PDA

View Full Version : Vì anh tin em



Tim
25-06-2009, 12:54 AM
Chưa bao giờ mình đủ kiên nhẫn để đọc những gì bạn viết, Đường Thẳng à. Mình không đủ kiên nhẫn đọc hết những nỗi buồn và nỗi nhớ triền miên dai dẳng...Nhưng hôm nay là một ngoại lệ!Chúc bạn bình an!

Người ta sẽ lơ lửng, khi người ta bị lênh đênh giữa dòng nước xoáy, sẽ chênh vênh khi người ta bị tình yêu điều khiển, và người ta sẽ chọn con đường khôn ngoan nhất là nghỉ ngơi tại một bờ bình yên...

Đôi khi người ta phải quên một điều gì đó để rồi nhớ thêm một điều khác nữa. Và cứ thế, cứ thế, đời người ta là những chuyến quên quên nhớ nhớ giữa hai màu chênh chao...

( blogviet)

Bạn có dám quên không?



Chẳng hiểu từ khi nào, người ta bảo yêu là hạnh phúc. Có phải vì vậy không mà những ai không thể ở bên người mình yêu ngang nhiên tự gắn cho mình hai chữ “ bất hạnh”? Một miền yêu, một miền nhớ một miền thương. Một triền quên, một dốc vắng, một mình em lững thững bước cô độc. Nhưng kìa, chẳng phải ai đó đã nói rằng có thứ hạnh phúc gọi là chia tay…



Vắng anh!

Em tưởng mình có thể tìm về bình yên hiền hòa của nắng và mưa. Em gọi đời sống là bản tình ca rộng lớn. Và anh, chỉ là một nốt nhạc bên em lúc cô quạnh hiu hắt mênh mông. Vậy mà em lỡ dừng lại tại nốt nhạc mang tên anh. Vắng anh tất cả là vô nghĩa!

Vắng anh- chưa có cụm từ nào đáng sợ cho bằng. Vâng em sợ, em sợ một mình chìm vào trong nỗi nhớ, em sợ những giấc ngủ mê man đầy hình ảnh anh vỗ về trong cơn mơ hoang dại. Em sợ thức giấc với sự thật “ không anh”.

Chỉ là mơ thôi, anh!



Em phải sống! Em phải vui! Em phải can đảm, phải tiến về Dấu Yêu của đời mình. Vì ai?

Vì em và vì anh nữa!

Nắng bảo với em rằng anh buồn khi thấy em phải khóc.

Mưa bảo với em rằng anh đau khi biết em buồn bã cô đơn.

Em lý luận:”Là anh buồn, là anh đau, sao anh không về bên em? Dẫu chỉ một lần cho em thỏa nhung nhớ? Chỉ một lần cho em chạm vào anh…?”

Gió hôn lên má em dịu dàng “ để làm chi, em? Anh và em không thuộc về nhau. Đừng bướng bỉnh, cô bé!”

Em khóc! Nức nở, nghẹn ngào. Em nhớ anh, em chỉ biết là mình nhớ anh thôi. Em cần anh, anh biết vậy mà!

Anh biết… em…

Uh, anh về bên em nhé!

Nào, giờ anh sẽ ngồi bên em, nghe yêu thương trôi nồng nàn trong mắt. Ngồi yên nhé, anh đây, đừng sợ!

Em hỏi “ có phải là mơ không ?” – Không đâu, em! Em không mơ!

Em lúng túng “ không phải em mơ, nhưng là anh mơ. Vì cuộc sống của anh không phải là nơi này, không phải chỉ là em, không đơn thuần nhung nhớ. Là anh mơ sao anh?”

Uh, anh mơ!

Tại sao? Tại sao anh đi vào giấc mơ ấy? Không lẽ là … vì em?

Vì em khóc!

“ Em có thể giữ anh lại bên mình mãi mãi?”

Có thể, nếu em thực sự muốn!



Em nghẹn ngào “ Chẳng phải là yêu. Em không thể ích kỷ. Anh không thuộc về em”. Em không thấy mình hạnh phúc!

Anh nhìn em, nồng nàn nhưng xa vắng…

Em mỉm cười. Nụ cười vị tha tan vào đêm thanh vắng, đêm trôi yên ả ru em vào những giấc mơ không anh. Trong mơ em vẫn cười, hạnh phúc. Chỉ có cái lưng anh từ từ đi về phía xa, nơi đó có khung trời anh chọn, và có em ở một góc nhỏ vững bền mà anh mãi yêu.



Em có dám quên không?

Không! Sao người ta phải quên đi một phần cuộc đời mình?

Em có dám nhớ không?

Có! Vì em yêu anh!

Em có dám tin không? Tin vào em của một ngày nắng mới?

Tại sao không? Em sẽ là em mạnh mẽ và can đảm. Em sẽ là em rạng rỡ với cuộc đời. Vì cuộc đời này rộng lớn lắm và hạnh phúc chờ em ở một phía không anh. Và vì anh tin em!

Anh mỉm cười “ Anh đi nhé. Bình yên, em!”

Em mỉm cười.

Em không bị tình yêu điều khiển.

Em chẳng chênh chao giữa nhớ và quên.

Vì em mạnh mẽ, vững vàng. Và vì anh tin em, phải không anh?



P.S: Khép lại ký ức, thả nỗi nhớ trôi thật nhẹ, tìm về bình yên. Nhé!

(sưu tầm)

(Tặng Ngốc)