|
Chương 04
Sáng hôm sau, khi Hằng thức dậy, nó không thấy người đốt than trong lều. Mới đầu, nó chột dạ, sợ rằng người đó đã bỏ đi mất, nhưng rồi nó lại vững tâm: Người ấy chẳng hứa với nó rồi sao? Vả lại, chiếc áo của người đó vẫn còn đắp trên người bé Tâm đang nằm ngáy khò khò.
Đến lượt Việt cũng tỉnh dậy. Nó dụi mắt, nhìn quanh như không biết mình đang ở đâu, rồi mỉm cười với Hằng:
- A, khỏe rồi! Nó vươn vai nói. Ông Ê Ban đâu hả em?
- Em không rõ, ông ta có dặn rằng chớ có ló ra ngoài nếu sáng dậy không thấy ông …
- Có lẽ ông ta đi báo cho ba má tụi mình biết cũng nên .
Hằng thở dài não nuột:
- Khổ thân ba má quá chừng! Em chắc ba má cũng mất ăn mất ngủ vì nghĩ rằng chúng ta bị kẻ cướp giết chết hay bị mất tích vĩnh viễn.
- Nếu không có ông Ê Ban thì chắc chúng ta lâm vào cảnh đó rồi chứ còn gì nữa .
- Chúng ta sẽ bị chết đói chết khát .
- À ! Lại nói đến chuyện đói. Ta thèm ăn cái gì điểm tâm … thế còn em? Một chén cà phê sữa, với bánh mì nuớng phết bơ?
- Gớm, anh chỉ nghĩ đến ăn, Hằng vừa đáp vừa tự hào rằng con gái không háu đói cũng là một ưu điểm hơn bọn con trai .
Vừa lúc đó, chúng nghe thấy tiếng chân người đi tới. Người đốt than đã trở về :
Dưới ánh sáng ban ngày, trồng mặt người đó có vẻ đen hơn vì bộ râu mọc quanh hàm .
Bộ râu làm ông ta thành dữ tợn. Hằng tự nghĩ. Đáng lẽ mỗi sáng ông ta phải cạo râu như ba mình mới phải .
Ông Ê Ban vui vẻ nói:
- Đêm qua ta có đặt bẫy, lát nữa chúng ta sẽ ra coi, chắc thế nào cũng kiếm được bữa ăn ngon .
- Sao ông không săn thỏ bằng súng ạ?
- Súng gây tiếng động lớn, dưới quận nghe thấy được .
- Như thế thì có sao ạ? Hằng hỏi .
Ê Ban không đáp. Hắn vào lều mang ra chiếc túi hôm qua .
- Trong này chẳng còn nhiều nhặn gì, hắn nói. Chỉ có chiếc bánh mì, may ra ăn tạm vậy .
Trong khi đó, Hằng quan sát chung quanh rồi hỏi:
- Thưa, ông ở đây có một mình ạ?
- Phải!
- Ông không có vợ con?
- Đó đó! Lại những câu hỏi! Em này tò mò quá há? Không, ta không có vợ, không có con …Bây giờ em còn muốn hỏi gì nữa không?
Hằng đỏ mặt đáp:
- Thưa, không phải cháu tò mò. Nhưng cháu chỉ nghĩ rằng cuộc đời không vui vẻ mấy nếu sống cô độc. Tuy nhiên, ông không có vẻ buồn rầu, trái lại … thấy luôn luôn ông mỉm cười.
- Em thấy rằng trong rừng này, thỉnh thoảng ta cũng gặp người này người khác chứ!
Mọi người chia nhau chiếc bánh mì. Ăn xong, Ê Ban đề nghị chữa chổ chân đau cho bé Tâm .
- Ông có thuốc ạ? Hằng hỏi .
- Cần chi thuốc, rồi em xem .
Hắn bèn lấy cái bong bóng lợn đựng đầy rượu cần và đổ ra rửa chổ đau cho bé Tâm thật kỹ .
- Chẳng có gì tốt hơn! Hắn nói. Một chỗ đau mà rửa bằng rượu cần thì không làm độc .
Bé Tâm nghiến răng cố chịu sót không kêu .
- Rồi! Em không còn đau nữa. Kiêng đi bộ từ giờ tới chiều là khỏi .
Không đi bộ! Việt và Hằng đưa mắt nhìn nhau, lo lắng:
- Nhưng thưa ông, Việt ngượng ngùng nói, chúng cháu cần phải …
Ê Ban chau mày, vẻ mặt của hắn trỏ nên nghiêm khắc, gần như giận dữ .
- Em nói sao?
- Thưa ông, Việt ấp úng, chúng cháu muốn sớm được vễ nơi cắm trại .
- Thưa ông, Hằng giải thích thêm, ba má chúng cháu đã biệt tin của chúng cháu từ một ngày nay rồi. Chúng cháu phải về trước chiều nay .
- Ồ, chuyện đó thì không thể được!
Việt và Hằng nhìn nhau. Không thể được? Tại sao vậy? Con nhỏ thấy nước mắt nó chạy quanh. Sau khi đã tưởng là được cứu thóat, có phải nay chúng lại mắc vào một cuộc phiêu lưu khác hay không?
Nó mạnh dạn hỏi:
- Thưa ông vì sao, vì sao không thể được?
- Vì ta bảo thế, Ê Ban đáp sẵng giọng .
- Thế chúng cháu phải ở đây lâu ạ?
- Lâu thì không lâu, chỉ tới khi nào ta nhận được một vài tin tức cần thiết mà thôi .
- Tin tức? Hằng nhắc lại. Cháu không hiểu sao những tin tức lại có thể tới một nơi mà không có người phát thơ .
- Phải tin tức, người đốt than đáp với giọng bực bội. Dầu sao thì lúc này ta cũng không thể xuống tới bờ hồ được .
- Thưa ông, có phải vì Y Blơm?
Ê Ban nhìn Hằng bằng con mắt kỳ dị đáp:
- Phải, vì Y Blơm .
- Nhưng ông nói rằng hắn không ở trong vùng này kia mà .
- Ta không nói vậy, vả lại, nếu hôm qua hắn không ở đây, thì hôm nay hắn cũng có thể tới đây chớ sao .
- Ông cũng nói là ông không sợ hắn .
- Ta chẳng sợ ai hết. Nhưng ít ra ta cũng có quyền làm theo ý muốn của ta chớ, phải không? Ta sẽ báo trước khi nào ta sẽ có thể dẫn các em về. Cho tới khi đó thì …
Việt hỏi :
- Chúng cháu phải ở trong rừng này?
- Đúng thế, và ta khuyên các em đừng có dại dột trốn đi nhé, các em đã thấy cái gì xảy đến rồi đó .
- Thưa ông không, chúng cháu không trốn đâu ạ, xin ông yên tâm. Hằng đáp .
Ê Ban mỉm cười. Khi hắn mỉm cười, vẻ mặt gân guốc của hắn bỗng trở nên rất hiền hậu .
- Tốt lắm, hắn đáp, ta thấy em biết điều. Vậy ở đây với thằng nhỏ con, trong khi Việt đi cùng ta kiếm thức ăn sáng .
Bé Tâm háo hức hỏi:
- Ông đi chợ ạ?
- Mày ngu quá! Hằng nói. Trong rừng mà có chợ à?
Ê Ban và Việt đi soát các bẫy đã chăng hôm qua .
Việt nhìn người đó với vẻ mặt lo âu, nhưng hắn không còn vẻ gì giận nữa, trái lại, hắn cười với đôi mắt hóm hỉnh .
Việt thấy hắn đeo súng trên vai, vội hỏi:
- Cháu tưởng ông không muốn săn bằng súng?
Ê Ban lắc đầu:
- Ta sẽ không dùng súng, nếu trời muốn thế, nhưng ta cần luôn luôn mang nó theo người .
- Vì Y Blơm ạ?
- Đúng như lời em nói .
Hằng ở nhà ngồi đợi tự nghĩ:
- Ta mong họ về quá! Ta thấy yên dạ hơn khi ông Ê Ban có nhà. Tuy nhiên, nhiều khi ông cũng làm ta sợ, ông ấy kỳ dị quá, lúc thì tốt như một người cha hay một người anh cả, lúc thì giận dữ, gần như tàn nhẫn … Nhưng sao ông ta lại lưu giữ chúng ta ở đây khi ông ta có thể đưa chúng ta về với ba má hoặc cho người nào khác đưa đi .
Khi nghĩ đến ba má, nó thấy lòng đau nhói .
Trong rừng Ê Ban và Việt đang đi soát từng cái bẫy. Cái thứ nhất chẳng có gì, Ê Ban chỉ cho Việt cái nút bằng giây kẽm dấu trong cỏ. Nếu con thỏ chạy qua và chui đầu vào nút tức thì nút thắt lại và con vật sẽ bị mắc .
- Em thấy đó, chẳng có con nào qua đây. Tuy nhiên, đây là một chỗ tốt lắm: có nhiều dấu vết của thỏ. Bây giờ ta xem cái thứ hai .
- Ông làm thế nào để tìm ra những chiếc bẫy ạ? Thằng nhỏ hỏi .
- Đó là điều khó nhất! Khi ta mới bắt đầu chăng bẫy, có lần tìm không thấy, ta nổi khùng vì nghĩ rằng mất những con thỏ tốt .
Đến bẫy thứ hai cũng chẳng có gì, nhưng tới bẫy thứ ba thì họ thấy một con thỏ rừng lớn .
Ê Ban chỉ cho Việt ngắm nghía mầu lông hung hung rất đẹp của nó, khác hẳn màu xám của những con thỏ thường. Việt bỏ con vật vào túi mang theo và hai người quay về lều. Khi về tới nơi. Việt hỏi :
- Chân bé Tâm thế nào?
- Tốt lắm. Hằng đáp. Em chẳng thấy bé kêu đau một lần nào nữa .
- Bây giờ ta đi sửa soạn bữa ăn. Ê Ban nói. Đáng tiếc là không có soong chảo gì hết. Nhưng thỏ rừng rô ti cũng tuyệt lắm .
Ê Ban làm thịt con vật, trong khi Hằng và bé Tâm kiếm cành khô để nhóm lửa. Ê Ban quay xong con thỏ, bèn tắt lửa cẩn thận và bảo lũ trẻ đem tro đổ vào bụi cây .
- Thưa ông để làm gì? Hằng hỏi .
- Để không còn dấu vết gì khi chúng ta rời khỏi nơi này .
- Lửa đã tắt hết thì cái đó có quan hệ gì ạ?
- Ta bảo sao thì cứ làm vậy, cớ gì cứ hỏi căn vặn thế?
Hằng không dám nói gì thêm .
Ê Ban lấy dao cắt thịt thỏ và chia cho mỗi đứa một miếng lớn. Chúng ăn thật thỏa thích .
- Ngon quá! Bé Tâm vừa nói vừa mút mấy ngón tay .
Xong bữa, Ê Ban nói:
- Bây giờ các em có thể ngủ vài giờ, ta cũng nằm nghỉ trong khi trời đang nóng. Phải nghỉ ngơi cho khỏe: có lẽ chúng ta phải đi trong đêm nay .
Hằng hỏi:
- Sao thế ạ? Thế ta không ngủ ở đây?
- Lại con bé này! Em không thể ngưng đặt câu hỏi hay sao? Ngộ ta không thích trả lời có được không?
Nghe giọng nói đó, Hằng cắn môi muốn khóc. Tuy nhiên, nó mến người đó lắm; khi hắn vui vẻ thì nó tin cậy như một người thân trong gia đình .
Hằng nằm xuống định ngủ, nhưng nó không thể nào chợp được mắt. Thấy Việt cũng chưa ngủ, nó xích lại gần:
- Anh Việt này, tại sao ông Ê Ban lại không chịu đưa chúng ta về với ba má?
- Anh không rõ. Chắc có một lý do nào đó. Nhưng đừng lo em ạ: Ông ta đã cứu tụi mình ; đó là điều quan trọng nhất lúc này .
Tuy nhiên, chính Việt cũng không yên dạ mà nó không dám nói ra … Những chuyện trẻ con bị bắt cóc, cha mẹ phải chuộc với một số tiền lớn đang lởn vởn trong đầu óc nó. Nếu ông Ê Ban định giữ chúng trong rừng để đòi một số tiền của ông bà Ngọc Quang thì sao?
- Không thể được! Nó tự nhủ. Chỉ có bọn cướp mới hành động như thế! Ông Ê Ban đâu phải …
Nhưng một ý nghĩ khác xuất hiện trong đầu óc nó. Ông Ê Ban có thật là người đốt than như ông nói hay không? Việt dự định sẽ quan sát hai bàn tay của ông, nếu có vết than đen là ông ta nói thực. Bằng không …
Nó nhìn Hằng, rồi nhìn bé Tâm đang ngủ, trong lòng lo ngại .
Chương 05
Sau giấc ngủ trưa,những đứa trẻ đang ngồi chờ để lên đường, nhưng ông Ê Ban cho biết tin tức chưa đến nên cần phải đợi thêm. Rút con dao ra, ông bắt đầu khắc trên thỏi gỗ một hình người cho bé Tâm .
Ngồi cạnh đó, thằng nhỏ chăm chú theo dõi thằng người thành hình. Cái tượng trông thật ngộ nghĩnh, với một cái mũi lớn, một lọn tóc xõa xuống trán và đôi mắt to .
- Ơ này, bé Tâm nói, trông ngộ quá, nó giống hệt bác sĩ Phước đã chữa cho em khi em bị ho gà! Trông này chị Hằng, có đúng là bác sĩ Phước không?
- Trời ơi, ông Ê Ban là một nghệ sĩ tài ba! Con nhỏ nói .
Việt làm bộ ngắm nghía bức tượng. Nhưng thực ra, nó nhìn kỹ hai tay ông Ê Ban, gân guốc và đen cháy vì thời tiết, nhưng không mang một vết than nào cả. Việt thầm nghĩ:
- Ông ta nói dối! Khi người ta nói dối thì phải có điều gì dấu diếm …Trời ơi! Sự thật ra sao đây?
Như trong một cơn ác mộng, nó nghe ba người kia đang đấu chuyện thân mật .
- Ta luôn luôn ham thích khắc gỗ, ông Ê Ban nói với Hằng và bé Tâm. Hồi xưa, ở trong buôn, ta vẫn khắc những bức tượng nhỏ mà mẹ ta mang đi bán cho các du khách .
- Bây giờ ông thôi khắc rồi ạ? Bé Tâm hỏi .
- Bây giờ thì ta không về buôn từ lâu. Nhưng mẹ ta vẫn ở đó .
- Ông không đi thăm cụ à? Hằng hỏi .
Ê Ban không đáp, nhưng mặt ông ta thoáng buồn. Thấy vậy, con nhỏ rất hối hận đã nói quá nhiều .
Ông ta tiếp tục khắc một lúc lâu nữa. Bức chân dung bây giờ đã rõ hẳn: mái tóc như gợn sóng, một cái nhìn mỉa mai tỏa ra từ đôi mắt .
- Đúng là ông bác sĩ! Bé Tâm vừa nói vừa vỗ tay reo. Chị Hằng còn nhớ không, lúc ông ấy chọc em bảo em phải kiêng ăn mãi mãi không? Khi ấy ông ta có hệt đôi mắt nhìn này .
Khi bức tượng khắc xong, Ê Ban đưa tặng bé Tâm. Nó cám ơn rối rít. Rồi ông ta ngồi xuống, vẻ mặt trầm ngâm. Hằng cũng im lặng, hai tay đan mấy sợi rơm .
Bỗng nhiên có tiếng chân người đi tới, Ê Ban đứng phắt dậy, tay với khẩu súng .
Rồi có mấy tiếng Thượng nói lên, Ê Ban vội bước ra gặp người mới tới .
Đó là một thiếu niên độ 14-15 tuổi, dáng lanh lẹ, đôi mắt sắc. Hắn đưa một cái túi cho Ê Ban. Ông này chỉ cho người kia thấy ba đứa trẻ .
- Hằng ơi! Việt thì thầm. Chắc là tin tức mà ông Ê Ban đang đợi! Có lẽ ông sắp dẫn chúng ta xuống bờ hồ chăng?
- Vâng, nếu được vậy thì hay quá, khi em nghĩ tới ba má …
Ê Ban dẫn thiếu niên tới gần lều, vừa đi hai người vừa noi chuyện nho nhỏ . Bọn trẻ lắng tai nghe nhưng chẳng hiểu được tiếng nào vì họ nói toàn tiếng Thượng. Tuy nhiên, nhiều lần Việt nghe như họ nhắc đến tên Y Blơm .
Khi tới gần lều, Ê Ban vui vẻ hỏi:
- Các em đã đói chưa? Trông này, đây là bữa cơm chiều vừa từ trên trời rơi xuống cho ta .
- Chào ông, Hằng nói rất lễ phép với người mới tới .
Không phải ông, Ê Ban cải chính, đây là Y Môh, một người bạn rất tốt .
Ê Ban cầm súng lên nói:
- Trong khi mấy em ăn cơm, ta đi đằng này một lát. Y Môh ở đây với các em và ta sẽ trở về trước khi trời tối, đừng lo lắng gì cả .
Mấy đứa trẻ tụm lại gần nhau. Y Môh hỏi Việt:
- Anh ở Sàigòn đi học trường trung học?
- Vâng, còn anh?
- Tôi học trường trung học Ban Mê Thuột, lúc này đang nghỉ hè. Có lẽ sau này tôi thi vào nghành sư phạm. Còn anh sẽ vào ngành nào?
- Tôi định vào Kỹ thuật .
- Còn chị? Y Môh hỏi Hằng .
- Tôi thì chưa rõ. Có lẽ tôi viết sách .
Y Môh nhìn Hằng từ đầu đến chân:
- Chị là con gái thì dù bắt đầu bằng nghề gì, sau này vẫn phải trông con và quét nhà phải không?
- Thế cũng là khá rồi còn gì! Hằng đáp với vẻ hơi mếch lòng .
Trong lúc đó, bé Tâm đang xây nốt căn nhà, nó thêm một phòng cho thằng người gỗ mà ông Ê Ban mới tặng .
Việt ghé gần Y Môh:
- Ban nãy, trong câu chuyện với ông Ê Ban, tôi nghe như anh nhắc mấy lần tên Y Blơm. Hắn có ở trong vùng này không anh?
Y Môh có vẻ phật ý:
- Sao anh hỏi tôi câu đó? Anh đã nghe lầm: Tôi không nói đến Y Blơm. Vả lại, nếu hắn ở trong vùng này thì có sao?
- Tôi muốn gặp hắn ta! Việt cười đáp .
- Tại sao vậy?
Y Môh có vẻ tức giận lắm. Bọn trẻ không hiểu ly do vì sao .
- Đó là một tên tướng cướp! Việt đáp. Nếu anh gặp hắn thì anh có vui không?
Y Môh nhìn Việt với vẻ khinh bỉ :
- Tôi đã gặp hắn …và gặp nhiều lần!
Hằng ngạc nhiên:
- Thế hắn không làm hại anh hay sao?
- Làm hại tôi? Nhưng tôi hỏi hai người có điên khùng không thế? Anh lại tin vào những lời người ta đồn đại ở thành thị à? Nếu anh muốn biết rõ dân chúng nghĩ gì về Y Blơm, anh phải kiếm những người nhà quê, những người nghèo khó mà hỏi! Trong suốt cả vùng này, người ta sẽ cho anh biết rằng bất cứ ai xin Y Blơm giúp đỡ đều không bị từ chối bao giờ…, rằng hắn che chở cho đàn bà con nít, hắn giúp đỡ những kẻ hèn yếu và kẻ khốn cùng …Nếu hắn lấy tiền bạc của những kẻ phi nghĩa để cho những kẻ xứng đáng, thì tôi hỏi dở ở chỗ nào?
- Đúng … đó là hành động của Hiệp Sĩ Rừng Xanh, Hằng phê bình .
Vẫn chưa bị nao núng hẳn, do lời giải thích của Y Môh, Việt cãi:
- Tuy nhiên, hắn đã giết người!
- Hắn đã làm đúng! Y Môh lớn tiếng đáp. Nếu ở địa vị hắn, tôi cũng hành động như thế đó! Anh thử hỏi tất cả mọi người ở vùng này. Họ sẽ nói rằng hắn ta có lý .
Hằng hỏi:
- Vậy tại sao cảnh sát lại lùng bắt hắn?
- Họ bị bắt buộc, đó là nghề nghiệp của họ. Và họ lùng bắt với dụng ý không tìm ra hắn; bởi lẽ đó mà người ta mới bổ nhiệm một Đại uý cảnh sát từ tỉnh lỵ về đây, không phải là người xứ này, chẳng hiểu biết tí gì về Y Blơm và coi hắn như là một tên sát nhân tầm thường .
Việt nói với Hằng:
- Đó là vị Đại úy mà anh em mình đã gặp ở quận lỵ .
Hằng hỏi:
- Theo anh thì tất cả mọi người ở vùng này mến Y Blơm?
- Đúng thế Y Blơm là người mà tôi khâm phục nhất trên đời này!
Việt chẳng hiểu thế nào cả. Tại sao một người bị cảnh sát truy nã vì phạm tội sát nhân, lại được dân cả một vùng – theo lời Y Môh – sùng bái như một vị anh hùng .
- Tôi sẵn sàng hiến mạng sống của tôi cho hắn! Y Môh nói tiếp. Hắn là một người Thượng chính tông! Và tôi rất hãnh diện là đồng bào với hắn!
Bọn trẻ không dám cãi lại Y Môh. Một lát sau ông Ê Ban trở về, vai đeo súng .
- Chúng ta có thể khởi hành bây giờ, ông nói, và ngủ đêm ở buôn Ea Kniêr .
- Ở nhà người đốt than ạ? Y Môh hỏi .
Ê Ban gật đầu .
- Đã sẵn sàng chưa, các em? Bữa nay ta khỏi phải vác thằng nhỏ con chứ? Nào, ta lên đường!
Trước khi đó, Ê Ban và Y Môh đã cẩn thận mang tro liệng vào bụi rậm: họ không muốn để lại dấu tích gì. Bé Tâm đang lo họ sẽ phá hủy cái nhà của nó mà nó ước ao để ba má nó được xem một ngày nào đó. Nhưng khi Y Môh sắp hủy thì Ê Ban ngăn lại:
- Để đó, không phải cái này làm cho “họ” theo dõi bọn ta .
Tụi trẻ không dám hỏi “họ” là ai. Y Môh càu nhàu để lại cái nhà rồi họ lên đường.
Họ đi lâu lắm. Qua những quãng đường khó đi, Ê Ban phải bế bé Tâm trên tay . Trái lại, Y Môh tỏ vẻ lạnh nhạt: người ta thấy hắn có ý ghen tức với tình bạn mà Ê Ban dành cho ba đứa trẻ .
Trong khi họ đi trên một ghềnh đá, Ê Ban quay lại nói nhỏ với Y Môh:
- Ông ấy nói gì thế? Hằng hỏi Việt .
- Anh không hiểu, thế em?
- Hình như họ có nghe thấy gì … Phải, trông kìa … chắc là người, anh Việt ạ, em thấy cành lá động đậy …Lạy trời không phải là …
- Đừng sợ, em Hằng, dù là bọn cướp thì ông Ê Ban sẽ bảo vệ chúng ta .
Sau khi đã bàn luận với Y Môh một lát, Ê Ban trở lại chỗ ba đứa trẻ nói nho nhỏ:
- Các em đợi ở đây nhé. Y Môh và ta đi xuống con đường dưới sườn đồi kia. Dù các em có nghe thấy gì cũng ở yên đây đợi ta về .
- Nhưng …
Ê Ban ra hiệu bảo Việt im. Một lát sau, hai người Thượng đã đi khuất sau những bụi cây .
Bé Tâm hỏi:
- Họ sắp làm gì thế?
- Không hiểu, Việt chau mày đáp. Hằng, em đứng đây một lát với bé Tâm, để anh đi theo xem họ làm gì .
Đi được một quãng, Việt đã trông thấy con đường ở sườn đồi, Ê Ban và Y Môh đang đứng rình sau một bụi cây .
Vài phút sau, một người bộ hành hiện ra ở chỗ rẽ. Coi bộ hắn như là một chủ trại giàu có. Hắn xách một cái túi, vừa đi vừa nhìn hai bên đường như sợ gặp kẻ gian phi .
Ê Ban cầm súng trên tay cùng với Y Môh tiến ra giữa lộ. Thấy vậy, người chủ trại khựng người lại với vẻ khiếp đảm. Hắn bỏ cái túi xuống đất và định chạy trốn, nhưng Ê Ban đã tới gần đặt tay lên vai hắn, nói vài cầu gì đó .
Người bộ hành lấm lét nhìn miệng súng, rồi run run nói với vẻ sợ sệt .
Lúc đó, Việt thấy có ai đụng tay mình, đó là Hằng, không dám đứng một mình với bé Tâm đã theo tới đây .
- Suỵt! Việt để tay lên môi bảo Hằng im .
Ê Ban và Y Môh mở chiếc túi ra xem có gì bên trong . Rồi người chủ trại dơ tay lên để Ê Ban nắn khắp mình .
- Ông ấy làm gì thế ? Hằng thì thầm .
Ông ấy khám xem người kia có khí giới không. Cảnh sát vẫn làm thế khi bắt được gian phi .
- Người đó là gian phi à? Hằng hỏi .
- Không rõ …
Không bao giờ Việt dám nói cho Hằng biết sự nghi ngờ của mình, mỗi ngày thêm rõ rệt .
Một lát sau, người chủ trại nhặt chiếc túi lên đưa cho Ê Ban. Ông này vừa cười vừa bắt tay hắn. Rồi người kia bước đi thỉnh thoảng ngoái cổ nhìn về phía người đốt than.
Kinh ngạc trước sự việc đã xảy ra trước mắt, những đứa trẻ không buồn dấu diếm sự có mặt của chúng. Khi hai người kia lên tới, Hằng lại kéo tay Ê Ban hỏi:
- Thưa ông, ai thế ạ?
- À! Em cũng có ở đây à? Đó là một người rất độc ác, hắn vẫn cho thuê với giá cắt cổ những cái chòi tồi tàn cho người nghèo khổ, họ phải nhịn ăn để trả tiền cho hắn .
- Tiền đó ở trong túi này ạ?
- Phải .
- Vì hắn đã nạp cho ông, có lẽ hắn đã hối hận .
Việt chẳng nói gì cả. Nó hiểu rằng không phải người chủ trại tự ý nạp túi tiền, mà vì hắn sợ Ê Ban. Câu chuyện giữa nó và Y Môh ban sáng về tướng cướp Y Blơm trở lại trí nhớ của nó. Y Môh đã nói rằng Y Blơm không phải là một tên cướp tầm thường như những tên cướp khác … hắn lấy tiền của những kẻ phi nghĩa để mang cho những người thiếu thốn .
Người chủ trại đã làm ra tiền bằng cách bóc lột những người nghèo …và người đốt than đã đoạt lại .
Người đốt than? Ê Ban tự nhận là người đốt than, nhưng Việt tin rằng không phải. Từ mặt mũi cho đến hai bàn tay người đó đều không có dấu vết gì của than cả. Hắn đi lưu động trong rừng, luôn luôn đổi chỗ, tránh các đường lộ và làng mạc .
Khi Hằng nói đến cảnh sát thì hắn hỏi có bao nhiêu người, ai là vị chỉ huy. Hắn nói rằng vị Đại uý sẽ chẳng có cách gì bắt được nổi Y Blơm .
Bọn người lại tiếp tục băng qua rừng. Ê Ban đi tiên phong như mọi khi, rồi đến Hằng, bé Tâm, Việt và Y Môh .
Việt có cảm tưởng như mình đeo chì ở chân. Bây giờ thì nó chắc chắn rồi: cái người mà anh em nó đã sống chung từ hôm qua, tự xưng là người đốt than rồi cứ dẫn chúng đi vào rừng sâu, chính là Y Blơm!
- Trời ơi! Việt nghĩ thầm, làm thế nào bây giờ đây?
Những ý nghĩ khủng khiếp dồn dập trong đầu óc nó. Ba anh em nó đã thoát khỏi bàn tay dân làng thì nay lại lọt vào tay tướng cướp! Bây giờ ai sẽ giải cứu cho chúng? Chẳng có ai cả … Chính Y-Blơm đã nói không bao giờ cảnh sát có thể bắt được hắn .
Nhưng tại sao hắn lại dẫn chúng đi theo như vậy? Hy vọng một số tiền chuộc? Dĩ nhiên. Y Môh sẽ đi gặp ba má chúng, nói rằng chúng vẫn được yên ổn và sẽ được trả tự do về với gia đình nếu chịu nạp một số tiền lớn …% Nhưng nếu cha mẹ chúng không đủ số tiền thì sẽ ra sao?
Việt mải suy nghĩ nên bước theo mọi người như một cái máy. Đi tới một mỏm đá lởm chởm, Ê Ban cúi xuống bế bé Tâm lên còn tay kia dắt Hằng để vượt qua những chướng ngại vật .
- Dầu sao thì lúc này hắn cũng không có ý hãm hại chúng ta , Việt nghĩ. Nhưng sau này? Và chúng ta sẽ tự vệ ra sao?
Ê-Ban quay lại hỏi:
- Việt mệt hả? Cố lên chứ, sắp tới nơi rồi …
Việt gật đầu không đáp. Trong lòng lo sợ, nó vẫn bước theo bọn người đi sâu vào rừng, xa cha mẹ chúng, xa mọi người …
Chương 06
Bọn người đi tới một rừng thông. Đêm đã xuống, trên nền trời nhạt, các cành thông vươn lên như những cánh tay đe dọa .
Hằng và bé Tâm, mệt mỏi, đi như người nửa tỉnh nửa mê, vấp vào đá và rễ cây, chỉ mong chóng đến nơi để được nằm nghỉ. Việt cũng mệt không kém nhưng còn tỉnh táo hơn vì trong bụng nó đang lo lắng .
Bỗng nhiên, một ánh sáng xuyên qua cành lá. Cả bọn tới gần một đám nhà chòi, có bóng người qua lại chung quanh một đống lửa .
- Tới nơi rồi, Ê Ban nói. Bây giờ các em có thể nghỉ ngơi .
Bé Tâm nép vào Hằng thì thầm:
- Đây là đâu hả chị? Những người kia là ai? Khiếp, mặt mũi đen xì … Em sợ quá, chị Hằng ơi!
Hằng cũng thấy sợ trước hiện tượng lạ lùng đó. Ê Ban đưa hai ngón tay lên miệng huýt sáo. Vừa lúc đó, hai người đàn ông và một người đàn bà tiến ra gặp bọn người mới tới .
Tâm dấu mặt vào vai chị:
- Em không muốn nhìn họ … em sợ!
Việt lại gần hai em:
- Đừng sợ, các em thấy đó là những người đốt than. Vì vậy mà mặt mũi họ đen xì.
Bé Tâm vẫn chưa yên dạ:
- Nhưng ông Ê Ban cũng đốt than, sao mặt mũi ông ấy không đen?
Mặt dầu hình thù trông dễ sợ, những người đốt than chẳng có gì giống lũ quỉ, họ có vẻ hiền lành và hơi bẽn lẽn. Việt thấy họ rất kính cẩn đối với Ê Ban .
Một lúc sau, cơm nước được dọn ra và mọi người ngồi xuống dùng bữa. Tuy món ăn không có gì đặc sắc, nhưng từ hai ngày nay những đứa trẻ chưa được ăn đồ nóng, nên chúng thưởng thức rất ngon lành .
Suốt bữa ăn, mọi người nói chuyện nhiều nhưng toàn bằng tiếng Thượng, Việt và Hằng chẳng hiểu gì cả. Con nhỏ nghĩ đến ba má phải qua một đêm nữa vắng chúng nó. Với chiều tối, nỗi buồn của sự xa cách lại càng thấm thía hơn. Nó không muốn khóc, sợ làm buồn lây những người chung quanh, nhưng nó tự hỏi không biết cố gắng được mãi không.
Việt thì bị thao thức về điều bí mật của nó nên không buồn ngủ .
- Ta có nên nói thật cho Hằng biết không? Nó tự hỏi? Không, vì nó sẽ lo sợ và bé Tâm cũng vậy. Có lẽ phải làm như ta không hay biết gì cả và coi sóc chúng là tốt hơn.
Ba đứa được dẫn vào một cái chòi để ngủ. Một lát sau, Việt nghe thấy Hằng gọi nhỏ:
- Anh Việt ơi! Còn thức không đấy?
- Thức … Nhưng em mệt thế, tại sao không ngủ?...
- Có lẽ vì em quá mệt nên khó ngủ …Nhưng chắc em sắp ngủ đây .
Nó ngáp một cái dài rồi nói tiếp:
- Em thấy ông Ê Ban đối với anh em mình tốt quá .
- Anh … anh cũng vậy .
- Vả lại, ai ai cũng quí mến ông ta cả, phải không? Anh thấy ban nãy các người đốt than đón tiếp ông ta trịnh trọng không? Và người chủ trại ban trưa đã tặng ông cả một túi tiền …
“Nếu em ta biết rõ sự thật!” Việt nghĩ thầm. Nó thấy điều bí mật của nó quá nặng nề; đành vậy, nó sẽ nói hết với Hằng. Cả hai đứa sẽ mạnh dạn hơn để bảo vệ cho bé Tâm, nếu …
Việt khẽ gọi:
- Hằng này!
Nhưng Hằng không đáp. Con nhỏ đã ngủ rồi .
Việt trở mình mãi trên đống bao tải để phấn đấu với giấc ngủ. Nó định bụng sẽ thức suốt đêm để canh chừng rồi ngày mai sẽ ngủ bù .
Bên ngoài, chung quanh đống lửa, câu chuyện vẫn kéo dài, “họ nói những chuyện gì? Việt tự hỏi, có lẽ họ nói về ba anh em chúng ta, họ đang bàn tính về số phận của chúng ta. Nếu ta hiểu tiếng Thượng thì ta sẽ núp sau một bụi cây để nghe” .
Khi câu chuyện đã tàn, và những người đốt than vào cái chòi bên cạnh nó cảm thấy không chống lại được giấc ngủ. Nó định bụng:
- Ta sẽ ra cạnh đống lửa; nếu người ta thấy, ta sẽ nói là ta rét .
Nó đứng dậy, lần ra ngoài cửa chòi, và tiến ra cạnh đống lửa còn vài cục than cháy đỏ. Nó nhận thấy hai bóng người ngồi đó không xa: đó là Ê Ban và Y Môh .
Hai người đang nói chuyện nho nhỏ. Việt ở quá xa không nghe rõ, nhưng nó đoán họ đang nói tiếng Kinh .
“Ta phải nghe mới được” nó nghĩ thầm .
Nó lủi ra sau một bụi cây rồi bò sát đất để lại gần không gây một tiếng động .
Tim nó đập tưởng đến vỡ lồng ngực, vì nó yên chí rằng nếu bắt được nó nghe trộm, hai người kia sẽ giết nó ngay tức thời .
Nó tới được gần để nghe rõ. Y Môh có vẻ tức bực, còn Ê Ban thì trả lời với giọng bình tĩnh hơn, nhưng chứa đựng ưu tư .
- Anh thấy đó, Y Môh nói, chúng nó chỉ mang lại cho bọn mình những sự rắc rối .
“Chúng nó”? Việt tự nghĩ, chắc là anh em ta …
Nó bò lại gần thêm, nhịn thở .
- Anh nên nghe em, chúng ta phải giải quyết chúng đi càng sớm càng hay, Y Môh nói. Nếu không …
- Ta biết, ta biết, Ê Ban cắt ngang. Thằng lớn thì dễ rồi: nó đi bộ như một ngườì lớn. Đứa bé gái thì cũng có thể thu xếp được. Nhưng còn thằng nhỏ con, không, nó còn bé quá .
- Khó gì, thằng này thì anh cứ …
Vừa lúc ấy một cơn gió thổi qua làm than cháy nổ lép bép, nên Việt không nghe rõ phần cuối câu nói của Y Môh .
Sau đó, Ê Ban nói:
- Em khỏi lo, chỉ trong vòng tối đa một hai ngày nữa thôi .
Rồi hắn đứng dậy đi tới chỗ lò than. Việt còn nghe thấy Y Môh đáp:
- Một hai ngày cũng quá lâu. Nếu em ở địa vị anh, thì ngay đêm hôm nay .
Tiếng nói của hai người nhỏ dần. Việt rụng rời đứng dậy trở về chòi. Điều nó vừa nghe thấy làm nó rất lo lắng. Trước hết, nỗi thắc mắc của nó đã thành sự thật: Y Môh chẳng gọi Ê Ban là Y Blơm sao?
Còn vấn đề khác thì quá rõ ràng. “Thằng lớn thì dễ rồi … Đứa bé gái thì cũng có thể thu xếp được, chỉ còn thằng nhỏ con …”. Rõ ràng là Y Blơm có ý định cho anh em nó nhập bọn; nó thì sẽ phải dự vào các cuộc cướp bóc, Hằng sẽ giúp công việc nấu ăn. Bé Tâm thì nhỏ quá không dùng làm gì được. Có lẽ nó được đưa về với ba má? Nếu vậy thì phải cho nó biết ngay nó sẽ thuật lại với ba má để sớm tìm ra hai em nó .
Việt còn thấy văng vẳng bên tai tiếng nói của Y Môh: “Một hai ngày cũng quá lâu … Em ở địa vị anh thì ngay đêm hôm nay …” Thật là một lời khuyên sâu độc mà Y Môh nói với chủ tướng hắn!
Đinh ninh rằng sắp gặp nguy cơ, Việt suy nghĩ cách đối phó:
“Hay là ta gọi Hằng và bé Tâm dậy? Chúng đã được nghỉ ngơi một lúc rồi . Chúng ta sẽ trốn vào rừng, rồi cứ thẳng trước mặt mà đi … chắc thế nào cũng gặp được ai. Dù có phải đi lang thang rồi chết đói chết khát, cũng còn hơn …”
Nó vào chòi. Trước khi quyết định đánh thức hai em nó dậy để trốn đi, nó lại tự hỏi:
“Nếu ý định của Y Blơm không xấu xa như của Y Môh thì sao?”
Trong khi còn mối hy vọng đó, Việt nghĩ tốt hơn hãy tạm nằm xuống chờ đợi . Nghe ngóng .
Nó đang bắt đầu thiu thiu ngủ thì một tiếng động rất nhỏ làm nó giựt mình tỉnh dậy. Không một cử động, nó lắng tai nghe .
Quả nhiên, một bóng đen tiến vào … nhẹ, thật nhẹ. Việt phỏng đoán .
“Chắc thằng Y Môh nó vào hạ thủ anh em mình đây!”
Trong khoảng khắc, nó đã định sẵn một kế hoạch đối phó .
Khi thấy thằng kia tiến vào tới cửa, nó sẽ phóng người ra ngáng chân địch thủ cho ngã xuống rồi bóp cổ. Y Môh lớn hơn nhưng Việt lại khỏe hơn: khi tên kia ngã xuống rồi thì phần thắng sẽ về nó. Giáo sư dạy thể dục vẫn khen nó là có hai quả đấm của võ sĩ.
Nhưng không phải bóng của Y Môh hiện ra ở khung cửa, mà là bóng ngưòi cao lớn của Y Blơm. Hắn đứng dừng một lát cho quen với bóng tối trong chòi rồi nhè nhẹ tiến tới chỗ bé Tâm nằm ngủ .
Chết rồi! Việt thấy mạch máu nó ngưng chạy trong cơ thể. Nó còn vẳng nghe thấy tiếng nói của tên tướng cướp: “Thằng nhỏ con thì còn bé quá”.
Vậy là hắn đã quyết định như thế. Thanh toán bé Tâm và giữ hai đứa lớn lại! À, không, nếu hắn muốn giết bé Tâm thì phải bước qua xác chết của anh nó trước .
Y Blơm cúi xuống gần thằng nhỏ, lấy tay sờ nó. Trong một phút, lâu như một thế kỷ, Việt lấy đà sẵng sàng để phóng người tới .
Nhưng tên tướng cướp làm gì thế này? Sao hắn lại đứng dậy? Sao hắn lại cởi chiếc áo ngoài ra?
Rồi thong thả để khỏi gây tiếng động, Y Blơm lại cúi xuống lấy chiếc áo đắp lên người của bé Tâm vẫn ngủ say. Rồi hắn bước rón rén ra ngoài chòi như lúc nào .
Các bắp thịt của Việt đang căng thẳng để tấn công, nay bỗng nhiên trùng hẳn lại … Nó nằm bật trên tấm bao bố; nó vừa muốn cười vừa muốn khóc cùng một lúc .
Không, Việt đã thấy rõ: Y Blơm sẽ không làm hại bé Tâm! Sau này dù tình hình có nguy biến đến đâu thì cũng khỏi phải lo ngại điều đó .
Hết lo âu, Việt đánh một giấc ngủ thật say .
Chương 07
Ba đứa trẻ vẫn tưởng rằng nghề đốt than là một nghề nhàn hạ. Nhưng hôm sau, chúng mới thấy là chúng đã lầm .
Mới sáng tinh sương, cả gia đình thức giấc. Một lò than đã cháy xong, người ta chọc những lỗ thông hơi để khói thoát ra ngoài và để cho than nguội. Rồi người ta lại thiết lập ngay một lò than khác .
Mặc dầu đầu óc băn khoăn, ba anh em vẫn mải mê theo dõi công việc lạ mắt này .
Ông Ê Ban mới đi đâu về bảo Việt:
- Em đi với ta để kiểm những cái bẫy đã gài hôm qua .
- Em có đi không ạ? Y Môh hỏi .
- Em cùng đi nếu em muốn .
Hiện giờ đã biết rõ Ê Ban là ai, Việt thấy mình phải thu hết can đảm để đi theo hai người. Nó tự hỏi có phải họ dẫn nó đi để hạ thủ nó ở một chỗ khuất nào đó chăng? Nhưng hồi tưởng lại sự việc đêm qua, nó lại thấy vững dạ .
“Chắc hắn tìm cách dùng ta trong đảng cướp”. Nó nghĩ thầm .
Mặc dầu ít cảm tình với Y Môh, nó cũng vẫn đi theo hắn, không một lời kêu ca .
Còn hai đứa nhỏ ở lại chòi. Bé Tâm thì bắt chước dựng lên một lò than nhỏ xíu . Còn Hằng thì hoang mang suy nghĩ:
“Nếu có công việc gì làm cho khuây khỏa thì ta sẽ bớt nhớ ba má … và thêm can đảm để chờ đợi giờ phút được về với ba má. Không hiểu sao ông Ê Ban lại chưa muốn dẫn ngay chúng ta về. Hay là ông sợ Y Blơm? Tên này có lẽ ghê gớm lắm, nên một người can đảm như ông mới phải sợ chứ!
Nhìn quanh không thấy có việc gì làm, nó trở vào chòi và trông thấy một chiếc áo đen móc trên đinh ở cột nhà. Đó là chiếc áo mà ông Ê Ban đã đắp cho bé Tâm đêm qua . Hằng thấy một tay áo bị rách một miếng khá lớn .
- Uổng quá, ta không có cây kim! Nó nghĩ thầm, đáng lẽ ta có thể vá chỗ rách kia … Trong túi ta có một cuộn chỉ xanh nước biển: không đúng màu hẳn, nhưng trên nền áo đen cũng không rõ lắm!
Cầm cái áo lật qua lật lại, nó thấy một cây kim gài ở ve áo .
- À đây rồi! Nó vui vẻ tự nghĩ. Chiếc kim hơi lớn một chút, chắc ta không thể mạng đẹp như ở lớp học may, nhưng dầu sao cũng hơn là để áo rách .
Rồi nó ngồi xuống trước cửa chòi và bắt đầu mạng. Một lát sau, mạng xong, nó treo áo lên chỗ cũ .
Ba người đi săn mang về một con thỏ rất lớn. Y Môh làm lông, còn đứa con trai và người đốt than thì quạt lửa cho than thật hồng .
Lúc đó trời hơi lạnh, Ê Ban vào chòi lấy áo ra khoác. Hắn nhận thấy ống ta áo tự nhiên hết rách .
- Ủa! Cái gì thế này? Hắn ngạc nhiên hỏi. Áo của ta … phải, áo của ta đã được mạng! Ta không hiểu sao? Hắn vừa quay lại nhìn lũ trẻ .
Hằng đỏ mặt nói:
- Thưa ông, cháu tìm thấy một cây kim và cháu có sẵn một cuộn chỉ nên cháu mạng cho nó hết rách .
- Chính em đã làm đó à?
Tiếng nói của hắn khác lạ đi. Hắn không còn vẻ gì là độc ác hay mỉa mai. Hắn cầm cái áo trên tay; những đứa trẻ ngạc nhiên thấy hắn rơm rớm nước mắt .
- Điều này làm ông không vui ạ? Hằng lo lắng hỏi .
- Trái lại, ta rất vui, vì từ bao lâu nay không có ai vá áo cho ta cả! Khi ta còn ở trong buôn, mẹ ta vẫn vá áo cho ta … Bây giờ … nhưng tại sao em muốn làm cho ta vui?
Câu trả lời được thốt ra không chút ngần ngại:
- Vì ông rất tốt với chúng cháu .
- Bây giờ chúng ta đi ăn cơm! Ê Ban nói với giọng hoan hỷ .
Trong bữa ăn, Việt rất băn khoăn nghĩ rằng Ê Ban là một tên tướng cướp đã giết ngưòi, đáng ghê tởm .
Nó không thể hiểu nổi Ê Ban .
“Hắn đã cứu anh em ta, Việt tự nhủ, hắn đã chữa chân đau cho bé Tâm, hắn đã cởi áo đắp cho bé Tâm ban đêm. Tuy nhiên, hắn đã giết người và cướp của! Hay là điều này sai sự thực và hắn bị thiên hạ vu cáo? Nhưng tại sao hắn lại phải trốn tránh? Tại sao hắn sống như một kẻ man rợ trong rừng, không dám tới gần làng mạc?
Tất cả các câu hỏi trên, nó không thể tìm thấy câu trả lời. Chỉ có một người có thể giải thích cho nó: Chính là Y Blơm. Nên nó đã có chủ định .
Tối đến, trong khi Ê Ban tay cầm súng đang đi tuần ở ngoài rừng, Việt thừa dịp lại bên. Thấy nó, Ê Ban vui vẻ hỏi:
- Em muốn đi dạo một vòng với ta hả?
Việt nói với giọng quả quyết:
- Cháu … Cháu biết ông là ai rồi!
Ê Ban chau mày, nhìn thằng nhỏ một lúc lâu rồi đặt tay lên vai nó .
- Vậy thì sao? Hắn hỏi Việt. Em sợ ta? Em cho rằng ta sẽ giết cả bọn?
Việt đỏ mặt nhớ lại những gì nó đã trông thấy hôm qua .
- Sao em biết? Ê Ban hỏi. Có phải vấn đề người chủ trại hay không?
- Sự đó và nhiều sự khác nữa. Em thấy ông không phải là một người đốt than và ông cứ muốn trốn tránh … Ông không muốn đi tới bờ hồ .
- Bây giờ thì em đã hiểu vì sao. Nhưng chớ lo, ta sẽ dẫn các em về khi nào có thể được. Có lẽ mai hay mốt; Y Môh cho rằng cảnh sát đi về phía bắc. Ông đốt than và người con rất sẵn sàng đưa các em tới chỗ cắm trại, nhưng họ không thể bỏ được lò than .
- Thế còn Y Môh?
- Y Môh chẳng ưa gì các em cả; nó ghen tức vì ta coi các em như bạn. Điều đó rất dễ hiểu: nó đã rời bỏ tất cả để tới đây làm vệ sĩ cho ta. Nếu các em đi cùng nó, ta sẽ không yên lòng .
- Ông cho rằng hắn sẽ hãm hại chúng cháu?
- Ta không rõ. Nó là đứa hiếu thắng và hơi xảo trá. Nó mến ta nhưng có khi nó không vâng lời ta .
Việt nhìn Y Blơm rất chăm chú. Nó còn một câu hỏi nữa: một câu quan hệ nhất có thể, tùy theo lời giải đáp, đính kết hoặc ngắn hoặc dài, hoặc ngăn trở vĩnh viễn tình bạn của hai người .
- Em nhìn ta như vậy là nghĩa gì? Y Blơm hỏi .
- Xin ông đừng giận … Người ta đồn rằng ông là một tướng cướp … Điều này không đúng, phải không ạ?
- Danh từ đó không đồng nghĩa đối với tất cả mọi người, Y Blơm đáp với vẻ tự nhiên. Ta chỉ lấy những của phi nghĩa đem trả cho những người nào xứng đáng. Số tiền mà người chủ trại hôm qua đã bóc lột của kẻ nghèo khó, ta mang cho những ngưòi nào mà đã kiếm ra bằng mồ hôi nước mắt. Nếu làm như vậy mà thiên hạ gọi ta là tướng cướp, và ta còn lấy làm hãnh diện là đằng khác!
- Riêng cháu nhận thấy việc làm của ông rất tốt. Nhưng người ta còn nói … xin lỗi ông … Là ông đã giết người!
Nét mặt Y Blơm bỗng nhăn lại với vẻ đau khổ:
- Đúng, nhưng đó là ngoài ý muốn của ta, ta xin thề với em. Vì em là bạn của ta, ta không có quyền nói dối em. Phải ta đã giết một người .
Việt sửng sốt hỏi:
- Sao có thể như thế được?
Y Blơm bảo nó ngồi xuống bên cạnh rồi nói:
- Em đã khá lớn để hiểu được vấn đề. Chắc em yêu má em lắm, phải không?
- Vâng, với tất cả tấm lòng em.
- Vậy, nếu cần thì em có sẵn sàng làm tất cả để bảo vệ má em không?
- Tất cả, Việt đáp không do dự .
- Vậy thì câu chuyện xảy ra như sau:
“Có một tên đã khiếm lễ với mẹ ta. Ta đã đi kiếm thủ phạm để trừng phạt. Ta không định tâm giết hắn, ta xin thề trước trời đất! Ta chỉ muốn cho hắn một bài học xứng đáng thôi. Khốn thay! Chính hắn đã tấn công ta bất ngờ. Một bữa kia, ta đi từ nhà tới chỗ làm rẫy, ta thấy hắn núp sau một bức tường. Rồi một tiếng súng nổ. Viên đạn bay vèo bên tai ta. Nổi giận, ta giơ súng lên ngắm và bóp cò. Địch thủ của ta vừa lúc ấy ló người ra nên bị trúng đạn giữa ngực. Khi ta thấy hắn chết, ta bèn trốn vào rừng. Tuy nhiên, ta đã ở thế tự vệ chính đáng. Nhưng chẳng ai hiểu cho ta, và ta cũng chẳng có cách nào để chứng minh điều đó. Vả lại, ta muốn được tự do và ta không muốn thấy mẹ ta phải tủi hổ khi thấy con mình bị cảnh sát còng tay mang đi”.
- Nhưng mẹ ông bây giờ chỉ có một mình! Bà cụ có khổ lắm không?
- Những người lối xóm vẫn săn sóc giúp bà. Ta bí mật gởi cho bà những đồ cần thiết. Một hôm ta về buôn để thăm bà. Nhưng ta suýt bị bắt và bà đã căn dặn ta đừng về nữa .
- Tội nghiệp ông Ê Ban! Việt vừa nói vừa nắm cánh tay tướng cướp .
- Nếu em muốn làm cho ta vui lòng, em đừng nên cho Hằng và bé Tâm biết rõ ta là ai. Ta không muốn cho chúng sợ ta. Em hứa chứ?
- Cháu xin hứa .
- Em là một mẫu con trai mà ta rất thích. Nếu ta có con, ta cầu mong cho nó giống em. Bây giờ em đã biết ta là ai, vậy em có muốn làm bạn sinh tử với ta khôn?
Việt gật đầu .
- Vậy đưa tay để ta bắt. Từ giờ phút này trở đi, giòng huyết quản của ta thuộc về em; nếu em cần đến ta, ta sẽ đến bất cứ trong trường hợp nào. Em có thể thực lòng nói với ta như vậy chăng?
Việt mỉm cười:
- Giòng huyết quản của cháu thuộc về ông; nếu ông cần đến cháu, cháu sẽ đến bất cứ trong trường hợp nào .
Hai người buông tay ra. Việt thấy trái tim mình nhảy rộn ràng trong lồng ngực vì sung sướng .
“Vậy mà, nó rất hổ thẹn tự nghĩ, đêm hôm qua ta lo ngại ông ấy ám sát bé Tâm!”
Khi nó về tới chòi, Hằng nhận thấy nét mặt hân hoan của nó .
- Trông anh vui thế, anh Việt? Ông Ê Ban đã nói những gì với anh vậy?
Việt không thể trả lời thẳng vào câu hỏi .
- Anh cũng thế, Hằng ạ. Anh rất yêu quí ông Ê Ban. Bây giờ anh chắc chắn là ông sẽ dẫn chúng ta về khi nào có thể được. Chúng ta cứ tin cậy vào ông, lúc sinh cũng như lúc tử .
- Em biết, nhưng có lẽ cũng vì em một phần đó. Nếu em không mạng cho ông chiếc áo lúc trưa …
Việt muốn cãi lại. Chiếc áo? Chiếc áo có ăn nhằm gì đến tình bạn sâu đậm giữa Y Blơm và Việt? Nhưng nó lại tự nén: có những điều con gái không thể hiểu được .
- Em đã làm được một việc tốt. Nếu khi nào áo ông ấy rách nữa, anh mong rằng em sẽ vá ngay cho ông ta . |
|