PDA

View Full Version : CÂU CHUYỆN ANH PHAN ĐỨC HÒA



Hai Lua
07-03-2010, 07:32 PM
CÂU CHUYỆN ANH PHAN ĐỨC HÒA

Anh nầy li dị vợ đã lâu. Sống độc thân và thương kính bà mẹ hết mức. Nói chung, Anh Hòa là con người có hiếu; Anh coi mẹ mình là tất cả. Cũng vì lý do đó mà khi thấy bà vợ không được thuận thảo với mẹ, Anh đã quyết định rằng thà bỏ vợ hơn bỏ mẹ.

Anh lui tới chơi thân với tôi khá lâu. Có lẽ Anh cũng từng quan sát xem cuộc sống gia đình của tôi như thế nào. Một hôm, trong câu chuyện hàn huyên về gia cảnh, Anh tự dưng bày tỏ nhận xét:


* Theo tôi thấy, Anh là một người chồng tốt. Nếu là Anh, chắc chắn tôi không đưọc như Anh!

* Anh thấy và nghỉ thế nào về lối sống của tôi để mà có cảm tưởng như vậy?

* Thấy Anh khá nhẫn nại và chịu đựng. Có những cái chị làm và nhất là nói, tôi cho là quá chướng; gặp tôi là nỗi sùng rồi đó. Tôi nóng lắm anh! Nhưng Anh thì khác, vẫn bình tĩnh, không lộ một chút gì là bực bội, nói năng vẫn hoà nhã với chị.

* Anh khen thì tôi xin cám ơn và nhận một phần thôi. Sự thật, tôi xin thưa về phần còn lại là như thế nầy: Bọn tôi lỡ dại, bị kẹt!

* Dại cái gì và kẹt cái gì, Anh cho tôi biết được không?

* Chẳng có gì bí mật Anh ơi! Hồi cưới nhau, tuổi trẻ, bọn tôi rất ư là “romantic”. Ai bảo gì cũng OK. Trong lễ cưới tại bàn thờ, bọn nầy đã đặt tay lên Phúc Âm thề hứa ăn đời ở kiếp với nhau. Có nghĩa là không li dị, sướng khổ vui buồn san sẻ cùng nhau, bệnh hoạn lo cho nhau... Những cam kết đó, bọn nầy chưa bao giờ có dịp để thực hiện. Lý do là từ ngày lấy nhau đến giờ, hai đứa vẫn OK; chỉ lâu lâu cải lộn, không có gì rắc rối trục trặc quá đáng xảy ra. Hôm nay bã lâm bệnh, tôi nghỉ phải chăng đây là dịp phải mang lời tôi từng long trọng tuyên hứa ra xài. Đơn giản chỉ có thế.

* Nói thì nói, tôi thấy công giáo không phải ai cũng làm như anh! Gìa trẻ sống quanh tôi cũng li dị, bỏ nhau rầm rầm!

* Anh nhận xét không có gì quá đáng! Anh ơi, đây là cái thách đố, cái khó của kẻ theo chân Đức Kitô. Thú thật với Anh, nếu mọi Kitô hửu đều giữ đúng theo những gì Chúa dạy thì tôi tin, thế gian nầy đã trở thành vườn địa đàng từ khuya rồi và mọi người, chẳng còn ai quay lưng lại với Đạo Chúa!


Câu chuyện chấm dứt ở đây. Bẳng đi một thời gian, một hôm Anh Hoà gặp tôi và ngỏ ý mượn một ít tiền để trang trải chi phí thuốc men cho bà vợ mà Anh đã từng li dị. Tôi ngạc nhiên tìm hiểu:




* Bộ Anh đã lui lại với bà vợ củ?

* Không Anh! Bã ấy bệnh phải dùng xe lăn. Bã ngỏ ý xin tôi về ở chung để hôm sớm lỡ có gì bất trắc xảy ra, có người giúp đưa bã đi bệnh viện.

* Còn mẹ Anh thì sao? Bà có than phiền gì về sự bỏ nhà của Anh không?

* Bà có phàn nàn, can ngăn tôi, nhưng tôi có thưa với mẹ tôi rằng mẹ tôi còn có em gái tôi. Còn bà vợ củ của tôi không có ai chăm sóc, bà cần tôi.

* Như vậy Anh còn hơn tôi một bậc đấy. Tôi có lời hứa ràng buộc. Anh đâu có gì, thế mà Anh vẫn làm như tôi; mà làm với một người vợ đã li dị!

* Anh ơi! Mọi công việc, làm vì “ý thức” trách nhiệm, với tiếng lương tâm vẫn là hay hơn hết...


Hôm nay đi lễ, trong bài giảng, linh mục có đề cập đến ý của Đức Giáo Hoàng: Truyền giáo không gì hay hơn bằng chính hành động, bằng lối sống của mình. Người Mỹ có câu: “Don't talk, do it”. Hoặc “Talking is so easy (Nói thì quá dễ).


Tác giả John Nguyen