luôn tìm cách tránh xa lũ con gái. Cánh con gái nhận ra ngay điều này và trêu ghẹo Bố. Câu chuyện bắt đầu như thế đấy.
Nếu bạn phải ngồi cạnh một cô gái thì đó chẳng phải là điều quá xấu. Nhưng khi bốn đứa đang ngồi tại bàn của bạn và cười ầm lên khi thấy bạn, thì đó lại là một chuyện khác. Nếu cả lớp cũng đang hưởng ứng trận cười của chúng, thì có nghĩa là hết thuốc chữa rồi. Và bởi thế Bố sẽ chạy ra ngoài và đứng sau cửa lớp, khóc những giọt nước mắt đau thương. Thật tình mà nói, trông Bố ngố lắm. Những cậu trai khác thường nói:
- Tại sao cậu để tâm đến chúng? Đuổi chúng khỏi bàn của cậu! Đẩy nó ra! Và làm cho thật mạnh vào, cho nó một bài học.
Và chúng sẽ đẩy cô gái cười to nhất và trêu ghẹo nhiều nhất. Ấy là một cô gái rất nhí nhảnh và khả ái. Tên cô ta là Tamara. Hay là Galya? Có lẽ là Vêra hay Luxy gì đó. Không, đó là Valya. Và có lẽ cô ta biết rằng Bố mến cô ta nhất trong số bạn gái cùng lớp. Bọn con gái luôn luôn nhạy bén về những chuyện như thế. Có lẽ vì vậy mà cô ta cười lớn nhất. Nhưng điều đó làm cho Bố khóc.
Sau cùng, cô giáo đã chán ngấy cái màn bi hài kịch ấy lắm rồi. Một lần, cô vào lớp- theo sau là Bố, đang thút thít khóc- và nói:
- Có mười sáu nữ sinh và mười tám nam sinh trong lớp ta. Mười sáu cô gái trêu ghẹo một cậu trai, và chỉ cậu ấy. Câu hỏi đặt ra là: Tại sao lũ con gái không trêu ghẹo mười bảy đứa con trai khác? Ai có thể cho cô câu trả lời?
Mọi người cười. Rồi cô giáo nói:
- Tại sao các em chỉ trêu ghẹo một cậu trai thôi? Cô hỏi thật đấy, và cô muốn có một câu trả lời.
Cả lớp im lặng. Một vài cô gái cười khúc khích. Một cậu trai đưa tay lên và nói:
- Bởi vì bạn ấy hay khóc ạ!
- Đúng rồi! – Cô giáo nói- Hãy nhớ lấy. Chúng ta nhất trí rằng cười thì tốt hơn khóc. Em hiểu không? – Cô giáo hỏi Bố.
- Vâng ạ! Bố thút thít trả lời.
- Vậy em hãy nhớ điều ấy, cô giáo nói. Nếu em không nhớ thì các cô gái sẽ trêu ghẹo em suốt đời đấy! Bố không muốn điều khủng khiếp ấy xảy đến cho mình. Lần sau đó, khi lũ con gái ngồi vào bàn của Bố và cười nhạo Bố, Bố không khóc. Bố chỉ việc đi xuống dãy phía dưới và ngồi vào bàn cô gái mà Bố mến nhất. Rồi mọi người bắt đầu chế giễu cô ta. Cô ta không khóc, nhưng cô ngưng cười. Sau lần đó cánh con gái không còn trêu ghẹo Bố nữa. Thậm chí chúng trở thành bạn của Bố. Sau đó, Bố chỉ bị lũ con trai xử tệ mà thôi. Nhưng con trai là con trai và chúng không đối xử phân biệt: chúng xử tệ với cả mọi người