Tử Mặc
26-06-2010, 08:58 AM
Hắn lầm lũi bước ra khỏi nhà tù. Đêm tối, túi cạn, bụng rỗng. Đi đâu?
A kìa! một ngôi nhà giàu đàng xa. Hắn gõ cửa, đứng đợi bị xua đuổi như một con chó ghẻ.
Ồ không. Hắn được tiếp đón, chào hỏi, ngồi ăn như một con người. Cả chăn ấm giường êm nữa... Vậy mà, nửa đêm thức dậy, hắn quơ vội vài thứ quý giá và tẩu đi lập nghiệp với của giả dối.
Bị bắt. Hắn bị điệu tới nhà đó. Mặt cúi gầm xấu hổ, hắn nghĩ: hết rồi! Nhưng chủ nhà nói: "Tôi biếu mà".
Tai hắn ù đi. Hắn ứa lệ tri ân. Mắt nhân hậu thì thầm bên hắn: đi khỏi bóng tối và nên người lương thiện.
Đã quyết: Từ nay hắn sẽ là mặt trời sáng rực giữa đêm đen.
Sưu tầm. :1:
A kìa! một ngôi nhà giàu đàng xa. Hắn gõ cửa, đứng đợi bị xua đuổi như một con chó ghẻ.
Ồ không. Hắn được tiếp đón, chào hỏi, ngồi ăn như một con người. Cả chăn ấm giường êm nữa... Vậy mà, nửa đêm thức dậy, hắn quơ vội vài thứ quý giá và tẩu đi lập nghiệp với của giả dối.
Bị bắt. Hắn bị điệu tới nhà đó. Mặt cúi gầm xấu hổ, hắn nghĩ: hết rồi! Nhưng chủ nhà nói: "Tôi biếu mà".
Tai hắn ù đi. Hắn ứa lệ tri ân. Mắt nhân hậu thì thầm bên hắn: đi khỏi bóng tối và nên người lương thiện.
Đã quyết: Từ nay hắn sẽ là mặt trời sáng rực giữa đêm đen.
Sưu tầm. :1: