PDA

View Full Version : Magdi Allam tường thuật con đường tới sự trở lại



littlewave
07-04-2008, 10:41 PM
Magdi Allam tường thuật con đường của anh tới sự trở lại

VATICAN (Zenit.org).- Bản dịch bài tường thuật của Magdi về sự anh trở lại Công Giáo. Nhà báo Hồi Giáo được Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI rửa tội trong Thánh Lễ Vọng Phục sinh Thứ bảy trong Đền Thờ Thánh Phêrô.

Một hình thức ngắn của tường thuật này đã xuất hiện như một là thơ gởi cho Paolo Mieli, giám đốc tờ báo Italian Corriere della Sera. Allam là phó giám đốc tờ báo.

Các bạn thân mến

Tôi đặc biệt được diễm phúc để chia sẻ với các bạn niềm vui bao la của tôi vì Lễ Phục Sinh này đã đem lại cho tôi ân huệ đức tin Kitô hữu. Tôi vui mừng đề nghị lá thơ tôi đã gởi cho giám đốc báo Corriere della Sera, Paolo Mieli, trong thơ đó tôi thuật lại truyện hành trình nội tâm đã đem tôi đến chỗ lựa chọn sự trở lại Công Giáo. Đây là văn bản trọn vẹn của lá thơ, chỉ được đăng có một phần trong báo Corriere della Sera.

Thưa Giám đốc thân mến

Điều tôi sắp tường thuật cho ngài liên hệ sự chọn lựa đức tin tôn giáo và liên hệ sự sống cá nhân của tôi, trong sự chọn lựa này tôi không muốn bao hàm bất cứ cách nào Corriere della Sera, là một danh dự cho tôi được làm phó giám đốc của báo này “ad personam” từ năm 2003. Như vậy tôi viết cho ngài như một nhân vật chính của biến cố, với tư cách một công dân riêng tư.

Chiều hôm qua tôi đã trở lại Công Giáo của người Kitô hữu, từ bỏ đức tin Hồi Giáo trước của tôi. Như vậy, sau cùng tôi thấy ánh sáng, nhờ ân sủng Chúa—là một hậu quả lành mạnh của một sự thai nghén lâu dài, chín chắn, được sống trong đau khổ và vui mừng, cùng với sự suy nghĩ thân mật và sự diễn tả có ý thức và hiển nhiên. Tôi đặc biệt biết ơn Đức Thánh Cha Giáo Hoàng Biển Đức XVI, kẻ đã ban cho tôi các bí tích gia nhập Kitô Giáo, bí tích rửa tội, thêm sức và Thánh Thể, trong vương cung Thánh Pherô trong suốt thời gian cử hành long trọng đêm Vọng Phục Sinh. Và tôi đã chọn cái tên Kitô hữu đơn giản nhất và đầy đủ nhất: “Cristiano.” Do đó từ chiều hôm qua tên tôi là Magdi Cristiano Allam.

Đối với tôi đó là ngày tốt đẹp nhất của đời tôi. Được ân huệ đức tin Kitô hữu trong thời gian kính nhớ sự phục sinh Chúa kitô do tay Đức Thánh Cha là, đối với một người tín hữu, một đặc ân vô song và vô giá. Tới tuổi gần 56 […],đó là một biến cố lịch sử, bất thường và không thể quên, biến cố đánh dấu một sự xoay chiều triệt để và quyết định với qúa khứ.

Phép lạ sự phục sinh của Chúa Kitô dã dội lại trong linh hồn tôi, giải thoát nó khỏi sự tối tăm trong đó huấn giáo về sự hận thù và sự bất bao dung trước mặt “kẻ khác,” bị kêt tội không phê phán như là “kẻ thù,” là ưu tiên hơn tình yêu và sự tôn trọng “người tha nhân,” kẻ luôn luôn, trong bất cứ trường hợp nào, là “nhân vị”; như vây, vì tâm trí tôi được giải thoát khỏi tình trạng tối tăm của một ý thức hệ hợp pháp hóa những sự nói dối và sự phỉnh gạt, sự chết hung bạo dẫn tới sự sát nhân và tự tử, sự khuất phục đui mù nạn độc tài, tôi có khả năng cố kết với tôn giáo đích thực của đức tin, của sự sống và sự tự do.

Trong ngày Phục Sinh đầu tiên của tôi như là một Kitô hữu tôi không những đã khám phá Chúa Giêsu, tôi khám phá lần đầu tiên gương mặt của Thiên Chúa thật và duy nhất, Người là Thiên Chúa của đức tin và lý trí. Sự trở lại Công Giáo của tôi là sự hạ cánh của một sự suy gẩm nội tâm từ từ và sâu sắc mà tôi không thể tự thoát ra, vì qua năm năm tôi bị nhốt trong một sự sống dưới sự canh gát với sự giám sát trường kỳ tại nhà và với một sự hộ tống cảnh sát đối với mọi cử động của tôi, bởi vì những hâm doạ chết và những àn tử từ những người qúa khích và khủng bố Hồi Giáo, cả những người ở trong và ở ngoài nước Italy.

Tôi phải tự hỏi mình về thái độ của những kẻ công khai công bố fatwas (sự quyết định hợp thức của giáo chủ Hồi giáo), những phán quyết pháp lý Hồi giáo, chống lại tôi—tôi là người Hồi giáo—như là một “kẻ thù của Hồi Giáo,” ‘kẻ giả hình bởi vì nó là người Kitô hữu Coptic cho mình là người Hồi Giáo để làm hại Hồi Giào,” “người nói láo và kẻ lăng mạ Hồi Giáo,” hợp thức hóa án tử của tôi bằng cách này.

Tôi tự hỏi sao mà những người như tôi, chân thành và dạn dĩ kêu gọi cho một “Hồi Giáo dung hoà,” nhận lãnh trách nhiệm liều mình trong ngôi thứ nhất về việc tố cáo thuyết quá khích và thuyết khủng bố Hồi Giáo, kết cục bị án tử nhân danh Hồi Giáo trên nền tảng kinh Quran. Tôi buộc phải thấy rằng, bên kia sự có thể xảy ra của hiện tượng quá khích và khủng bố Hồi Giáo xuất hiện trên một cấp bậc toàn cầu, gốc rễ sự dữ là cố hữu trong một Hồi Giáo về phương diện sinh lý học thì hung bạo và về lịch sử thì có tính xung đột

Đồng thời Chúa quan phòng đã đem tôi gặp những người Công Giáo thực hành có lòng ngay những kẻ, do chứng từ và tình bạn của họ, lần hồi trở thành một điểm qui chiếu về sự chắc chắn của chân lý và sự vững vàng của các giá trị. Để bắt đầu với, giữa rất nhiều bạn hữu từ phong trào Hiệp Thông và Giải phóng, tôi sẽ nhắc đến Cha Julian Carron; và sau đó có những tu sĩ đơn sơ như Cha Gabriele Mangiarotti, Nữ Tu Maria Gloria Riva, Cha Carlo Maurizi và Cha Yohannis Lahzi Gaid; có sự phát hiện các Salesians nhờ Cha Angelo Tengattini và Cha Maurizio Verlezza, sự phát hiện đó cuối cùng đã dẫn đến một tình bạn đổi mới với bề trên cả là Cha Pascual Chavez Villanueva; có sự đùm bọc của các giám chức cấp cao có lòng nhân đạo cao cả như Hồng Y Tarcisio Bertone, Đức Giám Mục Luigi Negri, Giancarlo Vecerrica, Gino Roamanazzi và, hơn hết, Đức Giám Mục Rino Fisichella, kẻ đích thân đồng hành cùng tôi trong hành trình chấp nhận thiêng liêng đức tin Kitô hữu.

Nhưng không nghi ngờ, sự gặp gỡ bất thường và quan trọng nhất trong quyết định trở lại của tôi là sự gặp gỡ với Đức Giáo Hoàng Giáo Hoàng Biển Đức XVI, người tôi khâm phục và bênh đỡ, với tư cách một người Hồi Giáo, sự tinh thông của ngài khi ghi nhận sự liên kết không thể phân ly giữa đức tin và lý tri như là một nền tảng cho tôn giáo chân chính và văn minh nhân loại, và là kẻ mà tôi hoàn toàn nối kết với như là một Kitô Hữu linh hứng tôi với ánh sáng mới trong sự hoàn thành sứ vụ Thiên Chúa đã dành cho tôi.

Cuộc hành trình của tôi là một cuộc hành trình bắt đầu khi tôi được bốn tuổi, mẹ tôi Safeya--một người Hồi Giáo có đức tin và thực hành-- trước hết trong loạt “những biến cố tình cờ” chứng tỏ không chút nào là sản phẩm may rủi nhưng đúng hơn là một phần nguyên vẹn của vận mệnh thần linh mà tất cả mọi người chúng ta đã được ấn định cho - (mẹ tôi) đã giao phó tôi cho sự chăm sóc yêu thương của Nữ Tu Lavinia thuộc các Nữ tu Thừa sai Comboni, vì xác tín về sự tốt lành của nền giáo dục mà các tu sĩ Công Giáo và Italian sẽ ban cho, những tu sĩ đã đến Cairo, thành phố nơi sinh trưởng của tôi, để minh chứng cho đức tin Kitô hữu của họ bằng một việc làm nhắm công ích. Như vậy tôi bắt đầu một kinh nghiệm sống trong trường nội trú, được các Salesians Học Viện Don Bosco trong trường trẻ em và cao đẳng theo dõi, trường này dạy tôi không những khoa học về kiến thức nhưng hơn hết ý thức về những giá trị.

Chính nhờ những phần tử các hội dòng Công Giáo mà tôi đã đạt được quan niệm đạo đức về sự sống cách sâu sắc và thiết yếu, theo quan niệm này con người được dựng nên theo hình ảnh và nên giống Thiên Chúa, được gọi thực thi một sứ vụ lồng vào trong khung của một mục đích phổ quát và đời đời hướng về sự phục sinh nội tâm của những cá nhân trên mặt dất này và của toàn thể nhân loại trong ngày phán xét, sự phán xét căn cứ trên đức tin vào Thiên Chúa và và trên tính ưu việt của các giá trị, dựa trên ý nghĩa của trách niệm cá nhân, và trên ý nghĩa của bổn phận đối với toàn thể. Chính nhờ một sự giáo dục Kitô hữu và sự chia sẻ sự sống với các tu sĩ Công Giáo mà tôi đã vun trồng một đức tin sâu sắc trong chiều kích siệu việt và cũng đã tìm thấy sự chắc chắn của chân lý trong những giá trị tuyệt đối và phổ quát.

Có một thời gian khi sự hiện diện thân yêu và lòng sốt sắng tôn giáo của mẹ tôi đã đem tôi đến gần hơn Hồi Giáo, tôn giáo mà tôi đã thỉnh thoảng thực thi trên cấp bậc văn hóa và trong đó tôi đã tin trên một cấp bậc thiêng liêng theo một sự giải thíh mà lúc đó - năm 1970s - tương ứng cách tóm tắt với một đức tin tôn trọng những con người và bao dung đối với người thân cận, trong một bối cảnh - bối cảnh của chế độ Nasser - trong đó nguyên lý thế tực về sự phân cách của phạm vi tôn giáo và phạm vi thế tục đã thắng thế.

Cha tôi Muhammad hoàn toàn theo thế tục và đồng thuận với ý kiến của đa số người Ai Cập lấy phương Tây làm mẫu liên hệ với sự tự do cá thể, những tập quán xã hội và những kiểu văn hóa và nghệ thuật, mặc dầu thuyết độc tài chính trị của Nasser và ý thức hệ hiếu chiến của thuyết Pan-Arabism nhắm tới sự loại trừ thể lý nước Israel vô phúc đã dẫn tới tai họa cho Ai Cập và đã mở đàng cho sự tiếp tục lại thuyết Pan-Islamism, tới sự đi lên của những người quá khích Hồi Giáo đến quyền hành và sự bùng nổ của nạn khủng bố Hồi Giáo toàn cầu hóa.

Những năm dài tại trường cho phép tôi biết Công Giáo rõ và gần, và những người nữ và nam đã hiến mình để phục vụ Thiên Chúa trong lòng Giáo Hội. Lúc đó tôi đã đọc Kinh Thánh và các sách Tin Mừng và tôi đã bị thu hút bởi gương mặt nhân bản và thần linh của Chúa Giêsu. Tôi đã có một đường đi dự Thánh Lễ và cũng đã xảy đến, chỉ một lần, tôi đã đến bàn thờ để rước lễ. Đó là môt cử chỉ rõ ràng báo hiệu sự hấp dẫn của tôi đối với Kitô Giáo và muốn thành một phần của cộng đồng tôn giáo Công Giáo.

Lúc đó, khi tôi tới Italy vào đầu thập niên 1970 giữa những giòng đời học sinh nổi loạn và những khó khăn hội nhập, tôi trải qua một thời kỳ thuyết vô thần được hiểu như là một đức tin, tuy nhiên thuyết này cũng được xây dựng trên những giá trị tuyệt đối và phổ quát. Tôi không bao giờ thờ ơ với sự hiện diện của Thiên Chúa dường như bây giờ tôi cảm thấy rằng Thiên Chúa của tình yêu, của đức tin và lý trí hoà hợp hoàn toàn với gia sản những giá trị kết rễ trong tôi.

Thưa Giám Đốc thân mến, ngài hỏi tôi có sợ cho mạng sống tôi không, vì ý thức rằng sự trở lại Kitô Giáo sẽ chắc chắn mang lại cho tôi một án tử khác, và nặng hơn nhiều, vì bỏ đạo. Ngài hoàn toàn có lý. Tôi biết điều tôi đương đầu, nhưng tôi đối mặt vận mạng của tôi với đầu tôi ngẩng cao, đứng thẳng và với sự vững vàng nội tại của một kẻ có sự chắc chắn về đức tin mình. Và tôi sẽ còn hơn như vậy sau cử chỉ can đảm và lịch sử của Đức Giáo Hoàng, người, vừa biết ý muốn của tôi, liền đồng ý đích thân ban các bí tích gia nhập Kitô Giáo cho tôi.

Đức Thánh Cha đã gởi một sứ điệp rõ ràng và cải cách cho một Giáo Hội mà cho tới nay đã quá khôn ngoan trong sự trở lại của người Hồi Giáo, kiêng cử việc thu phục tín đồ trong đa số các xứ Hồi Giáo và không nói gì về thực tại những kẻ trở lại trong những xứ Kitô hữu. Vì sợ. Sự sợ không có khả năng bảo vệ những người trở lại trước án tử hình vì bỏ đạo và sợ trả đũa chống những Kitô hữu đang sống trong các xứ Hồi Giáo. Đúng, ngày nay, Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI, với chứng từ của ngài, nói với chúng ta rằng chúng ta phải thắng sự sợ hãi và không nên sợ đến khẳng định chân lý của Chúa Giêsu cả với những người Hồi Giáo.

Về phần tôi, tôi nói đây là thời gian chấm dứt sự lạm dụng và sự bạo hành của những người Hồi Giáo, những kẻ không tôn trọng sự tự do lựa chọn tôn giáo. Tại Italy có hàng ngàn người trở lại đạo Hồi Giáo nhưng sống đức tin mới của họ trong bình an. Nhưng cũng có hàng ngàn người Hồi Giáo trở lại Kitô Giáo nhưng bị cưỡng bức giấu đức tin của mình vì sợ bị ám sát bởi những kẻ quá khích Hồi Giáo ẩn nấp giữa chúng ta. Bởi một trong những “biến cố tình cờ” này gợi lên bàn tay kín đáo của Chúa, bài đầu tiên tôi đã viết cho Corriere ngày 3/9/2003 có nhan đề “Những Hang Toại Đạo mới của những người Hồi Giáo trở lại.” Đó là một sự điều tra về những người Hồi Giáo mới trở lại Kitô Giáo tại Italy, họ chỉ trich trạng thái cô độc thiêng liêng và nhân bản sâu sắc của họ trước những thể chế nhà nước bỏ trốn không bảo vệ họ và chỉ trích sự thinh lặng của chính Giáo Hội.

Phải, tôi hy vọng rằng cử chỉ lịch sử của Đức Giáo Hoàng và bằng chứng của tôi sẽ dẫn tới sự xác tín rằng thời giờ đã đến phải bỏ sự tối tăm những hang toại đạo, và công khai tuyên bố ý muốn của họ nên chính mình trọn vẹn. Nếu tại Italy, trong nhà chúng ta, cái nôi Công Giáo, chúng ta không sẵn sàng bảo đảm sự tự do tôn giáo trọn vẹn cho mọi người, làm sao chúng ta có thể đáng tin khi chúng ta tố cáo sự vi phạm sự tự do này nơi khác trong thế giới? Tôi cầu xin Thiên Chúa trong Lễ Phục sinh đặc biệt này ban ơn phục sinh tinh thần cho tất cả những tín hữu trong Chúa Kitô mà tới ngày nay vẫn còn bị khuất phục sự sợ. Phục Sinh hạnh phúc cho mọi người.

Các bạn thân mến, chúng ta hãy tiến bước trên con đường chân lý, sự sống và sự tự do với những cầu chúc tốt đẹp nhất của tôi cho mọi thành công và sự lành.

Magdi Allam

Magdi Allam tường thuật con đường của anh tới sự trở lại

VATICAN (Zenit.org).- Bản dịch bài tường thuật của Magdi về sự anh trở lại Công Giáo. Nhà báo Hồi Giáo được Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI rửa tội trong Thánh Lễ Vọng Phục sinh Thứ bảy trong Đền Thờ Thánh Phêrô.

Một hình thức ngắn của tường thuật này đã xuất hiện như một là thơ gởi cho Paolo Mieli, giám đốc tờ báo Italian Corriere della Sera. Allam là phó giám đốc tờ báo.

Các bạn thân mến

Tôi đặc biệt được diễm phúc để chia sẻ với các bạn niềm vui bao la của tôi vì Lễ Phục Sinh này đã đem lại cho tôi ân huệ đức tin Kitô hữu. Tôi vui mừng đề nghị lá thơ tôi đã gởi cho giám đốc báo Corriere della Sera, Paolo Mieli, trong thơ đó tôi thuật lại truyện hành trình nội tâm đã đem tôi đến chỗ lựa chọn sự trở lại Công Giáo. Đây là văn bản trọn vẹn của lá thơ, chỉ được đăng có một phần trong báo Corriere della Sera.


Thưa Giám đốc thân mến

Điều tôi sắp tường thuật cho ngài liên hệ sự chọn lựa đức tin tôn giáo và liên hệ sự sống cá nhân của tôi, trong sự chọn lựa này tôi không muốn bao hàm bất cứ cách nào Corriere della Sera, là một danh dự cho tôi được làm phó giám đốc của báo này “ad personam” từ năm 2003. Như vậy tôi viết cho ngài như một nhân vật chính của biến cố, với tư cách một công dân riêng tư.

Chiều hôm qua tôi đã trở lại Công Giáo của người Kitô hữu, từ bỏ đức tin Hồi Giáo trước của tôi. Như vậy, sau cùng tôi thấy ánh sáng, nhờ ân sủng Chúa—là một hậu quả lành mạnh của một sự thai nghén lâu dài, chín chắn, được sống trong đau khổ và vui mừng, cùng với sự suy nghĩ thân mật và sự diễn tả có ý thức và hiển nhiên. Tôi đặc biệt biết ơn Đức Thánh Cha Giáo Hoàng Biển Đức XVI, kẻ đã ban cho tôi các bí tích gia nhập Kitô Giáo, bí tích rửa tội, thêm sức và Thánh Thể, trong vương cung Thánh Pherô trong suốt thời gian cử hành long trọng đêm Vọng Phục Sinh. Và tôi đã chọn cái tên Kitô hữu đơn giản nhất và đầy đủ nhất: “Cristiano.” Do đó từ chiều hôm qua tên tôi là Magdi Cristiano Allam.

Đối với tôi đó là ngày tốt đẹp nhất của đời tôi. Được ân huệ đức tin Kitô hữu trong thời gian kính nhớ sự phục sinh Chúa kitô do tay Đức Thánh Cha là, đối với một người tín hữu, một đặc ân vô song và vô giá. Tới tuổi gần 56 […],đó là một biến cố lịch sử, bất thường và không thể quên, biến cố đánh dấu một sự xoay chiều triệt để và quyết định với qúa khứ.

Phép lạ sự phục sinh của Chúa Kitô dã dội lại trong linh hồn tôi, giải thoát nó khỏi sự tối tăm trong đó huấn giáo về sự hận thù và sự bất bao dung trước mặt “kẻ khác,” bị kêt tội không phê phán như là “kẻ thù,” là ưu tiên hơn tình yêu và sự tôn trọng “người tha nhân,” kẻ luôn luôn, trong bất cứ trường hợp nào, là “nhân vị”; như vây, vì tâm trí tôi được giải thoát khỏi tình trạng tối tăm của một ý thức hệ hợp pháp hóa những sự nói dối và sự phỉnh gạt, sự chết hung bạo dẫn tới sự sát nhân và tự tử, sự khuất phục đui mù nạn độc tài, tôi có khả năng cố kết với tôn giáo đích thực của đức tin, của sự sống và sự tự do.

Trong ngày Phục Sinh đầu tiên của tôi như là một Kitô hữu tôi không những đã khám phá Chúa Giêsu, tôi khám phá lần đầu tiên gương mặt của Thiên Chúa thật và duy nhất, Người là Thiên Chúa của đức tin và lý trí. Sự trở lại Công Giáo của tôi là sự hạ cánh của một sự suy gẩm nội tâm từ từ và sâu sắc mà tôi không thể tự thoát ra, vì qua năm năm tôi bị nhốt trong một sự sống dưới sự canh gát với sự giám sát trường kỳ tại nhà và với một sự hộ tống cảnh sát đối với mọi cử động của tôi, bởi vì những hâm doạ chết và những àn tử từ những người qúa khích và khủng bố Hồi Giáo, cả những người ở trong và ở ngoài nước Italy.

Tôi phải tự hỏi mình về thái độ của những kẻ công khai công bố fatwas (sự quyết định hợp thức của giáo chủ Hồi giáo), những phán quyết pháp lý Hồi giáo, chống lại tôi—tôi là người Hồi giáo—như là một “kẻ thù của Hồi Giáo,” ‘kẻ giả hình bởi vì nó là người Kitô hữu Coptic cho mình là người Hồi Giáo để làm hại Hồi Giào,” “người nói láo và kẻ lăng mạ Hồi Giáo,” hợp thức hóa án tử của tôi bằng cách này.

Tôi tự hỏi sao mà những người như tôi, chân thành và dạn dĩ kêu gọi cho một “Hồi Giáo dung hoà,” nhận lãnh trách nhiệm liều mình trong ngôi thứ nhất về việc tố cáo thuyết quá khích và thuyết khủng bố Hồi Giáo, kết cục bị án tử nhân danh Hồi Giáo trên nền tảng kinh Quran. Tôi buộc phải thấy rằng, bên kia sự có thể xảy ra của hiện tượng quá khích và khủng bố Hồi Giáo xuất hiện trên một cấp bậc toàn cầu, gốc rễ sự dữ là cố hữu trong một Hồi Giáo về phương diện sinh lý học thì hung bạo và về lịch sử thì có tính xung đột

Đồng thời Chúa quan phòng đã đem tôi gặp những người Công Giáo thực hành có lòng ngay những kẻ, do chứng từ và tình bạn của họ, lần hồi trở thành một điểm qui chiếu về sự chắc chắn của chân lý và sự vững vàng của các giá trị. Để bắt đầu với, giữa rất nhiều bạn hữu từ phong trào Hiệp Thông và Giải phóng, tôi sẽ nhắc đến Cha Julian Carron; và sau đó có những tu sĩ đơn sơ như Cha Gabriele Mangiarotti, Nữ Tu Maria Gloria Riva, Cha Carlo Maurizi và Cha Yohannis Lahzi Gaid; có sự phát hiện các Salesians nhờ Cha Angelo Tengattini và Cha Maurizio Verlezza, sự phát hiện đó cuối cùng đã dẫn đến một tình bạn đổi mới với bề trên cả là Cha Pascual Chavez Villanueva; có sự đùm bọc của các giám chức cấp cao có lòng nhân đạo cao cả như Hồng Y Tarcisio Bertone, Đức Giám Mục Luigi Negri, Giancarlo Vecerrica, Gino Roamanazzi và, hơn hế1, Đức Giám Mục Rino Fisichella, kẻ đích thân đồng hành tôi trong hành trình chấp nhận thiêng liêng đức tin Kitô hữu.

Nhưng không nghi ngờ, sự gặp gỡ bất thường và quan trọng nhất trong quyết định trở lại của tôi là sự gặp gỡ với Đức Giáo Hoàng Giáo Hoàng Biển Đức XVI, người tôi khâm phục và bênh đỡ, với tư cách một người Hồi Giáo, sự tinh thông của ngài khi ghi nhận sự liên kết không thể phân ly giữa đức tin và lý tri như là một nền tảng cho tôn giáo chân chính và văn minh nhân loại, và là kẻ mà tôi hoàn toàn nối kết với như là một Kitô Hữu linh hứng tôi với ánh sáng mới trong sự hoàn thành sứ vụ Thiên Chúa đã dành cho tôi.

Cuộc hành trình của tôi là một cuộc hành trình bắt đầu khi tôi được bốn tuổi, mẹ tôi Safeya--một người Hồi Giáo có đức tin và thực hành-- trước hết trong loạt “những biến cố tình cờ” chứng tỏ không chút nào là sản phẩm may rủi nhưng đúng hơn là một phần nguyên vẹn của vận mệnh thần linh mà tất cả mọi người chúng ta đã được ấn định cho—(mẹ tôi) đã giao phó tôi cho sự chăm sóc yêu thương của Nữ Tu Lavinia thuộc các Nữ tu Thừa sai Comboni, vì xác tín về sự tốt lành của nền giáo dục mà các tu sĩ Công Giáo và Italian sẽ ban cho, những tu sĩ đã đến Cairo, thành phố nơi sinh trưởng của tôi, để minh chứng cho đức tin Kitô hữu của họ bằng một việc làm nhắm công ích. Như vậy tôi bắt đầu một kinh nghiệm sống trong trường nội trú, được các Salesians Học Viện Don Bosco trong trường trẻ em và cao đẳng theo dõi, trường này dạy tôi không những khoa học về kiến thức nhưng hơn hết ý thức về những giá trị.

Chính nhờ những phần tử các hội dòng Công Giáo mà tôi đã đạt được quan niệm đạo đức về sự sống cách sâu sắc và thiết yếu, theo quan niệm này con người được dựng nên theo hình ảnh và nên giống Thiên Chúa, được gọi thực thi một sứ vụ lồng vào trong khung của một mục đích phổ quát và đời đời hướng về sự phục sinh nội tâm của những cá nhân trên mặt dất này và của toàn thể nhân loại trong ngày phán xét, sự phán xét căn cứ trên đức tin vào Thiên Chúa và và trên tính ưu việt của các giá trị, dựa trên ý nghĩa của trách niệm cá nhân, và trên ý nghĩa của bổn phận đối với toàn thể. Chính nhờ một sự giáo dục Kitô hữu và sự chia sẻ sự sống với các tu sĩ Công Giáo mà tôi đã vun trồng một đức tin sâu sắc trong chiều kích siệu việt và cũng đã tìm thấy sự chắc chắn của chân lý trong những giá trị tuyệt đối và phổ quát.

Có một thời gian khi sự hiện diện thân yêu và lòng sốt sắng tôn giáo của mẹ tôi đã đem tôi đến gần hơn Hồi Giáo, tôn giáo mà tôi đã thỉnh thoảng thực thi trên cấp bậc văn hóa và trong đó tôi đã tin trên một cấp bậc thiêng liêng theo một sự giải thíh mà lúc đó – năm 1970s—tương ứng cách tóm tắt với một đức tin tôn trọng những con người và bao dung đối với người thân cận, trong một bối cảnh--bối cảnh của chế độ Nasser—trong đó nguyên lý thế tực về sự phân cách của phạm vi tôn giáo và phạm vi thế tục đã thắng thế.

Cha tôi Muhammad hoàn toàn theo thế tục và đồng thuận với ý kiến của đa số người Ai Cập lấy phương Tây làm mẫu liên hệ với sự tự do cá thể, những tập quán xã hội và những kiểu văn hóa và nghệ thuật, mặc dầu thuyết độc tài chính trị của Nasser và ý thức hệ hiếu chiến của thuyết Pan-Arabism nhắm tới sự loại trừ thể lý nước Israel vô phúc đã dẫn tới tai họa cho Ai Cập và đã mở đàng cho sự tiếp tục lại thuyết Pan-Islamism, tới sự đi lên của những người quá khích Hồi Giáo đến quyền hành và sự bùng nổ của nạn khủng bố Hồi Giáo toàn cầu hóa.

Những năm dài tại trường cho phép tôi biết Công Giáo rõ và gần, và những người nữ và nam đã hiến mình để phục vụ Thiên Chúa trong lòng Giáo Hội. Lúc đó tôi đã đọc Kinh Thánh và các sách Tin Mừng và tôi đã bị thu hút bởi gương mặt nhân bản và thần linh của Chúa Giêsu. Tôi đã có một đường đi dự Thánh Lễ và cũng đã xảy đến, chỉ một lần, tôi đã đến bàn thờ để rước lễ. Đó là môt cử chỉ rõ ràng báo hiệu sự hấp dẫn của tôi đối với Kitô Giáo và muốn thành một phần của cộng đồng tôn giáo Công Giáo.

Lúc đó, khi tôi tới Italy vào đầu thập niên 1970 giữa những giòng đời học sinh nổi loạn và những khó khăn hội nhập, tôi trải qua một thời kỳ thuyết vô thần được hiểu như là một đức tin, tuy nhiên thuyết này cũng được xây dựng trên những giá trị tuyệt đối và phổ quát. Tôi không bao giờ thờ ơ với sự hiện diện của Thiên Chúa dường như bây giờ tôi cảm thấy rằng Thiên Chúa của tình yêu, của đức tin và lý trí hoà hợp hoàn toàn với gia sản những giá trị kết rễ trong tôi.

Thưa Giám Đốc thân mến, ngài hỏi tôi có sợ cho mạng sống tôi không, vì ý thức rằng sự trở lại Kitô Giáo sẽ chắc chắn mang lại cho tôi một án tử khác, và nặng hơn nhiều, vì bỏ đạo. Ngài hoàn toàn có lý. Tôi biết điều tôi đương đầu, nhưng tôi đối mặt vận mạng của tôi với đầu tôi ngẩng cao, đứng thẳng và với sự vững vàng nội tại của một kẻ có sự chắc chắn về đức tin mình. Và tôi sẽ còn hơn như vậy sau cử chỉ can đảm và lịch sử của Đức Giáo Hoàng, người, vừa biết ý muốn của tôi, liền đồng ý đích thân ban các bí tích gia nhập Kitô Giáo cho tôi.

Đức Thánh Cha đã gởi một sứ điệp rõ ràng và cải cách cho một Giáo Hội mà cho tới nay đã quá khôn ngoan trong sự trở lại của người Hồi Giáo, kiêng cử việc thu phục tín đồ trong đa số các xứ Hồi Giáo và không nói gì về thực tại những kẻ trở lại trong những xứ Kitô hữu. Vì sợ. Sự sợ không có khả năng bảo vệ những người trở lại trước án tử hình vì bỏ đạo và sợ trả đũa chống những Kitô hữu đang sống trong các xứ Hồi Giáo. Đúng, ngày nay, Đức Giáo Hoàng Biển Đức XVI, với chứng từ của ngài, nói với chúng ta rằng chúng ta phải thắng sự sợ hãi và không nên sợ đến khẳng định chân lý của Chúa Giêsu cả với những người Hồi Giáo.

Về phần tôi, tôi nói đây là thời gian chấm dứt sự lạm dụng và sự bạo hành của những người Hồi Giáo, những kẻ không tôn trọng sự tự do lựa chọn tôn giáo. Tại Italy có hàng ngàn người trở lại đạo Hồi Giáo nhưng sống đức tin mới của họ trong bình an. Nhưng cũng có hàng ngàn người Hồi Giáo trở lại Kitô Giáo nhưng bị cưỡng bức giấu đức tin của mình vì sợ bị ám sát bởi những kẻ quá khích Hồi Giáo ẩn nấp giữa chúng ta. Bởi một trong những “biến cố tình cờ” này gợi lên bàn tay kín đáo của Chúa, bài đầu tiên tôi đã viết cho Corriere ngày 3/9/2003 có nhan đề “Những Hang Toại Đạo mới của những người Hồi Giáo trở lại.” Đó là một sự điều tra về những người Hồi Giáo mới trở lại Kitô Giáo tại Italy, họ chỉ trich trạng thái cô độc thiêng liêng và nhân bản sâu sắc của họ trước những thể chế nhà nước bỏ trốn không bảo vệ họ và chỉ trích sự thinh lặng của chính Giáo Hội.

Phải, tôi hy vọng rằng cử chỉ lịch sử của Đức Giáo Hoàng và bằng chứng của tôi sẽ dẫn tới sự xác tín rằng thời giờ đã đến phải bỏ sự tối tăm những hang toại đạo, và công khai tuyên bố ý muốn của họ nên chính mình trọn vẹn. Nếu tại Italy, trong nhà chúng ta, cái nôi Công Giáo, chúng ta không sẵn sàng bảo đảm sự tự do tôn giáo trọn vẹn cho mọi người, làm sao chúng ta có thể đáng tin khi chúng ta tố cáo sự vi phạm sự tự do này nơi khác trong thế giới? Tôi cầu xin Thiên Chúa trong Lễ Phục sinh đặc biệt này ban ơn phục sinh tinh thần cho tất cả những tín hữu trong Chúa Kitô mà tới ngày nay vẫn còn bị khuất phục sự sợ. Phục Sinh hạnh phúc cho mọi người.

Các bạn thân mến, chúng ta hãy tiến bước trên con đường chân lý, sự sống và sự tự do với những cầu chúc tốt đẹp nhất của tôi cho mọi thành công và sự lành.

Magdi Allam

Đ.Ô Nguyễn Quang Sách (VietCatholic)