PDA

View Full Version : Linh Mục Sa Ngã Hoán Cải Nhờ Đức Mẹ Medjugorje



littlewave
27-03-2008, 08:11 AM
Linh Mục Sa Ngã Hoán Cải Nhờ Đức Mẹ Medjugorje

GCM: Đức Mẹ Maria luôn nhắc nhở mọi người hãy cầu nguyện nhiều cho các linh mục. Vậy xin quý vị cùng chúng tôi cầu nguyện cho những linh mục, nhất là một số ít các linh mục sa ngã làm cho Chúa và Đức Mẹ Maria đau lòng. Bài này là một trong ba cảm nghiệm có thật do những người đã kinh nghiệm được những điều nói trên kể lại. Trích từ tác phẩm "Mẹ Đến Lần Cuối" của Lm Hoàng Minh Tuấn, DCCT, chương thứ 12, mục số 481 đã đăng trên mạng memaria.org. Xin cảm ơn Lm Hoàng Minh Tuấn và quý vị.

“Ông là một linh mục bỏ thánh chức. Đây không phải là việc dễ làm trong nước Ý. Đó là một cuộc sống khủng khiếp cho ông. Mọi người lãnh đạm với ông, không ai thèm nghe ông, không ai lo lắng cho ông. Ông được cắt cử làm một công việc lớn là lo kiếm tiền cho địa phận. Ông kiếm được việc làm. Sau đó, ông gặp một người phụ nữ đẹp. Cô ta có một việc làm có uy thế và một bà mẹ rượu chè. Lúc ấy, mối quan hệ của hai người rất thoải mái. Còn kết hôn ư? Đó lại là chuyện khác. Cô không thể chấp nhận kết hôn với một linh mục hồi tục, vì mẹ cô đã giáo dục cô theo đường lối người Do thái giữ luật nhiệm nhặt. Thế rồi, ông phạm tội với cô. Ông cố gắng để không nhớ tới nó. Cô ta mang thai. Ông không biết gì cả cho tới khi quá trễ. Sau đó, giữa hai người xảy ra khác biệt. Ông thấy sự yếu mềm của mình và lệ thuộc vào cô ta mỗi khi tới gần cô. Một sự ghê tởm bắt đầu sôi sục trong ngực ông. Ông bắt đầu chạy, mỗi ngày một lần, hai lần, rồi ba lần. Ông không còn một cảm giác thú vị nào nữa: đồ ăn cũng không, rượu cũng không, tình dục cũng không, ngồi chung với người ta cũng không, ngay cả bầu trời trong xanh, ánh nắng tươi hồng, núi non hùng vĩ mà trước đây ông vẫn yêu thích.

Một hôm, cô ấy làm giấy cho ông đi hành hương đến Medjugorje. Từ Ý tới Medjugorje, chuyến đi này không xa lắm, ông có thể đi được.

Ông đậu chiếc xe mướn ngay gần nhà thờ Thánh Giacôbê. Ông cần xe, vì đi xe buýt quá ồn ào làm ông điên tiết. Ông thầm nghĩ: ở đây, rất nhiều bà già sùng đạo. Khi vừa khóa cửa xe, một bà phước to lớn nắm lấy tay ông và kéo về văn phòng giáo xứ. Có người nói: “Cuộc Hiện Ra sắp bắt đầu”. Ông ngồi trong một phòng nhỏ, chen chúc giữa chừng 30 người. Họ đang lần hạt Mân Côi và hát câu Ave Maria sau mỗi chục tràng hạt. Nhưng ông không có tràng hạt, nên ông nắm hai tay lại.

Rồi ba người trẻ tiến lên phía trên, bắt đầu ngây ngất xuất thần. Cả phòng im lặng như tờ. Mọi người chăm chú nhìn. Cặp mắt của các thị nhân không động đậy, hướng về cùng một vật gì đó vô hình trên tường... Họ đang thấy gì? Bất chợt, ông nghe một giọng rất đau buồn: “Này con, con đã làm Mẹ đau khổ rất nhiều!”. Ông nghe chính mình lẩm bẩm: “Con là một linh mục rất tồi tệ, Mẹ yêu dấu ơi!”.

“Con đã quên tình yêu thời thơ ấu của con. Con đã đánh mất niềm tin của thời thơ ấu. Hãy nhìn đôi tay được thánh hiến của con. Hãy nhìn dòng máu từ tay con chảy ra! Đó là máu của Con yêu dấu Mẹ, Chúa Giêsu, Anh con, mà con đã làm đổ ra. Nhiều người đã chết, cái chết đời đời, bởi con đang phụng sự sự chết, không phải sự sống, bằng đôi tay của con. Hãy ăn năn sám hối, con yêu quí của Mẹ! Trở về với Mẹ đi, trước khi quá trễ!”.

Nước mắt chảy tràn xuống ngực ông: “Con không biết ăn năn bằng cách nào, Mẹ yêu mến ơi! Con không thể quay lui được”. Và ông thấy hình ảnh cuộc đời ông loé lên trước mắt: thời gian trước lúc ông sinh ra. Ông thấy mình ích kỷ, tới bây giờ vẫn ích kỷ. Ông thấy những giọt nước mắt của mẹ ông, nhưng ông mặc kệ. Rồi thời thơ ấu, những ngày ấy, ông tưởng không ai thấy được. Ông thích những vui thú giấu giếm, cho dù rất nhỏ. Năm tháng qua đi. Ông thấy những người mà ông bỏ mặc, cùng tất cả những ơn huệ Thiên Chúa ban cho ông mà ông đã gạt bỏ. Và ông ngã xuống đất trong kinh hoàng.

“Có phải đó là chương trình Thiên Chúa dành cho mình không?”. Ông nghẹt thở trong cơn hấp hối... Thế là quá đủ rồi. Cái hố sâu tuyệt vọng đã quen thuộc từ lâu, nay thì không chỗ nào để ẩn nấp nữa. Ông nhớ lại: “Những gì che giấu sẽ tỏ lộ ra”. Ông không có chỗ nào để đi. Các cảnh trên kia bắt đầu dày vò ông. Ông giận dữ, rồi một cuộc nổi loạn dấy lên mạnh mẽ. Ông đâu có đòi được sinh ra trên đời này. Ông không hài lòng với cuộc sống. Ông không thích con đường Chúa chọn cho ông, ông không muốn theo nó. Ông cảm thấy cơn giận trong người mà ông coi là một an ủi. Cuộc đời của ông là thế đó, ông có tự do. Ông có thể bị buộc tội, bất cần biết phải trả giá bao nhiêu. Và cơn giận trở thành bạn đồng minh của ông. Ông thấy mình nổi loạn, nguyền rủa...

Đang khi ông nỗ lực chống báng, thì thình lình, như thể bị mê hoặc, ông đờ ra như phỗng đá. Đức Mẹ đang đứng đó, với đầy quyền uy. Anh sáng cho phép ông thấy khuôn mặt, đôi mắt Người. Tình yêu trong đôi mắt Người thiêu rụi cơn giận dữ. Ông cảm thấy nỗi niềm thất vọng bị quét sạch khỏi ông. Lời Đức Mẹ nói nghe như tiếng ru thuở nào: “Con đã yêu Con Mẹ hồi đó, đã phụng sự Ngài. Mẹ không thể cho con tất cả, nhưng có thể cho con thời gian. Hãy chọn đi!”. Giọng Mẹ trìu mến như vuốt nhẹ trên những cảnh đời tréo ngoe của ông và ông cảm thấy được bình an, bình an thật sự.
“Bà là ai?”. Ông hỏi, mặc dù ông đã biết.

Người đáp: “Ta là Mẹ thật của con. Mẹ yêu con trước khi con sinh ra trên thế giới. Mẹ sẽ luôn mãi yêu con. Con thuộc về Mẹ nếu con cần đến Mẹ”.
Sau đó, việc đầu tiên ông nhớ được đó là lúc ông tỉnh lại trong văn phòng điều hành giáo xứ có các linh mục, tu sĩ Phan Sinh đang trò chuyện với nhau. “Ồ, ông tỉnh lại rồi à? Ông có sao không?”. Và ông đã đi xưng tội. Ông còn thời gian...”

Kim Hà sưu tầm-(GIỜ CỦA MẸ)