Ông Bụt

Nó sống với ông từ nhỏ. Bố mẹ nó là ai, nó từ đâu đến, có lẽ chỉ ông trời mới biết được... Nghe đâu ông nhặt được nó ở bụi chuối, nên đặt tên cho nó là Nhặt.
Ông không có vợ con, cũng chẳng có họ hàng thân thích. Ông đến cái làng ven sông này và sống một mình. Từ ngày có nó, ông vui lắm! Chưa bao giờ ông có cảm giác ấy – cái cảm giác mới mẻ, hạnh phúc khi được nâng niu, chăm bẵm cho một sinh linh bé nhỏ tội nghiệp...

Và như hiểu được sự cô độc của ông, nó lớn nhanh lắm, càng lớn trông càng thông minh và kháu khỉnh! Căn nhà nhỏ của ông bây giờ rộn ràng tiếng trẻ líu lo, không còn buồn tẻ như trước.
Thằng Nhặt ngày càng bịn rịn ông hơn, không chịu rời một bước. Nhiều lúc ông cũng thấy tội nghiệp cho nó... Nó không biết thế nào là lời ru của mẹ, sự yêu thương che chở của cha. Nó phải sống với một ông già đã đi quá hai phần ba cuộc đời như ông. Những khi nó ốm, ông cuống cuồng, lúng túng không biết phải làm sao, vội chạy sang nhờ cô hàng xóm. Có lần, nhìn khuôn mặt đỏ bừng như phải bỏng của nó, ông cứ nghĩ nó không qua khỏi. Mắt ông ươn ướt... Ông sợ mất nó. Khi đó ông mới nhận ra nó quan trọng với ông biết nhường nào! Cũng may ông trời lại thương tình, không cướp nó của ông, để ngày ngày nó bầu bạn với ông...
Cũng từ lần ấy, ông ít uống rượu hơn. Ông sợ nó lây ông, rồi cũng nghiện như ông, sau này chỉ có khổ!
Năm thằng Nhặt lên mười tuổi thì có bão. Từ trước đến nay, chưa có một cơn bão nào to và dữ dội như thế. Nước dâng lên, ào ào cuốn trôi tất cả... Nửa đêm còn nghe tiếng trẻ con khóc thét, tiếng chó mèo, lợn gà kêu inh ỏi...
- Chạy... Chạy thôi ông ơi! Lũ dâng cao lắm!
Cô hàng xóm bên cạnh gõ cửa giục. Ông lật đật gói ghém vài thứ cần thiết rồi dẫn thằng Nhặt chạy. Trời tối quá, ông vấp phải vật gì đó và ngã sấp xuống, để tuột thằng Nhặt khỏi tay. Ông nén đau gượng dậy nhìn quanh... Ông len vào dòng người đang chen lấn nhau chạy lũ mà gọi tìm đến khản giọng... Ông rùng mình, sống lưng lạnh toát... Lần này, ông đã để mất thằng Nhặt thực sự rồi!
Sáng hôm sau, nước đã rút bớt đi một chút. Ông quay trở lại, bì bõm lội tìm thằng Nhặt. Ông tự thắp cho mình một cái hy vọng mong manh, rằng nó vẫn còn ở đâu đó...
Bốn bề quanh ông là nước... Nước quật đổ cây cối, cuốn phăng những mái nhà xiêu vẹo. Xác gia cầm gia súc nổi lềnh phềnh...
- Ông ơi!
Chợt có tiếng gọi khiến ông giật nảy mình. Ông quay lại, mừng mừng tủi tủi... Thằng Nhặt – đúng là thằng Nhặt của ông. Nó đang ngồi trên một cái nóc nhà và khóc gọi ông. Mắt ông lại rơm rớm...
Lũ rút, ông cõng thằng Nhặt trở về, dựng một cái lều ở cuối vườn. Đồ đạc trong nhà bị lũ cuốn trôi hết cả. May nhờ có chút tiền ủng hộ của bà con, ông mua một cái xe đạp cũ, lên Bưu điện Văn hóa xã xin làm người đưa thư. Người ta thương ông, biết chuyện ông nuôi thằng Nhặt nên đồng ý. Thế là ngày ngày, ông lại lóc cóc ngược xuôi đầu làng cuối xóm. Ông cho cả thằng Nhặt đi nữa, vì để nó ở nhà một mình, ông không an tâm. Với lại, nó có bao giờ chịu rời ông đâu! Khi người ta nhận thư, người thì cho thằng Nhặt quả cam, người cho nắm xôi khiến ông xúc động lắm! Thế nên những lá thư, ông đều nâng niu, giữ gìn một cách cẩn thận.
Khi thằng Nhặt biết đạp xe đi đưa thư những hôm ông mệt lại là lúc ông ốm đau luôn. Ông để ý bữa nào cũng có một quả trứng luộc thằng Nhặt phần ông. Ông thở dài bảo nó:
- Mua trứng làm gì, con. Lãng phí lắm! Để dành tiền sau này còn dùng đến. Ông già rồi, có lẽ ông trời chỉ cho ông sống được với con đến như vậy thôi. Thế là ông hạnh phúc rồi !
- Không! Ông đừng nói thế! – Thằng Nhặt gục đầu vào ngực ông òa khóc – Ông phải sống, phải sống để đợi ngày con lớn. Con sẽ đưa ông đi du lịch khắp nơi. Con sẽ đưa ông ra biển. Ông vẫn một lần ước mong được trở lại thăm biển, vì tuổi thơ ông sinh ra và lớn lên ở đó sao...
Ông xoa đầu thằng Nhặt, nở một nụ cười âu yếm:
- Con ngoan lắm, ông sẽ sống mà. Con nín đi, đừng khóc, ông buồn!
Nhưng rồi đêm ấy, ông lặng lẽ ra đi, thanh thản và nhẹ nhàng với một nụ cười còn đọng trên môi. Thằng Nhặt khóc thét lên. Hàng xóm xung quanh chạy sang, nhìn nó mà không cầm được nước mắt...

Người ta chôn ông ở góc vườn theo ý của thằng Nhặt để ông và nó được gần nhau, không ai cảm thấy cô độc. Ngày nào nó cũng thắp hương và ngồi trò chuyện bên ngôi mộ của ông. Nó muốn khắc tên ông vào một tấm gỗ để đặt bên cạnh khi ngủ, hay khi đưa thư – nhưng không biết tên ông là gì. Nó đi hỏi xung quanh, mọi người cũng không ai biết. Nó ngồi trầm ngâm, thấy ông lại hiện về kể chuyện cổ tích cho nó nghe như những đêm nào... À, phải rồi. Ông Bụt... Nó sẽ gọi ông là ông Bụt!


LƯƠNG ĐÌNH KHOA
(Bút nhóm Hương Nhãn)