|
MÙA XUÂN NIỀM TIN
Chương Một:
Trong những ngày đau buồn của quê hương dân tộc, Tường Vi chào đời. Định mệnh đã ép buộc Tường Vi phải nghẹn ngào cất tiếng khóc đầu tiên của đứa trẻ chưa đầy tháng để miễn cưỡng “tiếp đón” những ngày đại tang của dân tộc dịp Tết Mậu Thân (1968). Lúc ấy, mặc dù Tường Vi quá nhỏ bé để nhìn thấy được những vành khăn sô của bao con người còn sống, nhưng cảm quan thiên phú dường như có thể làm cho một đứa trẻ mới sinh nghiệm được cảnh u buồn của trời đất, của hồn thiêng sông núi…
Đầu mùa hè đỏ lửa (1972), giữa lúc cuộc chiến trên quê hương đang tới hồi sôi động, Tường Vi được mẹ gởi đi vào vườn trẻ của các Sơ Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ. Vi bắt đầu làm quen với một thế giới có phần mới lạ. Ở đây, Vi gặp toàn là những người dễ thương.
Năm tiếp theo đó, lên năm, Vi bắt đầu cắp sách đến trường như bao trẻ khác trong trường của các Sơ. Cảm giác đầu tiên của Vi khi bước vào sân trường là cảcm giác là lạ của đôi chân dẫm trên những cánh phượng đỏ héo… Nơi môi trường mới này, có những ngày bé Vi đã nghêu ngao hát “Một ngàn năm nộ lệ giặc Tàu, một trăm năm đô hộ giắc Tây…”, mà chẳng hiểu gì, ngoài cái cảm thoáng buồn khi bé nhìn vào ánh mắt dịu hiền mẫu tử của mẹ mình. Trong những ngày đầu ở trường tiểu học, bé Vi bắt đầu vui được một chút khi làm quen và nói chuyện tíu tít với những người bạn đầu tiên của cuộc đời. Niềm vui chưa được bao nhiêu, cái buồn khác lại đến: bé bắt đầu khám phá ra mình thiếu thiếu một cái gì vô cùng quý giá. Những đứa trẻ khác có mẹ, có cha, Vi không có đủ!>_< Vi đã mấy lần hỏi mẹ: “Con có bố không mẹ?” Mẹ Vi chỉ ngắn ngủi trấn an Vi: “Bố con đi xa rồi!...” Mỗi lần như thế, bé Vi trộm nhìn mẹ, thấy mẹ trầm buồn quay đi hướng khác, từ đó, thương mẹ, Vi không bao giờ dám hỏi mẹ về chuyện đó nữa.
Lớn lên trong tuổi học trò, Vi mới biết được sự thể có người lớn kể lại: Chỉ vài tháng sau khi Vi chào đời, bố Vi đã to tiếng, đánh đập mẹ hung bạo, rồi ra đi không hẹn ngày trở lại… Mẹ Vi, xuất giá tòng phu, cắn môi ôm phận cô đơn trở về nhà ngoại Vi xin được “tá túc” tiếp tục âm thầm cưu mang, sinh hạ và nuôi Vi khôn lớn.
Mẹ Vi ngày ngày long đong buồn tần bán tảo, tay xách nách mang bốn mùa yêu thương, kể cả những ngày mưa lạnh hay nắng cháy… Mẹ buôn từng trái chuối trái ổi, lọn hành, lọn cải… cho Vi cắp sách đến trường mong có ngày Vi khôn lớn nên Người…
Nói chung, Vi được ngoại cưng chiều, nhất là bà ngoại, “Đi đâu bà cũng mua quà về cho …” Chỉ tiếc rằng Vi đã mất bà quá sớm! ông ngoại Vi buồn vì sự mất mát lớn lao này nên nhiều khi tạo nên những chuyện buồn cho Vi. Chuyện có lẽ buồn nhất, vì Vi là “nạn nhân” xảy đến khi vi được bảy tuổi rưỡi. Hôm ấy là mồng hai tết, cái tết đầu tiên kể từ khi những chú bộ đội miền Bắc tràn vào miền Nam để mùa xuân Đỏ Lửa cứ tiếp tục đỏ… Vi chỉ còn nhớ đại khái là thế này: Chỉ sau một ngày Vi hồn nhiên nhận tiền lì xì của ông ngoại, mẹ con Vi bị ông ngoại la mắng và xua đuổi khỏi nhà… cho tới nay, Vi không thể quên được những giây phút mẹ con Vi ngậm ngùi khăn gói bước ra khỏi nhà ngoại.. để bắt đầu một cuộc hành trình vô định… Vi còn nhớ rất rõ những giọt nước mắt khi lăn dài trên đôi gò má gầy guộc tội nghiệp của mẹ. Vi cũng khóc theo mẹ và cảm thấy thương mình và thương mẹ hơn kể từ đó…
Sau này khi lớn lên, Vi được người lớn kể về những chuyện buồn của quê hương mình, trong đó có cả chuyện “Mùa hè đỏ lửa” trong trí khôn hạn hẹp của Vi, những chữ “Mùa hè đỏ lửa” không có gì là khó hiểu, nhưng nó tạo nên trong Vi những vấn nạn đầu tiên chớm phát trong cuộc đời: “Mùa hè đỏ lửa” thì còn nghe được, chứ “Mùa xuân đỏ lửa” thì thật phi lý! Phi lý nhưng nó đã thật sự xảy ra ít là một lần trong buổu ấu thơ của Vi. Vi cho “biến cố” đã xảy ra cho mẹ con Vi vào mùa xuân năm ấy, mùa xuân trong cay mặn của nước mắt, mùa xuân có người gọi là “Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh’, như một thứ “Mùa xuân đỏ lửa”. Vi thắc mắc nhiều rằng, người ta thường nói, nắng xuân lúc nào cũng mát dịu, tình xuân lúc nào cũng nhẹ nhàng. Mùa xuân là mùa của niềm vui và hạnh phúc, trong đó, người người trao cho nhau những lời chúc tốt đẹp và chân tình… ấy thế mà dường như Tường Vi chưa bao giờ hưởng nếm được những hương vị của mùa xuâ. Càng lờn lên, Vi càng hiểu được những gì người ta tả về Xuân, nhưngVi càng thấy đời mình dường như không có mùa xuân. Nhìn Vi, người ta không khó lắm để nhận thấy những nét buồn trên khuôn mặt còn ngây thơ dù chỉ của một đứa bé, phản ảnh nét u sầu thầm kín của mẹ, dẫu rằng mẹ Vi luôn cố ý cho dấu những nét u sầu ấy phát sinh từ những ngày tháng cưu mang Vi trong lòng dạ mình… Mẹ Vi luôn luôn cố quên đi những nỗi buồn dĩ vãng và cố vươn lên để vui sống, nhưng vẫn không thể giấu nổi đứa con gái duy nhất và thông minh nhạy cảm những sự thật hằn in trên khoe mắt khá sâu của mình.
Thắc mắc ấy lớn dần lên trong tâm tư của Vi trong tời gian Vi học các lớp Trung học. Càng ngày Vi càng thấy có biết bao nhiêu chuyện “Mùa hè đâu buồn” và “Mùa xuân đỏ lửa” xảy ra, hằng ngày, nhan nhản nơi những người bạn sống chung quanh Vi. Càng lớn lên, Vi càng có nhiều bạn. Qua những giờ tâm sự với bạn bè dưới sân trường rợp bóng cây xanh, Vi cảm thấy khuây khoả phần nào, vì có nhiều người bạn cũng “bị sinh ra dưới một ngôi sao xấu” tương tự như Vi. Thật vậy, nhiều người bạn của Vi cũng hoặc không có Cha, hoặc mất hẳn đi tình mẫu tử nồng ấm và dịu hiền của người mẹ như người mẹ của Vi. Vi thầm nghĩ, thà bố của Vi đã khuất vì một cơn bệnh, nỗi đau buồn của mẹ con Vi chắc chắn sẽ nhỏ hơn nhiều…
Nghịch cảnh và sự thông minh bẩm sinh đã làm cho Vi sớm già dặn trong việc nhận định về cuộc đời. Nhìn vào hoàn cảnh của mình, Vi bắt đầu bắc nhịp cầu thông cảm với những người có cùng một thứ cảnh ngộ. Mẹ Vi thường nhắc nhở Vi đọc Kinh Thành, cắt nghĩa cho Vi từng đoạn, và thường dạy Vi biết thứ tha cho mọi người. Thấm nhuần tấm lòng hiền hoà vị tha của mẹ, Vi sẵn sàng thông hiểu rằng, là con người ai cũng có những lúc lỗi lầm. Ông Ngoại tỏ ra gắt gỏng, và đặc biệt đã tạo nên “Mùa Xuân đỏ lửa” cho Vi chỉ vì ôngquá nhớ bà. Giả như có người nào biết an ủi ông và cầu nguyện cho ông, ông đã không có những lúc nóng giận như thế… Vi còn nhớ ông đã thường hay dắt Vi đi dự lễ Misa trong những ngày mẹ Vi bận buôn bán phải thức khuya dậy sớm. Bố cũng vậy! Bố đã lỡ xử tệ và từ giã mẹ, ra đi không hẹn ngày về, hoặc vì tuổi trẻ bồng bột của bố hoặc cũng có thể do một lý do ngoại tại nào đó … Chắc chắn con chiên. Những người giáo dân. Sẽ sống tốt hơn nếu họ có đủ các chủ chăn và các tu sĩ sống đời siêu thoát, cầu nguyện, hysinh phục vụ cho họ… Vi bắt đầu ước mong việc nối kết lại mối tình xưa của bố mẹ mình. Nhưng chuyện đó thật là quá tầm tay của Vi trong lúc này!...
Hè 1981 dường như Phượng nở đỏ rực hơn các năm trước, Vi trở lại trường như thường lệ. Thấy chương trình học năm nay nặng hơn năm trước, thế mà bao nhiêu tư tưởng, bao nhiêu mộng ước thay nhau xuất hiện trong khối óc nhỏ hẹp của Vi. Từ hoàn cảnh nghịêt ngã của mẹ con Vi, những tình cảm đáng thương của những người bạn của Vi, đến những hoàn cảnh đoạn trường của những người sống trong cái thế giới nhỏ bé mà Vi có thể nhìn thấy, Vi ước mong làm một cái gì tốt đẹp cho tương lai. Từ trước tới giờ, mẹ Vi giúp Vi cầu nguyện. Nay Vi đã bắt đầu có thể tự cầu nguyện, mong sao cho ước nguyện của mình trở thành hiện thực.
Bên cạnh mẹ và những người bạn bè tốt, Vi còn có Cha tinh thần, Cha tuyên uý của trường học và cũng là Cha tuyên uý Dòng các sơ, một số các chị và các người mẹ tinh thần, tức các Sơ Dòng Khiết Tâm Đức Mẹ. Nhiều năm ở gần các Sơ, từ tiểu học lên đến trung học, Vi thầm kín kính yêu màu áo thiên thanh của các Sơ may phỏng theo kiểu áo dài dân tộc với chiếc núp xanh đậm tình Chúa và tình người. Vi thích làm Sơ từ đó, để mong đem niềm vui đến cho những người gặp những cảnh ngộ của Vi, cũng như của mẹ Vi; để Vi có thể dành nhiều giờ cầu nguyện cho những cha như bố của Vi biết sống tốt hơn, cũng như biết ý thức và chu toàn trách nhiệm của mình trong lý tưởng hôn nhân.
Vi cứ miên man giữ mãi ước mơ đó, không dám tỏ lộ với ai, kể cả với me Vi, vì Vi nghĩ rằng, gia cảnh của mình không thể “hợp lệ” để xin vào dòng. Tuy vậy, ống nước căng phồng quá cũng có lúc bị bể. Một ngày kia, Vi đánh bạo hỏi Sơ thân nhất của Vi. Sau khi trình bày vơí Sơ về gia cảnh cũng như ước nguyện của mình, Vi hỏi Sơ: “hoàn cảnh của con như vậy có đi tu được không, thưa Sơ?”. Sơ cảm động và thân mật kể lại hoàn cảnh “MÙA XUÂN ĐỎ LỬA” của Sơ như sau:
“Tường Vi à! Sơ và con đều được ‘sinh ra dưới một ngôi sao xấu!’. Vi mở đôi mắt tròn xoe hỏi Sơ: “ Thật vậy hả Sơ” – Sơ đáp, và tiếp tục kể: “Sơ có hai người mẹ, một người mẹ ruột và một người mẹ nuôi. Người mẹ đã cưu mang và sinh ra Sơ, Sơ chưa hề được giáp mặt bao giờ, và Sơ cũng chưa hề biết người đó là ai nữa; và Sơ càng không hề biết một chút tông tích gì về người đã hợp tác với người mẹ ruột của Sơ để sinh ra Sơ… Khi lớn lên, Sơ được nghe kể rằng (kể tới đây Sơ không cầm được nước mắt..) Sơ bị bỏ rơi trong một bụi rậm… tình cờ đi ngang qua, nghe tiếng Sơ khóc oa oa, mẹ nuôi của Sơ đem Sơ về nuôi, cho Sơ đi học, rồi đi tu làm Sơ, Sơ đã khấn trọn cách đây 2 năm… Cuộc đời của Sơ hiện giờ rất vui! … Sơ không hận đời, không trách cứ người nào cả… Người nào có lỗi, có tội, nguyên nhân không phải hoàn toàn tại đó đâu, mà còn tại những người có trách nhiệm đối với họ không chu toàn trách nhiệm, hoặc không chu toàn trách nhiệm đủ, đồng thời, thế giới này còn biết bao nhiêu chuyện xấu, chuyện buồn xảy ra, đưa đến biết bao nhiêu nạn nhân của những chuyện buồn, chuyện xấu đó… Sở dĩ như thế là vì con số linh mục và tu sĩ quá khan hiếm để có thể giảm bớt đi những chuyện xấu, chuyện buồn đó. Con hãy tin rằng, Chúa chính là Đấng sinh chúng ta ra. Dù được sinh ra trong bất cứ hoàn cảnh nào: trong ngọc ngà phú quý, trong sang giàu thơm tho, trong máng cỏ tanh hôi, hay trong bụi rậm đơn côi, chúng ta vẫn có quyền làm con của Ngài, được phúc mời gọi nên thánh, và được quyền nên thánh, cũng như được mời gọi để trọn vẹn hiến thân phục vụ cho anh em… Với tất cả kinh nghiệm nhỏ bé của Sơ, Sơ khích lệ Vi hãy dẹp qua qua một bên mọi mặc cảm, mọi lo lắng, và phó thác trong tay Chúa tất cả những nỗi buồn của cuộc đời để xây dựng tình Chúa tình người, trước hết cho chính mình, rồi cho hàng triệu con tim đang cư ngụ trên trái đất đau thương và bi đát này. Nói theo kiểu của Đức Giáo Hoàng Phaolô VI, nếu Chúa Giêsu kinh nghiệm cảnh nghèo và cảnh bị ruồng bỏ khi Ngài xuống thế để Ngài dễ thông cảm hơn với những người cùng cảnh ngộ như Ngài, Sơ và con cũng vậy, chúng ta hãy tận dụng những nghịch cảnh cảu mình để thông cảm và yêu thương những người đồng cảnh ngộ. Ở trong dòng, Sơ được dạy rằng: “Ai chưa nằm trên Thập giá để chịu đóng đinh, người ấy chưa hiểu đau khổ là gì…” Vi à! Bao nhiêu tâm hồn đau buồn, cô đơn tủi nhuc,… đang cần đến bàn tay giúp đỡ và an ủi cảu Vi đó, cũng như họ cũng đang cần đến bàn tay phục vụ nhỏ bé của Sơ. Hơn nữa, con phải phấn khởi hơn Sơ, vì hoàn cảnh của con còn “đỡ xấu” hơn hoàn cảnh của Sơ: “Vi còn có mẹ ruột mà! Do đó nếu Chúa giúp Sơ có thể đi tu được, chắcchắn con phỉa tu được.. Nếu con quyết định, Sơ sẽ sẵn sàng giúp con!...”
Thật là một ngày đáng ghi nhớ trong cuộc đời của Vi. Bao nhiêu thắc mắc dường như đã được giải toả, bao nhiêu nỗi uồn như chợt biến tan… đồng thời, Vi cũng nhận ra đôi mắt mình đã ướt từ bao giờ khi nghe Sơ kể tâm sự về cuộc đời của Sơ… Vi liền nói ngay với Sơ không chút do dự: “Con xin Sơ giúp con làm Sơ giống như Sơ nhé!”
Dường như chưa bao giờ Vi có được ngày vui như ngày hôm ấy. Hôm ấy thật là ngày tết, ngày xuân đích thực trong cụôc đời của Vi… và Vi thấy thấm thía tâm hồn khi chợt nhớ tới ca khúc “tình yêu đến” cảu Phương Anh:
“Rồi hôm nay Tình yêu đến, đến trong cuộc đời,
Và mùa xuân niềm tin thắp sáng lên tình người.
Từ hôm nay niềm vui đến, đến trong lòng tôi,
Buồn chi nữa giờ ta sẽ mãi bên Người thôi!”
(còn tiếp)
Xin ACE góp ý để em biết rằng có nên viết chương hai không nhé! Có lẽ phải mất 1 tháng để em soạn thảo, xin vui lòng đợi em nha! Nếu ai có những mẩu truyện hay về ơn gọi xin post nhiều lên nhé! OK ^_^ hẹn gặp lại ở chương hai với thử thách về chuyện tình cảm của Vi nhé!!
Thực hiện
Tom |
|