nguyễn văn xuân
13-12-2010, 09:06 AM
CHIẾC KHĂN THÊU
TG: Ngu Lão Nhân
Chiều. Cái nóng sa mạc vẫn còn hừng hực bốc lên, uốn cong ánh sáng gần mặt đất phía xa, tạo nên ảo ảnh. Người ta có cảm giác cuối tầm mắt không có cồn cát, không có núi đá, mà chỉ có một hồ nước mênh mông, màu xanh bạc, phẳng lặng. Bầu trời không một sợi mây, xanh ngăn ngắt, đặc quánh như mâm bánh đúc, tưởng như có thể cắt rời ra thành từng miếng được.
Đoàn lạc đà ba hàng dài dằng dặc, đến hút mắt. Ba con đi đầu đi chậm lại, cả đoàn dồn lên, rồi tẽ sang hai bên. Một lát sau, hai mặt trời, một ở trên đường chân trời, một ở dưới mặt hồ ảo ảnh kia chỉ còn le lói, rồi biến mất. Không khí nguội đi thật nhanh. Người ta bắt đầu bỏ khăn trùm đầu và cởi áo khoác. Ngồi trên lưng con lạc đà Ả Rập hai bướu là một cụ già tóc muối tiêu, và muối nhiều hơn tiêu, nhưng râu dài, bạc trắng, phất phơ trong gió chiều. Cụ dang hai tay ra như một vị tiên tri trong Cựu Ước:
- Shalom, chào bình yên! Nhị vị hiền đệ Balthasar và Gaspar khả ái! Chúng ta đã từ quê hương mình lên đường, đi theo ánh sao lạ, theo ánh lửa trong các sách tiên tri và theo ánh lửa từ trong trái tim mình nữa. Gặp nhau bên kia Biển Chết, chúng ta đã cùng chào thăm Herode, và đã triều yết Vua Do Thái hạ sinh ở Bethlem. Đêm qua, ngu huynh có một giấc mơ…
Gaspar, người thanh niên cao, to, vạm vỡ, khuôn mặt đỏ hồng, lơ thơ những ngọn lông măng, cởi áo choàng để lộ hai cánh tay trần rám nắng, cuồn cuộn những đường gân và bắp thịt. Anh giật giật giây cương, con lạc đà giống Ba Tư khuỵu hai chân trước, rồi nằm xuống trên cát. Anh bước xuống, hai bàn tay chắp lại như hình búp sen, quay mặt về phía ông già:
- Shalom! Lão huynh Melchior! Tạ ơn Đấng Tối Cao đã ban cho huynh trọn tuổi trời. Tuổi già là triều thiên vinh dự. Nhưng tuổi già cũng dễ gây mệt mỏi. Thưa nhị vị huynh trưởng! Chúng ta cắm trại nghỉ ngơi qua đêm ở đây được không? Tiểu đệ cũng muốn kể giấc mơ của mình đêm qua…
Balthasar, tuổi trung niên, người Ai Cập, da ngăm đen, hai con mắt thăm thẳm như đêm sông Nile huyền bí, đã xuống khỏi lạc đà từ lâu. Ông cùng với Gaspar đỡ Melchior xuống:
- Shalom! Nguyện xin Đấng Toàn Năng gìn giữ nhị vị huynh đệ như gìn giữ con ngươi trong mắt Ngài. Lạ thật! Từ lâu rồi, kẻ hèn này có chiêm bao bao giờ, thế mà đêm qua cũng nằm mơ…
Melchior dụi mắt:
- Xin tạ ơn trời đất và cảm ơn hai hiền đệ vì cuộc hạnh ngộ này. Nhưng ngu huynh già rồi, lú lẫn rồi. Trước đây, ngu huynh đã mấy mươi năm trời chạy theo những ngôi sao trên sa mạc, đã từng tra hỏi đời sống của hòn cuội, viên đá, đã bắt cồn cát, núi non nói lên tuổi tác của mình, thế mà giờ đây tuổi già lấy đi hết: sức lực, trí nhớ…, ngu huynh vừa tự hỏi: đây là đâu?
Balthasar gọi lớn tiếng:
- David! David!
Tiếng ông bị sa mạc nuốt trửng. Thế mà một thanh niên chạy đến, nhanh như một tia chớp:
- Dạ thưa! Ông chủ!
Vì Balthasar là ông chủ. Cái tên David, với cái mái tóc vàng hoe dợn sóng ấy, cái mũi dọc dừa ấy, cái cằm chẻ đầy suy tư ấy, cái màu mắt hạt dẻ đam mê cuồng nhiệt ấy, chỉ nhìn thoáng qua, người ta có thể biết ngay đó là một chàng trai người Israel.
Bốn năm trước đây, khi còn là một thiếu niên mười bảy tuổi đầu, David đã một mình chiến đấu tay đôi hằng giờ với viên đội trưởng bách binh Roma khi hắn ức hiếp vị kinh sư, và xúc phạm tới kinh Talmud ở hội đường Jericho, quê nhà của David. Anh đã đánh cho hắn bị thương nặng, thừa sống thiếu chết, tơi tả như một chiếc khăn lông cừu rách. Nhưng quân Roma ập đến, anh bị bắt cùng với vị kinh sư. Những tưởng bọn chúng ném đá anh ngay tại chỗ, nhưng chính viên đội trưởng bách binh đã can thiệp để cho thầy trò anh thoát chết, vì danh dự của một sĩ quan Roma và vì hắn khâm phục và kính trọng sự chiến đấu dũng mãnh, khôn khéo, dẻo dai và can trường của anh. Tội chết được tha, nhưng tội sống thì phải xét lại. Không thuyết phục được anh tham gia quân đội Roma, chúng bắt anh đem sang Alexandrie bán làm nô lệ. Balthasar đã mua anh với giá năm mươi lạng bạc.
- Đây là đâu? David!
- Thưa ông chủ! Ngài (David không dám dùng từ chúng ta vì sợ bất kính với người chủ từng đối xử rất tử tế với anh, và nhất là ông còn là thân phụ của Esther, cô tiểu chủ mà anh yêu thương, quý mến và ngưỡng mộ nhất trên đời này nhưng trong tuyệt vọng, vì dù sao anh cũng đang mang thân phận nô lệ) đã rời Palestine hai ngày đường, đi về hướng nam, như vậy Ngài đang ở trong sa mạc Sinai.
Melchior lẩm bẩm:
- Sinai, Sinai ư? Có phải đây là sa mạc mà cách nay hơn một thiên niên kỷ, dân Israel đã lang thang bốn mươi năm khi ra khỏi Ai Cập không? Có phải nơi đây có núi Sinai là nơi mà Yahve ban Thập giới, ký giao ước với dân riêng của Ngài không? Vậy là chúng ta đóng trại nơi tổ tiên người Israel đã đóng trại. Họ đã ăn Manna và chim cút rừng ở đây. Chúng ta đã đặt chân trên dấu chân mà nhà đại tiên tri Mose đã rong ruổi bốn mươi năm trường. Có phải vậy không? Chư hiền đệ khả ái! Chúng ta còn ngần ngại gì mà không nghỉ qua đêm ở đây?!
Lệnh đóng trại được ban bố. Sa mạc rộn lên, ồn ào như ong vỡ tổ. Những bó đuốc cùng với những đống lửa trại được đốt lên. Với những động tác thuần thục của dân du mục, trong khoảng thời gian nướng chín một mẻ bánh, các lều trại được dựng xong. Ba lều giành cho ba vị đạo sĩ (họ chính là ba vị đạo sĩ đã đến thờ lạy Chúa Hài Đồng trong máng cỏ Bethlem) ở giữa, rộng và cao sừng sững, các lều của gia nhân và bọn nô lệ vây quanh, rồi đền các trại súc vật và những chốt bảo vệ.
Đêm xuống. Gió sa mạc khô, hanh chẳng mấy chốc trở lạnh.
Balthasar đặt một tay lên ngực quay mặt về phía Melchior, tay kia ngửa lên, đưa về phía Gaspar. Động tác của ông vừa trang trọng, vừa cung kính, vừa thân tình:
- Nhị vị huynh đệ có cho phép Balthasar quê mùa này được tiếp đón và mời nhị vị dùng bữa trong lều của mình không?
(Còn tiếp)
TG: Ngu Lão Nhân
Chiều. Cái nóng sa mạc vẫn còn hừng hực bốc lên, uốn cong ánh sáng gần mặt đất phía xa, tạo nên ảo ảnh. Người ta có cảm giác cuối tầm mắt không có cồn cát, không có núi đá, mà chỉ có một hồ nước mênh mông, màu xanh bạc, phẳng lặng. Bầu trời không một sợi mây, xanh ngăn ngắt, đặc quánh như mâm bánh đúc, tưởng như có thể cắt rời ra thành từng miếng được.
Đoàn lạc đà ba hàng dài dằng dặc, đến hút mắt. Ba con đi đầu đi chậm lại, cả đoàn dồn lên, rồi tẽ sang hai bên. Một lát sau, hai mặt trời, một ở trên đường chân trời, một ở dưới mặt hồ ảo ảnh kia chỉ còn le lói, rồi biến mất. Không khí nguội đi thật nhanh. Người ta bắt đầu bỏ khăn trùm đầu và cởi áo khoác. Ngồi trên lưng con lạc đà Ả Rập hai bướu là một cụ già tóc muối tiêu, và muối nhiều hơn tiêu, nhưng râu dài, bạc trắng, phất phơ trong gió chiều. Cụ dang hai tay ra như một vị tiên tri trong Cựu Ước:
- Shalom, chào bình yên! Nhị vị hiền đệ Balthasar và Gaspar khả ái! Chúng ta đã từ quê hương mình lên đường, đi theo ánh sao lạ, theo ánh lửa trong các sách tiên tri và theo ánh lửa từ trong trái tim mình nữa. Gặp nhau bên kia Biển Chết, chúng ta đã cùng chào thăm Herode, và đã triều yết Vua Do Thái hạ sinh ở Bethlem. Đêm qua, ngu huynh có một giấc mơ…
Gaspar, người thanh niên cao, to, vạm vỡ, khuôn mặt đỏ hồng, lơ thơ những ngọn lông măng, cởi áo choàng để lộ hai cánh tay trần rám nắng, cuồn cuộn những đường gân và bắp thịt. Anh giật giật giây cương, con lạc đà giống Ba Tư khuỵu hai chân trước, rồi nằm xuống trên cát. Anh bước xuống, hai bàn tay chắp lại như hình búp sen, quay mặt về phía ông già:
- Shalom! Lão huynh Melchior! Tạ ơn Đấng Tối Cao đã ban cho huynh trọn tuổi trời. Tuổi già là triều thiên vinh dự. Nhưng tuổi già cũng dễ gây mệt mỏi. Thưa nhị vị huynh trưởng! Chúng ta cắm trại nghỉ ngơi qua đêm ở đây được không? Tiểu đệ cũng muốn kể giấc mơ của mình đêm qua…
Balthasar, tuổi trung niên, người Ai Cập, da ngăm đen, hai con mắt thăm thẳm như đêm sông Nile huyền bí, đã xuống khỏi lạc đà từ lâu. Ông cùng với Gaspar đỡ Melchior xuống:
- Shalom! Nguyện xin Đấng Toàn Năng gìn giữ nhị vị huynh đệ như gìn giữ con ngươi trong mắt Ngài. Lạ thật! Từ lâu rồi, kẻ hèn này có chiêm bao bao giờ, thế mà đêm qua cũng nằm mơ…
Melchior dụi mắt:
- Xin tạ ơn trời đất và cảm ơn hai hiền đệ vì cuộc hạnh ngộ này. Nhưng ngu huynh già rồi, lú lẫn rồi. Trước đây, ngu huynh đã mấy mươi năm trời chạy theo những ngôi sao trên sa mạc, đã từng tra hỏi đời sống của hòn cuội, viên đá, đã bắt cồn cát, núi non nói lên tuổi tác của mình, thế mà giờ đây tuổi già lấy đi hết: sức lực, trí nhớ…, ngu huynh vừa tự hỏi: đây là đâu?
Balthasar gọi lớn tiếng:
- David! David!
Tiếng ông bị sa mạc nuốt trửng. Thế mà một thanh niên chạy đến, nhanh như một tia chớp:
- Dạ thưa! Ông chủ!
Vì Balthasar là ông chủ. Cái tên David, với cái mái tóc vàng hoe dợn sóng ấy, cái mũi dọc dừa ấy, cái cằm chẻ đầy suy tư ấy, cái màu mắt hạt dẻ đam mê cuồng nhiệt ấy, chỉ nhìn thoáng qua, người ta có thể biết ngay đó là một chàng trai người Israel.
Bốn năm trước đây, khi còn là một thiếu niên mười bảy tuổi đầu, David đã một mình chiến đấu tay đôi hằng giờ với viên đội trưởng bách binh Roma khi hắn ức hiếp vị kinh sư, và xúc phạm tới kinh Talmud ở hội đường Jericho, quê nhà của David. Anh đã đánh cho hắn bị thương nặng, thừa sống thiếu chết, tơi tả như một chiếc khăn lông cừu rách. Nhưng quân Roma ập đến, anh bị bắt cùng với vị kinh sư. Những tưởng bọn chúng ném đá anh ngay tại chỗ, nhưng chính viên đội trưởng bách binh đã can thiệp để cho thầy trò anh thoát chết, vì danh dự của một sĩ quan Roma và vì hắn khâm phục và kính trọng sự chiến đấu dũng mãnh, khôn khéo, dẻo dai và can trường của anh. Tội chết được tha, nhưng tội sống thì phải xét lại. Không thuyết phục được anh tham gia quân đội Roma, chúng bắt anh đem sang Alexandrie bán làm nô lệ. Balthasar đã mua anh với giá năm mươi lạng bạc.
- Đây là đâu? David!
- Thưa ông chủ! Ngài (David không dám dùng từ chúng ta vì sợ bất kính với người chủ từng đối xử rất tử tế với anh, và nhất là ông còn là thân phụ của Esther, cô tiểu chủ mà anh yêu thương, quý mến và ngưỡng mộ nhất trên đời này nhưng trong tuyệt vọng, vì dù sao anh cũng đang mang thân phận nô lệ) đã rời Palestine hai ngày đường, đi về hướng nam, như vậy Ngài đang ở trong sa mạc Sinai.
Melchior lẩm bẩm:
- Sinai, Sinai ư? Có phải đây là sa mạc mà cách nay hơn một thiên niên kỷ, dân Israel đã lang thang bốn mươi năm khi ra khỏi Ai Cập không? Có phải nơi đây có núi Sinai là nơi mà Yahve ban Thập giới, ký giao ước với dân riêng của Ngài không? Vậy là chúng ta đóng trại nơi tổ tiên người Israel đã đóng trại. Họ đã ăn Manna và chim cút rừng ở đây. Chúng ta đã đặt chân trên dấu chân mà nhà đại tiên tri Mose đã rong ruổi bốn mươi năm trường. Có phải vậy không? Chư hiền đệ khả ái! Chúng ta còn ngần ngại gì mà không nghỉ qua đêm ở đây?!
Lệnh đóng trại được ban bố. Sa mạc rộn lên, ồn ào như ong vỡ tổ. Những bó đuốc cùng với những đống lửa trại được đốt lên. Với những động tác thuần thục của dân du mục, trong khoảng thời gian nướng chín một mẻ bánh, các lều trại được dựng xong. Ba lều giành cho ba vị đạo sĩ (họ chính là ba vị đạo sĩ đã đến thờ lạy Chúa Hài Đồng trong máng cỏ Bethlem) ở giữa, rộng và cao sừng sững, các lều của gia nhân và bọn nô lệ vây quanh, rồi đền các trại súc vật và những chốt bảo vệ.
Đêm xuống. Gió sa mạc khô, hanh chẳng mấy chốc trở lạnh.
Balthasar đặt một tay lên ngực quay mặt về phía Melchior, tay kia ngửa lên, đưa về phía Gaspar. Động tác của ông vừa trang trọng, vừa cung kính, vừa thân tình:
- Nhị vị huynh đệ có cho phép Balthasar quê mùa này được tiếp đón và mời nhị vị dùng bữa trong lều của mình không?
(Còn tiếp)