PDA

View Full Version : CON LỪA BÊN MÁNG CỎ



littlewave
20-12-2007, 11:21 PM
CON LỪA BÊN MÁNG CỎ

Tôi là con lừa đi từ Nazareth tới. Tôi đã chở cô chủ đáng kính trên lưng tôi. Đêm hôm ấy, khi không còn chỗ trong quán trọ, hai vợ chồng trẻ đã dẫn tôi về chuồng bò.

Điều bực mình đầu tiên là trong chuồng bò có một... con bò. Tôi, một con lừa, mà lại đi ở chung với một con bò à! Các bạn biết không: Nhìn cái tướng của đám bò là tôi đã thấy ghét cay ghét đắng: trên đầu đội hai cái sừng nhọn hoắc, miệng mồm thì lúc nào nước mũi nước miếng phều phào. Đấy là chưa kể tôi còn có mối hận riêng. Ông chủ cũ của tôi, trước khi bán tôi cho hai vợ chồng đáng quí này, đã từng rủa vào mặt tôi: “Con lừa này ngu như bò, bán quách cho xong.”

Đấy, thế đấy, vậy mà đêm nay tôi phải hạ mình ở chung với một con bò. Nhưng khi thấy người chủ của tôi kéo rơm ra làm chỗ nghỉ thì tôi chột dạ: Họ là những con người mà vẫn ở được với bò, vậy sao tôi lại không? Vì thế, tôi cũng tìm một góc để ngủ, và tránh xa con bò đang đưa cặp mắt ếch... xin lỗi... cặp mắt bò nhìn chúng tôi mà không một lời chào hỏi. Nếu không dằn lòng thì tôi đã mắng cho một câu: “Đồ ngu như bò.”

Nghĩ như thế, nhưng mệt quá tôi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Khuya hôm đó tôi chợt thức giấc một cách bất thường. Nhìn về phía máng cỏ thấy cô chủ của tôi mệt mỏi nhưng đang âu yếm nhìn chăm chú vào bên trong. Bên cạnh, con bò đang lúc lắc cặp sừng. Tôi vội chạy đến để bảo vệ chủ. Nhưng khi đến gần, tôi thấy một hài nhi nằm trong máng cỏ. Tôi không biết ai đã đem hài nhi xinh đẹp này đến, vì lúc đầu chỉ có hai người thôi mà. Nhưng mà thôi, suy nghĩ làm gì cho mệt đầu. Tôi vẫn âm thầm mang cái mặc cảm “ngu như bò.”

Thì ra con bò không có ý hại chủ tôi, nó lắc lư cặp sừng để xua đuổi mấy con ruồi đang quấy phá giấc ngủ của hài nhi. Tôi ngạc nhiên quá, chỉ biết đến nằm phủ phục bên máng cỏ mà không biết phải làm gì. Con bò lợi dụng tình thế đến bên cạnh tôi. Có bực mình không chứ? Nếu không sợ hài nhi thức giấc thì chắc tôi đã tỏ thái độ. Thế mà không biết thân, nó còn ra mặt dạy đời:

- Hài nhi sắp thức giấc, chúng ta không nên đến quá gần.

Tôi bực mình : - Chúng ta có phải là quái vật đâu?

- Nhưng mà mặt chúng ta không giống mặt cha mẹ hài nhi, hài nhi sẽ sợ đấy.

- Máng cỏ kìa, chuồng bò kìa, có giống mặt cha mẹ hài nhi đâu, nhưng hài nhi nào có sợ?”

Nó im lặng một lát rồi lẩm bẩm:

- Thật là đau đớn khi không thể đến gần một người mình thương, chỉ vì mình có cái tướng dữ dằn. Phải chú ý để khỏi gây thương tích ... Mặc dù, bạn biết đó, bản chất tôi không bao giờ muốn là hại ai, nhưng biết làm sao được, tôi đi đến đâu thì cũng phải mang theo cặp sừng.

Tôi bỗng thấy hơi tội nghiệp nó, nhưng không làm sao ngăn được lời mỉa mai:

- Đúng đấy! bạn không nên đến gần, cặp sừng của bạn sẽ đâm vào hài nhi đấy. Còn tôi, tôi sẽ ngoe nguẩy đôi tai, và hài nhi sẽ thích thú ... Vả lại, bạn có thể nhiểu nước miếng vào mặt hài nhi. À, tôi không hiểu tại sao khi bạn sung sướng, thì mồm của bạn lại trều trào nước miếng một cách ... thiếu vệ sinh như vậy?

Nó im lặng một lát rồi lẩm bẩm:

- Này hài nhi đáng kính, xin đừng xua đuổi tôi. Cậu hiểu cho rằng cặp sừng này chẳng qua là một hình thức trang trí. Tôi phải thưa với cậu rằng tôi chưa bao giờ sử dụng chúng. Cậu hãy cho tôi một tí ánh sáng để tôi biết mình phải làm gì. Bởi vì tôi sung sướng quá, bởi vì tôi mang ơn cậu nhiều quá. Làm sao tôi có thể tạ ơn cậu vì đã cho tôi ở gần cậu như thế này, đã được sống thân mật giữa các thiên thần và các vì sao.

Nghe nó nói, tôi hơi xúc động, nhưng để tỏ ra cứng đầu đúng với bản chất của mình, tôi rầy:

- Im đi, bạn làm gì mà rên rỉ vậy. Bạn không thấy là bạn đang phá giấc ngủ của hài nhi với những lời lải nhải của bạn sao?

Đáp lại, nó nói lên một câu thật dễ thương:

- Bạn có lý... Cần phải biết im lặng khi cần thiết, dù mình có thấy một hạnh phúc to lớn đến độ không biết phải cất dấu nơi đâu.

Ngày qua ngày, càng ở gần hài nhi, tôi lại thấy bò càng dễ mến. Nhất là những lúc bò đến cuốn hết ruồi muỗi để chịu chúng đốt thay cho hài nhi, nhờ vậy mà hài nhi được yên lành trong giấc ngủ. Tôi vẫn chưa nói được một lời nhẹ nhàng nào với bò, nhưng đã cảm thấy gần gũi hơn trước nhiều... Bỗng một đêm kia, chủ tôi thức giấc, gọi vợ mình và nói: “Hãy sang Ai-cập vì Hêrôđê muốn giết hài nhi.”

Trong khi ông đặt tấm khăn lên lưng tôi, thì bò đưa mắt nhìn ngơ ngác. Cô chủ dịu dàng đến nói với bò: “Thôi, bò ở lại nhé, cám ơn bò vì những ngày qua đã sưởi ấm hài nhi!” Bò không nói gì cả, chỉ lảo đảo quay đi nằm xuống một góc làm như đôi chân quá yếu không còn sức để chịu nổi thân mình... Khi tôi đưa mẹ con hài nhi ra đi, chủ tôi muốn nói gì với bò, nhưng bò đã ngủ. Không! bò không ngủ, tôi biết rằng bò còn thức. Trước khi quay đi, tôi đã thấy một giọt nước mắt tràn ra khỏi đôi mi khép kín của bò. Bò giả vờ ngủ để khỏi bịn rịn lúc chia tay!

Và suốt trên hành trình đi qua Ai-Cập, mặc dù tôi được vinh dự chuyên chở hài nhi, tôi vẫn không được hoàn toàn hạnh phúc vì tôi chưa nói cho bò hiểu rằng bò rất dễ mến. Vả lại, dù tôi muốn nói lên điều đó, tôi cũng không biết nói thế nào cho gãy gọn, vì tôi vốn dĩ ‘ngu như...lừa.’

Vì thế hôm nay, tôi muốn nhờ các bạn điều này: hôm nào đi thăm máng cỏ thì hãy nói với bò hộ tôi rằng: “Ơn lớn nhất chúng tôi đã nhận được từ hài nhi là chúng tôi thương yêu nhau.”

Các bạn tin tôi đi. Các bạn hãy hết lòng đến với hài nhi, rồi các bạn cũng sẽ nói như tôi: “Bò mới trông thì thế đấy... nhưng bên trong thì thật dễ thương”

Trần Duy Nhiên

CON LỪA TRÊN ĐƯỜNG SANG AI CẬP

Lts: Maranatha_ 30 có đăng bài “Con lừa bên máng cỏ.” Bài này đã được độc giả Lê Vân Bích nối dài bằng những suy nghĩ hôm nay, khi con lừa đi trên con đường sang Ai Cập. Maranatha xin phép đăng lại như lời chia sẻ....
“Bò mới trông thì thế đấy... nhưng bên trong thì thật dễ thương”
“Ơn lớn nhất chúng tôi đã nhận được từ hài nhi là chúng tôi thương yêu nhau.”

Hai câu nói này cứ theo tôi mãi trên suốt cuộc hành trình sang Ai Cập. Tôi bắt đầu nhìn lại mình và hơn bao giờ hết, tôi thấy rõ những sự bất toàn nơi tôi. Thật vậy, trong quá khứ, đã nhiều phen tôi hãnh diện vì mình là kẻ được chọn, được tín nhiệm, được sử dụng, được vinh dự để chuyên chở cô chủ dịu dàng, dễ mến – Mẹ của Hài Nhi. Rõ ràng là tôi đã từng nghe ông chủ khen tôi là con lừa giỏi, biết chịu khó, không kêu la khi đói mệt, và nhất là luôn làm cho cô chủ an tâm khi ngôi trên lưng mình. Tôi thích thú, tôi hài lòng và tôi ôm giữ niềm vui cho riêng mình.
Nghĩ cho cùng, tôi biết mình cũng không khác gì so với những con lừa khác, nhưng ít ra là có được sức khoẻ, có khả năng, có kinh nghiệm hơn chúng... Và rồi như bạn thấy đó, thật là tai hại khi tôi đã đối xử không một chút tình nào với bò. Cái bản tính đinh ninh, điều gì đã không thích thì có đẹp cũng thành xấu. Cái tính cố chấp khiến mình khó khăn giữ được thái độ bình thản khi bị chê bai là ‘ngu như bò’. Cái tính cuồng nộ, dễ nóng giận khi gặp điều trái ý. Đã vậy, một cách nào đó, tôi cũng có khuynh hướng khinh thường kẻ khác khi thấy họ sống cục mịch, thiếu vệ sinh... nước miếng nhiễu nhãi, ăn nói xồm xoàm..., thật là khó thương làm sao!

Ôi, đêm huyền diệu, đêm thánh vô cùng! Đêm thay đổi đời tôi! Kể từ lúc tôi bất chợt bắt gặp nụ cười xinh đẹp và ánh mắt tròn to của Hài Nhi tại hang Bê lem, tim tôi đã rung lên niềm hạnh phúc. Ánh mắt trong suốt như một bể trời yêu thương đã làm cho tôi chới với. Tai tôi nghe muôn vàn lời chúc tụng:

“Vinh Danh Thiên Chúa trên trời. Bình an dưới thế cho người thiện tâm.”
Ô kìa, bò cũng đang mỉm cười nhìn tôi và lòng tôi chợt rung lên niềm cảm mến!

Đêm nay trời thật trong, muôn vàn vì sao lấp lánh soi tỏ lối đi. Tôi thấy rõ lòng mình và hơn bao giờ hết, tôi miên man nghĩ ngợi về bò, về cô chủ dịu dàng, về ông chủ âm thầm lo cho vợ hiền con thơ. Hình ảnh đêm Bê lem, và nhất là niềm hạnh phúc tỏa lan trong gia đình bé nhỏ này đang làm cho lòng tôi bồi hồi cảm xúc.

Hài Nhi vừa ngọ nguậy lên tiếng, tôi chú ý rõ hơn, rõ hơn đến nỗi như nghe thấy được điều Hài Nhi nói với tôi đêm nay: “Bao lâu tôi không để ý đến mình mà chỉ để tâm chú ý đến Hài Nhi, bấy lâu sự ray rứt buồn phiền sẽ tan biến và niềm yêu thương, hạnh phúc viên mãn sẽ ngự trị.”

Thật diệu kỳ! Như một liều thần dược, tôi bỗng không còn thấy mình ‘ngu như bò, hoặc ngu như lừa’ nữa. Tôi cũng không còn bị ray rứt vì đã làm cho bò buồn lòng vị sự khinh miệt thấp hèn của tôi đối với bò. Hơn thế nữa, mặc dù tôi chưa nói rõ cho bò hiểu rằng bò rất dễ mến, để mong bò tha lỗi cho tôi và hy vọng lời nói ấy sẽ yên ủi bò thật nhiều, nhưng tôi biết: cả tôi, cả bò, và tất cả, đã dược ơn biến đổi vì chính sự hiện diện của Hài Nhi trong cuộc đời mình.

Trời vừa hừng sáng, tôi tiếp tục dõi bước đi nhanh về Ai Cập. Bên cạnh tôi, ông chủ vẫn kiên trì vội vã sánh bước. Trên lưng tôi, Mẹ và Hài Nhi như đang cảm thông nỗi vất vả của một cuộc ra đi nhiều truân chuyên, nguy hiểm. Từ nay, cuộc đời tôi bắt đầu rẽ sang một bước ngoặt mới. Cuộc hành trình chắc chắn sẽ gặp nhiều gian khổ, thử thách, nhưng chắc chắn cũng ngập tràn niềm hạnh phúc mà không ai trên trần gian này có thể lấy mất được.

Hài Nhi ơi, cảm ơn Hài Nhi, Đấng đang ở giữa chúng ta, Đấng đang ở cùng chúng ta!

Lê Vân Bích