Nếu tin rằng mình sẽ làm được thì bạn sẽ làm được!
“Đến giờ tập luyện rồi!”, tôi ra hiệu cho bọn trẻ tập trung trước những tấm thảm xanh. Megan lê bước nặng nề đứng vào phía cuối hàng. Cô bé mới 7 tuổi, bằng độ tuổi khi tôi bắt đầu bài tập nhào lộn đầu tiên của mình. Cả lớp khởi động bằng bài tập uốn cong người, nhào lộn nhiều vòng liên tục và giữ thăng bằng. Những đứa trẻ trong lớp đã tập thuần thục bài nhào lộn này từ nhiều tháng trước đây, chỉ riêng Megan vẫn phải tập giữ thăng bằng trên hai tay và có thể sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể nhào lộn như các bạn được. Tôi giữ lấy chân Megan khi cô bé chống hai tay xuống đất để nâng người lên. Trong khi Megan cố gắng giữ thăng bằng, tôi luôn miệng nhắc cô bé phải duỗi thẳng chân. Cứ thế, chúng tôi tập đi tập lại. Mỗi lần Megan đứng dậy, tôi lại tìm cách khen ngợi sự cố gắng của cô bé như : “Con đã thẳng chân hơn những lần trước rồi đấy!” hoặc “Tốt hơn rồi, lần này con đã tạo dáng rất đẹp!” Một lần, trước giờ vào lớp, bố của Megan xin phép nói chuyện với tôi. Trông ông có vẻ căng thẳng. - Tôi đang định cho Megan nghỉ học, cô ạ! Tôi ngạc nhiên : - Tại sao? Có phải tôi đã làm gì không đúng? Bố Megan đặt tay lên vai cô bé như để an ủi và nói : - Megan không thể theo kịp các bạn trong lớp và tôi không muốn vì nó mà cả lớp phải chờ đợi. - Vậy là ông nghĩ chưa đúng rồi. Megan còn cần lớp học này hơn những đứa trẻ khác nữa. Khi còn nhỏ, tôi đến với môn thể thao này không bằng những thành tích hay những huy chương, tôi bắt đầu khi vẫn còn là một đứa trẻ lên 7 như Megan bây giờ. – Tôi nhìn sang Megan, lặp lại lời nói của thầy tôi ngày trước. – Chỉ cần con chăm chỉ và tin vào bản thân mình, con sẽ thành công, Megan ạ! Khi tôi nói điều đó, Megan ngước nhìn tôi, rơm rớm nước mắt. Người cha không khỏi xúc động, bảo Megan : - Con gái của bố, mặc đồng phục vào đi. Đến giờ vào học rồi đấy! Có thể Megan không giành chiến thắng trong những cuộc tranh tài, cũng có thể sẽ không được chọn dự thi, nhưng nếu cô bé biết tin vào khả năng của mình và tiếp tục cố gắng thì điều đó còn quan trọng hơn việc giành những tấm huy chương.
Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm gì. Cậu bé đào hố hào hứng trả lời rằng anh em cậu muốn đào một đường hầm xuyên qua trái đất. Mấy đứa trẻ cười phá lên, chế giễu anh em cậu. Thế nhưng hai cậu bé vẫn tiếp tục đào. Một lúc sau, một cậu nhảy từ cái hố đang đào lên mặt đất, tay cầm một cái chai cũ kỹ đầy nhện, sâu bọ, côn trùng đáng sợ và tay kia giơ cao một túi chứa các viên đá xinh xắn đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Cậu chỉ cho những đứa trẻ kia xem những viên đá tuyệt đẹp ấy và tự hào nói : - Ngay cả khi không đào được đường hầm xuyên trái đất, thì ít nhất bọn mình cũng có thể tìm được những viên đá đẹp như thế, và mình cũng đã có dịp khuất phục lũ côn trùng gớm ghiếc này.
***
Không phải mục tiêu nào cũng hoàn thành trọn vẹn. Không phải công việc nào cũng đều kết thúc thành công. Không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng. Không phải mối quan hệ nào cũng giữ được bền lâu. Không phải tình yêu nào rồi cũng là vĩnh cửu. Không phải ước mơ nào cũng trở thành hiện thực.
Nhưng nếu bạn luôn lo sợ và không dám bắt đầu, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân lên con đường có thể dẫn đến thành công, bạn sẽ không bao giờ trưởng thành hơn và bạn chẳng có điều gì để kể lại mai sau.
* Không phải tất cả mọi người đều yêu thương hay hiểu bạn như bạn mong đợi. Nhưng hãy trân trọng từng giây phút bên cạnh họ, bày tỏ tình cảm của mình với họ, vì có thể bạn sẽ không còn cơ hội để làm điều đó. * Sai lầm không biểu hiện cho giá trị và phẩm cách của bạn. Hãy can đảm nhìn vào những sai lầm của mình và chấp nhận những khiếm khuyết của người khác vì không ai là hoàn thiện cả. Điều quan trọng là đừng bao giờ cho phép mình lập lại sai lầm cũ trong một tình huống tương tự. * Hãy chấp nhận mọi việc như bản chất vốn có của nó. Không có lý do gì để nổi giận khi bạn không thể thay đổi sự việc sao cho phù hợp với suy nghĩ của mình. Và cũng không có lý do gì khiến bạn phải yêu thích tất cả mọi thứ. Nhưng bạn vẫn có thể chung sống với những điều đó. * Hãy làm chủ tình cảm và hành động của mình. Không ai có thể quyết định cảm xúc của bạn, ngoại trừ bản thân bạn. Nếu bạn trải qua một ngày tệ hại thì đó là do bạn đã tự tạo ra một ngày như vậy. Còn nếu bạn tin rằng một ngày của mình sẽ sáng sủa hơn thì bạn sẽ có một ngày tuyệt vời như thế. * Hãy luôn cố gắng, nhất là khi đối diện với những khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể vượt qua. * Bạn không thể giải quyết vấn đề của người khác thay cho họ. Nhưng sự quan tâm, động viên và chia sẻ của bạn là rất cần thiết để giúp họ vượt qua.
Không bao giờ là quá muộn, không bao giờ là tuyệt vọng, không bao giờ là bế tắc hoàn toàn một khi bạn còn cố gắng và niềm tin.
Andy mới 8 tuổi nhưng đã mắc phải một căn bệnh nan y. Khi đang điều trị ở bệnh viện, Andy nhận được rất nhiều thư chia sẻ, an ủi động viên của bạn bè, người thân. Cậu trân trọng và cẩn thận giữ gìn chúng như một phần cuộc sống của mình. Nhưng khi Andy ra viện thì những lá thư đến với cậu thưa dần. Có lẽ mọi người nghĩ căn bệnh của cậu bé đã thuyên giảm, không còn nguy kịch nữa. Thế nhưng Andy vẫn luôn hy vọng được đón nhận những lá thư như trước đây. Ngày nào cậu bé cũng lần giở những bức thư, tấm thiệp cũ ra xem và ngước nhìn ra cửa như mong chờ điều gì. Mẹ Andy nhìn con thấp thỏm mà đau lòng. Bà biết mình không đủ khả năng ngăn chặn những cơn đau hành hạ con mình trong mỗi lần xạ trị, không thể giúp gì cho con những lúc cơn đau ập đến. Tình thương của một người mẹ thôi thúc bà phải làm điều gì đó cho Andy… Thế là ngày hôm sau Andy nhận được một lá thư ký tên Người Bạn Bí Mật. Andy vô cùng mừng rỡ, cầm bức thư khoe với tất cả mọi người : - Con có thư này mẹ! Cậu chạy đến bên mẹ la to, mắt bừng sáng. Từ đó Andy rất thích thú với người bạn mới này. Ngày nào cậu cũng xem thư và trả lời thư rất đều đặn. Bí mật này kéo dài được 6 tháng, khi Andy qua đời. Bà mẹ đã tìm thấy bức chân dung Andy do chính tay cậu vẽ, gác trên giá sách của mình. Dưới bức tranh, Andy đề : “Thân tặng Người Bạn Bí Mật của con. Con yêu Mẹ nhiều lắm. Andy” Bà còn tìm thấy một danh sách các địa chỉ bạn bè mà Andy làm quen trong dịp hội trại những trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo. Thế là bà quyết định viết thư cho tất cả những người bạn của Andy. Bà phải chờ đợi rất lâu sau mới có hồi âm từ một cậu bé : - “Xin cảm ơn lá thư của cô. Con không hề nghĩ có người vẫn tin rằng con còn sống. Lá thư đã cho con thêm niềm vui sống trong những ngày cuối cùng này.”
Hãy dành một chút thời gian để quan tâm, yêu thương, chia sẻ hay an ủi một ai đó. Đôi khi, đó chính là nguồn động lực vô cùng quý giá để giúp họ tìm lại được chính mình, giữ vững được niềm tin và mạnh mẽ hơn.
Chuyện xảy ra tại một trường trung học. Thầy giáo giơ cao một tờ giấy trắng, trên đó có một vệt đen dài và đặt cạu hỏi với học sinh : - Các em có thấy gì không? Cả phòng học vang lên câu trả lời : - Đó là một vệt đen! Thầy giáo nhận xét : - Các em trả lời không sai. Nhưng không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng ư? Và thầy kết luận : - Có người thường chú tâm đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá một sự việc hay một con người, thầy mong các em đừng quá chú trọng vào vết đen mà hãy nhìn ra tờ giấy trắng với nhiều mảng sạch mà ta có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.
Trong số những học sinh hiện diện hôm đó có Kofi Annan, Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc sau này. Khi được hỏi về bí quyết thành công trong sự nghiệp chính trị cũng như trong cuộc sống, ông thường kể lại bài học “Vết đen trên tờ giấy trắng” của thầy mình.
Một cuộc sống đích thực là khi bạn xác định cho mình một ước mơ, mục tiêu có ý nghĩa và kiên trì theo đuổi đến cùng.
- Herbert Casson
Để đạt được thành công vượt bậc, bạn cần có điều gì? Một tài năng kiệt xuất? Một tài sản thừa kế kếch xù? Những năm tháng miệt mài đèn sách để có những bằng cấp hơn người? Hay những mối quan hệ thân thiết với những người có quyền lực trong xã hội? Thật ra những gì cần thiết lại vô cùng giản dị : Bạn chỉ cần đặt ra những mục tiêu có ý nghĩa và quyết tâm thực hiện bằng được từng mục tiêu ấy. Một nghiên cứu về những người tốt nghiệp Đại học Harvard cho thấy rằng sau 20 năm, phần lớn những người có mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống đều có sự nghiệp thành công hơn những người khác. Nghiên cứu này cuối cùng kết luận rằng : “Một người bình thường nhưng với ý chí, hoài bão và quyết tâm cao, có thể vượt xa những người thông minh xuất chúng, nếu người đó có những mục tiêu được định hình rõ ràng và không bao giờ từ bỏ ước mơ đó.”
Chỉ cần một cái ôm thật chặt, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe là bạn có thể chia sẻ với tất cả mọi người.
- First News
Vào một ngày cách đây nhiều năm, khi tôi còn là bác sĩ tâm lý tại một bệnh viện nhi, một cậu bé được đưa đến phòng khám của tôi. Tiết trời lúc ấy đã vào cuối thu và bụi hoa huệ trên bệ cửa sổ cũng bắt đầu ra lá. David mặc áo khoác đen, cài nút đến tận cổ. Cậu bé có khuôn mặt xanh xao, mắt luôn nhìn xuống nền gạch trong lúc vặn vẹo đôi bàn tay một cách khó nhọc. David mồ côi cha từ khi còn bé, và khi em sắp bước qua tuổi 13, ông ngoại và mẹ em cùng qua đời sau một tai nạn giao thông. Hiện em đang sống trong trại mồ côi. Thầy giáo phụ trách lớp em đã viết thư cho tôi : “Cậu bé hiện đang rất đau buồn và suy sụp tinh thần. Em từ chối nói chuyện với mọi người. Tôi thật sự rất quan tâm đến em, và hy vọng các bác sĩ có thể giúp được gì đó cho em.” Tôi nhìn David. Làm sao để giúp cậu bé đây? Có những bi kịch xảy ra với con người mà ngành tâm lý học hoàn toàn bất lực, thậm chí cũng không thể mô tả bằng lời. Gặp những trường hợp như vậy, đôi lúc cách điều trị tốt nhất mà các nhà chuyên môn có thể làm là lắng nghe một cách chân tình. Hai lần đầu chúng tôi gặp nhau, David không nói một lời nào. Em ngồi thu người trên ghế, đầu cúi gằm xuống và khi ngước mắt lên, em chỉ nhìn vào các bức tranh treo trên tường phía sau lưng tôi. Sau lần khám thứ hai, khi cậu bé đứng lên chuẩn bị ra về, tôi khẽ đặt tay lên vai em. Em không né tránh nhưng cũng không có phản ứng gì. Tuần sau, cậu bé đến và tôi đề nghị cả hai cùng chơi cờ. Em gật đầu. Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau chơi cờ vào mỗi chiều thứ tư hàng tuần – hoàn toàn trong im lặng. Sau đó, cậu bé đến sớm hơn và xếp sẵn các quân cờ vào vị trí. Có vẻ như cậu thích kết bạn với tôi. Nhưng tại sao cậu lại không nói chuyện với tôi? “Có lẽ cậu chỉ cần ai đó chia sẻ nỗi đau của mình.” – Tôi nghĩ – “Và trực giác của cậu mách rằng tôi cảm thông với những gì cậu ấy đang gánh chịu.” Vài tháng sau, khi chậu hoa huệ trên cửa sổ đã nở những bông hoa trắng muốt, chúng tôi vẫn chơi cờ cùng nhau. Một chiều, tôi ngồi nhìn David lui cui bên bàn cờ và suy nghĩ về thái độ cởi mở của em trong thời gian qua thì bất ngờ, em ngước nhìn tôi và nói : - Tới lượt đi của chú đấy! Kể từ sau lần đó, David bắt đầu trò chuyện với tôi. Cậu quyết định tham gia câu lạc bộ đua xe đạp, và kết bạn với những người bạn mới. Cậu viết thư cho tôi kể về ước mơ và những cố gắng để được vào đại học của cậu. Đầu tiên, tôi nghĩ những cố gắng của tôi là để giúp David một điều gì đó, nhưng sau đó tôi nhận ra mình cũng học được từ cậu bé rất nhiều điều. David đã chỉ cho tôi thấy còn có những cách để hiểu được người khác – không cần phải bằng lời nói – mà chỉ bằng những hành động tưởng chừng như rất bình thường. Một cái ôm thật chặt, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe... Tất cả đều có thể!