96. Những chiếc tàu này trên biển không khác chi những ngôi nhà thờ.
Ông Kha Luân Bố (Christophe Colomb), nhà hàng hải danh tiếng đã tìm ra được Tân Thế Giới, là một người công giáo rất đạo đức, biết kính sợ Thiên Chúa.
Trong Ngày Chúa Nhật hoặc trong những ngày lễ trọng, ông không bao giờ ra lệnh nhổ neo. Ngay cả khi tàu đang lênh đênh trên biển cả, gặp Ngày Chúa Nhật hoặc ngày lễ trọng, ông cũng tổ chức các buổi cầu nguyện và hát thánh ca sốt sắng.
Vì thế, những con tàu của ông được người ta sánh như những ngôi nhà thờ trôi lềnh bềnh trên biển cả.
97. Bạch Sơn và những con chuột
Ngày kia, cha Cambalot giảng trong một ngôi nhà thờ lớn ở Lyon. Ngài đã kích những kẻ nghịch đạo luôn rêu rao rằng Giáo Hội đã hết thời và đã đến lúc Giáo Hội sắp xuống mồ.
Giảng xong, ngài bước chầm chậm xuống toà giảng.
Bỗng dừng lại, ngài quay lên toà giảng.Thính giả sửng sốt lắng tai nghe:
- “Từ thành Lyon, anh chị em thấy ngọn núi Bạch Sơn phải không? Tôi nói với anh chị em rằng những con chuột sẽ không ăn quả núi đó được.
Thính giả mỉm cười. Họ hiểu rằng ngọn núi Bạch Sơn của Chúa là Giáo Hội, không bao giờ sợ những con chuột nghịch đạo.
Bạch Sơn là ngọn núi Mont Blanc dang tiếng ở Pháp.
98. Thời giờ rất quý báu!
Thiên Chúa đánh giá thời giờ rất cao. Ngài rất quý thời giờ. Giàu sang vô biên như Ngài, mà Ngài không bao giờ ban cho chúng ta có cùng một lúc hai giây, hai phút, hai giờ, hai ngày, hai tuần, hai năm.
Khi ban cho chúng ta sống trong một năm, Thiên Chúa ban cho chúng ta có 31.536.000 giây đồng hồ. Ngài lấy lại giây phút trước, rồi mới ban cho chúng ta giây phút sau. Dù là giáo hoàng hay hồng y, dù là hoàng đế hay tổng thống, không ai có thể tiêu xài hai giây đồng hồ trong một lúc.
Những kẻ chịu phạt đời đời trong hoả ngục, chỉ cần được trở lại trên trần gian này trong một giây mà thôi, cũng đủ để cho họ ăn năn tội cách trọn mà lên nước thiên đàng.
Thời giờ rất quý báu như thế, thế mà có nhiều người phí phạm thời giờ, không dùng thời giờ để sống cho đẹp lòng Chúa.
Theo một cuộc điều tra được tiến hành tại một nơi có một số đông người sống đạo lơ là, thì trong một năm, họ có 8.760 giờ:
họ đi lui đi tới, mất 260 giờ;
họ nói chuyện với người khác, mất 310 giờ;
họ tắm rửa và sửa soạn trong con người của họ, mất 620 giờ;
họ ăn uống, mất 930 giờ;
họ ngủ, mất 2.900 giờ;
họ làm việc, mất 3.650 giờ;
và họ dành cho các công việc đạo đức: 25 giờ!
99. Thời giờ rất chóng qua!
Thời giờ qua mau và biến mất.
Sách ông Gióp (9,25-26): “Ngày đời tôi trôi qua nhanh hơn chạy đua, chúng trốn chạy mà không tìm thấy hạnh phúc. Chúng lướt mau như thuyền nan, như đại bàng bổ xuống con mồi.
Thánh Vịnh (90,10): “Cộng niên tuế, ước chừng bảy chục, khoẻ lắm chăng, cũng được bát tuần. Hầu trọn kiếp, chỉ là lao đao khốn khổ vì năm tháng sầm sập qua đi và chúng tôi vụt mất..
Sách Khôn Ngoan (2,4-5): “Với thời gian, tên tuổi ta sẽ bị lãng quên, sẽ không ai nhớ đến các việc ta làm; đời ta sẽ qua đi như vết chân mây, và tan biến như đám sương mù bị ánh dương rượt đuổi, bị đè bẹp xuống dưới sức nóng mặt trời, Quả thế, sinh thời của ta như bóng lướt qua, số tận rồi, ta không còn thể phục hồi, ấn đã niêm, và không ai sẽ quay lại.
Sách Giảng Viên (11,7-10): “Mọi điều xảy đến, thảy là phù vân… Vì phù vân cả, thiếu thời với buổi tóc xanh.
Theo lời của một người kia thách đố: “Tôi đã đánh mất hai tiếng đồng hồ bằng vàng, tôi đã đánh mất 120 phút bằng ngọc. Nhưng không ai đem trả lại cho tôi được đâu, vì họ sẽ không bao giờ tìm ra được hai tiếng đồng hồ bằng vàng mà tôi đã làm mất, và 120 phút bằng ngọc mà tôi đã làm mất.
100. Hôm qua… và hôm nay!
Thánh Antôniô kể rằng:
Khi hoàng đế Alêxanđrô Cả băng hà, có quân tử kia la lên rằng:
Kìa, người hôm qua còn đạp đất dưới chân, nhưng hôm nay, lại bị đất lấp trên mình; hôm qua, cả thiên hạ cũng chưa thể làm cho ông thoả mãn, nhưng hôm nay, bảy tấc đất cũng đã là thừa đối với ông; hôm qua, còn là đại tướng, vô số quân lính, cai trị khắp thiên hạ, thế mà giờ đây, cũng chỉ được vài người khiên đi để lấp dưới mồ.” (Chân Lý Đời Đời)
Linh mục Nguyễn Hài Đồng