PDA

View Full Version : ƠN GỌI TỪ LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA



DonRac
15-06-2008, 06:49 AM
ƠN GỌI TỪ LÒNG THƯƠNG XÓT CHÚA
(CN 11TN – Mt 9, 36 -10, 8)


Khoảng cuối tháng 9 năm 2007, anh Nghĩa, người bạn bị liệt chân trái, chở tôi trên chiếc xe Wave 2 bánh đến cơ sở xe lăn tay Kiến Tường để lắp thành xe máy 3 bánh dành cho người khuyết tật. Chiếc xe này là quà tặng của một vài anh chị em trong lớp Thánh Kinh 100 tuần. Riêng chi phí chuyển đổi từ 2 bánh sang 3 bánh là do cha giáo của lớp yểm trợ. Trong khi chờ đợi tại đây, tôi lại gặp được chị Hải, một học viên của lớp, đem chiếc xe Charly 3 bánh cũ kỹ của chị đến sửa.

Chị Hải cũng vào hàng ngũ tuần như 2 anh em chúng tôi. Chị bị liệt cả 2 chân do chứng bệnh Polio từ tấm bé. Thế nhưng chị không đầu hàng trước số phận, mà luôn biết vượt lên để tự nuôi bản thân mình, từ việc bán vé số, sách báo và các loại đĩa CD nhạc đạo. Ngoài ra, chị yêu mến học hỏi Kinh Thánh và hăng say tham gia các nhóm như nhóm cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa và Đức Mẹ Mễ Du. Trong giờ nghỉ trưa của cơ sở, chị mon men đến gần tôi trên miếng gỗ có gắn 3 bánh xe bằng sắt cỡ nhỏ để di chuyển. Chị nhìn tôi rồi hồn nhiên mỉm cười nói nhỏ nhẹ với tôi:

- Này anh, nhân dịp gặp anh ở đây, tôi muốn nhờ anh cho ý kiến về trường hợp vô duyên của tôi. – Ngập ngừng trong giây lát, chị chậm rãi kể - Số là thế này.... Tôi đang sinh hoạt trong một nhóm cầu nguyện Lòng Thương Xót Chúa và anh chị em có ý định tổ chức một buổi tĩnh tâm nhằm nới rộng thành phần tham dự. Phần tìm những người mới, tôi cũng tình nguyện nhận một số giấy mời. Thế nhưng, anh thấy tôi vô dụng không cơ chứ! Bởi những ngừơi tôi mời chẳng ai đón nhận cả. Còn những người khác mời, thì chẳng ai chối từ. Như vậy, tôi quả thực là một người bất tài, bất xứng, chưa thể nào làm sứ giả của Chúa được. Xin anh giúp tôi ý kiến nhé!

Trước những lời chân tình của chị, tôi nhớ lại một thời tôi cũng vấp ngã như thế. Nghĩa là, theo cảm nhận ban đầu của tôi, thì chỉ cần Trái Tim Nhân Hậu của Chúa đụng chạm đến trái tim yếu hèn của mình là y như rằng tôi cũng sẽ mau mắn trở nên môn đệ, là nhân chứng của Ngài. Và từ đó, tôi như mình muốn gì được nấy, như “được quyền trên các thần ô uế”, hoặc “được quyền chữa hết các bệnh họan tật nguyền.” (Mt 10, 1) Nhưng rồi nhờ chuyên cần bền chí suy niệm, học hỏi Kinh Thánh, nhất là nhìn vào mẫu gương của thánh Phaolô khi chiêm niệm các thư của ngài, tôi đã thấm nhuần được phần nào về những phép lạ chữa lành mà Chúa Giêsu và các tông đồ thực hiện, bởi chúng chỉ là những dấu chỉ thực thụ hướng tâm hồn con người đến chính Thiên Chúa, bởi chúng chỉ là một yếu tố phụ trong toàn thể phạm vi hoạt động cứu rỗi các linh hồn của Người. Chỉ trở-nên-một với Thiên Chúa mới có thể là tiến trình thật trong việc chữa lành con người.

Nhờ trải qua những thăng trầm trong cuộc sống tâm linh, nên tôi đễ hiểu và dễ dàng cảm thông sự nhiệt tình ban đầu quá hăng say của chị. Tôi chia sẻ:

- Chị Hải à, tâm tình của chị cũng chính là tâm tình của tôi khoảng 4 năm về trước. Tôi cứ lầm tưởng như chị vậy, cứ ngỡ rằng lời mời gọi, lời góp ý của mình sẽ được người khác vui vẻ lắng nghe và thuận theo ý của mình. Nhưng rồi nhờ vào ơn Chúa ban qua đọc, suy niệm thêm các sách thiêng liêng, tôi đã chững chạc hơn trong nhận thức về những đặc sủng. – Tôi ngừng trong giây lát, rồi nhìn vào mắt chị để tìm phản ứng. Sau đó, tôi cảm thấy an tâm, khi chị vẫn còn muốn được chia sẻ. Tôi tha thiết hơn:

- Chị biết thánh Phaolô, sau khi được Đức Giêsu Kitô Phục Sinh chộp bắt trên đường Đamas, ngài đã đi vào vùng sa mạc Ả Rập ròng rã 3 năm để sống kết hợp với Người. Sau đó, ngài mới thực sự bình an ra đi rao giảng... Tôi còn nhớ lời tâm sự về ơn gọi của ngài gửi cho ông Timôthê. Tôi đã thuộc lòng đọan này là:

“Trước kia, tôi là kẻ nói lộng ngôn, bắt đạo và ngạo ngược, nhưng tôi đã được Người thương xót, vì tôi đã hành động một cách vô ý thức trong lúc chưa có lòng tin. Đức Kitô Giêsu, Chúa chúng ta, đã ban cho tôi đầy tràn ân sủng, cùng với đức tin và đức mến của một kẻ được kết hợp với Người.”
Hy vọng chị sẽ kiên trì như thánh Phaolô là liên lỉ sống kết hợp với Người bằng vào việc đọc, suy niệm và cầu nguyện Lời Chúa mỗi ngày, để rồi đến một ngày đó, Người sẽ ban cho chị cả về “đức tin và đức mến”, như ý Người muốn. Hơn nữa, khi chị mời người khác không đón nhận, chị cũng đừng tư ti mặc cảm mình yếu kém. Điều quan trọng hơn cả là tôi và chị, chúng ta cần âm thầm đến với nhóm bằng sự cố gắng vượt lên trên đôi chân bại liệt của mình. Vì dân gian vẫn thường nói: “Lời nói thì lung lay, nhưng gương bày mới lôi kéo!” Cầu Chúa chúc lành cho chị qua lời chuyển cầu của thánh Phaolô.
Nói xong, tôi chào chị để cùng với anh Nghĩa, chúng tôi dìu nhau đi ăn trưa.

Nhờ chiêm ngắm ơn gọi của thánh Phaolô cũng như nhìn ra những non kém trong nhận thức về Lời Chúa của tôi và chị Hải, mà tôi cảm nghiệm thích thú về lệnh truyền ra đi của Chúa Giêsu trong bài tường thuật Chúa Nhật hôm nay.

Chúa Giêsu đã gọi Nhóm Mười Hai từ trái tim chạnh lòng thương của Người, bởi các tông đồ cũng chỉ là “những người lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt” (Mt 9, 36). Rồi Ngừơi “gọi đến với Người những kẻ Người muốn” để họ “ở với Người và để Người sai các ông đi rao giảng.” (Mc 3, 13-14)

Nhiệm vụ đầu tiên của “Những kẻ Người muốn” là phải ở với Người để có thể biết được Người, để có thể đạt được sự hiểu biết tường tận về Người. “Nhóm Mười Hai” phải ở với Ngừơi để có thể nhận ra tính duy nhất của Người với Chúa Cha và vì thế, trở thành các chứng nhân về mầu nhiệm của Người. Nhờ đó, các ngài mới thấu hiểu được lệnh truyền cầu nguyện là: “Anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.” (Mt 9, 38). Rồi sau đó mới được Người sai đi rao giảng cho dân chúng ánh sáng của Lời ban sự sống, sứ điệp của Con Thiên Chúa làm người. Đây cũng là chiêm niệm và là lẽ sống của thánh Phaolô, khi ngài viết:

“Vì hồi còn ở giữa anh em, tôi đã không muốn biết đến chuyện gì khác ngoài Đức Giêsu Kitô, mà là Đức Giêsu Kitô chịu đóng đinh vào thập giá. Vì thế, khi đến với anh em, tôi thấy mình yếu kém, sợ sệt và run rẩy. Tôi nói, tôi giảng mà chẳng có dùng lời lẽ khôn khéo, hấp dẫn, nhưng chỉ dựa vào bằng chứng xác thực của Thần Khí và quyền năng Thiên Chúa.” (1Cr 2, 2-4)

Qua việc loan báo Tin Mừng bằng quyền năng Thiên Chúa mà các tông đồ đã dẫn dắt những ai nghe họ, gặp gỡ và tin vào Đức Giêsu Kitô, trong một thế giới đang có nhiều quyền lực thần thánh. Điều này được Tông Đồ Dân Ngoại minh chứng như sau:

“Thật thế, mặc dầu người ta cho là có những thần ở trên trời hay dưới đất – quả thực, thần cũng lắm mà chúa cũng nhiều – nhưng đối với chúng ta, chỉ có một Thiên Chúa là Cha, Đấng tạo thành vạn vật và là cùng đích của chúng ta; và cũng chỉ có một Chúa là Đức Giêsu Kitô, nhờ Người mà muôn vật được tạo thành, và nhờ Người mà chúng ta được hiện hữu.” (1Cr 8, 5-6)

Những lời này ám chỉ một quyền lực giải thoát tuyệt vời, lời trừ quỷ cao cả thanh luyện thế gian. Dù có bao nhiêu chúa trong thế gian đang tự do chăng nữa, chỉ có Thiên Chúa là Đấng Duy Nhất. Đấng Duy Nhất là Chúa. Nếu những ai nghe lời rao giảng và tin vào Người, thì tất cả mọi điều khác sẽ mất đi quyền lực của nó. Chúng mất đi sức quyến rũ thần linh. Một khi dân chúng đã từ bỏ những thần minh của họ để rồi tin vào một mình Thiên Chúa và dùng những quyền năng lý trí để phục vụ con người là họ đã được chữa lành trọn vẹn cả xác lẫn hồn.

Tôi rất hạnh phúc vì tôi cảm nghiệm được rằng Chúa đã gọi tôi quay trở về với Ngài, tức chữa lành trọn vẹn con người hèn kém của tôi bằng trái tim hay chạnh lòng thương của Ngài. Để rồi từ lòng thương xót này, tôi cũng đến với anh em khác bằng chính trái tim đã được Chúa biến đổi. Đó là điều mà Chúa Giêsu đã nói trong lời cuối cùng của bài Tin Mừng hôm nay:

“Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.” (Mt 10, 8)

Lạy Thánh Tâm Chúa Giêsu,
Con xin cảm tạ ngợi khen Trái Tim hay chạnh lòng thương của Chúa đã gọi con quay trở về.
Xin uốn lòng chúng con nên giống trái tim yêu thương của Chúa để chúng con cũng biết yêu thương những người nghèo khổ khác như Chúa đã yêu thương chúng con. Amen.


Chúa Nhật 11TN, 15/06/2008
Phêrô Vũ văn Quí CVK64


Email: peterquivu@gmail.com