maria_huong
12-01-2011, 11:13 AM
Thầy ơi! Con phải làm gì bây giờ? Con biết con không xứng đáng với tình yêu của Thầy, với những ơn riêng Thầy đã ban cho con, con vẫn nhìn ngắm hình ảnh của Thầy để biết sống theo gương Thầy, nhưng bây giờ lòng con không còn chút tình cảm nào với anh nữa, con biết Thầy vẫn đối xử với kẻ phản bội Giuda thật tốt, vẫn yêu thương Giuda đến cùng, vẫn chết cho Giuda, nhưng vì Giuda từ chối tình yêu của Thầy, còn con đối xử với anh lạnh nhạt, con không thể vui vẻ với anh như trước được nữa, con chỉ im lặng, câm nín trước mọi sự việc xảy ra, vì con đã lên tiếng suốt ba mươi mấy năm rồi, con đã cố gắng hết sức mình, con làm hết mọi cách để giúp anh, giờ thì con đã mệt mỏi lắm rồi.
Thầy ơi! Bây giờ con không khóc đâu, hình như con không còn nước mắt nữa, mà trái tim con cũng chai lỳ trước những điều anh làm. Con không buồn phiền đau khổ như trước kia, con cũng không lo lắng, chẳng bận tâm đau sót hay tiếc nuối nữa, con chỉ nghĩ mọi sự việc đều là ý Chúa, Chúa luôn muốn điều tốt nhất cho con, con cám ơn Chúa, con thật sự muốn cám ơn Chúa thật lòng con, cám ơn Chúa vì lòng con bình an, cám ơn Chúa vì con đã hiểu tình yêu Chúa vẫn đầy tràn trong con. Nhưng con nhìn lại mình thì con vẫn là người môn đệ bất xứng, con không thù ghét anh, con không buồn giận anh, con vẫn cầu nguyện cho anh sống tốt hơn, biến đổi tính nết. Con chỉ tha thiết xin Chúa một điều là xin cho anh tự cứu lấy mình, nhưng con không xin cho anh hòa hợp lại với con, con cũng không muốn chấp nhận điều đó, chỉ cần anh sống tốt cho bản thân anh thôi, con chỉ lo đủ mọi bổn phận của mình, còn thì anh phải tự cứu lấy mình, con đã cố gắng suốt hơn 30 năm để giúp anh bằng hết sức lực của mình, bằng đau khổ, nước mắt và cầu nguyện, bây giờ là phần anh phải tự lo liệu lấy.
Thầy ơi! Thầy có trách con không? Thầy có buồn người môn để nhỏ của Thầy không? Con xin lỗi vì đã làm Thầy buồn, con muốn nhìn ngắm Thầy một lần nữa. Khi bị đánh đòn, bị đóng đinh đau đớn khủng khiếp, Thầy cầu xin Cha tha cho họ, con cũng vẫn cầu nguyện cho anh hằng ngày. Khi người môn đệ Giuda hôn Thầy, Thầy vẫn trìu mến gọi tên Giuda ơi! Con chỉ gọi tên anh trong lòng, và̉ thầm cầu nguyện cho anh. Con không trách móc, không nặng nhẹ với anh lời nào, có lẽ anh nghĩ con sẽ khóc lóc, tức giận, la lối vì những gì anh đã làm, nhưng con vẫn bình thản, âm thầm lặng lẽ. Con cám ơn Chúa vì con tin là Chúa luôn muốn điều tốt cho con, cho gia đình con.
Con xin được hôn lên những thương tích của Thầy với tất cả lòng trìu mến. Con hôn những vết gai nhọn đâm trên trán Thầy và ước mong được cảm nhận những cái gai đâm vào môi con đau nhói, con hôn vết đinh trên tay Thầy và cảm nhận đôi môi con chạm vào đầu chiếc đinh lạnh lùng tàn nhẫn trong bàn tay của Thầy, con xin hôn lên đôi bàn chân đẫm máu của Thầy, và cảm nhận vị mặn của máu trên lưỡi con, con muốn úp mặt vào vết đòng nơi trái tim Thầy, để nghe từng nhịp đập yêu thương đang chuyền qua trái tim con. Và sau cùng, con muốn cảm thấu nỗi đau đớn của Mẹ dưới chân Con yêu của Mẹ, để ước mong cùng Mẹ thông phần thống khổ với Thầy Chí Thánh.
Thầy ơi! Bây giờ con không khóc đâu, hình như con không còn nước mắt nữa, mà trái tim con cũng chai lỳ trước những điều anh làm. Con không buồn phiền đau khổ như trước kia, con cũng không lo lắng, chẳng bận tâm đau sót hay tiếc nuối nữa, con chỉ nghĩ mọi sự việc đều là ý Chúa, Chúa luôn muốn điều tốt nhất cho con, con cám ơn Chúa, con thật sự muốn cám ơn Chúa thật lòng con, cám ơn Chúa vì lòng con bình an, cám ơn Chúa vì con đã hiểu tình yêu Chúa vẫn đầy tràn trong con. Nhưng con nhìn lại mình thì con vẫn là người môn đệ bất xứng, con không thù ghét anh, con không buồn giận anh, con vẫn cầu nguyện cho anh sống tốt hơn, biến đổi tính nết. Con chỉ tha thiết xin Chúa một điều là xin cho anh tự cứu lấy mình, nhưng con không xin cho anh hòa hợp lại với con, con cũng không muốn chấp nhận điều đó, chỉ cần anh sống tốt cho bản thân anh thôi, con chỉ lo đủ mọi bổn phận của mình, còn thì anh phải tự cứu lấy mình, con đã cố gắng suốt hơn 30 năm để giúp anh bằng hết sức lực của mình, bằng đau khổ, nước mắt và cầu nguyện, bây giờ là phần anh phải tự lo liệu lấy.
Thầy ơi! Thầy có trách con không? Thầy có buồn người môn để nhỏ của Thầy không? Con xin lỗi vì đã làm Thầy buồn, con muốn nhìn ngắm Thầy một lần nữa. Khi bị đánh đòn, bị đóng đinh đau đớn khủng khiếp, Thầy cầu xin Cha tha cho họ, con cũng vẫn cầu nguyện cho anh hằng ngày. Khi người môn đệ Giuda hôn Thầy, Thầy vẫn trìu mến gọi tên Giuda ơi! Con chỉ gọi tên anh trong lòng, và̉ thầm cầu nguyện cho anh. Con không trách móc, không nặng nhẹ với anh lời nào, có lẽ anh nghĩ con sẽ khóc lóc, tức giận, la lối vì những gì anh đã làm, nhưng con vẫn bình thản, âm thầm lặng lẽ. Con cám ơn Chúa vì con tin là Chúa luôn muốn điều tốt cho con, cho gia đình con.
Con xin được hôn lên những thương tích của Thầy với tất cả lòng trìu mến. Con hôn những vết gai nhọn đâm trên trán Thầy và ước mong được cảm nhận những cái gai đâm vào môi con đau nhói, con hôn vết đinh trên tay Thầy và cảm nhận đôi môi con chạm vào đầu chiếc đinh lạnh lùng tàn nhẫn trong bàn tay của Thầy, con xin hôn lên đôi bàn chân đẫm máu của Thầy, và cảm nhận vị mặn của máu trên lưỡi con, con muốn úp mặt vào vết đòng nơi trái tim Thầy, để nghe từng nhịp đập yêu thương đang chuyền qua trái tim con. Và sau cùng, con muốn cảm thấu nỗi đau đớn của Mẹ dưới chân Con yêu của Mẹ, để ước mong cùng Mẹ thông phần thống khổ với Thầy Chí Thánh.