PDA

View Full Version : Hành trình Ơn Gọi của Tôi



Ti_Amo
26-06-2010, 07:48 PM
Hành trình Ơn Gọi của Tôi
(Bài viết của ÐGM Salvatore Cordileone)


“Bạn muốn làm gì khi trưởng thành ?” Ðó là câu hỏi các cậu học sinh thường có trong trí tưởng tượng, mà tôi cũng không ngoại lệ. Tôi cần một thời gian khá dài để trả lời cho câu hỏi nầy.

Tôi lớn lên trong một gia đình có lẽ là Công giáo mẫu mực của nước Ý trong thập niên 1960. Quả thực, thời bấy giờ gia đình được xem là tụ điểm then chốt của đời sống, và tôi được may mắn sống gần gũi với ông bà, cô chú họ hàng nội ngoại hai bên.

Việc thực hành tôn giáo cũng được xem là mẫu mực thời đó: mẹ tôi buộc anh chị em chúng tôi phải tham dự các lớp giáo lý và phải đi lễ mỗi ngày Chúa nhật. Bà thường dắt anh chị em chúng tôi đi xưng tội mỗi ngày Thứ Bảy.

Chúng tôi cũng có những thực hành tôn giáo, đặc biệt nhất là vào ngày lễ Thánh Giuse, có thức ăn dọn sẵn, chúng tôi tập dượt và diễn tuồng Thánh Gia đi tìm chỗ trọ tương tự như vở kịch cùng tên của người Mễ (posada).

Cho dù tôi luôn luôn chú trọng đến đức tin Công giáo (ngay cả trong những năm niên thiếu tôi thưòng tự mình tìm đến nhà thờ) nhưng tâm trí tôi không mảy may tơ tuởng đến việc làm linh mục, mãi cho đến giai đoạn sau nầy của đời sống. Trong những năm còn là học sinh, tôi có những chương trình khác trong trí tôi.

Cha tôi và các chú bác đều làm nghề đánh cá, cũng như nghề của ông bà tôi là những di dân đến Mỹ từ đảo Sicily (Ý). Cha tôi phục vụ trong Hải quân trong Thế Chiến Thứ Hai. Những ý nghĩ đầu tiên của tôi thời thơ ấu là một thế giới rộng lớn chợt đến mỗi lần tôi theo cha tôi ra biển, khi người sửa soạn đánh cá thu vào mùa hè.

Dĩ nhiên, San Diego là một thành phố Hải quân, có nghĩa là tàu bè và những cuộc phiêu lưu đi khắp bốn phương trời của Hải quân đã gây ấn tượng sâu đậm trong tâm tưởng của tôi. Tôi nhất định muốn trở thành một đoàn viên Hải quân.

Tuy tôi vẫn chăm chỉ học hành và học giỏi, nhưng trong năm cuối cùng của bậc trung học, tôi hiểu rằng giấc mộng đầu đời của tôi không thể thực hiện được.

Cũng trong khoảng thời gian nầy, khi tôi bước chân vào đại học, không giống như những thanh niên cùng lứa tuổi, tôi bắt đầu có những câu hỏi quan trọng về cuộc đời. Cuộc đời là gì ? Tại sao Chúa cho tôi hiện diện trên mặt đất nầy ? Cuối cùng, điều gì quan trọng nhất cho đời sống ? Một điều liên tục bám theo tôi trong suốt cuộc đời là muốn dâng hiến cuộc đời cho một lý tưởng cao cả hơn là chỉ phục vụ chính bản thân tôi.

Tôi vẫn thường có những suy nghĩ định hướng tinh thần, giờ đây tôi chú trọng sâu xa hơn về việc định hướng nầy. Ðúng vào lúc đó, một vị linh mục trẻ được bổ nhiệm đến xứ tôi mà tôi cảm thấy có thể gần gủi với ngài. Ðặc biệt, các bài giảng của ngài hầu như luôn luôn đáp ứng được câu hỏi của tôi trong tuần. Ðó là lúc tôi khởi sự suy nghĩ có lẽ Chúa gọi tôi tận hiến cuộc đời cho một mục đích thật cao cả: đó là giúp cho những người khác đáp ừng lời mời gọi cứu rỗi của Chúa Kitô.

Cuối cùng tôi lấy hết can đảm trình bày cùng Cha Jim về ý định trở thành linh mục của tôi. Gặp đúng người, ngài khuyến khích nhưng không hề thúc giục, và ngài hướng dẫn cho tôi tự tìm ra ơn gọi của mình.

Ngài mời tôi tham dự một buổi tĩnh tâm cuối tuần tìm hiểu ơn gọi tại một chủng viện của giáo phận nơi tôi ở. Tôi nhận lời và cảm thấy rất hữu ích. Chia sẻ với các bạn thanh niên khác trong quyết định bước vào chủng viện và tìm hiểu cuộc sống của các chủng sinh, điều đó là một khích lệ lớn lao cho tôi.

Trên hết, tôi bị lôi cuốn vào cuộc sống, vào việc học hỏi, vào đời sống tập thể và các cơ hội trưởng thành trong đời sống thiêng liêng của các chủng sinh. Tôi bị lôi cuốn đến độ không thể xua đuổi các tư tưởng nầy ra khỏi đầu. Chúa sẽ không để yên cho tôi nếu tôi không thử vào chủng viện.

Tôi nói “thử” bởi vì tôi học được trong buổi tĩnh tâm ơn gọi rằng quyết định vào chủng viện chưa hẳn đã là quyết định trở thành linh mục, chỉ có nghĩa rằng đó là cơ hội để suy nghĩ về ơn gọi một cách chín chắn hơn. Tôi cảm thấy nghiêng mạnh mẽ về quyết định nhập chủng viện và rồi để Chúa chỉ cho tôi chặng đường còn lại nếu quả thực Ngài gọi tôi bước vào cuộc đời khác thường nầy.

Qua lời cầu nguyện và hướng dẫn tu đức, tôi khám phá ra rằng Chúa sẽ không để tôi yên cho đến khi tôi hoàn toàn bị chinh phục. Tôi rất thích những năm sống trong chủng viện vì đã giúp cho tôi xác quyết rằng đó quả thật cuộc sống mà Chúa muốn kêu gọi tôi tiến tới.

Dĩ nhiên là tiếng “Vâng” nầy bao gồm nhiều tiếng “vâng” to nhỏ khác. Chúa tiếp tục thử thách tôi với tiếng “Vâng” nầy và do đó, tôi luôn luôn có cơ hội để trưởng thành trong cuộc sống. Tôi khám phá ra rằng chỉ có hy sinh mới tìm thấy hạnh phúc trong ơn gọi linh mục, và rằng khi chúng ta tiếp tục đáp lại bằng tiếng “Vâng” thì Chúa sẽ hoàn thành trong chúng ta nhiều hơn chúng ta tưởng.

Tôi cũng học hỏi được rằng chúng ta sẽ trở thành con người mà Chúa muốn tạo dựng chúng ta khi chúng ta bắt đầu tự hỏi, không phải “Bạn muốn làm gì khi trưởng thành ?” mà là “Chúa kêu gọi tôi phục vụ Ngài như thế nào trong suốt đời tôi ?” Tìm ra đuợc câu trả lời đúng đắn và theo đuổi cho đến tận cùng, đó là một cuộc mạo hiểm lớn lao nhất trong cuộc sống.
(Người dịch: Hoàng Ðình Cảnh)
GM Salvatore Cordileone

thanhlinh.net

tin-yeu.va.hy-vong
28-06-2010, 02:58 PM
EM TƯỢNG CÂU CHUYỆN NÀY NÓI VỀ ANH CHỨ??
ANH CÓ HOÀN CẢNH GIỐNG TRÊN KHÔNG?
CHẮC CÓ...HJJJJJJJJJ:118:

Ti_Amo
28-06-2010, 09:11 PM
EM TƯỢNG CÂU CHUYỆN NÀY NÓI VỀ ANH CHỨ??
ANH CÓ HOÀN CẢNH GIỐNG TRÊN KHÔNG?
CHẮC CÓ...HJJJJJJJJJ:118:

Có lẽ cũng không khác là mấy :3: vì "câu chuyện" của Đức Hồng y và của anh đều là "một cuộc mạo hiểm lớn nhất trong cuộc sống" :71::71::71:

1hatcat
28-06-2010, 10:07 PM
"một cuộc mạo hiểm lớn nhất trong cuộc sống" :71::71::71:

Abba cố lên.
Cuộc sống luôn là những lựa chọn.
Và một đứa đức tin yêu đuối như mình cũng biết rằng,
Dù bạn có quyết định như thế nào thì Chúa vẫn bên bạn.
Vậy nên chỉ cần là điều bạn muốn thì Chúa sẽ vui và ủng hộ.
Còn không? hãy để tự Duyên Chúa sẽ alo cho AbbA nếu Chúa thấy cần,( VD: như cách chúa phọ Phaolô vậy)
:secret::secret::secret::secret:
Abba cố lên, Chúa ở bên bạn.