Love Telling thichduthu nhắn với Thiếu Nhi Công Giáo: Mến chúc các em có một năm mới tràn đầy ơn Chúa, ngoan ngoãn, học giỏi và hiếu thảo với ông bà, ba mẹ.bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng Ân

kết quả từ 1 tới 40 trên 40

Ðề tài: Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ!

Threaded View

  1. #5

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Nam
    Giới tính: Augustino
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CẬU BÉ HÁI SAO

    Nhìn về phía mặt trời, các bóng tối sẽ khuất sau lưng ta.
    - W. Whitman

    Tôi làm tiếp viên hàng không đã hơn 10 năm. Hôm nay là ngày nghỉ phép, và cũng là lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chiếc máy bay của mình.
    Máy bay rời đường băng cất cánh. Ngả người trên ghế, tôi với tay lấy một tờ tạp chí đọc lướt qua vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ khoảng ngoài 70 và một cậu bé độ chừng 8 tuổi trông rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ, tôi nở nụ cười chào thân thiện. Cậu bé chào đáp lại và giới thiệu tên mình là Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôi mắt trong veo của cậu bé.

    - Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay. Cháu sợ đi máy bay lắm cô ạ! – Bradley thân thiện nhìn tôi.
    - Đi máy bay dễ như ăn bánh thôi mà! – Với thói quen nghề nghiệp, tôi trấn an cậu bé – Đó là một trong những việc dễ dàng nhất. Cháu đã bao giờ đi tàu lượn chưa, Bradley?
    - Cháu mê lắm!
    - Vậy cháu có dám buông tay ra không?
    - Dạ có, cháu thích như thế lắm! – Bradley cười khúc khích.
    - Thế cháu có bao giờ được ngồi phía trước chưa? – Tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
    - Có chứ, lần nào cháu cũng cố ngồi trên hàng ghế đầu cho bằng được!
    - Cháu không sợ à?
    Bradley lắc đầu đầy vẻ tự hào.
    - Vậy thì bay như thế này đâu có thấm gì so với đi tàu lượn. Cô chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô có sợ đi máy bay chút nào đâu!
    Bradley nở một nụ cười :
    - Thật không cô?
    Tôi gật đầu, cố để cậu bé nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn cả tôi.
    Máy bay rời khỏi đường băng và bắt đầu cất cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ :
    - Cháu yêu của bà, cháu có ước mơ gì không?
    - Cháu chỉ ước được đôi chân như bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn!
    - Ồ, bà cũng sẽ ước điều đó cho cháu. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà!
    Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai bà cháu nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói gì. Cậu bé nói với bà :
    - Thế thì cháu sẽ hái được những chòm sao và cưỡi trên những đám mây kia, phải không bà?
    Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay về phía những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi, và dường như cậu đã quên mất nỗi sợ hãi ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu nhìn thấy bên ngoài. Cậu tưởng tượng đám mây này trông giống như một nàng bướm xinh xắn, còn đám mây kia giống một chú ngựa con.
    Rồi cậu xin phép đi vệ sinh. Tôi đứng dậy để cậu bước ra lối đi. Lúc đó tôi mới nhận thấy đôi chân dị tật của cậu bé. Bradley chậm chạp di chuyển đến nhà vệ sinh và khi quay trở lại, cậu giải thích :
    - Cháu bị loạn dưỡng cơ bắp. Chị cháu còn nặng hơn cháu nữa đấy! Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn…
    Tôi lặng đi.
    Máy bay cũng bắt đầu hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
    Tối hôm đó, tôi ngẫm nghĩ rất lâu về câu chuyện của hai bà cháu. Gần 10 năm “bay lượn” trên bầu trời nhưng chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cửa, chưa từng muốn “cưỡi mây” và “hái những chòm sao”, dù đôi chân tôi không hề bị tật nguyền.

    theo Everybody Can Make Difference
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Chữ ký của augustino.nghia
    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  2. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com