Love Telling bethichconlua nhắn với Thiếu Nhi TCVN: bé chúc các bé trong gia đình TCVN nhà mình một năm mới tràn đầy niềm vui và tràn đầy hồng ân của Chúa..bethichconlua nhắn với Thiếu nhi TCVN: Chúc các em thiếu nhi một mùa hè ấm áp yêu thương bên gia đình, người thân và cộng đoàn nhé......Xin Chúa ban nhiều ơn lành cho tất cả... Amen.phale nhắn với con ong nhỏ: nhớ con ong nhỏ nhiều lắm ! cầu mong nơi ấy được bình yên.bethichconlua nhắn với DDTNCGVN: bé xin kính mời 12 giờ trưa Việt Nam, cả nhà cùng vào tham dự giờ kinh mỗi ngày trên DDTNCG này nhé ...Xin Chúa thương hiện diện và chúc lành. Amenbethichconlua nhắn với Các bé TCVN: Chúc các bé nhà mình luôn tràn đầy ơn ChúaNhật Minh nhắn với DDTNCG: Chúc mừng Giáng Sinhphale nhắn với F.X Nhatdong: Chúc mừng bổn mạng F.X Nhatdong! Chúc người tông đồ nhỏ mãi là tông đồ nhiệt thành! Ước mong em mãi yêu DĐTCVN và cùng chung tay xây dựng nhà nhỏ.DonRac nhắn với Diễn đàn TNCG: Đã khắc phục xung đột Mod và lỗi khung soan thảo dạng Trù Phú - ACE có thể đăng bài như bên Diễn đàn TCVNphale nhắn với tất cả mọi người: chúc toàn thể Thành Viên và Khách viếng thăm một Mùa Giáng Sinh An Lành – Thánh Đức – Tràn đầy Hồng ÂnF.X Nhatdong nhắn với phale: Con về rồi đây ạ... hihi!!

+ Trả Lời Ðề Tài
kết quả từ 1 tới 40 trên 40

Ðề tài: Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ!

  1. #1

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default Đừng Bao Giờ Từ Bỏ Ước Mơ!


    ĐỪNG BAO GIỜ TỪ BỎ ƯỚC MƠ!

    Đã bao lần bạn đối đầu với nỗi buồn, tuyệt vọng.
    Và đã bao lần bạn đã định từ bỏ ước mơ của mình?

    Dù không hề mong muốn, đôi khi, bạn phải đối mặt với tận cùng khổ đau, thất bại. Khi đó, nếu bạn giữ mình đừng gục ngã, bạn sẽ bất chợt tìm lại được chính mình và nhận ra ý nghĩa sâu sắc của từng khoảnh khắc cuộc sống.

    Bạn nhận ra hạnh phúc không hẳn chỉ ở những gì mình có, mà còn ở cách nhìn, cảm nhận của bản thân về cuộc sống.
    Bạn nhận ra niềm vui thật sự khi cho đi chứ không chỉ nhận, khi biết nhìn nhận và tha thứ thay vì giữ mãi những ghen ghét hận thù.
    Bạn biết ngừng than vãn, thôi ân hận hay dằn vặt bản thân mình để bắt đầu chinh phục từng bước những khó khăn, thử thách bằng chính nghị lực và cố gắng từng ngày.
    Bạn biết rằng, ước mơ về ngày mai, dù to lớn đến đâu, cũng đều bắt đầu bằng những công việc bé nhỏ của ngày hôm nay.
    Bạn chợt nhận ra giá trị của tình bạn không chỉ ở niềm vui gặp mặt mà ở sự sẻ chia chân thành lúc bạn đuối sức gục ngã.
    Bạn chợt nhận ra những giọt nước mắt chân thành có thể chữa lành những vết thương.
    Bạn chợt khám phá ra nét đẹp tâm hồn của những người bình dị chung quanh bạn.
    Bạn nhận ra giới hạn khả năng của mình là điều có thể thay đổi được nếu mình cố gắng và quyết tâm thay đổi.
    Bạn biết rằng lỗi lầm là điều nên tránh nhưng bạn cũng nhận ra một điều : người ta sẽ vững vàng hơn sau mỗi lần vấp ngã.
    Và bạn nhận ra ước mơ chính là sức sống của tâm hồn và là ngôi sao chỉ đường cho bạn.
    Sẽ có lúc ước mơ bị che mờ, bị vùi dập trong những thử thách của cuộc sống khiến bạn không còn muốn nghĩ về nó nữa. – Nhưng bạn đừng bao giờ từ bỏ nó, vì đó chính là ý nghĩa thực sự của cuộc sống, là điều cần thiết tạo nên sức mạnh của bạn!

    - First News
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  2. Có 5 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  3. #2

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    KHÁT VỌNG CỦA NÀNG VIOLET

    Khao khát là khởi đầu của mọi thành công.
    Ước mơ là khởi đầu của hành trình vượt ra khỏi những khuôn khổ.
    - Napoleon Hill

    Trong khu vườn nọ, có một bông hoa Violet xinh xắn, luôn tỏa ngát hương thơm. Nàng sống hạnh phúc cùng với những người bạn láng giềng.

    Một ngày nọ, ngắm nhìn chị Hoa Hồng kiêu sa với sắc đẹp rực rỡ làm sáng cả khu vườn, nàng Violet chợt thấy mình thật nhỏ bé. Nàng than thở :
    - So với chị Hoa Hồng may mắn kia, mình chẳng là gì cả. Giá như mình được làm Hoa Hồng một lần trong đời nhỉ, một lần thôi để không phải nằm sát mặt đất thế này, mình cũng mãn nguyện lắm rồi.
    Có một bà tiên tình cờ biết được sự tình bèn hỏi bông hoa bé nhỏ :
    - Chuyện gì xảy ra với con vậy?
    Nàng Violet cất giọng tha thiết :
    - Con biết bà luôn nhân từ và đầy lòng yêu thương. Con cầu xin bà hãy biến con thành Hoa Hồng.
    Bà tiên chăm chú nhìn bông hoa :
    - Con có biết mình đang đòi hỏi điều gì không? Một ngày nào đó con sẽ hối hân đấy!
    Nhưng Violet vẫn một mực nài nỉ. Động lòng trước khát khao của nàng, cuối cùng bà tiên đồng ý. Bà chạm ngón tay thần kỳ của mình vào thân Violet, và ngay lập tức Violet biến thành một cây hoa hồng xinh tươi, kiêu hãnh vươn cao với những bông hoa đỏ rực trên cành.
    Một hôm, Giông Bão đi qua khu vườn, giật gãy các cành cây, làm bật gốc cả những cây cao to. Cả khu vườn bị vùi dập tơi tả trong gió bão, trừ những loài hoa nhỏ bé nằm sát mặt đất như Violet.
    Bão tan. Bầu trời lại trong xanh. Các nàng Violet vẫy cánh hoa tím, vui đùa bên nhau. Một nàng nhìn Hoa Hồng – là Violet ngày nào – thương xót :
    - Các bạn nhìn kìa, cô ấy đang phải trả giá cho mong muốn nhất thời của mình đấy!
    Nàng Hoa Hồng nằm quặt dưới đất, thân hình gãy nát, hoa lá tả tơi, cố gắng dùng chút hơi thở cuối cùng thều thào :
    - Tôi chưa bao giờ biết sợ Giông Bão. Khi còn là một cành Violet bé nhỏ, đã có những lúc tôi cảm thấy thoải mái và hài lòng với mình. Nhưng khi cứ mãi như vậy tôi chợt nhận thấy mình nhỏ bé, nhàm chán và nhạt nhẽo. Tôi không muốn sống một cuộc đời mà quanh năm chỉ biết bám mình vào đất với vẻ sợ sệt, yếu đuối, và khi mùa đông đến sẽ bị vùi lấp dưới lớp tuyết trắng xóa. Hôm nay, tuy sắp phải từ giã các bạn nhưng tôi rất vui sướng và mãn nguyện vì đã biết thế nào là thế giới muôn màu trên cao. Tôi đã sống như một Hoa Hồng đích thực, đã ngẩng cao nhìn ánh Mặt Trời, nghe được lời thì thầm của chị Gió và vui đàu với các chị Sương Mai. Tôi đã có thể chạm vào nếp áo của Thần Ánh Sáng bằng cánh hồng thơm ngát. Tôi sẽ chết nhưng tôi đã đi được đến tận cùng của khát vọng sống. Tôi đã thực hiện được ước mơ của mình. Đó là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời tôi.
    Nói xong, nàng từ từ khép những cánh hồng héo úa lại và trút hơi thở cuối cùng với nụ cười mãn nguyện trên môi.

    - Tuyết Nhi
    theo The Meaning Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  4. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  5. #3

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CHIẾC DÙ MÀU ĐỎ

    Với niềm tin, bạn có thể thấy được những điều vô hình.
    - Khuyết danh

    Bên sườn đồi, một ngôi làng nhỏ đang phải gánh chịu nạn hạn hán lớn nhất từ trước đến nay. Đã qua mùa khô từ lâu mà không có lấy một giọt mưa. Mặt trời tỏa sức nóng như thiêu đốt vạn vật, đến những làn gió cũng phả vào người hơi nóng hừng hực. Mặt đất đã bắt đầu nứt nẻ, khiến bao cánh đồng lương thực và hoa màu hèo khô.
    Người dân trong làng buồn bã, lo âu trước dấu hiệu của một mùa thu hoạch thất bại. Họ lo sợ cuộc sống của mình rồi đây cũng sẽ bị đe dọa một khi không còn nước để dùng. Không còn cách nào hơn, mọi người thống nhất sẽ cùng nhau cầu nguyện với hy vọng Chúa Trời nghe thấu những lời khẩn cầu mà thương tình đổ mưa xuống.
    Tối hôm đó, tất cả dân trong làng đến nhà thờ như đã hẹn. Vì ít khi được gặp mặt đông đủ nên mọi người tay bắt mặt mừng hỏi thăm nhau. Họ say sưa, mải mê trò chuyện đến mức dường như quên mất mục đích đến nhà thờ.
    Vị cha xứ già lặng lẽ nhìn quanh. Sự hiện diện của ông không được mấy ai để ý. Bỗng ông chú ý đến một bé gái quỳ ngay hàng ghế đầu tiên. Cô bé đang cầu nguyện, – bình thản, thánh thiện giữa đám đông ồn ào. Ngay cạnh cô bé là một chiếc dù màu đỏ, - chiếc dù duy nhất xuất hiện trong nhà thờ. Ông trìu mến ngắm nhìn khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu nhưng tràn đầy niềm tin của cô bé, lòng xúc động vô cùng. Thiên thần không ở đâu xa, mà chính là đây.
    Buổi cầu nguyện cuối cùng cũng diễn ra và kết thúc trong sự nôn nóng của phần đông những người tham dự. Khi họ đang vội vàng chuẩn bị trở về nhà thì lạ thay, một cơn mưa ào tới. Tất cả đều hò reo, vui mừng vì bao trông ngóng suốt thời gian qua cuối cùng đã trở thành hiện thực. Chợt mọi người lặng yên, bối rối nhường đường cho cô bé với khuôn mặt rạng ngời, cầm trên tay chiếc dù màu đỏ nhẹ nhàng bước ra làn mưa.
    Tất cả đều đến nhà thờ để cầu nguyện, nhưng chỉ có mỗi cô bé là tin vào những lời cầu nguyện của mình.

    - Hoa Phượng
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    thay đổi nội dung bởi: augustino.nghia, 30-11-2011 lúc 07:44 PM
    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  6. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  7. #4

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ÂM THANH CỦA SỰ KIÊN TRÌ

    Lòng kiên trì và tình yêu thương có thể giúp con người vượt qua bất kỳ thử thách nào.
    - Khuyết danh

    Khi mới lên bốn, tôi đã bị bệnh bại liệt. Sau nhiều tuần nằm viện, tôi được trở về nhà, nhưng vẫn phải nằm trên chiếc giường có chấn song được mẹ thuê từ bệnh viện. Bố đi làm, mẹ ở nhà nấu ăn, giặt giũ và chăm sóc cho tôi.
    Mỗi ngày hai lần, mẹ bế tôi đi tắm rửa và tập những bài tập mà bác sĩ chỉ định. Với tôi, những ngày tháng đó thật kinh khủng. Tôi không thể ra sân chơi đùa cùng lũ bạn hay làm bất cứ điều gì tôi muốn. Thứ duy nhất tôi có là một quả bóng dùng để luyện tập cử động cho các ngón tay. Chán nản vì đôi tay nhỏ bé, yếu ớt của mình không thể nắm chặt quả bóng, nhiều lần tôi đẩy nó rơi xuống đất. Những lúc như thế, mẹ nhặt quả bóng lên và dịu dàng bảo :
    - Cố gắng bóp quả bóng con nhé! Rồi con sẽ được đi chơi như các bạn!
    Trong bài tập hàng ngày, mẹ thường đặt hai ngón tay trong lòng bàn tay tôi, và bảo tôi cố nắm chặt lấy mười lần. Mẹ hy vọng mỗi ngày có thể cảm nhận tay tôi nắm chặt hơn một tí, nhưng thường cảm giác đó chỉ có trong những lần nỗ lực đầu tiên.
    Một hôm, sau giờ làm, bố mang về một chú khỉ đồ chơi nhỏ. Chú khỉ mặc bộ quần áo len đỏ xinh xắn, trước ngực mang một cái trống nhỏ xíu. Hai bàn tay chú đang trong tư thế sắp gõ xuống trống. Sau lưng chú khỉ có ống cao su nối với một quả bóng nhỏ. Bố hướng dẫn tôi cách điều khiển nó. Nếu bóp mạnh quả bóng, hai tay chú khỉ sẽ vỗ vào mặt trống, tạo ra tiếng “bùm bùm, chách chách” rất vui tai.
    - Nào! Con hãy cố thử xem, con! – Bố ân cần đặt quả bóng vào bàn tay thẳng đờ của tôi.
    Tôi cố bóp nhưng chú khỉ không hề cử động. Tôi dồn hết sức vào bàn tay và cố bóp thêm lần nữa. Một tay chú khỉ hạ xuống dần, nhưng không đủ mạnh để cái trống phát ra âm thanh nào rõ cả. Mặc dù vậy, mẹ cũng reo lên sung sướng :
    - Tốt rồi con, cố hơn một chút nữa đi!
    Mẹ đặt bàn tay ôm trọn lấy tay tôi, bóp mạnh. “Bùm bùm”
    - Lần nữa đi mẹ! – Tôi ngước mắt nhìn mẹ.
    Mẹ dịu dàng bóp bàn tay tôi, “bùm bùm”. Thêm một lần nữa, “chách chách”.
    - Nào, con hãy làm như mẹ xem!
    Tôi cố sức một lần, “bùm bùm”. Trống đã vang lên!
    - Con làm được rồi, mẹ ơi! – Tôi lại bóp tiếp, “bùm bùm, chách chách” – Con có thể làm được rồi! – Tôi phấn khích la to.
    Từ đó tôi say sưa tập luyện. Tiếng trống dần dần vang đều, nhịp nhàng như một bản nhạc. Hết tay phải tôi chuyển sang tay trái. Đôi lúc tôi cũng thấy chán nhưng nhìn gương mặt rạng rỡ, tràn đầy hy vọng của bố và mẹ mỗi khi tiếng trống vang lên, tôi lại tiếp tục cố gắng.
    Một buổi tối, khi bố vừa chợp mắt sau một ngày làm việc vất vả, tiếng trống vang lên làm bố thức giấc. Bố ngồi dậy nhìn tôi mỉm cười. Tôi hối hận :
    - Con đã làm bố thức giấc phải không? Con xin lỗi bố! Con sẽ không bóp quả bóng vào những lúc bố ngủ nữa đâu ạ!
    Bố xoa đầu tôi, giọng bố ấm áp hơn bao giờ hết :
    - Không đâu, con ạ! Con hãy tập bất cứ khi nào con muốn. Tiếng trống đó chính là kết quả của lòng kiên trì. Đừng vì bất cứ điều gì mà từ bỏ lòng kiên trì, con nhé!
    Sau đó tôi được phục hồi từ từ. Tôi đã từng bước chiến thắng được bệnh bại liệt – một việc tưởng chừng như không thể. Bố mẹ tôi vui mừng khôn xiết. Âm thanh của những ngày đó cứ vang mãi trong tôi, sau này và trong mọi lúc, như một sự khuyến khích mỗi khi tôi gặp bất cứ khó khăn, trở ngại nào.

    theo The Grieving Souls
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  8. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  9. #5

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CẬU BÉ HÁI SAO

    Nhìn về phía mặt trời, các bóng tối sẽ khuất sau lưng ta.
    - W. Whitman

    Tôi làm tiếp viên hàng không đã hơn 10 năm. Hôm nay là ngày nghỉ phép, và cũng là lần đầu tiên tôi làm hành khách trên chiếc máy bay của mình.
    Máy bay rời đường băng cất cánh. Ngả người trên ghế, tôi với tay lấy một tờ tạp chí đọc lướt qua vài trang và nhìn xung quanh. Ngồi bên cạnh tôi là một bà cụ khoảng ngoài 70 và một cậu bé độ chừng 8 tuổi trông rất dễ thương và thông minh. Vốn yêu trẻ, tôi nở nụ cười chào thân thiện. Cậu bé chào đáp lại và giới thiệu tên mình là Bradley. Sau vài phút trò chuyện, tôi bắt đầu bị thu hút bởi đôi mắt trong veo của cậu bé.

    - Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay. Cháu sợ đi máy bay lắm cô ạ! – Bradley thân thiện nhìn tôi.
    - Đi máy bay dễ như ăn bánh thôi mà! – Với thói quen nghề nghiệp, tôi trấn an cậu bé – Đó là một trong những việc dễ dàng nhất. Cháu đã bao giờ đi tàu lượn chưa, Bradley?
    - Cháu mê lắm!
    - Vậy cháu có dám buông tay ra không?
    - Dạ có, cháu thích như thế lắm! – Bradley cười khúc khích.
    - Thế cháu có bao giờ được ngồi phía trước chưa? – Tôi hỏi, mặt làm ra vẻ sợ hãi.
    - Có chứ, lần nào cháu cũng cố ngồi trên hàng ghế đầu cho bằng được!
    - Cháu không sợ à?
    Bradley lắc đầu đầy vẻ tự hào.
    - Vậy thì bay như thế này đâu có thấm gì so với đi tàu lượn. Cô chẳng dám đi tàu lượn như cháu, vậy mà cô có sợ đi máy bay chút nào đâu!
    Bradley nở một nụ cười :
    - Thật không cô?
    Tôi gật đầu, cố để cậu bé nhận thấy cậu còn dũng cảm hơn cả tôi.
    Máy bay rời khỏi đường băng và bắt đầu cất cánh. Bà cụ ngồi cạnh gọi cậu bé cùng nhìn ra ô kính nhỏ :
    - Cháu yêu của bà, cháu có ước mơ gì không?
    - Cháu chỉ ước được đôi chân như bạn Tracy để đi bất cứ nơi nào cháu muốn!
    - Ồ, bà cũng sẽ ước điều đó cho cháu. Nhưng cháu hãy nhìn xem, cháu vẫn có thể bay lên bầu trời cơ mà!
    Tôi chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai bà cháu nhưng vẫn chưa hiểu họ đang nói gì. Cậu bé nói với bà :
    - Thế thì cháu sẽ hái được những chòm sao và cưỡi trên những đám mây kia, phải không bà?
    Vừa nói cậu bé vừa chỉ tay về phía những đám mây trắng đang bồng bềnh trôi, và dường như cậu đã quên mất nỗi sợ hãi ban nãy. Bradley thích thú nhìn ra cửa sổ và bắt đầu miêu tả những gì cậu nhìn thấy bên ngoài. Cậu tưởng tượng đám mây này trông giống như một nàng bướm xinh xắn, còn đám mây kia giống một chú ngựa con.
    Rồi cậu xin phép đi vệ sinh. Tôi đứng dậy để cậu bước ra lối đi. Lúc đó tôi mới nhận thấy đôi chân dị tật của cậu bé. Bradley chậm chạp di chuyển đến nhà vệ sinh và khi quay trở lại, cậu giải thích :
    - Cháu bị loạn dưỡng cơ bắp. Chị cháu còn nặng hơn cháu nữa đấy! Bây giờ chị ấy phải ngồi xe lăn…
    Tôi lặng đi.
    Máy bay cũng bắt đầu hạ cánh và chúng tôi chia tay nhau.
    Tối hôm đó, tôi ngẫm nghĩ rất lâu về câu chuyện của hai bà cháu. Gần 10 năm “bay lượn” trên bầu trời nhưng chưa một lần tôi thả ước mơ của mình ra khỏi ô cửa, chưa từng muốn “cưỡi mây” và “hái những chòm sao”, dù đôi chân tôi không hề bị tật nguyền.

    theo Everybody Can Make Difference
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  10. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  11. #6

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    TẤM LÒNG NGƯỜI MẸ NUÔI

    Thật hạnh phúc cho những ai biết cho mà không cần nhớ đến và biết nhận mà không hề quên.
    - Elizabeth Bibesco

    Chị luôn cảm ơn cuộc sống đã cho Luke khỏe mạnh.
    Dù đã có ba đứa con, vợ chồng chị vẫn nhận Luke làm con nuôi. Năm nay Luke đã lên 6. Nhưng ngay lần thử máu lúc Luke mới 1 tuổi, bác sĩ đã cho biết là Luke mắc bệnh hồng huyết cầu lưỡi liềm do di truyền.
    - Có nghĩa là cháu sẽ chết? – Chị lo lắng hỏi.
    - Lớn lên có khả năng Luke sẽ bị chứng thiếu máu và sưng tấy các khớp xương. – Bác sĩ giải thích – Nhưng chúng tôi có thể thay máu hàng tháng cho cháu.
    Năm lên 3, có một lần Luke bị nhiễm lạnh và khó thở, chị phải đưa cháu vào bệnh viện. Những cụm hồng huyết cầu lưỡi liềm đang bít dần các mạch máu trong phổi cháu, khiến phổi không thể nhận đủ oxy cần thiết, dẫn đến nhiều tế bào máu hình lưỡi liềm khác sinh ra, lại khiến máu vón cục nhiều hơn. Vòng tuần hoàn ấy phát triển theo hình xoắn ốc, không thể kiểm soát được.
    Sau lấn ấy, Luke phải tăng số lần truyền máu, từ một tháng lên ba tuần một lần, nhưng đó cũng chỉ là biện pháp tạm thời. Không lâu sau, Luke phải trở lại bệnh viện, một lần nữa phải chiến đấu giành giật mạng sống từ tay tử thần. Cơ hội sống rất mong manh. May thay, các bác sĩ cho chị biết, căn bệnh của Luke ngày nay vẫn có cơ hội điều trị hoàn toàn bằng cách cấy tủy xương. Tủy mới sẽ sinh ra những tế bào máu khỏe mạnh và loại bỏ những tế bào máu xấu. Chị sung sướng quá đỗi, nhưng tia hy vọng vừa lóe lên liền tắt ngấm khi bác sĩ bảo :
    - Việc cấy ghép phải cần đến người có tủy phù hợp với Luke. Chỉ có anh chị em ruột cùng nhóm máu mới hy vọng có kháng nguyên hợp nhau.
    Chị cảm thấy choáng váng. Chẳng lẽ bây giờ bỏ mặc mạng sống của thằng bé hay sao? Nhưng quả thật chị không biết làm cách nào. Chị nhận nuôi Luke từ viện mồ côi nên không hề biết cha mẹ ruột của Luke cư ngụ ở đâu, còn sống hay đã chết và thằng bé có anh chị em ruột hay không?
    Không nản lòng, chị tìm đến viện mồ côi ngày xưa và trình bày câu chuyện với những người quản lý để mong nhận được sự giúp đỡ. Và sau nhiều tuần vất vả, bôn ba khắp nơi, chị tìm được địa chỉ người anh ruột duy nhất của Luke – hiện đang sống với một đôi vợ chồng trẻ ở cách xa nhà chị hàng trăm dặm.
    Chị viết thư kể về tình trạng của Luke cho cha mẹ nuôi của người anh nghe, kèm theo một lời đề nghị tha thiết : “Chị vui lòng cho anh trai của Luke tiến hành xét nghiệm hiến tủy, vì mạng sống của Luke đang rất nguy hiểm.” – Chị gửi thư đi trong sự chờ đợi và hy vọng.
    Gia đình nhận nuôi người anh của Luke sốt sắng tìm cách giúp đỡ. May mắn thay, kháng nguyên của anh trai Luke hoàn toàn phù hợp với cậu. Cuộc cấy ghép tủy đã thành công. Trong vòng vài tuần, tủy sống mới của Luke đã bắt đầu hoạt động và sinh ra những tế bào hồng huyết cầu hoàn toàn khỏe mạnh. Hai tuần sau, Luke được về nhà, vĩnh biệt căn bệnh quái ác.
    Sau đó chị viết thư chia sẻ tin vui với gia đình kia và nhận được thư hồi âm từ anh trai của Luke : “Cháu đã rất lo lắng khi biết em ruột của cháu đang từng ngày vật vã đấu tranh với bệnh tật, còn cháu thì hạnh phúc và khỏe mạnh. Nhưng bây giờ cháu không còn buồn nữa vì em cháu đã may mắn có cô luôn bên cạnh yêu thương và chăm sóc. Tuy cháu là người đã hiến tủy để ghép cho Luke, nhưng cô mới chính là vị thần hộ mệnh cho em cháu.”

    - Thanh Huyền
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  12. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  13. #7

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐIỀU KỲ DIỆU CỦA NIỀM TIN

    Không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ được đầu hàng!
    - Winston Churchil

    Nhiều năm về trước ở Elkhart, có hai anh em nọ được một trường học thuê làm công việc nhóm lửa lò sưởi trong các phòng học vào mỗi buổi sáng.
    Một buổi sáng lạnh lẽo, sau khi đã chất củi vào lò, hai cậu bé lấy dầu hỏa rưới lên củi rồi bật lửa. Bỗng nhiên, một tiếng nổ lớn làm rung chuyển cả tòa nhà cũ kỹ. Vụ hỏa hoạn đã cướp đi sinh mạng của người anh và làm bỏng nghiêm trọng đôi chân của người em trai. Nguyên nhân của vụ hỏa hoạn là do hai cậu bé đã lấy nhầm thùng đựng xăng gần đấy.
    Bác sĩ khuyên nên phẫu thuật cắt bỏ đôi chân của cậu bé. Cha mẹ em choáng váng. Họ đã mất đi một đứa con trai, giờ đây, đứa còn lại cũng có khả năng bị tàn phế. Nhưng họ không mất niềm tin. Họ xin bác sĩ hoãn lại cuộc phẫu thuật. Suốt hai tháng liền, họ cùng các bác sĩ cố làm hết sức để cứu chữa đôi chân của cậu bé. Trong suốt thời gian đó, họ truyền cho cậu bé niềm tin rằng rồi sẽ có ngày em đi lại được.
    Các bác sĩ đã không cắt bỏ đôi chân của em. Tuy nhiên, chân phải của em teo lại, co rút lên cao, còn các ngón chân trái gần như bị cháy mất hết cả. Dẫu đau nhức, cậu bé vẫn quyết tâm phải tập luyện mỗi ngày. Cuối cùng em cũng chập chững được vài bước đi đau đớn. Nhiều năm sau, dù hồi phục chậm, nhưng cậu trai trẻ ấy cũng bắt đầu tự đi bằng đôi chân của mình mà không cần chống nạng. Một vài năm sau nữa, cậu lại có thể chạy bộ trong sự khâm phục của nhiều người.
    Chàng trai có quyết tâm mãnh liệt ấy vẫn cứ chạy, chạy mãi, và đôi chân tưởng chừng phải cắt bỏ ngày trước đã giúp anh lập kỷ lục điền kinh thế giới. Anh được biết đến như là “người nhanh nhất thế giới” và được tôn vinh là vận động viên điền kinh của thế kỷ tại Quảng trường Madison.
    Tên anh là Glenn Cunningham.

    - Thu Hương
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  14. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  15. #8

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NỖ LỰC CÓ GIÁ TRỊ NHẤT

    Sự nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với bạn dễ dàng, mà chính là lúc bạn gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.

    Trey và tôi đã trở thành những người bạn thân thiết ngay từ lần đầu gặp nhau, khi anh ấy tự nguyện bẻ đôi phần bánh của mình và chia cho tôi một nửa.
    Trey có trí tuệ không phát triển như người bình thường. Vào những ngày đầu của tôi ở bậc đại học, mẹ Trey hay nhờ tôi cùng đi chơi với Trey vào mỗi thứ bảy và bà trả lương cho tôi như một công việc làm thêm. Tôi đồng ý, nhưng không phải vì tiền lương mà là vì với tôi, trey là một người bạn thật đặc biệt. Chúng tôi thường đến thư viện, ghé qua những cửa hiệu thù nhồi bông hoặc đơn giản chỉ là đi dạo quanh công viên vì thực ra “công việc” chủ yếu của tôi là giúp Trey hòa nhập với xã hội và bớt đi cảm giác đơn độc.
    Mỗi khi đi dạo, Trey thường vui cười một cách hồ hởi nếu bất chợt thấy một người nào đó đang nhìn cậu. Khi tập chạy xe đạp, Trey chật vật giữ thăng bằng và cứ bị ngã liên tục. Mỗi lần như vậy tôi lại bảo Trey :
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào!
    Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến ngày hè năm đó, tôi bị gãy chân trong một trận thi đấu bóng rổ. Sáng hôm sau, tôi thức dậy trong bệnh viện với cái chân bó bột nhức buốt, toàn thân mệt mỏi rã rời. Trey đã ở bên giường tôi tự lúc nào.
    - Chào cậu!
    - Chào Trey! – Tôi nói một cách yếu ớt.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! – Trey lặp lại những lời quen thuộc tôi thường động viên cậu.
    Với Trey, cuộc sống mới đơn giản làm sao! Còn với tôi, chỉ cần nghĩ đến việc mình sẽ không được tham gia những cuộc thi thể thao, tôi đã như muốn khóc.
    Hai tháng sau, tôi vứt bỏ cặp nạng và bắt đầu tập đi lại. Chúng tôi cùng nhau đi trên con đường quen thuộc. Trey đi bên tôi, thỉnh thoảng cậu nhảy tung tăng một cách hứng khởi. Có lúc Trey bị vấp vào chân mình và ngã xuống đường.
    - Đừng bỏ cuộc, thử lại lần nữa nào! – Trey tự nói với mình một cách tự tin và đứng dậy phủi đất bám vào đầu gối. Trey không bao giờ bỏ cuộc cả.
    Cuối cùng, sau nhiều tháng nỗ lực tập luyện, tôi được chọn tham gia cuộc thi chạy 300 mét vượt rào ở trường. Bố mẹ tôi và Trey đến khán đài cổ vũ cho tôi. Tôi tự nhủ mình nhất định phải thật nỗ lực giành chiến thắng. Khi tiếng súng lệnh xuất phát vang lên, tôi lao về phía trước và cảm thấy chân mình như căng ra theo mỗi bước chạy. Mặc kệ cơn đau tăng dần ở mắt cá chân, tôi cố gắng chạy nhanh hơn. Nhưng càng lúc tôi càng bị rớt lại đằng sau ; từng người, từng người một vượt qua tôi thật dễ dàng.
    Cả khán đài reo hò và cổ vũ cho người dẫn đầu. Năm ngoái khi tham gia cuộc thi này, tôi cũng đã từng được cổ động như vậy. Còn giờ đây, tôi lại là người chạy cuối cùng trong cuộc đua. Tôi chán nản định bỏ cuộc. Chợt tôi nghĩ đến Trey, cậu ấy không may mắn như tôi, thậm chí không giống một người bình thường nhưng chưa bao giờ cậu ấy bỏ cuộc. Và bỗng nhiên tôi thấy khó khăn của mình trở nên nhỏ bé. Với tất cả quyết tâm và nỗ lực, tôi lao về phía trước. Tôi ước mình có một sức mạnh thần kỳ để vượt qua những người đang dẫn đầu và chạm đích đầu tiên, nhưng tôi đã không thể làm được điều đó. Tôi về chót một cách rất khó khăn, về chót trong cuộc thi mà năm ngoái tôi đã lập kỷ lục. Nhìn lên khán đài, tôi thấy bố mẹ và Trey đang đứng và cổ vũ cho tôi nhiệt tình hơn cả những lần tôi giành chiến thắng.
    Sự cổ vũ ấy cho tôi hiểu, sự nỗ lực của mình còn đáng giá hơn cả những chiếc huy chương. Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc. Bởi nỗ lực có giá trị nhất không phải là khi mọi thứ đến với tôi thật dễ dàng, mà chính là lúc tôi gặp phải hoàn cảnh khó khăn nhất.

    - Hồng Nhung
    theo Inspiration Stories
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  16. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  17. #9

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    DÀNH CHO BẠN…

    Ước mơ không phải là cái gì sẵn có, cũng không phải là cái gì không thể có. Ước mơ giống như một con đường tiềm ẩn để con người khai phá và vượt qua.
    - Lỗ Tấn

    Ẩn dưới vẻ bề ngoài mạnh mẽ có thể là một tâm hồn yếu đuối, nhạy cảm muốn được quan tâm, chia sẻ và yêu thương.

    Bất cứ một nỗi đau nào cũng có thể được xoa dịu bằng thời gian và tình yêu chân thành.
    Bằng ý chí và dũng khí, bạn sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách của cuộc sống.
    Nếu trái tim bạn chứa đầy những điều thù hận, cay đắng thì sẽ không còn chỗ dành cho sự thanh thản tâm hồn, tình thương yêu và hạnh phúc cuộc sống nữa.
    Mọi người đều mong đến cuối chặng đường để cảm nhận vinh quang, nhưng hạnh phúc chỉ thực sự tìm thấy trên từng chặng đường đi.
    Đừng quá nuông chìu bản thân. Nếu bạn không kiềm chế được chính mình thì bạn sẽ có khuynh hướng lệ thuộc vào người khác hoặc bạn sẽ lệ thuộc vào những thói quen và cảm xúc của mình.
    Hãy nhớ rằng bên cạnh một người bạn chân tình, bạn có thể làm tất cả hoặc không làm gì hết, nhưng chắc chắn bạn sẽ có được những phút giây đáng nhớ nhất – những phút giây sống thật lòng với mình.
    Đôi khi bạn cũng phải biết ơn những con người đã làm bạn ngã, vì chính họ đã giúp bạn vững vàng hơn.
    Khi nóng giận, bạn có quyền bộc lộ, nhưng đừng mất tự chủ.
    Nếu một người nào đó có lúc không làm đúng ý bạn thì điều đó chưa hẳn là họ không quan tâm hay không chân tình với bạn.
    Nhìn nhận đúng bản chất sự việc cũng là bước khởi đầu của sự hướng thiện, là cách chuộc lại lỗi lầm và là cách để bạn trưởng thành hơn trong cuộc sống.
    Biết tha thứ cho người khác vẫn chưa đủ, đôi khi bạn cũng phải biết tha thứ cho chính mình nữa.
    Trưởng thành là quá trình trải nghiệm trong suốt quãng thời gian chúng ta sống.

    - Nguyễn Mạnh Thảo
    theo The Lessons Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  18. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  19. #10

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    HÃY TIN VÀO NHỮNG PHÉP MÀU

    Trong ước mơ có mặt tốt của thực tại, trong thực tại có mặt tốt của ước mơ. Hạnh phúc chính là sự kết hợp được cả ước mơ lẫn thực tại.
    - L. Tolstoi

    Bé Kevin reo vang khắp nhà, hớn hở cầm chiếc điện thoại trên tay chạy đến khoe với tôi :
    - Mẹ, mẹ ơi! Ông già Noel gọi điện thoại đến cho mình này. Ông già Noel gọi! Mẹ ơi, đúng là ông ấy đấy!
    Tôi cầm lấy điện thoại và khẽ nói :
    - Vâng, xin chào?
    Đáp lại lời tôi là tiếng của anh bạn Sandra. Anh cười vang qua điện thoại :
    - Này cậu! Tớ chỉ nói với cậu bé là “Chào cháu, Kevin. Chú là Sandra!” Đấy, chỉ có vậy thôi.
    Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện và mỉm cười khi biết cậu con trai đã nhầm Sandra thành Santa – ông già Noel. Thế nhưng khi thoáng nhìn thấy vẻ mặt rạng ngời của con, đôi mắt trong veo của nó lấp lánh niềm vui trước điều kỳ diệu mà mùa Giáng sinh đang mang lại, tôi quyết định thật nhanh và đáp trong tiếng cười của bạn mình :
    - Đúng rồi, ông già Noel ạ! Kevin thật sự là một đứa trẻ ngoan. Cám ơn ông đã gọi điện cho Kevin! – Đầu dây bên kia im lặng lắng nghe. Tôi dừng lại một lúc rồi nói tiếp, - Và chúng cháu cũng xin chúc ông một mùa Giáng sinh vui vẻ nhé, ông Santa!
    Nói xong, tôi nhẹ nhàng gác máy.

    - Hồng Ánh
    theo Living Your Dream
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  20. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  21. #11

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐÔI MẮT CỦA TÂM HỒN

    Hãy tin tưởng vào chính mình, hãy mở rộng trái tim và để tâm hồn thể hiện tất cả.

    Từ khi sinh ra, tôi đã có đôi mắt không bình thường như những người khác. Chúng lệch nhau và không cùng nhìn về một hướng. tôi không thể nhìn thấy chung quanh một cách bình thường.
    Khi biết bò, tôi luôn va đầu vào tường hoặc chân bàn. Đến khi biết đi lẫm chẫm, mọi việc còn tồi tệ hơn khi tôi cứ loạng choạng như kẻ say. Ngày nào người tôi cũng có những vết bầm tím do va vấp.
    Một ngày kia, mẹ dẫn tôi đến cửa hàng nhạc cụ trên phố, tình cờ tôi chạm tay vào một cây đàn dương cầm, vài phím đàn dưới tay tôi vang lên. Một cảm xúc rất lạ dâng lên trong tôi. Từ đó, tôi bắt đầu say mê học đàn dương cầm. Các nốt đen, nốt trắng trên những bản nhạc làm tôi thích thú say mê. Chẳng bao lâu, tôi đã có thể chơi được những bản nhạc cổ điển mà mẹ yêu thích. Đối với tôi lúc ấy, hạnh phúc là được đắm chìm trong những âm thanh tuyệt diệu của tiếng đàn dương cầm. Và trong tim của cậu bé 10 tuổi như tôi, cây đàn dương cầm trở thành một vật không thể xa rời.
    Rồi một tai nạn đột nhiên xảy đến. Hôm ấy, tôi ra vườn chơi và mải mê nhặt xác những chú ve ở đó, không để ý đến đám mây đen kịt đang giăng ngang bầu trời. Khi cơn mưa bắt đầu ập xuống, tôi mới luống cuống chạy vào nhà. Đôi chân loạng choạng của tôi đã vấp phải gốc cây gần đó. Ầm! Tôi chẳng nhớ gì ngoài một cơn đau không thể tả ở mắt, chạy lan đến đầu khiến tôi ngất lịm. Một màu tối đen bao trùm.
    Tôi được chuyển tới bệnh viện và ra về với hai miếng băng trên mắt. Nghĩ đến buổi biểu diễn âm nhạc đầu tiên tôi được mời tham gia ở trường, tôi òa khóc.
    Thấy tôi chán nản, mẹ quyết tâm bắt tôi phải biểu diễn trong chương trình đó. Tôi tuyệt vọng la lên:
    - Mẹ không hiểu à? Con không làm được bì không thể nhìn thấy bản nhạc và phím đàn. Con phải làm sao đây?
    - Con chỉ việc đàn như trước giờ con đã từng làm. – Mẹ trả lời đơn giản.
    - Mẹ không hiểu được đâu. Con không làm được! – Tôi cay đắng nói trong nước mắt. – Con không nhìn được mà!
    Mẹ ngồi xuống cương quyết :
    - Con không cần nhìn. Con đã chơi bản nhạc ấy cả ngàn lần rồi! – Và mẹ đặt tay lên ngực tôi, - Con hãy tin vào bản thân mình. Âm nhạc ở ngay trong tim con. Hãy để mọi người biết điều đó!
    Tôi lặng thinh không nói gì, hai tay mò mẫm cây đàn thân quen. Chợt có một điều gì đó dâng lên trong lòng tôi – một cảm giác vừa sợ hãi, vừa quyết tâm.
    Tối hôm đó, cô giáo dắt tay tôi bước lên sân khấu, tay tôi run lên vì hồi hộp. Nhưng khi tôi chạm vào những phím đàn thì kỳ diệu thay, mọi lo âu biến mất. Âm nhạc như tuôn trào từ trong tim tôi. Chưa bao giờ tôi chơi hay như đêm đó.
    Sau buổi biểu diễn, mọi người vây quanh tôi chúc mừng. Mẹ ôm chặt tôi trong nỗi vui sướng, hạnh phúc. Bàn tay ấm áp của cô giáo nắm lấy tay tôi. Một người bạn đến bên tôi thì thầm :
    - Làm sao cậu có thể chơi hay đến thế khi cậu không thể nhìn thấy gì chứ?
    Tôi mỉm cười :
    - Cậu có tin là tớ còn có một đôi mắt khác nữa không?

    - Hoa Phượng
    theo A Cup Of Comfort
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  22. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  23. #12

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHÀ VĂN TÍ HON

    Thử thách của can đảm không phải là dám chết, mà là dám sống và thực hiện những ước mơ của mình.
    - Alfieri

    Sau một tai nạn xe hơi, các bác sĩ nói cậu bé Alex sẽ bị liệt vĩnh viễn từ cổ trở xuống. Và để duy trì cuộc sống, cậu cần được chăm sóc hoàn toàn, phải di chuyển bằng xe lăn và sử dụng ống thở.
    Alex được chuyển sang bệnh viện chúng tôi để hỗ trợ phục hồi các chức năng bằng phương pháp tâm lý. Trước kia, Alex là một cậu bé hiếu động, ham chơi, thích chạy nhảy như bao đứa trẻ cùng trang lứa. Còn giờ đây, cậu bé nằm bất động trên giường, trông như một thiên thần nhỏ với vầng trán cao, mái tóc đen nhánh và đôi mắt xanh thăm thẳm.
    - Alex! – Một hôm, tôi nhẹ nhàng mở lời – Cháu có muốn nghe chú kể chuyện không?
    Không nói được gì, Alex khẽ gật đầu.
    - Ngày xửa ngày xưa, có một người chuyên bán nón. Một ngày kia, ông ngủ quên dưới gốc cây ven rừng...
    Tôi bắt đầu kể cho cậu bé nghe câu chuyện dân gian quen thuộc này, vừa minh họa bằng tay, tôi nằm vắt chân, giả vờ ngủ khò như ông lão...
    ... Khi tỉnh giấc, những cái nón của ông đã biến đâu mất. Thì ra lũ khỉ trên cây đã lấy cắp những cái nón khi ông ngủ, rồi mỗi con đội một cái nón trên đầu...
    Tôi giả bộ như thật, giậm chân thình thịch, giận dữ vung nắm đấm vào lũ khỉ tưởng tượng :
    - Lũ khỉ kia, trả nón lại cho tao mau lên!
    Trong khi kể chuyện, tôi để ý nhìn Alex. Cậu bé thích thú theo dõi từng cử chỉ và nét mặt của tôi. Hai lần, tôi thấy môi cậu mấp máy như muốn nói điều gì. Khi tôi đề nghị sẽ kể một câu chuyện khác, Alex lại gật đầu nhè nhẹ.
    - Alex, câu chuyện này tên là Gia Đình Nhà Gấu, cháu đã nghe bao giờ chưa?
    Alex gật đầu. Tôi bắt đầu kể :
    - Một ngày kia, Gấu Mẹ đang ở trong bếp nấu món... – Tôi dừng lại, nhìn Alex. Cậu bé mấp máy môi :
    - ... súp đậu...
    Tôi nhìn Alex khích lệ :
    - Đúng rồi, Gấu Mẹ đang nấu món súp đậu mà lũ Gấu Con thích nhất. Nhưng món súp mà mới nấu xong thì rất... – Tôi lại dừng, nhìn Alex chờ đợi. Ngay lập tức, Alex tiếp lời :
    - ... nóng...
    Cứ như thế, cả hai chúng tôi cùng nhau kể tiếp câu chuyện. Tôi biết rằng điều đó rất tốt cho Alex, vì khi cậu bé dùng khí quản của mình để phát âm, thì phổi cũng hoạt động để lấy oxy. Đôi môi đó xinh xắn cong tròn nói từng tiếng :
    - Gấu Bố (Alex hít hơi) và Gấu Mẹ... dẫn Gấu Con... đi chơi trong rừng.
    Đây là một kỳ công mà Alex thực hiện được kể từ khi vào bệnh viện : nói trọn một câu. Mẹ cậu bé cười rơi nước mắt vì sung sướng. Lần đầu tiên bà nghe được giọng nói của Alex kể từ khi cậu gặp tai nạn.
    Mỗi ngày, tôi đều đến và cùng Alex kể bao nhiêu là chuyện, từ chuyện cổ tích đến chuyện thần thoại hay phiêu lưu mạo hiểm. Khả năng phát âm của cậu bé tăng dần một cách đáng kinh ngạc theo thời gian. Cậu đã có thể kể trọn một câu chuyện bằng một giọng rõ ràng. Vài bác sĩ và y tá cũng dành thời gian lắng nghe thật thích thú và cho ý kiến về từng câu chuyện của Alex.
    Một ngày nọ, khi tôi chuẩn bị rời phòng bệnh của Alex, cậu bé hào hứng nói :
    - Chú Michael, chú có muốn nghe cháu kể một câu chuyện không?
    Tôi dừng lại, đến bên giường cậu :
    - Đương nhiên rồi, cháu kể cho chú nghe nào!
    Alex thì thầm vẻ bí mật :
    - Câu chuyện này chú chưa nghe bao giờ, vì nó mới xuất hiện trong đầu cháu đây!
    Rồi cậu bé bắt đầu :
    - Ngày xửa ngày xưa...
    Đột nhiên tôi nảy ra ý định sẽ ghi lại câu chuyện này của Alex, nên vội vàng lấy giấy bút. Và cứ thế, mỗi ngày, Alex tưởng tượng ra một câu chuyện và kể cho chúng tôi nghe. Tôi khám phá ra trí tưởng tượng của cậu bé thật phong phú, như một nhà văn bẩm sinh vậy.
    Hai tháng sau, Alex xuất viện. Mọi người trong bệnh viện đều đến chào tạm biệt cậu bé thông minh và đáng yêu này. Tôi đặt vào tay Alex cuốn sổ nhỏ chứa tất cả những câu chuyện cậu kể mà tôi đã ghi lại :
    - Alex, cháu đã trở thành một nhà văn, một nhà văn thật sự đấy! Đây là tác phẩm của cháu!
    - Thật hả chú? – Alex cười thật tươi, đôi mắt ánh lên những tia sáng lấp lánh.
    Alex vẫn nằm bất động trên xe lăn, nhưng cậu thật sự đã làm nên phép lạ khi cậu không chịu giam cầm bản thân vào cơ thể bất động ấy. Alex đã có thể bay thật xa, đưa trí tưởng tượng của mình đến một thế giới đẹp đẽ, an lành và hồn nhiên của những câu chuyện cổ tích.

    - Hoa Phượng
    theo Living Your Dreams
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  24. Có 4 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  25. #13

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    THIÊN THẦN TUYẾT

    Đôi khi tình yêu chỉ hiển hiện trong khoảnh khắc, song sức mạnh của khoảnh khắc ấy sẽ mãi trường tồn, vượt qua mọi rào cản, ranh giới của cuộc sống.
    - Khuyết danh

    Từ khi còn rất bé, tôi đã thích mùa đông. Tôi yêu tuyết, và thích được chơi đùa trong không gian trắng xóa như vô tận ấy. Tôi yêu cả hương vị thơm tho ấm nóng của tách sô-cô-la tuyệt vời mà bà hay pha cho tôi mỗi lần tôi bị lạnh cóng và run lên vì rét sau khi đi trượt tuyết về.
    Nhưng mùa đông chẳng bao giờ chịu đổ tuyết đúng vào sinh nhật của tôi, dù tôi được sinh ra vào ngày đầu mùa đông. Sinh nhật lần nào cũng thế, tôi thức dậy thật sớm, chạy ngay đến cửa sổ, mong nhìn thấy dù chỉ thoáng chút những bông tuyết bé xíu. Nhưng tuyết chỉ bắt đầu rơi sau sinh nhật tôi và vội vã tan nhanh trước những tia nắng ấm áp của mùa xuân. Ngày ấy, tôi thường giận dỗi hỏi bà tại sao tuyết không chịu xuất hiện đúng sinh nhật tôi. Bà không trả lời, chỉ mỉm cười bảo tôi đa cảm.
    Một ngày kia, bà bảo tôi rằng bà vẫn có cách làm cho sinh nhật của tôi có tuyết, để tôi sẽ có một sinh nhật trọn vẹn nhất, hạnh phúc nhất. Tôi mừng rỡ, cảm ơn bà rối rít.
    Thế nhưng, năm đó, trước khi kịp mừng sinh nhật tôi, bà đã qua đời. Trong tôi không chỉ có nỗi đau mất mát, mà còn đan xen chút dỗi hờn về lời hứa chưa tròn.
    Rồi sinh nhật của tôi cũng đến. Tôi không còn nghĩ đến những bông tuyết trong ngày hôm ấy như những năm trước nữa. Tôi nghĩ đến bà, đến lần sinh nhật đầu tiên không có bà. Tôi bâng khuâng nhìn ra cửa sổ. Bỗng nhiên tôi trông thấy những bông tuyết trắng muốt bé li ti đang từ từ rơi xuống ngoài sân – những bông tuyết đầu mùa tinh khiết! Tôi sung sướng chạy vòng quanh, giơ tay hứng từng bông tuyết trắng muốt, giống như đứa trẻ lần đầu được thấy tuyết rơi.
    Ông tôi bước ra sân, bảo có một món quà dành cho tôi. Tôi ngạc nhiên vì trước đó ông đã tặng quà cho tôi rồi. Ông đưa tôi một chiếc hộp nhỏ, được gói trong lớp giấy có hình những bông tuyết. Chiếc hộp trông cũ kỹ, màu giấy trắng ngà. Tôi hồi hộp mở quà. Giữa những lớp đệm trắng là một bông hoa tuyết bằng pha-lê lấp lánh, đẹp đến xao lòng, cùng một tấm thiệp nhỏ với dòng chữ “Chúc mừng sinh nhật cháu!”
    Ông cho biết đó là món quà sau cùng mà bà đã chuẩn bị cho sinh nhật lần thứ 16 của tôi. Bà muốn biến ước mơ được nhìn thấy tuyết trong ngày sinh của tôi thành hiện thực. Tôi ôm chầm lấy ông, bật khóc, và khẽ thầm thì lời cám ơn, lời cầu nguyện dành cho bà. Bà mãi là thiên thần, Thiên Thần Tuyết của tôi.

    - Như Quỳnh
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  26. Có 5 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  27. #14

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    THẮNG VÀ THUA

    Thử thách của can đảm không phải là dám chết, mà là dám sống và thực hiện những ước mơ của mình.
    - Alfieri

    Mặc dù phải chống chọi với căn bệnh ung thư xương đang bước vào giai đoạn cuối nhưng Jim Valvano – 47 tuổi – cựu huấn luyện viên trưởng đội tuyển bóng rổ bang Carolina vẫn cố gắng để trò chuyện cùng một số phóng viên. Ông đã kể lại một câu chuyện xảy ra khi còn là một huấn luyện viên trẻ cho đội tuyển của một trường trung học – khi ông mới 23 tuổi. Lúc ấy, trước một trân đấu quan trọng, ông đã nói với các cầu thủ của mình lúc sắp ra sân :
    - Các em có biết tại sao chuyện thắng thua trong trận đấu lại luôn quan trọng không? Bởi vì, tỉ số cuối cùng của trận đấu sẽ chỉ rõ chúng ta là ai. Nếu thua, chúng ta là những kẻ bại trận ; còn nếu thắng, chúng ta sẽ khẳng định được thành công của mình.
    - Chưa hẳn như thế đâu! – Người thầy già của Valvano, lúc đó cũng được mời huấn thị, điềm đạm lên tiếng – Việc dấn thân và quyết tâm hết mình trong thi đấu mới là điều quan trọng. Phải thể hiện hết năng lực của mình, đừng quan tâm đến việc chúng ta thắng hay thua, chính điều đó mới thể hiện rõ chúng ta là ai!
    24 năm qua, chính những lời nói ấy đã giúp Valvano có thêm nghị lực. Đã từ lâu, mỗi đêm ông phải bật dậy ba bốn lần trên giường bệnh với chiếc áo thấm đẫm mồ hôi, hai hàm răng nghiến chặt chịu đựng cơn đau đớn, những cơn sốt do ảnh hưởng của những lần hóa trị. Thêm vào đó là nỗi kinh hoàng khi nhìn thấy mình đang chết dần mòn trong những cơn ác mộng. Thế nhưng, Valvano đã không bỏ cuộc. Ông vẫn tiếp tục chiến đấu đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời. Tất cả những gì ông muốn nói là : “Nỗ lực bền bỉ của bạn mới là điều quan trọng, chứ không phải kết quả đạt được. Hãy luôn biết cố gắng vươn lên, hướng về phía trước – cho dù bất cứ điều gì xảy ra!”

    - Quang Kiệt
    theo Warmhearts
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  28. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  29. #15

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐỪNG BAO GIỜ…

    * Đừng bao giờ che giấu cảm xúc thật của bạn. Hãy cười lên khi bạn cảm thấy hạnh phúc. Và đôi lúc bạn có thể khóc khi cảm thấy yếu lòng.

    * Đừng bao giờ ngừng nỗ lực. Nỗ lực sẽ giúp bạn vượt qua mọi khó khăn và đạt được những kết quả tưởng chừng như không thể.
    * Đừng bao giờ đặt tất cả gánh nặng của thế giới trên đôi vai nhỏ bé của bạn, hãy biết chia sẻ khi cần thiết.
    * Đừng bao giờ cảm thấy lo sợ trước tương lai. Nếu sống trọn vẹn cho ngày hôm nay thì một ngày mai tốt đẹp chắc chắn sẽ đến với bạn.
    * Đừng bao giờ để mình tuột dốc vì mặc cảm lỗi lầm. Phải biết chấp nhận, đứng lên và học từ những thất bại đó!
    * Đừng bao giờ cảm thấy đơn độc, vì đâu đó vẫn có những người sẵn sàng sẻ chia cùng bạn, và còn một người luôn đi cùng bạn – đó chính là bản thân bạn.
    * Đừng bao giờ nghĩ rằng số phận không bao giờ mỉm cười với bạn, hay bạn không thể thành công. Cánh cửa không bao giờ đóng mãi, mọi khó khăn đều có thể vượt qua, mọi thử thách đều có thể chinh phục.
    *** Đừng bao giờ đánh mất niềm tin và từ bỏ những ước mơ, khát vọng của chính mình!

    - Quang Kiệt
    theo Inspiratinos Stories
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  30. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  31. #16

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    HÃY TIN VÀO CHÍNH MÌNH

    Nếu tin rằng mình sẽ làm được thì bạn sẽ làm được!

    “Đến giờ tập luyện rồi!”, tôi ra hiệu cho bọn trẻ tập trung trước những tấm thảm xanh. Megan lê bước nặng nề đứng vào phía cuối hàng. Cô bé mới 7 tuổi, bằng độ tuổi khi tôi bắt đầu bài tập nhào lộn đầu tiên của mình.
    Cả lớp khởi động bằng bài tập uốn cong người, nhào lộn nhiều vòng liên tục và giữ thăng bằng. Những đứa trẻ trong lớp đã tập thuần thục bài nhào lộn này từ nhiều tháng trước đây, chỉ riêng Megan vẫn phải tập giữ thăng bằng trên hai tay và có thể sẽ phải mất thêm một thời gian nữa mới có thể nhào lộn như các bạn được.
    Tôi giữ lấy chân Megan khi cô bé chống hai tay xuống đất để nâng người lên. Trong khi Megan cố gắng giữ thăng bằng, tôi luôn miệng nhắc cô bé phải duỗi thẳng chân. Cứ thế, chúng tôi tập đi tập lại. Mỗi lần Megan đứng dậy, tôi lại tìm cách khen ngợi sự cố gắng của cô bé như : “Con đã thẳng chân hơn những lần trước rồi đấy!” hoặc “Tốt hơn rồi, lần này con đã tạo dáng rất đẹp!”
    Một lần, trước giờ vào lớp, bố của Megan xin phép nói chuyện với tôi. Trông ông có vẻ căng thẳng.
    - Tôi đang định cho Megan nghỉ học, cô ạ!
    Tôi ngạc nhiên :
    - Tại sao? Có phải tôi đã làm gì không đúng?
    Bố Megan đặt tay lên vai cô bé như để an ủi và nói :
    - Megan không thể theo kịp các bạn trong lớp và tôi không muốn vì nó mà cả lớp phải chờ đợi.
    - Vậy là ông nghĩ chưa đúng rồi. Megan còn cần lớp học này hơn những đứa trẻ khác nữa. Khi còn nhỏ, tôi đến với môn thể thao này không bằng những thành tích hay những huy chương, tôi bắt đầu khi vẫn còn là một đứa trẻ lên 7 như Megan bây giờ. – Tôi nhìn sang Megan, lặp lại lời nói của thầy tôi ngày trước. – Chỉ cần con chăm chỉ và tin vào bản thân mình, con sẽ thành công, Megan ạ!
    Khi tôi nói điều đó, Megan ngước nhìn tôi, rơm rớm nước mắt. Người cha không khỏi xúc động, bảo Megan :
    - Con gái của bố, mặc đồng phục vào đi. Đến giờ vào học rồi đấy!
    Có thể Megan không giành chiến thắng trong những cuộc tranh tài, cũng có thể sẽ không được chọn dự thi, nhưng nếu cô bé biết tin vào khả năng của mình và tiếp tục cố gắng thì điều đó còn quan trọng hơn việc giành những tấm huy chương.

    - Hồng Nhung
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  32. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  33. #17

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐƯỜNG HẦM XUYÊN QUA TRÁI ĐẤT

    Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm gì. Cậu bé đào hố hào hứng trả lời rằng anh em cậu muốn đào một đường hầm xuyên qua trái đất.
    Mấy đứa trẻ cười phá lên, chế giễu anh em cậu. Thế nhưng hai cậu bé vẫn tiếp tục đào. Một lúc sau, một cậu nhảy từ cái hố đang đào lên mặt đất, tay cầm một cái chai cũ kỹ đầy nhện, sâu bọ, côn trùng đáng sợ và tay kia giơ cao một túi chứa các viên đá xinh xắn đang lấp lánh phản chiếu ánh mặt trời. Cậu chỉ cho những đứa trẻ kia xem những viên đá tuyệt đẹp ấy và tự hào nói :
    - Ngay cả khi không đào được đường hầm xuyên trái đất, thì ít nhất bọn mình cũng có thể tìm được những viên đá đẹp như thế, và mình cũng đã có dịp khuất phục lũ côn trùng gớm ghiếc này.

    ***
    Không phải mục tiêu nào cũng hoàn thành trọn vẹn.
    Không phải công việc nào cũng đều kết thúc thành công.
    Không phải nỗ lực nào cũng được đền đáp xứng đáng.
    Không phải mối quan hệ nào cũng giữ được bền lâu.
    Không phải tình yêu nào rồi cũng là vĩnh cửu.
    Không phải ước mơ nào cũng trở thành hiện thực.

    Nhưng nếu bạn luôn lo sợ và không dám bắt đầu, bạn sẽ không bao giờ có cơ hội đặt chân lên con đường có thể dẫn đến thành công, bạn sẽ không bao giờ trưởng thành hơn và bạn chẳng có điều gì để kể lại mai sau.

    - Tuệ Nương
    theo Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  34. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  35. #18

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHỮNG GIÁ TRỊ CUỘC SỐNG

    Cơ hội thành công luôn đến với tất cả mọi người.
    - Khuyết danh

    * Không phải tất cả mọi người đều yêu thương hay hiểu bạn như bạn mong đợi. Nhưng hãy trân trọng từng giây phút bên cạnh họ, bày tỏ tình cảm của mình với họ, vì có thể bạn sẽ không còn cơ hội để làm điều đó.
    * Sai lầm không biểu hiện cho giá trị và phẩm cách của bạn. Hãy can đảm nhìn vào những sai lầm của mình và chấp nhận những khiếm khuyết của người khác vì không ai là hoàn thiện cả. Điều quan trọng là đừng bao giờ cho phép mình lập lại sai lầm cũ trong một tình huống tương tự.
    * Hãy chấp nhận mọi việc như bản chất vốn có của nó. Không có lý do gì để nổi giận khi bạn không thể thay đổi sự việc sao cho phù hợp với suy nghĩ của mình. Và cũng không có lý do gì khiến bạn phải yêu thích tất cả mọi thứ. Nhưng bạn vẫn có thể chung sống với những điều đó.
    * Hãy làm chủ tình cảm và hành động của mình. Không ai có thể quyết định cảm xúc của bạn, ngoại trừ bản thân bạn. Nếu bạn trải qua một ngày tệ hại thì đó là do bạn đã tự tạo ra một ngày như vậy. Còn nếu bạn tin rằng một ngày của mình sẽ sáng sủa hơn thì bạn sẽ có một ngày tuyệt vời như thế.
    * Hãy luôn cố gắng, nhất là khi đối diện với những khó khăn, thử thách tưởng chừng không thể vượt qua.
    * Bạn không thể giải quyết vấn đề của người khác thay cho họ. Nhưng sự quan tâm, động viên và chia sẻ của bạn là rất cần thiết để giúp họ vượt qua.

    Không bao giờ là quá muộn, không bao giờ là tuyệt vọng, không bao giờ là bế tắc hoàn toàn một khi bạn còn cố gắng và niềm tin.

    - Lan Chi
    theo The Values Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  36. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  37. #19

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHỮNG LÁ THƯ

    Andy mới 8 tuổi nhưng đã mắc phải một căn bệnh nan y. Khi đang điều trị ở bệnh viện, Andy nhận được rất nhiều thư chia sẻ, an ủi động viên của bạn bè, người thân. Cậu trân trọng và cẩn thận giữ gìn chúng như một phần cuộc sống của mình. Nhưng khi Andy ra viện thì những lá thư đến với cậu thưa dần. Có lẽ mọi người nghĩ căn bệnh của cậu bé đã thuyên giảm, không còn nguy kịch nữa.
    Thế nhưng Andy vẫn luôn hy vọng được đón nhận những lá thư như trước đây. Ngày nào cậu bé cũng lần giở những bức thư, tấm thiệp cũ ra xem và ngước nhìn ra cửa như mong chờ điều gì. Mẹ Andy nhìn con thấp thỏm mà đau lòng. Bà biết mình không đủ khả năng ngăn chặn những cơn đau hành hạ con mình trong mỗi lần xạ trị, không thể giúp gì cho con những lúc cơn đau ập đến. Tình thương của một người mẹ thôi thúc bà phải làm điều gì đó cho Andy…
    Thế là ngày hôm sau Andy nhận được một lá thư ký tên Người Bạn Bí Mật. Andy vô cùng mừng rỡ, cầm bức thư khoe với tất cả mọi người :
    - Con có thư này mẹ!
    Cậu chạy đến bên mẹ la to, mắt bừng sáng. Từ đó Andy rất thích thú với người bạn mới này. Ngày nào cậu cũng xem thư và trả lời thư rất đều đặn. Bí mật này kéo dài được 6 tháng, khi Andy qua đời. Bà mẹ đã tìm thấy bức chân dung Andy do chính tay cậu vẽ, gác trên giá sách của mình. Dưới bức tranh, Andy đề : “Thân tặng Người Bạn Bí Mật của con. Con yêu Mẹ nhiều lắm. Andy”
    Bà còn tìm thấy một danh sách các địa chỉ bạn bè mà Andy làm quen trong dịp hội trại những trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo. Thế là bà quyết định viết thư cho tất cả những người bạn của Andy. Bà phải chờ đợi rất lâu sau mới có hồi âm từ một cậu bé :
    - “Xin cảm ơn lá thư của cô. Con không hề nghĩ có người vẫn tin rằng con còn sống. Lá thư đã cho con thêm niềm vui sống trong những ngày cuối cùng này.”

    Hãy dành một chút thời gian để quan tâm, yêu thương, chia sẻ hay an ủi một ai đó. Đôi khi, đó chính là nguồn động lực vô cùng quý giá để giúp họ tìm lại được chính mình, giữ vững được niềm tin và mạnh mẽ hơn.


    - Đặng Thị Hòa
    theo Warmhearts
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  38. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  39. #20

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐIỀU GÌ LÀ QUAN TRỌNG?

    Chuyện xảy ra tại một trường trung học.
    Thầy giáo giơ cao một tờ giấy trắng, trên đó có một vệt đen dài và đặt cạu hỏi với học sinh :
    - Các em có thấy gì không?
    Cả phòng học vang lên câu trả lời :
    - Đó là một vệt đen!
    Thầy giáo nhận xét :
    - Các em trả lời không sai. Nhưng không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng ư?
    Và thầy kết luận :
    - Có người thường chú tâm đến những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác mà quên đi những phẩm chất tốt đẹp của họ. Khi phải đánh giá một sự việc hay một con người, thầy mong các em đừng quá chú trọng vào vết đen mà hãy nhìn ra tờ giấy trắng với nhiều mảng sạch mà ta có thể viết lên đó những điều có ích cho đời.


    Trong số những học sinh hiện diện hôm đó có Kofi Annan, Tổng Thư ký Liên Hiệp Quốc sau này. Khi được hỏi về bí quyết thành công trong sự nghiệp chính trị cũng như trong cuộc sống, ông thường kể lại bài học “Vết đen trên tờ giấy trắng” của thầy mình.

    - Tuệ Nương
    theo Internet
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  40. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  41. #21

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CON ĐƯỜNG DẪN ĐẾN THÀNH CÔNG

    Một cuộc sống đích thực là khi bạn xác định cho mình một ước mơ, mục tiêu có ý nghĩa và kiên trì theo đuổi đến cùng.
    - Herbert Casson

    Để đạt được thành công vượt bậc, bạn cần có điều gì?
    Một tài năng kiệt xuất? Một tài sản thừa kế kếch xù? Những năm tháng miệt mài đèn sách để có những bằng cấp hơn người? Hay những mối quan hệ thân thiết với những người có quyền lực trong xã hội?
    Thật ra những gì cần thiết lại vô cùng giản dị : Bạn chỉ cần đặt ra những mục tiêu có ý nghĩa và quyết tâm thực hiện bằng được từng mục tiêu ấy.
    Một nghiên cứu về những người tốt nghiệp Đại học Harvard cho thấy rằng sau 20 năm, phần lớn những người có mục tiêu rõ ràng trong cuộc sống đều có sự nghiệp thành công hơn những người khác.
    Nghiên cứu này cuối cùng kết luận rằng : “Một người bình thường nhưng với ý chí, hoài bão và quyết tâm cao, có thể vượt xa những người thông minh xuất chúng, nếu người đó có những mục tiêu được định hình rõ ràng và không bao giờ từ bỏ ước mơ đó.”

    - First News
    theo Inspirations
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  42. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  43. #22

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    SỰ CHIA SẺ GIẢN ĐƠN

    Chỉ cần một cái ôm thật chặt, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe là bạn có thể chia sẻ với tất cả mọi người.
    - First News

    Vào một ngày cách đây nhiều năm, khi tôi còn là bác sĩ tâm lý tại một bệnh viện nhi, một cậu bé được đưa đến phòng khám của tôi. Tiết trời lúc ấy đã vào cuối thu và bụi hoa huệ trên bệ cửa sổ cũng bắt đầu ra lá.
    David mặc áo khoác đen, cài nút đến tận cổ. Cậu bé có khuôn mặt xanh xao, mắt luôn nhìn xuống nền gạch trong lúc vặn vẹo đôi bàn tay một cách khó nhọc. David mồ côi cha từ khi còn bé, và khi em sắp bước qua tuổi 13, ông ngoại và mẹ em cùng qua đời sau một tai nạn giao thông. Hiện em đang sống trong trại mồ côi.
    Thầy giáo phụ trách lớp em đã viết thư cho tôi : “Cậu bé hiện đang rất đau buồn và suy sụp tinh thần. Em từ chối nói chuyện với mọi người. Tôi thật sự rất quan tâm đến em, và hy vọng các bác sĩ có thể giúp được gì đó cho em.”
    Tôi nhìn David. Làm sao để giúp cậu bé đây? Có những bi kịch xảy ra với con người mà ngành tâm lý học hoàn toàn bất lực, thậm chí cũng không thể mô tả bằng lời. Gặp những trường hợp như vậy, đôi lúc cách điều trị tốt nhất mà các nhà chuyên môn có thể làm là lắng nghe một cách chân tình.
    Hai lần đầu chúng tôi gặp nhau, David không nói một lời nào. Em ngồi thu người trên ghế, đầu cúi gằm xuống và khi ngước mắt lên, em chỉ nhìn vào các bức tranh treo trên tường phía sau lưng tôi. Sau lần khám thứ hai, khi cậu bé đứng lên chuẩn bị ra về, tôi khẽ đặt tay lên vai em. Em không né tránh nhưng cũng không có phản ứng gì.
    Tuần sau, cậu bé đến và tôi đề nghị cả hai cùng chơi cờ. Em gật đầu. Cứ như thế, chúng tôi cùng nhau chơi cờ vào mỗi chiều thứ tư hàng tuần – hoàn toàn trong im lặng.
    Sau đó, cậu bé đến sớm hơn và xếp sẵn các quân cờ vào vị trí. Có vẻ như cậu thích kết bạn với tôi. Nhưng tại sao cậu lại không nói chuyện với tôi? “Có lẽ cậu chỉ cần ai đó chia sẻ nỗi đau của mình.” – Tôi nghĩ – “Và trực giác của cậu mách rằng tôi cảm thông với những gì cậu ấy đang gánh chịu.”
    Vài tháng sau, khi chậu hoa huệ trên cửa sổ đã nở những bông hoa trắng muốt, chúng tôi vẫn chơi cờ cùng nhau. Một chiều, tôi ngồi nhìn David lui cui bên bàn cờ và suy nghĩ về thái độ cởi mở của em trong thời gian qua thì bất ngờ, em ngước nhìn tôi và nói :
    - Tới lượt đi của chú đấy!
    Kể từ sau lần đó, David bắt đầu trò chuyện với tôi. Cậu quyết định tham gia câu lạc bộ đua xe đạp, và kết bạn với những người bạn mới. Cậu viết thư cho tôi kể về ước mơ và những cố gắng để được vào đại học của cậu.
    Đầu tiên, tôi nghĩ những cố gắng của tôi là để giúp David một điều gì đó, nhưng sau đó tôi nhận ra mình cũng học được từ cậu bé rất nhiều điều. David đã chỉ cho tôi thấy còn có những cách để hiểu được người khác – không cần phải bằng lời nói – mà chỉ bằng những hành động tưởng chừng như rất bình thường. Một cái ôm thật chặt, một sự im lặng cảm thông, một cái chạm tay thân thiện, một đôi tai biết lắng nghe... Tất cả đều có thể!

    - First News
    theo Inspirations Stories
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  44. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  45. #23

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CẬU BÉ MÙ VÀ BÔNG HOA DẠI

    Có thể bạn không kiểm soát được mọi tình huống xảy ra, nhưng bạn hoàn toàn có thể kiểm soát được suy nghĩ và thái độ của mình.
    - Charles Popplestone

    Chiều dần tắt khi tôi bước chân đến công viên. Ngồi xuống chiếc ghế nép dưới rặng liễu, tôi mở sách ra đọc. Sáng nay tôi vừa nhận được thư từ chối của công ty nơi tôi đang thử việc. Thế là phải làm lại từ đầu. Lại phải đọc báo. Rồi xách hồ sơ chạy chỗ này chỗ kia. Chờ điện thoại báo tin. Hy vọng rồi thất vọng. Và rồi mới lúc nãy, tôi còn nhận thêm bức thư chia tay của người bạn trai đang đi du học. Hai đứa đã có rất nhiều kỷ niệm, đã thề thốt, hứa hẹn biết bao điều... Tôi ngồi thừ trên ghế, quyển sách mua hôm rồi chưa đọc trang nào trên tay đã rơi xuống đất lúc nào không biết. Và tôi cũng không biết mình đã thổn thức thành tiếng tự lúc nào nếu không nghe có tiếng động ngay bên cạnh.
    Hai thằng bé đột nhiên xuất hiện, đầu tóc của chúng bù xù, quần áo nhễ nhại mồ hôi. Chúng đến ngay trước mặt tôi. Một đứa cúi xuống và nói với giọng phấn khích :
    - Cô xem, cháu tìm thấy gì này!
    Trong tay nó là một bông hoa dại trông thật khó coi, lá héo rũ rượi, cánh hoa đã xỉn màu, không thể phân biệt rõ đó là màu cam, màu vàng hay màu đỏ nữa. Vì muốn hai thằng bé đi chỗ khác chơi, tôi đành gượng cười, rồi quay mặt sang hướng khác. Nhưng thằng bé ấy lại ngồi xuống bên cạnh, đưa hoa lên mũi ngửi rồi thốt lên :
    - Hoa này có mùi đặc biệt quá, lại đẹp nữa. Đây, cháu xin tặng cô!
    Tôi biết mình phải cầm lấy bông hoa ấy nếu không chúng sẽ chẳng bao giờ chịu đi chỗ khác. Tôi đưa tay về phía đóa hoa và nói :
    - Cô cảm ơn cháu.
    Thay vì đặt hoa vào tay tôi, chẳng hiểu sao thằng bé cứ giơ thẳng ra giữa trời. Đến lúc đó, tôi mới phát hiện ra rằng thằng bé không nhìn thấy gì hết : nó bị mù!
    Tôi thấy cổ mình như nghẹn lại, sống mũi cay xè. Bỗng chốc, tôi tự hỏi làm sao cậu bé tật nguyền ấy biết quên đi bất hạnh của mình để mỉm cười với tôi, với cuộc sống. Lại không phải nụ cười vô tâm mà là một nụ cười động viên, chia sẻ. Còn tôi? Qua đôi mắt của cậu bé mù xa lạ, tôi lặng người khi chợt nhận ra mọi việc xảy đến không phải bởi tại cuộc đời, mà vấn đề nằm ngay trong chính bản thân mình. Trong những khoảnh khắc chán chường tệ hại, tôi đã tự cô lập mình với thế giới xung quanh, tôi chỉ biết đổ lỗi cho hoàn cảnh, mà không tận hưởng những vẻ đẹp vẫn đang hiện hữu quanh mình và tri ân từng giây từng phút được sống trong đời.
    Những ngọn đèn đường đã sáng lên, soi rõ hai chiếc bóng trẻ thơ đang tựa vào nhau, đi tiếp…

    - First News
    theo Meaning Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  46. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  47. #24

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    BÀI TRƯỢT BĂNG CỦA HEIDI

    Mỗi khi đối mặt với thử thách, hãy tìm kiếm một lối đi chứ không phải là một lối thoát.
    - David L. Weatherfod

    Heidi, con gái tôi, loạng choạng bước ra khỏi sân băng với sự hỗ trợ của đồng đội. Tôi vội bước tới trao cho cháu áo khoác và dìu cháu đến chỗ ngồi. Ở tuổi 15, cháu đã phải sống chung với căn bệnh ung thư từ một năm nay ngay khi cháu vừa đoạt huy chương vàng trong một kỳ thi quốc tế.
    Rồi tiếp theo là những lần xét nghiệm, quá trình di căn và giải phẫu. Suốt thời gian đó, điều Heidi lo sợ nhất là không biết cháu còn có thể trượt băng được nữa không. May thay, bác sĩ đồng ý để cháu được tập luyện thỏa thích. Greg vừa phụ tôi cởi đôi giày trượt băng cho Heidi vừa hỏi :
    - Bạn ấy sẽ không sao chứ cô?
    - Không sao, Heidi cần nghỉ ngơi một chút các cháu ạ. – Tôi giải thích với các bạn của Heidi đang lo lắng đứng quanh.
    Khi tôi dìu con bé ra xe, Heidi thủ thỉ :
    - Mẹ ạ, thầy Andrew nói là con tập tốt. Con muốn dự cuộc thi đó lắm!
    Tim tôi chợt đau nhói. Tôi ước gì thời gian có thể quay trở lại với Heidi. Con bé đã nỗ lực hết mình trong các buổi tập. Khi tôi bảo đã hết hạn đăng ký, cháu nói thầy Andrew vẫn có thể đăng ký giúp cháu được.
    - Mẹ ơi! – Heidi cố nài – Con không mong có huy chương. Con chỉ muốn được tham dự như các bạn. Như thế không được sao mẹ?
    - Chúng ta thử hỏi bác sĩ xem sao.
    Tôi nói với vẻ không mấy tự tin.
    Hôm sau tại phòng khám, Heidi nói với bác sĩ về khát khao được tham dự cuộc tranh tài sắp tới. Sau một lúc suy nghĩ, bác sĩ nói :
    - Nếu cháu thích tham dự cuộc thi này đến thế và mẹ cháu đã cho phép thì chú cũng đồng ý, nhưng cháu phải xin phép được bỏ chiếu xạ vài buổi.
    Tôi tiếp lời :
    - Nếu vậy con cần phải ăn đầy đủ, ngủ đúng giờ, uống thuốc đều và nghe theo lời bác sĩ.
    Sau khi được phép của bác sĩ chiếu xạ, thầy Andrew giúp Heidi gửi phiếu đăng ký tham dự cuộc thi vào phút cuối cùng. Rồi ngày tranh tài cũng đã đến. Rất tự tin, Heidi chuẩn bị tinh thần với bài thi ở thể thức tự do quen thuộc. Bản nhạc Steel Magnolia vang lên réo rắt, Heidi nhón chân lướt trên băng và xoay mình hòa theo điệu nhạc mỗi lúc một lôi cuốn hơn.
    Thật ngạc nhiên, ở các thế nhảy quyết định, Heidi tiếp đất hoàn hảo, không thua gì các nghệ sĩ trượt băng nhà nghề. Khuôn mặt Heidi thật rạng rỡ, từ trên sân băng Heidi nhìn về phía tôi như thể muốn nói : “Mẹ ơi, con thành công rồi!” Heidi chuyển sang phần thi tiếp theo trong tiếng vỗ tay rộ lên khắp khán đài.
    - Tuyệt quá Heidi! Cố lên!
    Gần như cả sân băng đồng loạt đứng dậy khi Heidi chuyển sang phần thi cuối cùng, tiếng vỗ tay vang lên từng hồi như thôi thúc Heidi. Một cú nhảy tuyệt vời! Heidi lấy thăng bằng nhẹ nhàng rồi cuộn mình xoay tròn một cách đáng yêu, với một chân nhấc cao tạo dáng chiến thắng rất tự tin. Đôi má của cô bé ửng hồng vì cố gắng và khuôn mặt sáng rỡ niềm tự hào. Heidi vừa trình diễn một bài thi xuất sắc vượt cả khả năng của mình.
    Khi Heidi rời sân băng, thầy Andrew chạy tới ôm chầm lấy Heidi, bật khóc. Rồi nỗi hân hoan cùng với sự cố gắng quá mức làm Heidi lịm đi bất động trong tay thầy huấn luyện.
    Đấu trường trở nên yên ắng. Tôi vội chạy đến.
    Đôi cánh tay Heidi xoài ra như cầu cứu tôi. Tôi nhẹ nhàng đặt cháu nằm xuống, áp tay lên cổ tìm mạch. Mạch cháu vẫn đập.
    Mọi người chờ đợi trong lo âu.
    Khi ban giám khảo công bố điểm bài thi của Heidi, khán đài bùng lên những tràng vỗ tay vang dội. Cháu vẫn ngủ say không hề biết các đồng đội đang vây quanh chúc mừng : Chiếc huy chương vàng đã thuộc về sự cố gắng của Heidi.

    - First News
    theo The Unsinkable Souls
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  48. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  49. #25

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CHIẾC CHÂN GIẢ VÀ CUỘC HÀNH TRÌNH

    Đừng đau khổ vì những gì mình không có, mà hãy biết vui với những gì mình đang có trong tay.
    - Epictetus

    Năm cuối cùng tại trường trung học của tôi cũng là năm nhà trường thử nghiệm chương trình dã ngoại kết hợp với học tập. Mở đầu là chuyến đi bộ 27 dặm xuyên qua đèo Columbia. Khi được thông báo về chuyến đi, cả lớp tôi nổ ra một cuộc tranh luận sôi nổi. Viễn cảnh về chuyến “phiêu lưu mạo hiểm” hứa hẹn nhiều điều mới lạ khiến tất cả chúng tôi đều nôn nao và hào hứng. Bỗng một cánh tay đưa lên xin không tham gia chuyến đi làm mọi người ngạc nhiên. Đó là Martha :
    - Thưa cô, em rất sợ khi phải leo trên những vách núi cheo leo, rồi phải mang ba lô đồ đạc lỉnh kỉnh qua từng cánh rừng lạnh buốt dưới mưa, nửa đêm lại phải thức giấc với đủ thứ có thể xảy ra.
    Đột nhiên, cả lớp im bặt. Mặc dù giả vờ nhìn thẳng lên bảng, tôi vẫn biết mọi đôi mắt xung quanh đang đổ dồn về phía tôi một cách ái ngại pha lẫn tò mò. Tôi đỏ bừng cả mặt, cố phớt lờ những ánh nhìn ấy. Tôi biết họ đang chờ xem tôi có đưa tay từ chối tham gia chuyến đi hay không, bởi một lẽ đơn giản rằng tôi là người khuyết tật duy nhất trong lớp. Tôi, chứ không phải Martha, là người được dự đoán sẽ từ chối chuyến đi. Họ đâu biết rằng hơn ai hết, tôi khát khao chinh phục những thử thách bằng quyết tân của mình.
    Tiết học vừa kết thúc, tôi khập khiễng xuống thư viện trường, tranh thủ mượn thêm vài cuốn sách. Đi qua phòng hội đồng, chợt tôi sững người khi nghe tên mình được nhắc đến qua cánh cửa hé mở :
    - Cô bé Janet đã không đưa tay lên! – Tiếng thầy Sam, giáo viên môn quần vợt, người đã thông báo về chuyến đi với chúng tôi sáng nay.
    - Làm sao cô bé đi nổi chừng ấy chặng đường, lại mang trên lưng cái ba lô nặng cả 20kg với một cái chân giả? – Thầy dạy môn khoa học nói, kèm theo cái thở dài – Mà chắc gì ba mẹ Janet đã ký giấy đồng ý cho đi chứ!
    Tôi lại khập khễnh nhón chân bước đi, lòng mong sao không ai nghe tiếng lộp cộp của cái chân giả chạm xuống sàn.
    Tối hôm đó, đợi bữa tối kết thúc và bố đã ngồi vào bàn làm việc như thường lệ, tôi mới cầm tờ giấy đăng ký tham gia chuyến đi dã ngoại, mon men lại gần :
    - Bố ơi, bố ký vào đây giùm con đi!
    - Gì thế con? – Bố hỏi, tay vẫn không ngừng viết.
    - Chỉ là dã ngoại bình thường với lớp thôi bố ạ! Bố chỉ việc ký vào chỗ này thôi.
    Tôi nói mà trống ngực đập liên hồi. Tôi chưa từng nói dối bố mẹ. Nhưng đành phải vậy thôi, vì bố sẽ chẳng cho tôi đi nếu biết được đây không phải là chuyến dã ngoại bình thường.
    Thời tiết ngày khởi hành không đẹp như mọi người mong đợi. Trời không mưa, nhưng mây đen giăng ngang trời ủ rũ. Chuyến hành trình bắt đầu với con đường mòn thoai thoải xuyên qua cánh rừng. Càng đi, đường càng dốc và hoang vu, nhưng phong cảnh thật tuyệt vời. Bùn đất như níu chân lại, mỗi bước chân của tôi là cả một sự nỗ lực. Các bạn tôi cứ phải dạt những cành cây lòa xòa sang một bên để đường đi của tôi được dễ dàng hơn.
    Mặc dù đã cẩn thận lắm, chúng tôi vẫn không khỏi bị trượt ngã vì đường trơn, mà tôi là người ngã nhiều nhất. Quần áo, tay chân tôi lấm lem bùn đất, ướt mem vì cỏ đẫm nước sau trận mưa đêm qua. Nhưng lạ thay, tôi lại thấy ấm áp trong lòng vì những bàn tay các bạn luôn sẵn sàng đỡ tôi dậy, và chúng tôi cùng cười đùa. Trêu chọc nhau về những cú ngã “ngoạn mục” ấy. Không còn khoảng cách giữa chúng tôi. Không còn sự khác biệt trong suy nghĩ giữa một người tật nguyền như tôi với các bạn. Chúng tôi thật sự đã có những khoảnh khắc chia sẻ của tình bạn quý giá.
    Nhưng thật không may, khi chúng tôi đã hoàn thành được hơn nửa quãng đường thì thời tiết bỗng trở nên giá lạnh và tuyết bắt đầu rơi. Chuyến đi không thể tiếp tục, lũ học trò chúng tôi dù mệt nhưng vẫn tiếc rẻ quay về, trong lòng được an ủi đôi chút vì lời hứa cùa các thầy cô là sẽ tổ chức một chuyến đi khác vào mùa hè tới.
    Và lúc đó, chắc chắn, tôi sẽ tiếp tục tham gia.

    - Hoa Phượng
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  50. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  51. #26

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    ĐỂ CUỘC SỐNG Ý NGHĨA HƠN

    +
    Cuộc sống luôn chứa đựng những điều kỳ diệu, đừng để nó trôi qua vô ích. Hãy mở rộng trái tim, mở rộng tâm hồn bạn với những người chung quanh.

    ++ Hãy trân trọng giá trị của mỗi người mà bạn gặp. Cuộc hành trình của bạn trong cuộc sống này luôn có những khó khăn mà đôi lúc bạn cần đến những người bạn.
    +++ Hãy nhận biết giá trị của thời gian và bắt tay thực hiện những việc mà bạn hằng mong ước nhưng đừng dành quá nhiều thời gian cho sự bắt đầu.
    ++++ Hãy đến với mọi người bằng lòng yêu thương và sự khoan dung của bạn. Cũng đừng quên rằng cuộc sống này không bao giờ có sự công bằng tuyệt đối. Hãy luôn can đảm vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

    Nếu nhận biết được những điều đó, thì dù cho bạn có ở bất cứ nơi đâu, bạn cũng sẽ không bao giờ cảm thấy đơn độc. Và cuộc sống của bạn sẽ có nhiều ý nghĩa hơn.

    - Quang Kiệt
    theo Inspire Today
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  52. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  53. #27

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHỮNG ĐỒNG XU CỦA BÀ

    Giá trị đích thực của sự cho đi không nằm ở món quà lớn hay nhỏ mà ở tấm lòng của người cho.
    - Francis Quarles

    Một ngày tháng 10 năm 1962, một trận bão tuyết dữ dội đã tràn qua để lại thị trấn nơi tôi ở một khung cảnh hỗn độn với hình ảnh những căn nhà hoang tàn, cây cối đổ nát. Hệ thống điện bị hỏng hoàn toàn. Bố tôi phải nhóm lò sưởi để sưởi ấm cho cả gia đình.
    Tôi mặc chiếc áo ngủ cotton mới, đứng cạnh anh chị chờ bố nhóm lửa. Khi bố nhóm xong và rời lò sưởi, chúng tôi liền tranh nhau xúm lại bên ngọn lửa đang cháy tí tách để được sưởi ấm.
    Sau khi sưởi ấm hai tay và phía trước cơ thể, tôi quay lưng lại để đón lấy hơi ấm từ chiếc lò đang cháy hừng hực. Thật dễ chịu khi được tận hưởng sự ấm áp đầu tiên sau mấy ngày lạnh buốt. Đang nhắm mắt cảm nhận hơi ấm tỏa ra từ ngọn lửa, bỗng người tôi nóng ran lên. Trong tích tắc, một tàn lửa từ lò sưởi bắn vào áo ngủ của tôi và lập tức bắt vào bông vải.
    Tại bệnh viện, các bác sĩ cho biết tôi bị phỏng nặng và vết phỏng lan khắp cả mặt sau chân trái của tôi. Việc chữa trị kéo dài hàng tháng trời và phải thay băng mỗi ngày làm tôi vô cùng đau đớn. Do vết phỏng nghiêm trọng nên bác sĩ chẩn đoán chân của tôi có thể sẽ bị cứng và khó cử động sau lần ghép da, và cho dù cố gắng tập đi thì tôi cũng khó có thể đi lại bình thường. Mẹ tôi òa khóc khi nghe tin đó.
    Bà ngoại đến thăm tôi mỗi ngày. Bà vẫn vững lòng tin, động viên và khuyến khích tôi tập đi. Tôi cố tập đi trong nước mắt để làm bà vui. Ngày nào bà cũng đến để khuyến khích tôi. Đến khi vết thương đau quá không chịu nổi, tôi bỏ cuộc dù biết rắng bà rất thất vọng.
    Một ngày nọ, bà đến nhà tôi, mang theo một hộp tiền xu. Không chỉ một vài đồng xu mà rất nhiều, đầy một hộp. Bà nói :
    - Nếu mỗi lần cháu đứng dậy, bà sẽ cho cháu một đồng xu này.
    Tôi bật cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh đó, nhưng nhìn vào ánh mắt của bà, tôi nhận thấy bà mong muốn tôi đi được biết bao nhiêu! Như được tiếp thêm sức mạnh, tôi khó nhọc đứng dậy. Bà mừng rỡ và đặt một đồng xu vào lòng bàn tay tôi. Tôi vội ngồi xuống ngay lập tức vì cái chân đau nhói. Tay bà đỡ lưng tôi và nói :
    - Cháu nghỉ một chút đi.
    Tôi không nghe lời bà mà lại đứng dậy một lần nữa. Và bà thưởng thêm cho tôi một đồng xu nữa. Suốt mấy tháng như thế, đều đặn mỗi ngày, bà kiên nhẫn động viên tôi tập đứng dậy và tập đi. Còn tôi thì cố gắng nghe theo lời bà, không phải vì những đồng xu đó, mà là để đáp lại sự quan tâm, thương yêu của bà đối với tôi.
    Có lần, tôi ôm lấy bà và cười hỏi :
    - Đến khi mà bà hết tiền thì sao? Cháu sẽ không phải tập đi nữa phải không bà?
    Bà xoa đầu tôi :
    - Cháu phải cố gắng tập chứ. Cháu đừng lo bà hết tiền. Bà có nhiều tiền xu lắm. Bà không bao giờ hết đâu.
    Việc phục hồi đôi chân mất cả năm trời từ sau vụ cháy nên tôi phải bỏ dở năm học lớp ba. Khi quay lại trường học, tôi đã có thể dễ dàng bước vào lớp mà chân không hề bị đi khập khiễng. Lúc trở lại bệnh viện để tái khám theo định kỳ, bác sĩ nói với mẹ tôi :
    - Bao nhiêu năm qua, tôi chưa hề thấy vết phỏng chân nào hồi phục mau đến thế.
    Mẹ nói với tôi trên đường về :
    - Bà không muốn thấy con phải bị tật nguyền, mỗi ngày bà đều cầu nguyện cho đôi chân con lành lại và ước nguyện của bà đã thành sự thật.
    Tôi liền hỏi mẹ :
    - Thế bà kiếm đâu ra nhiều đồng xu đến thế hả mẹ?
    Mẹ trả lời :
    - Đó là số tiền mà bà đã dành dụm từ nhiều năm qua đấy.
    Tôi thật sự cảm động trước tình cảm của bà. Bà đã cho tôi thêm sức mạnh để vượt qua khó khăn bằng chính lòng yêu thương và niềm tin của mình. Buổi tối hôm ấy, tôi đã mang hộp đồng tiền xu đó cộng với những đồng xu mà tôi đã tiết kiệm được ra phố chọn mua cho bà một cái áo ấm mà tôi biết là bà sẽ rất thích.

    - Hằng Minh
    theo A Cup Of Comfort
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  54. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  55. #28

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CHIẾC XE LĂN DƯỚI MƯA

    Người ta cần phải lắng nghe lòng tốt của mình mách bảo và can đảm hành động theo tiếng gọi của con tim.
    - Khuyết danh

    Vậy là tôi cũng đã đạt được mơ ước! Sau bốn năm vật lộn với các kỳ thi và những công việc bán thời gian để có thể trả tiền học phí, giờ đây, tôi chỉ còn phải băng qua sân trường, về nhà và bắt đầu một cuộc sống mới – cuộc sống của một người đã tốt nghiệp đại học.
    Ngày đầu tiên tôi đi làm về, trời đang nắng bỗng nhiên tối sầm, mưa lất phất rơi và càng lúc càng nặng hạt. Đường phố bắt đầu kẹt xe. Tôi định cho xe quay ngược trở lại thì thấy một người đàn ông đi xe lăn phía sau tôi. Anh ta đang xoay xở vật lộn với chiếc xe giữa ngã tư đông nghịt. Tôi chợt nhận ra đó là Jordan, một người bạn cùng lớp mà suốt bốn năm qua tôi chưa có dịp trò chuyện.
    Nhưng tôi đang vội. Một buổi tiệc quan trọng đang chờ tôi. Tôi nghĩ chắc sẽ có ai đó giúp anh ta. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi người ai cũng nghĩ như tôi?
    Trong khi tôi còn đang phân vân, tôi thấy Jordan dù run lên dưới mưa nhưng anh vẫn nỗ lực hết sức. Rõ ràng, anh không mong đợi có ai đó giúp mình. Jordan cố gắng lăn xe ra khỏi lề đường đầy bùn. Tôi biết mình không thể bỏ anh trong lúc này được.
    Tôi nhanh chóng xuống xe, đẩy giúp anh chiếc xe lăn ra khỏi vũng bùn và đi cùng anh. Đường dốc và dài. Lúc tới căn hộ của Jordan, hai chúng tôi đều mệt nhoài và ướt đẫm. Tôi không thể tin rằng một mình Jordan lại có thể đều đặn mỗi ngày di chuyển đến trường trong suốt bốn năm qua. Còn tôi? Tôi luôn cau có mỗi khi không tìm được chỗ tốt trong bãi đậu xe.
    Jordan mời tôi vào phòng để hong khô quần áo. Căn phòng của Jordan khiến tôi rất ngạc nhiên : nó không có vẻ luộm thuộm thường thấy trong các căn phòng của nam sinh viên. Những bức tường được trang trí đơn giản nhưng thẩm mỹ. Mỗi đồ vật đều được sắp xếp cẩn thận và nằm trong tầm với của Jordan. Và đặc biệt, căn phòng có rất nhiều sách.
    - Bạn đã đọc hết những quyển sách này chưa? – Tôi hỏi Jordan.
    - Mỗi tuần, tôi đều đọc một quyển trong suốt bốn năm qua.
    Jordan dẫn tôi vào phòng ngủ phía sau. Anh giới thiệu tôi với người mẹ nằm liệt trên giường, bà đã bị đột quỵ cách đây vài năm. Jordan kể với mẹ về cơn mưa và sự cố kẹt xe ban nãy. Nghe xong, bà mẹ cố gắng ngẩng đầu dậy và khó nhọc nói :
    - Trong suốt bốn năm, chưa ai giúp con trai tôi cả. Không phải Jordan cần được giúp đỡ, mà là đôi khi nó cảm thấy cô đơn ngay giữa những người bạn cùng lớp của mình.
    Tôi lặng người, không biết phải nói gì. Buổi tiệc đã hẹn lúc này trở nên xa xôi và vô nghĩa.

    - Tâm Hằng
    theo Living Your Dreams
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  56. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  57. #29

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    CỤC TẨY CỦA TÔI

    Tình thương yêu là điều duy nhất có thể hàn gắn tâm hồn con người.
    - Aesop

    Tuổi thơ của tôi là những ngày tháng buồn tủi, đòn roi và đau thương. Cha mẹ tôi đã bỏ rơi anh em tôi ngay từ khi chúng tôi còn nhỏ.
    Cuộc sống của chúng tôi khó khăn và thiếu thốn trong trại mồ côi. Ký ức về trường học là những con người xa lạ, những cái nhìn khinh miệt của bạn bè, những buổi ăn trưa buồn tẻ và trên hết là lòng khát khao một tình thương.
    Những giờ ăn trưa ở trường là nỗi ám ảnh khủng khiếp nhất đối với tôi. Chúng bạn vây quanh chế nhạo. Chúng giật và ném hết phần ăn của tôi. Khi tiếng chuông vang lên, chúng nháo nhào chạy vào lớp, tôi chỉ còn biết uống nốt cốc sữa thừa đã gần cạn và nhai củ cà rốt ăn dở của một đứa trẻ khác. Tôi sống trơ trọi và khiếp sợ đến tột cùng.
    Cho đến một ngày kia, tôi gặp cô Shannon, giáo viên mới của chúng tôi. Lúc đầu tôi lo sợ khi cô ấy yêu cầu tôi ở lại sau giờ học, nhưng ánh mắt trìu mến của cô đã giúp tôi an tâm phần nào. Cô mỉm cười và nói rằng tôi không phải lo lắng, rằng cô chỉ cần một người giúp cô dọn dẹp và lau sạch phòng học. Tôi im lặng quét dọn và sắp xếp phòng học tươm tất. Trong lúc làm việc, cô đã trò chuyện với tôi rất nhiều.
    Dường như cô đoán được rằng tôi rất sợ tiếp xúc với bất kỳ ai, nên cô kể cho tôi nghe về gia đình cô, về cuộc sống của cô và việc cô trở thành cô giáo ở đây như thế nào.
    Một hôm, cô tặng cho tôi một cục tẩy mới màu trắng. Tôi rất quý và luôn giữ nó trong túi áo. Đó là món quà đầu tiên trong đời tôi.
    Cô khuyên tôi nên đọc sách, cô giúp tôi hiểu rằng không phải người lớn nào cũng là người xấu. Cô tin rằng nếu tôi cố gắng, tôi có thể làm được những gì tôi mong muốn. Cô đã thắp lên niềm hy vọng trong tâm hồn hoang vắng, khô cằn của tôi.
    Cứ ngỡ rằng tôi đã bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng chẳng bao lâu sau, tôi bị đưa ra khỏi trại mồ côi, từ đó tôi mất liên lạc với cô Shannon. Tôi được trả về ở với cha – lúc này cha mẹ tôi đã ly dị. Tôi tiếp tục hứng chịu những trận đòn. Có nhiều đêm mưa gió mịt trời, ông ấy đã đánh đuổi tôi ra khỏi nhà chỉ vì tôi không tìm được rượu cho ông ấy, và tôi chỉ dám trở về nhà khi trời gần sáng. Cho đến một ngày, ông ấy không thể gượng dậy nổi và phải vào bệnh viện.
    Tôi chán nản và bắt đầu tìm quên nỗi buồn trong men rượu. Trong một lần tuyệt vọng, tôi phá tung mọi thứ trong nhà như để thỏa nỗi uất hận của cuộc đời mình. Bất chợt cục tẩy của cô Shannon văng ra từ một cái hộp rơi dưới chân tôi. Kìa, nó vẫn còn mới! Tôi bật khóc như một đứa trẻ và chợt hiểu ra mình đã không còn là mình nữa, tôi đã phụ lòng tin và tình thương của cô Shannon. Đêm đó, lòng tôi rối bời, cầm cục tẩy trên tay, tôi nhớ những điều cô dạy bảo như hướng về một ngôi sao sáng giữa đêm tối tăm của đời tôi. Một điều gì đó đã sống dậy trong tôi.
    Và tôi biết tôi cần phải sống khác.

    - Trường Thanh
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  58. Có 2 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  59. #30

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    DẢI BĂNG MÀU ĐỎ

    Có thể bạn không là người giỏi nhất, nhưng cách bạn ứng xử và hành động sẽ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.

    Ai cũng muốn mình là người nổi trội nhất trong tất cả các lĩnh vực. Các bạn trong lớp tôi ngày xưa thường tranh đua với nhau để giành ngôi vị quán quân trong các trò chơi của trường. Nhưng chưa bao giờ tôi lọt được vào các vị trí ấy.

    Mùa xuân năm đó, lớp chúng tôi được dẫn đi tham quan công viên, có sự tháp tùng của phụ huynh. Chúng tôi vô cùng thích thú vì được đi bằng ô tô đến một nơi cách trường đến 30km – một quãng đường khá xa đối với những đứa trẻ lên 6. Ngoài bữa trưa ngon miệng ngoài trời, những chiếc xích đu đầy màu sắc và trò cầu trượt mạo hiểm hấp dẫn, còn có một trò chơi làm tôi nhớ mãi.
    Cô giáo dùng những mảnh vải buộc một chân của từng hai người với nhau. Tôi được cặp đôi với một cậu bạn to lớn, người rất xuất sắc trong mọi hoạt động của lớp. Tôi thầm nghĩ chắc bạn ấy không mong cặp đôi với tôi trong trò chạy ba chân này đâu. Tôi sẽ cản trở bạn ấy giành chiến thắng.
    Nhưng bạn ấy bình thản khoác tay tôi và hướng dẫn tôi cùng bước nhịp nhàng khi hiệu lệnh bắt đầu. Đây là một trò chơi không đơn giản tí nào, chỉ cần sai nhịp một chút, cả hai có thể té ngã, hay nếu không khoác tay nhau thì trước sau gì cũng sẽ lộn nhịp. Các cặp xung quanh đều loạng choạng mất thăng bằng rồi ngã, nhưng chúng tôi vẫn tiến bước. Không thể tin được, tôi quay lại nhìn và phát hiện rằng trên đường chạy chỉ còn hai cặp, mà chúng tôi đang dẫn trước một khoảng cách khá xa so với cặp kia. Điều đó có nghĩa là chúng tôi sắp giành chiến thắng, và tôi là người giỏi nhất của trò chơi này cùng với người bạn của mình.
    Nhưng khi chỉ còn một đoạn rất ngắn nữa là đến đích, tôi lại luống cuống và vấp ngã.Lúc đó người dồng hành với tôi có thể kéo lê tôi lên một vài bước và chúng tôi sẽ thắng cuộc, nhưng cậu ấy không làm thế, mà dừng lại nâng tôi đứng dậy. Và cặp kia đã vượt qua chúng tôi. Chúng tôi được thưởng một dải băng nhỏ màu đỏ cho vị trí thứ nhì.
    Đến tận bây giờ, tôi vẫn không thể quên kỷ niệm ngày thơ ấu đó. Cách xử sự của người bạn ấy khiến tôi thật sự bất ngờ và cảm phục. Tôi vẫn giữ dải băng đỏ dành cho người đứng nhì để nhắc nhở mình rằng sự thắng thua trong cuộc đời không phải là điều quan trọng. Có thể bạn không là người giỏi nhất, nhưng cách bạn ứng xử và hành động sẽ quyết định bạn là người như thế nào trong mắt mọi người.

    - Hoa Phượng
    theo Inspirations Stories
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  60. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  61. #31

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    VÀ TÔI ĐÃ LÀM ĐƯỢC!

    Tôi không bắt buộc phải chiến thắng, nhưng tôi bắt buộc phải chiến đấu đến cùng. Tôi không nhất thiết phải thành công, nhưng tôi phải nỗ lực hết sức mình!

    Tháng 05 năm 1989, còn một tháng nữa là tới ngày lễ tốt nghiệp trung học của tôi. Hơn lúc nào hết, tôi quyết tâm sẽ tự mình tiến đến sân khấu của buổi lễ trên chiếc xe lăn của mình. Từ lúc mới sinh ra, tôi đã mắc phải căn bệnh liệt não. Di chứng căn bệnh để lại là tôi không thể đi được như người bình thường.
    Để tập luyện cho buổi lễ, tôi bắt đầu sử dụng xe lăn tay thay cho xe lăn điện. Mỗi khi tự mình đi được một đoạn khá xa, tôi luôn thấy hãnh diện và tự hào về chính mình. Nhưng có lẽ điều tôi nhận được còn lớn hơn nhiều so với những gì tôi từng tưởng tượng. Không chỉ có tôi nhìn bản thân mình khác đi mà bạn bè cùng lớp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt khác. Họ tôn trọng và ủng hộ quyết tâm của tôi.
    Trước kia, chiếc xe lăn điện là đôi chân của tôi. Nó cho phép tôi có thể di chuyển đến mọi nơi mà không phải sử dụng sức lực cũng như không cần sự giúp đỡ của những người chung quanh. Tuy nhiên, vào lúc này, tôi nhận ra rằng chiếc xe lăn điện ấy đã trở thành vật giam hãm. Tôi chỉ cảm nhận được mình là một người độc lập khi không phải lệ thuộc vào chiếc xe lăn điện nữa.
    Với tôi, việc tốt nghiệp trung học trên chiếc xe lăn tay của mình là một bước ngoặt trong cuộc đời. Tôi muốn tiến vào tương lai của mình như một chàng trai độc lập. Tôi không cho phép bản thân mình được đưa lên sân khấu của buổi lễ trên một chiếc xe lăn điện. Cho dù có mất tới 20 phút tự mình đẩy xe lăn đến sân khấu đi nữa, tôi cũng không quan tâm. Tôi vẫn sẽ làm việc đó.
    Ngày 14 tháng 6 năm 1989.
    Ngày lễ tốt nghiệp. Sáng hôm đó, tất cả các sinh viên tốt nghiệp đều diễu hành quanh sảnh đường rồi về chỗ ngồi của mình ở trên sân khấu. Tôi tự hào ngồi trên chiếc xe lăn tay giữa hàng ghế đầu tiên.
    Lúc người dẫn chương trình xướng tên tôi lên nhận bằng tốt nghiệp, tôi hồi hộp và chậm chạp đẩy xe hướng về phía sân khấu. Khi nhìn lên, tôi nhận ra rằng tất cả mọi người trong hội trường đều đứng dậy hoan hô. Tôi xúc động và tự hào nhận bằng tốt nghiệp rồi quay về phía các bạn cùng lớp, giơ cao tấm bằng, mắt ngước nhìn tất cả và lòng như muốn hét thật to : “Tôi đã làm được. Tôi đã làm được điều đó!”

    - First News
    theo The Stories Of Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  62. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  63. #32

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    HỌ ĐÃ KHÔNG TỪ BỎ…

    Richard Hooker viết quyển tiểu thuyết về chiến tranh mang tên M*A*S*H trong suốt 7 năm ròng, tác phẩm bị 27 nhà xuất bản từ chối trước khi nhà xuất bản Morrow đồng ý in. Sau này, cuốn sách trở thành tác phẩm được nhiều người yêu thích và là đề tài cho hàng loạt phim truyện và phim truyền hình nổi tiếng hiện nay.
    Louis L’Aour, tác giả của hơn 100 tác phẩm thành công với số lượng bán ra trên 200 triệu bản – đã bị từ chối 350 lần trước khi tác phẩm đầu tiên được in. Sau này, ông trở thành nhà văn đầu tiên nhận được huy chương vàng của quốc hội Mỹ về những đóng góp của ông cho đất nước này qua những tác phẩm viết về lịch sử.
    Vào năm 1953, Julia Child và hai đồng sự của mình đăng ký xuất bản thử nghiệm cuốn sách có tựa đề “Những món ăn Pháp dành cho người Mỹ”. Họ viết liên tục trong 5 năm nhưng sau đó, nhà xuất bản đã từ chối bản thảo 850 trang của họ. Child và đồng sự tiếp tục sửa bản thảo trong vòng 1 năm sau đó, nhưng nhà xuất bản lại tiếp tục từ chối. Tuy nhiên, Child không bỏ cuộc. Bà và các đồng sự tiếp tục làm việc và tìm nhà xuất bản mới. Đến năm 1961 – 8 năm kể từ ngày bắt đầu – họ xuất bản cuốn “Thành thạo nghệ thuật nấu ăn Pháp” và cuốn sách này đã bán được 1 triệu bản. Cho đến 30 năm sau, Julia Child vẫn tiếp tục là người đi đầu trong lĩnh vực viết sách dạy nấu ăn.
    Malcom Forbes, tổng biên tập quá cố của tạp chí Forbes, một trong những tạp chí thành công nhất trên thế giới, không đảm đương nổi việc biên tập cho một tờ báo ở trường khi ông còn học ở đại học Princeton.
    Tác phẩm “The Good Earth” của Pearl Buck bị từ chối 14 lần trước khi nó nhận giải Pulitzer.
    Tiểu thuyết “Cuốn theo chiều gió” cũng bị 25 nhà xuất bản từ chối.
    Jack London nhận được 600 lời từ chối trước khi ông bán được tác phẩm đầu tiên.
    Bộ phim “Chiến tranh giữa các vì sao” bị hầu như tất cả các nhà sản xuất phim ở Hollywood từ chối trước khi hãng phim 20th Century Fox đồng ý sản xuất. Sau này, bộ phim trở thành một trong những tác phẩm có doanh thu cao nhất trong điện ảnh.
    Lev Tolstoy, tác giả của “Chiến tranh và Hòa bình” bị đuổi ra khỏi trường đại học bởi vì “không có khả năng cũng như quyết tâm học tập”.

    - Hồng Nhung
    theo Inspire Today
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  64. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  65. #33

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHỮNG LỰA CHỌN CHO CUỘC SỐNG

    Một nhà sinh học nọ cho những con bọ chét vào một cái hộp bằng nhựa trong suốt, rồi đậy nắp lại quan sát khả năng định hướng và những phản ứng của chúng. Những con bọ chét bị giam hãm trong chiếc hộp liên tục tung mình nhảy lên tìm lối thoát. Càng cố gắng nhảy, những con bọ chét càng cảm thấy đau đớn khi va phải nắp hộp và chúng đuối sức dần. Một lúc sau, những con bọ chét đó không còn muốn cố gắng nhảy ra khỏi hộp nữa. Đến khi nhà sinh học nọ mở nắp hộp ra thì bọn chúng vẫn nằm yên dưới đáy hộp. Ban nãy, chúng đã cố gắng nhảy ra khỏi hộp rất nhiều lần nhưng vô vọng – đến khi có điều kiện thoát ra khỏi chiếc hộp thì bọn chúng lại đầu hàng.

    Trong cuộc sống, nhiều lúc chúng ta cũng có thái độ giống như những con bọ chét kia. Nhiều khi chúng ta cố gắng tập trung tất cả sức lực của mình cho một mục đích nào đó, nhưng do hoàn cảnh và thời cơ không thuận lợi nên chúng ta chưa đạt được mục đích của mình. Càng cố gắng vùng vẫy thoát khỏi hoàn cảnh bi đát đang giam hãm mình, chúng ta lại càng rơi vào mệt mỏi, bế tắc và tuyệt vọng. Đến khi gặp cơ hội thuận tiện thì chúng ta lại không muốn cố gắng nữa vì đã quá mệt mỏi và chán nản.


    Nếu chúng ta có thái độ bình tĩnh trước khó khăn và quyết tâm theo đuổi đến cùng, chúng ta sẽ tìm thấy những khả năng và hoàn cảnh thuận lợi để thực hiện khát vọng của mình.

    - Lại Thế Luyện
    theo New Life
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  66. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  67. #34

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NGỌN GIÓ VÀ CÂY SỒI

    Một ngọn gió dữ dội băng qua khu rừng già. Nó ngạo nghễ thổi tung tất cả các sinh vật trong rừng, cuốn phăng những đám lá, quật gãy các cành cây. Nó muốn mọi cây cối đều phải ngã rạp trước sức mạnh của mình. Riêng một cây sồi già vẫn đứng hiên ngang, không bị khuất phục trước ngọn gió hung hăng. Như bị thách thức, ngọn gió lồng lộn, điên cuồng lật tung khu rừng một lần nữa. Cây sồi vẫn bám chặt đất, im lặng chịu đựng cơn giận dữ của ngọn gió và không hề gục ngã. Ngọn gió mệt mỏi, đành đầu hàng và hỏi :
    - Cây sồi kia! Làm sao ngươi có thể đứng vững như thế?
    Cây sồi già từ tốn trả lời :
    - Tôi biết sức mạnh của ông có thể bẻ gãy hết các nhánh cây của tôi, cuốn sạch đám lá của tôi và làm thân tôi lay động. Nhưng ông sẽ không bao giờ quật ngã được tôi. Bởi tôi có những nhánh rễ vươn dài, bám sâu vào lòng đất. Đó chính là sức mạnh sâu thẳm nhất của tôi. Càng ngày chúng sẽ phát triển càng mạnh mẽ, giúp tôi vững vàng hơn trước mọi sức mạnh của kẻ thù. Nhưng tôi phải cảm ơn ông, ngọn gió ạ! Chính những cơn điên cuồng của ông đã giúp tôi chứng tỏ được khả năng chịu đựng và sức mạnh của mình.

    - Quang Kiệt
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  68. Có 3 người cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  69. #35

    Tham gia ngày: Dec 2011
    Tên Thánh: Vincent
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Baria-Vungtau
    Bài gởi: 53
    Cảm ơn
    33
    Được cảm ơn 64 lần trong 39 bài viết

    Default

    chu Nghia viet hay wa cam on nhieu nhe
    hãy cùng nhau chung sức xây dựng Diễn đàn Thiếu Nhi Công Giáo

  70. Có 2 người cám ơn Stanleyhai vì bài viết này:


  71. #36

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    GIÁ TRỊ VĨ ĐẠI CỦA MỘT TAI NẠN

    Nếu ngôi nhà bạn bị cháy, hãy tự sưởi ấm mình bằng ngọn lửa ấy.
    - Ngạn ngữ Tây Ban Nha

    Tháng 12 năm 1914, phòng thí nghiệm của nhà bác học Thomas Edison bị thiêu rụi hoàn toàn trong một trận hỏa hoạn. Mặc dù con số thiệt hại vướt quá 2 triệu đôla Mỹ nhưng công ty bảo hiểm chỉ bồi thường 238.000 đôla! Vì theo họ, toàn bộ tòa nhà được đúc bằng bê-tông, một vật liệu được đánh giá là không bắt lửa. Ngọn lửa đêm hôm đó đã thiêu rụi nhiều công trình tâm huyết của cuộc đời Edison. Khi đám cháy vẫn chưa được dập tắt, Charles, cậu con trai 24 tuổi của Edison, hốt hoảng lùng sục, tìm kiếm cha mình giữa đống đổ nát mịt mù khói. Cuối cùng, cậu cũng tìm thấy Edison, rất bình tĩnh, đang quan sát cảnh tượng chung quanh. Gương mặt ông đỏ bừng phản chiếu hình ảnh đám cháy, mái tóc bạc trắng bay phất phơ trong gió.
    - Tôi nhìn cha mà tim đau nhói. – Charles kể – Cha tôi đã 67 tuổi, không còn trẻ nữa để bắt đầu lại khi mọi thứ đều đã cháy theo ngọn lửa. Khi trông thấy tôi cha hét to : “Charles, mẹ con đâu?” Khi tôi bảo rằng tôi không biết, ông nói : “Đi tìm mẹ con và đưa mẹ đến đây ngay. Mẹ con sẽ không bao giờ có dịp chứng kiến cảnh này trong cuộc đời một lần nữa đâu.”
    Sáng hôm sau, Edison nhìn đống hoang tàn của tòa nhà và nói :
    - Tai nạn này đã mang đến cho ta một giá trị vĩ đại. Mỗi lỗi lầm chúng ta gây ra đều bị xóa sổ hoàn toàn. Cảm ơn Thượng Đế. Giờ đây, chúng ta có thể bắt đầu lại.
    Ba tuần sau đám cháy, Edison cho ra đời chiếc máy hát đĩa đầu tiên.

    - Vy Bảo
    theo Condensed Chicken Soup For The Soul
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  72. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  73. #37

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    HOẶC SỐNG HOẶC TỒN TẠI

    Ấn tượng đầu tiên của tất cả chúng tôi về Mike – người bạn mới quen – là cảm giác an tâm, thân thiện, năng động và rất nhiệt tình. Trông anh lúc nào cũng yêu đời, và tràn đầy niềm tin vào cuộc sống. Mỗi khi ở cạnh Mike, bạn sẽ quên đi những căng thẳng, mệt mỏi mà chỉ nghĩ đến những điều tốt đẹp ở phía trước. Dường như sự buồn chán, bi quan chưa bao giờ tồn tại trên gương mặt Mike. Một mẫu người như Mike khiến tôi thật sự tò mò. Tôi muốn biết điều gì đã làm Mike luôn có niềm tin vào cuộc sống như thế vì cũng như mọi người, anh đã từng gặp không ít khó khăn, thử thách. Một lần, tôi hỏi Mike :
    - Này, trông anh lúc nào cũng nhiệt tình, sôi nổi. Làm sao anh luôn được như vậy?
    Mike cười vui vẻ :
    - Mỗi sáng khi thức dậy, tôi luôn tự nhủ rằng : “Mike, bắt đầu một ngày mới rồi đó, anh có hai sự lựa chọn, hoặc là vui vẻ, hoặc là ủ rũ, cau có.” Tôi chọn sự vui vẻ. Mỗi khi có điều gì không như mong muốn xảy ra, tôi vẫn có hai lựa chọn : hoặc đau khổ, buồn chán, hoặc trầm tĩnh lại để học hỏi từ những sự việc đó. Tôi chọn lựa cách thứ hai. Mỗi khi có ai muốn tôi chia sẻ điều gì đó, tôi cũng có hai lựa chọn : nuông chìu bản thân theo cảm xúc của họ, hoặc phân tích sự việc một cách khách quan để giúp họ nhận ra những điều tốt đẹp đang ở phía trước. Tôi đã chọn cách thứ hai.
    - Điều anh nói đúng đấy, nhưng đâu phải dễ dàng thực hiện?
    - Cuộc sống là một chuỗi những cơ hội chọn lựa. Trong mỗi hoàn cảnh, bạn có quyền chọn lựa một thái độ tích cực cho mình hoặc ngược lại. Nếu bạn vẫn còn chưa tự tin vào sự chọn lựa của mình, hãy để ý đến phản ứng của những người xung quanh đối với sự chọn lựa ấy. Cuộc sống của mỗi người chính là tấm gương phản chiếu trung thực nhất về thái độ sống của chính họ.
    Câu trả lời của Mike làm tôi suy nghĩ và trưởng thành hơn rất nhiều. Mỗi khi đứng trước một sự lựa chọn nào trong cuộc sống, tôi luôn nhớ về những điều Mike đã nói.
    Một thời gian sau, tôi nghe tin Mike gặp một tai nạn nghiêm trọng, rơi từ tầng 4 một tòa nhà xuống đất. Sau 18 tiếng phẫu thuật và nhiều tuần liền nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cuối cùng Mike cũng trở về nhà nhưng phải gắn một chiếc nẹp sau lưng để định vị đốt sống lưng. Tôi đến thăm và hỏi anh về vụ tai nạn, Mike vui vẻ trả lời :
    - Trường hợp của tôi tưởng như vô vọng. Tôi đọc được điều ấy trong đôi mắt lo âu và nét mặt buồn bã của gia đình và các bác sĩ khi mới nhìn thấy tôi. Khi ấy, có một sự quyết tâm mãnh liệt trỗi lên giúp tôi biết mình phải lựa chọn điều gì.
    - Vậy anh đã lựa chọn điều gì? – Tôi hỏi.
    - Tôi lựa chọn sự sống. Tiềm thức trong tôi biết rằng nếu lúc này tôi buông xuôi thì sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại được. Cố gắng chút sức lực cuối cùng, tôi nói với các bác sĩ : “Tôi muốn sống. Hãy giúp tôi sống!”, rồi sau đó ngất lịm đi.
    Cuối cùng, Mike đã sống. Đó là nhờ vào khả năng phẫu thuật tuyệt vời của các y bác sĩ, cùng tinh thần lạc quan và một niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống của Mike.

    Mỗi một ngày trôi qua, hẳn chúng ta đều phải đối diện với những lựa chọn để sống một cách ý nghĩa nhất. Hãy chọn lựa cho mình một cách sống : hoặc sống để sống hoặc sống để tồn tại.

    - Quang Kiệt
    theo Viva Consulting
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  74. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  75. #38

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NHỮNG KHẢ NĂNG VÔ TẬN

    Năm 1889, Rudyard Kipling – nhà văn được giải Nobel Văn học năm 1907 – đã từng nhận một lá thư từ chối của hội đồng chấm thi San Francisco : “Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Kipling, nhưng quả thực ông không biết cách sử sụng tiếng Anh.”
    Winston Churchill từng thi rớt kỳ thi vào lớp 6. Ông trở thành Thủ tướng nước Anh khi đã 62 tuổi, sau cả một đời chỉ toàn gặp thất bại. Sự đóng góp lớn nhất của ông là khi ông đã về hưu.
    Albert Einstein đến năm lên 4 tuổi mới biết nói, và phải đến năm 7 tuổi mới biết đọc. Thầy giáo đã từng nhận xét về ông như sau : “Chậm phát triển, khó gần, luôn có những ước mơ ngớ ngẩn.” Ông từng bị đuổi học và bị từ chối nhận vào trường bách khoa Zurich.
    Louis Pasteur chỉ là một sinh viên bình thường trong số những sinh viên chưa tốt nghiệp, từng xếp thứ hạng 15/22 ở môn Hóa.
    Tướng Douglas Mac Arthur đã từng bị từ chối gia nhập West Point không chỉ một mà đến hai lần. Đến lần thứ ba ông mới được chấp nhận và đã lập nhiều chiến công ghi vào sử sách.
    Ngôi sao bóng rổ Michael Jordan đã từng bị đuổi khỏi đội bóng rổ của trường.
    Năm 1944, Emmeline, giám đốc của Blue Book Modeling Agency từng nói với cô người mẫu triển vọng Norma Jean Baker (Marilyn Monroe) rằng : “Cô nên học làm thư ký hay lấy chồng đi thì hơn.”
    Khi từ chối ban nhạc rock The Beatles của Anh, người quản lý của hãng thu âm Decca đã nói rằng : “Chúng tôi không thích thứ âm nhạc của họ. Mấy nhóm guitar như thế lỗi thời rồi.”
    Năm 1954, Jimmy Denny, giám đốc của hãng Grand Ole Opry, đã đuổi Elvis Presley sau một buổi biểu diễn. Ông nói với Presley rằng : “Anh chẳng thể đi đến đâu được. Anh nên quay về lái xe tải đi thì hơn.”
    Khi Alexander Graham Bell phát minh ra chiếc điện thoại đầu tiên vào năm 1876, nó đã không nhận được sự ủng hộ của mọi người. Tổng thống Rutherford Hayes nói : “Đây quả thực là một phát minh gây ngạc nhiên, nhưng liệu có ai muốn sử dụng nó không?”
    Vận động viên vô địch Rafer Johnson khi mới sinh ra đã bị tật bẩm sinh ở chân.
    Trước khi phát minh ra bóng đèn tròn, Thomas Edison đã tiến hành hơn 2.000 cuộc thử nghiệm. Một phóng viên trẻ hỏi về cảm giác của ông khi thất bại quá nhiều lần như vậy. Ông nói : “Tôi chưa bao giờ thấy mình thất bại, dù chỉ một lần. Tôi phát minh ra bóng đèn tròn. Điều này cũng giống như là một tiến trình có đến 2.000 bước.”
    Sau nhiều năm thính lực bị giảm, đến năm 46 tuổi, nhà soạn nhạc người Đức Ludwig Van Beethoven hoàn toàn không thể nghe được. Bất chấp điều đó, ông vẫn viết được những tuyệt phẩm âm nhạc – gồm 5 bản nhạc giao hưởng – vào những năm cuối đời.

    - Đặng Hòa
    theo Chicken Soup For The Soul
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  76. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  77. #39

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    NGÀY HÔM NAY, TÔI SẼ…

    Ngày hôm nay, tôi sẽ tự lắng lòng mình và cố gắng trầm tĩnh hơn. Tôi sẽ học cách kiểm soát những cảm xúc và suy nghĩ của mình.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ học cách tha thứ những gì người khác đã gây ra cho tôi bởi tôi luôn nhìn vào hướng tốt và tin vào sự công bằng của cuộc sống.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ cẩn trọng hơn với từng lời nói của mình. Tôi sẽ lựa chọn ngôn từ và diễn đạt chúng một cách có suy nghĩ và chân thành nhất.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ tìm cách sẻ chia với những người bạn quanh tôi khi cần thiết, bởi tôi biết điều quý nhất đối với con người là sự quan tâm lẫn nhau.
    Ngày hôm nay, trong cách ứng xử, tôi sẽ đặt mình vào vị trí của người đối diện để lắng nghe những cảm xúc của họ ; để hiểu rằng những điều làm tôi tổn thương cũng có thể sẽ làm tổn thương họ.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ an ủi và động viên những ai đang nản lòng. Một cái siết tay, một nụ cười, một lời nói của tôi có thể tiếp thêm sức mạnh để họ vững tin bước tiếp.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ dành một chút thời gian để quan tâm đến bản thân mình. Tôi cảm ơn cuộc sống và mọi người đã cùng tôi sẻ chia những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống này.
    Ngày hôm nay, tôi sẽ bỏ lại phía sau mọi lo âu, cay đắng và thất bại, để khởi đầu một ngày mới với một trái tim yêu thương và hồn nhiên nhất. Tôi sẽ sống với những khát khao, mơ ước mà mình luôn ấp ủ.

    Và hôm nay tôi cảm nhận được hạnh phúc và sức sống mới – bất kể ngày hôm qua như thế nào.
    Bạn cũng vậy nhé!
    - Lê Quang Kiệt
    theo Living Your Dream
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  78. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


  79. #40

    Tham gia ngày: May 2011
    Tên Thánh: Augustino
    Giới tính: Nam
    Đến từ: Đà Lạt
    Bài gởi: 459
    Cảm ơn
    90
    Được cảm ơn 717 lần trong 440 bài viết

    Default


    HÃY BẮT ĐẦU TỪ NHỮNG ĐIỀU BÌNH DỊ

    Một đóa hoa có thể khơi gợi giấc mơ

    Một cây xanh có thể góp nên cánh rừng
    Một cánh én có thể báo hiệu mùa xuân
    Một nụ cười sẽ khởi nguồn cho tình bạn
    Một cái chạm tay có thể sưởi ấm tâm hồn
    Một ánh mắt sẽ thể hiện lòng quan tâm
    Một tia nắng thắp sáng cả căn phòng
    Một ngọn nến sẽ xua tan bóng tối
    Một sự chia sẻ giảm bớt được nỗi đau
    Một bước chân khởi đầu cuộc hành trình
    Một niềm hy vọng sẽ thổi bùng sức sống
    Một cách nhìn mới có thể thay đổi hướng đi.

    Hãy bắt đầu từ những điều bình dị, bạn nhé!


    - Tuệ Nương
    Theo Inspirational Peak
    (từ Hạt Giống Tâm Hồn)

    Lạy Chúa, xin cho con biết Yêu Thương mỗi ngày...

  80. Các thành viên đã cám ơn augustino.nghia vì bài viết này:


+ Trả Lời Ðề Tài

Quuyền Hạn Của Bạn

  • Bạn không được gửi bài mới
  • Bạn không được gửi bài trả lời
  • Bạn không được gửi kèm file
  • Bạn không được sửa bài
  •  

Diễn Đàn Thiếu Nhi Công Giáo Việt Nam - Email: ddtncg@gmail.com