PDA

View Full Version : TẠI CHÚA HẾT!!!



jacobetuan
12-12-2007, 01:22 AM
Sau Thánh Lễ sang, một nhóm các bà đạo đức quây quần cầu nguyện bên Đức Mẹ. Thấy tôi đi ngang, một bà trong nhóm lên tiếng : “Thầy ơi ! Nhờ quý Thầy cầu nguyện cho chúng con. Chúng con đang cầu nguyện cho một cô kia bị ung thư nặng lắm, gia đình cô theo Phật, cô cũng đã quy y”. Tôi chưa kịp phản ứng gì thì một bà khác lại tiếp : “Bố mẹ của cô ấy nói, nếu chúng con cầu nguyện cho cô ấy lành bệnh thì gia đình cô ấy sẽ tháo bàn thờ Phật xuống để theo Chúa !”.

Nghe xong lời của hai bà đạo đức ấy, bỗng dưng tôi nghẹn lời và tôi chắp tay xá các bà và vội vàng cất bước ra đi chứ chẳng dám đứng lại đó để nghe các bà nói thêm.

Sau khi nghe các lời ấy, lòng tôi cảm thấy có cái gì đó nhoi nhói trong lòng. Tội nghiệp Chúa quá ! Chúa đã chết hơn 2000 năm rồi mà vẫn còn chưa yên.

Chiều nay nhìn lên thập tự, thấy sao mà thương Chúa quá ! Chúa đã chết rồi mà người ta vẫn chưa để cho Chúa được yên. Cái gì người ta cũng đổ cho Chúa cả, mà thật ra Chúa có muốn như thế đâu.

Chuyện cái cô gì đó bị bệnh ung thư như người đang đứng trước bờ vực của lưỡi hái tử thần, được các bà đạo đức đến thăm nom trong cơn đau đớn ấy như vớ được một cái phao để bám vào. Còn hơn nữa là những lời cầu nguyện mang hơi hám sặc mùi đạo đức vì Chúa được đưa vào. Các bà đạo đức cảm thấy ăn chắc khi giao cho Chúa chuyện khó khăn này.

Tôi cảm thấy buồn cười là những bà đạo đức chơi trò đánh đố với Chúa chứ không phải để cho thánh ý Chúa thể hiện trong cuộc đời này. Giả như Chúa cho lành bệnh ung thư thì sẽ bỏ Phật để theo Chúa và sau đó chẳng may bị tiểu đường mà Phật chữa thì lại bỏ Chúa theo Phật chăng ? Chúa nào mà đấu đá với Phật, Phật nào mà giành giật với Chúa một cách thua đủ như thế ! Chẳng lẽ vì chuyện của một người mà Phật phải buồn Chúa khi có một đệ tử bỏ mình theo Chúa sao ? Và nếu như thế thì Chúa cũng chẳng muốn để cho Phật buồn. Hoá ra người ta theo Chúa, theo Phật để rồi bảo Chúa và Phật theo ý của họ chứ họ không xin Chúa, Phật giúp cho họ đón nhận thánh ý của Chúa hay Phật. Làm Chúa, làm Phật để người ta điều khiển theo ý của người ta thì bảo tôi làm Chúa làm Phật tôi cũng chẳng dám làm.

Trở lại chuyện thường ngày ở huyện.

Chúa chẳng làm gì nên tình nên tội cả mà lúc nào họ cũng bảo “ý Chúa”. Thực tế thì chẳng thấy ý Chúa đâu cả mà toàn là ý của con người và áp đặt vào cho Chúa. Đây là chuyện thường xảy ra trong đời thường khi họ thấy biến cố nào đó xảy đến. Lẽ ra họ phải chìm đắm trong sâu lắng để đọc ra Chúa muốn nói cái gì với họ qua biến cố đó, đàng này họ chỉ nhìn bề mặt của biến cố và phán quyết “ý Chúa”.

Tôi không phủ nhận việc tốt lành của các bà đạo đức và nhiều nhóm đạo đức ngày đêm chuyên cần cầu nguyện. Thế nhưng phải cẩn thận đừng biến ý của mình thành ý của Chúa. Ta xin Chúa ban sức cho ta sống theo Thánh ý Chúa chứ đừng bảo Chúa sống theo ý của ta !

Buồn cười một chuyện nữa về chuyện “ý Chúa” xảy đến trong các nhà tu. Phải nhìn nhận thẳng một chuyện khá đau lòng đó là bất cứ chuyện gì người ta cũng quy cho Chúa cả. Cũng có lý thôi vì những người tu sống gần Chúa hơn người đời mà.

Thế nhưng đau một chỗ là nhiều khi người tu nhân danh Chúa để thoả mãn ý riêng của mình mà lại quy cho Chúa. Nếu thực sự nghiêm túc đưa vấn đề dưới ánh sáng của lương tâm thì những người có lương tâm ngay thẳng không bao giờ xử sự với nhau như thế đàng này người ta có thể theo ý riêng của mình mà gạt lương tâm ra để giải quyết vấn đề và lại quy cho Chúa. Có những chuyện rõ rõ rành rành thế nhưng để bảo vệ cho phe cánh mình, cho ý riêng mình và người ta lại đùn cho Chúa. Tội nghiệp Chúa quá !

Có lẽ đến lúc giáo dân cũng như những người sống trong nhà tu phải nghiêm chỉnh duyệt xét lại cách hành xử của mình theo tiếng nói lương tâm chứ đừng bao giờ lèo lái ý của mình xong rồi lại đổ cho Chúa.

Nhớ lại lời của một Cha giáo : “Anh em khoan hãy nghĩ đến chuyện bác ái trong đời tu. Trước khi nghĩ đến bác ái hãy nghĩ đến và sống công bằng đi ! Tại sao sống trong cộng đoàn mà người lại được hưởng chế độ này, người bị chèn ép theo phe cánh kia !”

Thế đấy ! Sống không công bằng với nhau, xử với nhau theo ý riêng của mình, thoả mãn cho dục vọng của mình cuối cùng lại đổ thừa ý Chúa. Đâu phải thấy Chúa hiền lành và khiêm nhường, Chúa lúc nào cũng im hơi lặng tiếng nơi nhà Chầu bé nhỏ, Chúa ngao ngán trên thập giá để rồi ta muốn làm gì thì làm, ta muốn nói gì nói. Hãy coi chừng ! Chúa còn sống cơ mà !

Đời tạm này ta có thể lấp liếm nhau, ta có thể chơi trò hai mặt với Chúa nhưng một ngày nào đó diện đối diện với Chúa ta sẽ tra lời sao vì biết bao lần ta cứ đổ thừa “ý Chúa”.

Pt. Anmai C.Ss.R

Trích từ: conggiaovietnam.net

Vài dòng suy tư: Có lẽ đây là một "căn bệnh" thường bắt gặp trong nhân loại.....Nói cho công bằng hơn thì có lẽ đây là "căn bệnh" rất "con người" trong tất cả chúng ta chứ không riêng gì bậc tu hành hay người đời thường, công giáo hay phật giáo...Chúng ta thường hay "đỗ lỗi" cho Đấng Thiêng Liêng nào đó, chứ ít ai trong chúng ta lại có can đảm đến mức dám chấp nhận sự yếu đuối của mình...