CHÚA NHẬT TUẦN XIV MÙA THƯỜNG NIÊN NĂM C

LỜI CHÚA: Is 66, 10-14c; Gl 6, 14-18; Lc 10, 1-9 {hoặc 1-12. 17-20}
BÀI GIẢNG: Anh em hãy ra đi (Lm Giuse Đinh Tất Quý)
Chúng con yêu quí,

Chúng ta vừa nghe một bài Tin Mừng do thánh sử Luca thuật lại.

1. Qua bài Tin Mừng này, chúng ta thấy bên cạnh 12 người được Chúa tuyển chọn cách đặc biệt mà Chúa gọi là
Tông Đồ, còn có một số những người khác không phải là tông đồ nhưng cũng được Chúa sai đi để cùng với Chúa loan báo Tin Mừng cho mọi người.

Tin Mừng không cho chúng ta biết chính xác số môn đệ này là bao nhiêu nhưng trong bài Tin Mừng hôm nay thánh sử Luca nói tới con số 72.

Tại sao lại chỉ có 72 thôi? Hình như có một điều gì đó phải nói thêm cho rõ về vấn đề này. Cha học Kinh Thánh cha thấy trong sách Sáng Thế Ký là cuốn sách
đầu tiên trong toàn bộ Kinh Thánh, cha thấy đoạn 10 trong sách đó khi nói về số dân trên mặt đất sau trận lụt Đại Hồng Thuỷ kinh khiếp thời ông Nôe là 72. Như vậy có thể nói con số 72 là số dân của cả loài người thời đó. Như vậy khi nói đến con số 72 có lẽ thánh Luca đã ngầm cho mọi người hiểu rằng đó là cả loài người. Tại sao thánh Luca làm thế? Thưa vì việc truyền giáo là việc quan trọng có liên hện đến cả loài người nên cả loài người đều có bổn phận phải truyền giáo. Cả loài người có nghĩa là tất cả mọi người đều có bổn phận phải truyền giáo. Truyền giáo không còn phải là bổn phận của những người được tuyển chọn như các tông đồ thuở xưa hay như các Giám Mục, linh mục ngày nay mà là bổn phận của mọi người.

Chính vì thế mà Công đồng Vaticano II đã phải nhấn mạnh:
"Tự bản tính, Giáo Hội lữ hành phải truyền giáo" (TG 2). Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II cũng quả quyết:"Không một ai trong những người tin vào Đức Kitô, không một tổ chức nào trong Giáo Hội được miễn khỏi nhiệm vụ cao cả này: Đó là loan báo Đức Kitô cho mọi dân tộc" (Sứ vụ Đấng Cứu Độ, 3).
Cha đọc trong sách Sách Giáo Lý Chung (1270 2472), cha thấy Sách Giáo Lý Chung cũng nói: “Được tái sinh làm con Thiên Chúa, những người đã được rửa tội có
bổn phận phải tuyên xưng trước mặt mọi người đức tin mà họ nhận lãnh từ Thiên Chúa qua Hội Thánh” (x.LG 10), tham dự vào hoạt động tông đồ và truyền giáo của Dân Thiên Chúa (x.LG 17; AG 7,23). Như vậy mọi người chúng ta đều có bổn phận trong cánh đồng truyền giáo của Chúa.

2. Nhưng cha hỏi chúng con: một người giáo dân bình thường như chúng con có thể truyền giáo bằng cách nào đây?

Chắc chắn chúng ta không thể làm việc truyền giáo như các tông đồ thuở xưa hay như các Giám mục, linh mục tu sĩ ngày nay nhưng chắc chắn Chúa cũng muốn cho chúng ta phải truyền giáo theo cách của chúng ta.

Thế chúng ta có thể tuyền giáo bằng cách nào?

Cha đọc lại Tin Mừng cha thấy trước khi bảo các môn đệ đi truyền giáo Chúa đòi các ngài phải
cầu nguyện trước. Chúa Giêsu không bảo các môn đệ lên đường ngay, nhưng Chúa dạy phải cầu nguyện trước. Cầu nguyện là nền tảng của việc truyền giáo. Vì truyền giáo khởi sự từ ý định của Thiên chúa. Ơn hoán cải tâm hồn là ơn Chúa ban. Nên cầu nguyện chính là truyền giáo và kết quả của việc truyền giáo bằng cầu nguyện sẽ rất sâu xa. Ta hãy noi gương thánh nữ Têrêsa Hài đồng Giêsu. Vị Thánh sống âm thầm, suốt đời chôn vùi trong 4 bức tường Dòng Kín, thế mà chỉ nhờ lời cầu nguyện, thánh nữ đã đem được nhiều linh hồn về với Chúa không kém thánh Phanxicô Xaviê, người suốt đời bôn ba khắp nơi để rao giảng Tin Mừng.

Tiếp đến cha thấy có rất nhiếu cách để chúng ta có thể đem Chúa đấn cho những người khác. Có rất nhiều cách nhưng cách phù hợp với chúng ta nhất là cố gắng sống cuộc đời phục vụ yêu thương như Chúa Giêsu. Cha tưởng đây là cách tốt nhật chúng con có thể làm và làm ngay được.

Cha kể cho chúng con nghe câu chuyện này: Tại nước Trung hoa trong những năm trước 1950 có rất nhiều giáo sĩ được gởi tới để truyền giáo tại nước này. Người ta đã mở các lớp dạy tiếng bản xứ cho những người truyền giáo ngoại quốc để có thể dễ dàng tiếp xúc với dân địa phương.

Tại một lớp học nọ, có khoảng 70 người theo học. Trong buổi học đầu tiên, vị nữ giám đốc của trường bước vào lớp học. Bà này đi từ trên xuống, rồi từ cuối lớp đi lên, tươi cười nhìn các học viên rồi đi ra không hề nói một lời nào.

Các học viên đều ngạc nhiên về thái độ của bà giám đốc trường. Một lát sau, bà quay lại lớp và hỏi:

- Quí vị đã tiếp thu được điều gì cho ngày hôm nay chưa?

Mọi người ngơ ngác không biết trả lời sao, vì bà đã dạy gì đâu?

Thế nhưng có một người đứng lên và nói:

- Chúng tôi chưa nghe bà nói một lời dạy nào thì có gì đâu mà tiếp thu. Nhưng chúng tôi để ý thấy một điều là khi bà đến lớp này bà xức loại nước hoa rất thơm.

Cả lớp ồ lên cười. Lúc đó bà giám đốc mới tươi cười nói:

- Tôi có ý xức nước hoa thật nhiều cho quí vị để ý đấy. Nếu quí vị nhận ra thì hôm nay quí vị đã học được một bài học rồi. Qua điều này tôi muốn nói rằng, quí vị sẽ sống ở đây khoảng hai năm như những người câm, vì quí vị không nói chuyện được với người Trung Hoa. Tuy nhiên quí vị vẫn có thể để lại chung quanh quí vị một mùi thơm đặc biệt qua
cách sống của mình, để dầu không nói một lời nào, mọi người vẫn nhận ra hương thơm của Chúa qua quí vị.

Là con cái Chúa, chúng ta có thể đem đến cho đời hương thơm ngọt ngào của Chúa qua nếp sống hằng ngày mà không cần phải nói lời nào.

Như thế mọi người đều có thể truyền giáo bắng cách sống một đời sống tốt đẹp giữa mọi người nhất là giữa những người chưa nhận biết Chúa.

Cha còn muốn kể thêm cho chúng con câu chuyện này:

Một lần kia các nhà truyền giáo Công giáo hỏi ý kiến ông Gandhi. Ông Gandhi là người mà dân tộc Ấn độ coi ông như một vị thánh sống. Họ hỏi ông về việc họ phải làm gì để các người theo đạo Hinđu chấp nhận bài giảng trên núi của Đức Giêsu. Ông Ganđhi trả lời:
"Các ông hãy nghĩ về bí quyết của những bông hoa hồng. Mọi người đều yêu thích chúng, vì ngoài vẻ đẹp và màu sắc sặc sỡ, hoa còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng như diệu kỳ của nó. Vậy các ông hãy "tỏa hương thơm!"

Thánh Phanxicô Xavie được sai đến Ấn độ để rao giảng Tin Mừng tại đó. Một hôm đang khi giảng có một người đàn ông rất lực lưỡng thình lình xuất hiện trước mặt Ngài. Người này chẳng thèm hỏi một câu, nói một lời. Ông ta căng mắt nhìn chằm chằm vào Ngài rồi bình thản tiến đến gần và nhổ một bãi nước miếng thật lớn vào mặt thánh nhân. Thánh Phanxicô bình thản coi như không có truyện gì xẩy ra. Ngài đưa tay vào trong túi áo rút ra một chiếc khăn "mu-xoa" đưa lên lau mặt rồi lại tiếp tục nói về Chúa Giêsu.

Đứng trước thái độ hiền lành và chịu đựng như thế người đàn ông kia hết sức ngạc nhiên. Im lặng suy nghĩ một chút rồi ông quay ra nói với mọi người:

- Ông này giảng về đạo của Ông Giêsu. Tôi chưa biết ông Giêsu là ai. Vì theo đạo của Ông Giêsu mà ông này đã làm được những việc người khác không làm được. Vậy thì đạo của ông ấy là đạo thật.

Rồi sau đó ông xin được học đạo và được chính thánh Phanxicô rửa tội cho.