PDA

View Full Version : LẠY CHÚA! TẠI SAO NGÀI IM LẶNG?



Gia Mai
14-09-2009, 03:54 PM
LẠY CHÚA! TẠI SAO NGÀI IM LẶNG?

Một chàng thanh niên đạo hạnh cầu nguyện với Chúa: “ Lạy Chúa! Con chán ghét tội lỗi, con sợ làm Chúa buồn, xin Chúa hãy giúp con đủ sức mạnh để con đừng bao giờ phạm tội nữa, để con luôn sống trong sự bình an thánh thiện”. Trong giấc mơ, Chúa trả lời: “ Nếu con không yếu đuối, không khổ đau thì con sẽ không cần Cha giúp nữa”.
Chỉ khi phải trải qua những đau khổ dằn vặt cấu xé tâm hồn và thể xác, chúng ta mới thấu hiểu rằng con người mình yếu đuối, mình cần được sẻ chia nỗi đau với những người thân quen. Khi niềm đau lên tới tột độ, chúng ta bám víu vào niềm tin Thiên Chúa. Tội nghiệp Thiên Chúa, vì Ngài ít khi được chung vui với con người. Lúc đó con người thường quên Ngài. Chỉ khi họ đau khổ quá sức chịu đựng, họ mới “lôi” Ngài ra để cầu xin, van nài. Thiên Chúa thường im lặng, vì Ngài đã nói rất nhiều qua tha nhân, những người theo Ngài vì lý tưởng phục vụ để thay Ngài giúp đỡ những nạn nhân khốn cùng. Như vậy, chúng ta cần phải biết phản ứng và thái độ của những người đau khổ để tìm ra những cách có thể trợ giúp lẫn nhau.

Tức giận…
Khi tin dữ dồn dập ùa về, phản ứng đầu tiên của chúng ta là tức giận. Tức giận chối bỏ sự thật, nhất định không chấp nhận rằng chuyện buồn đã thực sự xảy ra. Tức giận vì tại sao đau khổ lại tới với mình mà không phải là người khác? Tại sao số mình cứ bị xui xẻo hòai? Tại sao đời mình chỉ nhìn thấy tòan là những khốn khó bủa vây dập vùi?...
Giận cá chém thớt
Khi tức giận, chúng ta hay đổ lên đầu những người chịu trách nhiệm trong những mất mát đau khổ của chúng ta: Kẻ trộm, thằng chủ sở đuổi việc công nhân, người vợ bỏ chồng, người tài xế gây tai nạn…Hoặc tệ hơn, chúng ta “giận cá chém thớt”: cảnh sát không chu tòan trách vụ, bác sĩ không cứu sống được bệnh nhân, bị mẹ chồng la về nhà chửi con, theo kiểu: “ bà mắng tôi thì tôi chửa lại cháu bà”.
Nguy hiểm nhất, phải kể đến lúc sự tức giận quay lại đổ lên đầu nhau.
Khuynh hướng tự trách chính mình
Khi không còn kiếm được ai để trút sự giận dữ lên đầu, người ta thường quay lại tự trách chính mình. Rất nhiều người tuyệt vọng, ngã lòng và suy nhược thần kinh sau một cái chết của người thân, sau một lần đổ vỡ li dị, hay sau khi bị đuổi việc. Họ ru rú ở nhà, ngủ tới trưa, lười tắm rửa, giặt đồ, ăn uống. Không tiếp bạn bè, không thích nói chuyện. Tệ hơn nữa, có người đã bị điên. Chúng ta tự gây đau khổ, tự phạt chính mình vì những lầm lỗi, nhiều lúc, không phải do mình gây ra.
Khi cuộc đời ruồng rẫy hiếp đáp, bị chèn ép, bị thương tật và bị những tai ương khốn cùng liên tiếp keo đến, những nạn nhân đau khổ còn có khuynh hướng cho rằng tất cả đều chỉ vì những lầm lỗi xa xưa tiền kiếp của riêng họ nên họ đáng bị trừng phạt, nên họ chối từ những an ủi trợ giúp, nên họ cứ mang nặng cảm giác tội lỗi, sự tức giận, ganh ghét trong người. Khi bị nỗi cô đơn ám ảnh đè nặng, họ tuyệt vọng, buông thả và sa ngã. Nghị lực tiêu tan, chẳng có ai vực họ dậy, dìu họ đứng lên để tiếp tục những “ chặng đường Thánh Giá”. Tai họ nghịch cảnh chiến thắng vẻ vang, nó giết chết một đời sống dễ như trở bàn tay.
Óan hận Thiên Chúa
Đôi lúc, người ta óan hận Thiên Chúa, bởi vì nếu Ngài quan phòng mọi sự, thì Ngài phải chịu trách nhiệm khi những đau khổ xảy đến cho con người, ít nhất thì Ngài cũng phải can thiệp để tai họa đừng xảy ra chứ. Vì thế, họ bỏ đạo, cầu nguyện cũng vô ích. Chúa làm tôi khổ thì tôi không thèm thờ phượng Chúa nữa, cho Ngài biết tay tôi. Có người ngọai đạo lại muốn tin Chúa, hỏi tại sao, thưa rằng: “ Để có người cho tôi chửi mắng, nguyền rủa và trách móc khi tôi gặp xui “. Thật ra, nếu có ai chửi Thiên Chúa, chắc Ngài cũng chẳng giận họ làm gì. Chỉ có một điều sai, chuyện xui xẻo không phải do Chúa gửi tới cho nhân lọai.
Ân hận rằng “ giá mà…”
Khi tin buồn xảy ra, chúng ta thường hay nghĩ đến hai chữ “ giá mà” hay “nếu mà”. Chuyện đã lỡ làng, nhưng chúng ta không ngừng ân hận và tự trách chính mình. Những người còn sống luôn luôn mang nặng cảm giác hối hận, rằng tại sao mình đã không làm để bây giờ phải hối hận như vậy?


Trích sách: Lạy Chúa! Tại sao Ngài im lặng?

Monica-Hoa
14-09-2009, 08:43 PM
Chúa ơi, Ngài ở đâu khi con buồn sầu?
Ngài ở đâu khi con khóc than?
Ngài ở đâu khi con hạnh phúc?
Ngài ở đâu khi con ốm đau?
Ngài ở đâu khi con đang kêu cầu lên Ngài?
Lạy Chúa, tại sao Ngài cứ mãi im lặng? Tại sao Ngài cứ mãi lặng im khi con đang thưa chuyện cùng Ngài?
Chúa trả lời: " Ta luôn bên con, sống trong con. Nhưng khi Ta nói con không nghe tiếng Ta qua tiếng lương tâm mách bảo con. Khi con cầu nguyện cùng Ta, con hãy để cho lòng con thật yên tĩnh, như mặt hồ không một chút gợn sóng. Lúc đó con sẽ nghe thấy tiếng Ta chậm chậm, dịu dàng, tha thiết và sâu lắng"
Nhưng con không làm cho tâm hồn mình thật bình lặng khi con đến cùng Chúa được.
Chúa trả lời: " Đó là vì con chưa thật sự đến cùng Ta, thân xác con trò chuyện với Ta nhưng con để hồn con bay bổng đi xa Ta. Con đến cùng Ta nhưng trái tim con lại không bên Ta, con đến cùng Ta nhưng con lại không mở của để cho Ta bước vào trái tim con. Nếu muốn đến cùng Ta, không có gì khó, nếu thật lòng con yêu Ta thì con sẽ đến được với Ta"

hatbui.
15-11-2011, 04:36 PM
mình cũng đã đọc cuốn sách này rất hay và có ý nghĩa. xin được gửi đến mọi người:

http://www.mediafire.com/?h5q7spp70f3q3r2#1

batrinh
16-11-2011, 07:22 AM
đừng buồn Chúa sao lại im lặng, bởi vì tất cả ta làm tốt xấu chắc ta cũng biết, vậy ta thử tính xem ta làm được bao nhiêu cái tốt, và cũng thử tính xem ta đã phạm bao nhiêu cái xấu, nếu đem ra cân đong đo đếm e ta cũng thấy những điều bất xứng của ta phạm đến kinh khủng, tư tưởng, lời nói, việc làm, vậy trái tim ta không còn khoảng trống để nghe Chúa nói. bởi vì sự ồn ào của thế gian lấn ác làm ta không nhận ra tiếng Chúa. tại sao ? những điều ta làm không tốt làm theo ý riêng rồi ta kêu trách Chúa sao Chúa im lặng, lạy Chúa xin đừng đoán phạt con, bởi vì con là loại thụ tạo, chỉ có lòng thương xót nhân từ tha thứ của Chúa, và tình yêu siêu vược trên các tinh yêu mới làm hoán đổi chúng con trở thành tạo vật mới Amen