PDA

View Full Version : Tâm Sự Kẻ Trở Về



littlewave
27-05-2009, 08:29 AM
Tâm Sự Kẻ Trở Về

Tôi là con út của một gia đình có bảy anh chị em. Gia đình tôi là đạo gốc, cha mẹ tôi là ông bà trùm ở nhà thờ. Nhưng điều nghịch lý của cuộc sống là “cha mẹ làm thầy thì con đốt sách”. Từ nhỏ tôi đi nhà thờ như một sự bắt buộc, một bổn phận không đi không được. Thời gian cứ thế trôi qua, tôi cũng đi học giáo lý xưng tội, thêm sức. Cha tôi hằng tuần còn chở tôi đi học khoá giảng dạy giáo lý. Hình như cha tôi đoán được tương lai sa đọa của tôi cho nên cố ép tôi đi sinh hoạt ở nhà thờ. Nhưng lòng tôi không hề hướng về những nơi đạo đức ấy. Nơi mà được gọi là nhà thờ theo suy nghĩ của tôi lúc ấy sao buồn chán và lạnh lẽo thế! Tôi đã tự chọn hướng đi khác theo ý thích của mình.

Tình yêu đầu đời của tôi bắt đầu năm 16 tuổi. Không ngờ tình yêu vụng dại ở tuổi mới lớn ấy đã giết chết cả cuộc đời tôi. Tôi bị gia đình người ấy từ chối vì lý do hai đứa không cùng tôn giáo. Chúng tôi đành phải chia tay nhau. Đó cũng là lúc tôi vừa tốt nghiệp phổ thông xong. Chán nản, tôi bỏ nhà “đi bụi” để được sống tự do, muốn làm gì thì làm, không bị một rào cản nào.

Cái gì cũng có cái gía của nó. Người ta phải làm việc để mưu sinh, tôi may mắn có chút nhan sắc nên đã dùng nó làm vốn nuôi thân. Tôi làm nghề có tên gọi nôm na là “gái bao”. Tôi quen với những ai có thể cung phụng cho tôi đầy đủ vật chất, xe đưa, kiệu đón, ăn uống ở những nơi sang trọng.

Năm 20 tuổi, tôi gặp người yêu thứ hai. Lúc này tôi chuyển nghề sang làm “vợ bé”, hình thức không khác nhưng nội dung thay đổi đôi chút. Tôi trở thành”cục cưng” của người lớn hơn tôi 15 tuổi, đã có vợ con. Tôi sống ở một khách sạn sang trọng nhưng lại như một con búp bê chưng trong tủ kính. Mãi mãi tôi chỉ là người đến sau, người sống trong bóng tối. Dù tôi có thể đi du lịch, ở những nơi sang trọng, nhưng những ngày lễ Tết hay Chúa Nhật, người ấy thuộc về gia đình họ, vợ con họ. Tôi làm gì trong những ngày trống trải vô nghĩa ấy? Đi “lắc” chứ làm gì nữa. Lắc cho quên đời ! Đầu óc lúc ấy bay bổng, trống rỗng, mất hết cảm giác. Dần dần số tiền người ấy cung phụng cho tôi không đủ xài, “đô” của tôi ngày càng tăng. Tôi phải đi làm thêm ở các quán karaoke ôm, các vũ trường có người nước ngoài, và có lúc còn đi “lắc” thuê nữa. Có lần tôi đã phá kỷ lục “lắc” 7 ngày 7 đêm liền. Sau đó tôi phải nhập bệnh viện để truyền nước biển, truyền đạm vì kiệt sức, xỉu ngay tại “chiến trường”.

Sau vài năm ăn chơi trác táng phí sức như thế, sức khỏe tôi yếu dần. Khuôn mặt cũng ít hồng hào như xưa vì phải đi ăn đêm, nhậu đêm, nhằm mục đích “câu khách” ham vui. Một hôm trong lòng cảm thấy buồn chán, tôi gọi người bạn đi Champa chơi. Người đó không rảnh và cho tôi số điện thoại của bạn người ấy (tức chồng tôi bây giờ). Lúc gặp mặt tôi đặt thẳng vấn đề: “muốn đi chơi thì 100 USD!” Sau này chồng tôi kể lại rằng thật sự lúc ấy anh ta rất “sốc” vì tính thẳng thắn và lì lợm của tôi. Dần dà anh thành khách quen ngày nào cũng đi với tôi. Có lần “cắn thuốc” mấy ngày mấy đêm liền. Cứ thế rồi chúng tôi cưới nhau sau bao ngỡ ngàng của gia đình hai bên. Một đứa con dâu tóc vàng hoe và đang có thai nữa chứ. Đám cưới diễn ra nhanh chóng chỉ trong vòng một tháng. Cưới nhau được 5 tháng, con tôi chào đời, và “địa ngục trần gian” cũng bắt đầu từ đây. Chồng tôi đam mê cá độ bóng đá hơn cả vợ con. Tôi thất nghiệp, không làm ra tiền. Con cái nheo nhóc, léo nhéo. Thời tiết nóng nực. Sống trong cái không khí nặng nề ấy dường như không thở nổi. Tôi đã bỏ Chúa 8 năm trời. Không bước chân đến nhà thờ, không đọc kinh và cầu nguyện với Chúa nữa. Tôi đã “lì” mà Chúa còn “lì” hơn tôi!

Năm 2007, một người bạn làm chung rủ tôi đến nhà thờ cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa: “Mày xin gì được nấy. Và ở đó có một ông Cha giảng vui lắm, hay lắm!” Như người sắp chết đuối vớ được cái phao. Tôi tò mò muốn đến tận nơi xem người bạn nói có thật hay không, và cũng muốn xin nhiều thứ với Chúa. Từ đó, tôi bị cuốn hút, không bỏ ngày nào. Tôi đã xin nhiều thứ với thầy Giêsu: xin trả được nợ, mua được xe… Những thứ này có nằm mơ cũng không dám, vì lúc đó vợ chồng tôi trắng tay với một đống nợ hơn trăm triệu. Nhưng cảm nhận của tôi mỗi khi bước ra từ nhà thờ là được thanh thản và bình an. Sự bình an mà có tiền cũng không mua được.

Lòng thương xót của Chúa lớn hơn tôi nghĩ bội phần. Không thể ngờ được, chỉ sau vài năm quay về với Chúa, chúng tôi mua được mỗi đứa một chiếc xe máy để đi làm. Không những trả hết nợ, mua sắm đủ thứ, mà còn rủng rỉnh chút tiền gửi tiết kiệm nữa. Ôi lạ lùng thay, quyền năng và lòng thương xót Chúa qua lời bầu cử của Mẹ Maria! Những đồng tiền tôi kiếm ra bây giờ hoàn toàn chân chính. Vì suốt ngày tôi phải bán lưng cho trời bán mặt cho đất để đổi được những đồng tiền ấy. Không một lời cảm ơn nào có thể diễn tả hết. Tôi tìm đến toà hoà giải để giao hòa với Chúa. Bấy lâu tôi chỉ là người nghe và khóc chứ chưa được thổ lộ với Chúa như lúc này. Trong đầu tôi văng vẳng bài hát tôi đã được hát khi học khoá cầu nguyện:

“Biến đổi đời con Chúa ơi! Khi con nghe lời Chúa dạy. Khi con sum vầy bên Chúa. Khi con từng ngày khát mong. Con sống trong Ngài. Con luôn khát khao hoài. Một cuộc đời đổi mới Chúa ơi!”

Không biết cuộc đời tôi kết thúc có hậu như những bộ phim truyền hình lãng mạn hay không. Nhưng gia đình tôi bây giờ đã tương đối ổn định, chỉ tương đối thôi chứ làm sao hoàn hảo được?

Lời cuối tôi muốn nhắn nhủ các bạn trẻ rằng: đừng bước vào vết xe đổ, vào vũng sình như tôi. Cuộc đời còn biết bao cái đẹp, có ý nghĩa để sống. Đừng coi cái TÔI của mình là số một, vì chung quanh còn có tình yêu, gia đình, bạn bè nữa. Và nhất là Tình yêu của Giêsu, đã chết cho mình.

Khi nào buồn chán, các bạn hãy tham gia công tác bác ái xã hội. Đến những nơi đó sẽ thấy có những mảnh đời bất hạnh, buồn khổ hơn các bạn, đang cần đến các bạn. Đọc trong cuốn “Tâm Thư Lòng Nhân Hậu của Cha” bạn sẽ thấy mình là “sáng tạo nhiệm mầu nhất với tất cả thương yêu của Cha”. Hãy sống xứng đáng với phẩm giá cao quý đó. Đừng vì ham muốn vật chất hoặc đam mê điên cuồng của tuổi trẻ mà đánh đổi cả cuộc đời mình như tôi. Uổng phí lắm các bạn ạ!

Lời Chúa khẳng định với chúng ta : “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người. Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp để anh em có sức chịu đựng.” (Côrintô 10,13).

Thúy Kiều - Thời đại mới
(Source: Nhờ Mẹ đến với Chúa tháng 5-2009)