PDA

View Full Version : HAI LẦN NGÃ NGỰA



littlewave
24-06-2008, 11:10 PM
HAI LẦN NGÃ NGỰA

Hơn 8000 người tham dự Hai Đêm Canh Thức Mùa Vọng với chủ đề “Học Cùng Giêsu” ngày 6 -7 /12/2007 tại Trung Tâm Mục Vụ Tổng Giáo Phận đã nhiều lần xúc cảm khi gặp gỡ những chứng nhân sống đạo giữa đời thường hôm nay. Một trong những người đó là anh Liêm. Phaolô Tông Đồ một lần ngã ngựa đã bừng tỉnh trở lại. Thế nhưng với anh Liêm thì Chúa phải ra tay đến lần thứ hai. Hai lần ngã ngựa cho một lần trở về được ơn cải tử hoàn sinh vừa thể xác vừa tâm hồn.

Tôi tình cờ biết Liêm qua một cặp vợ chồng Việt Nam định cư bên Pháp rất nhiệt thành với việc cầu nguyện lòng thương xót Chúa và Đức Mẹ Mễ Du. Về thăm gia đình ở Việt Nam, trong một buổi cầu nguyện ở nhà thờ Huyện Sĩ, sau khi nghe một chứng nhân lên chia sẻ, họ rất xúc động và tìm đến tôi giới thiệu anh chàng “hai lần ngã ngựa.”

Là người được giao nhiệm vụ “săn lùng” các chứng nhân, nghe ở đâu có người “ngã ngựa” là tôi tìm đến. Lặn lội vào các hang cùng ngõ hẻm, làm công việc tiếp cận để đưa ra ánh sáng những mảnh đời rách nát được lòng thương xót Chúa cứu vớt thì chính bản thân tôi cũng được hưởng nhờ ân lộc này. Mắt tôi cũng được sáng ra như Phaolô để nhận biết sự bất toàn của mình, để từng ngày tôi khám phá ra Chúa vẫn luôn mời gọi tôi quay trở về với Ngài. Như Phaolô, tôi không còn hãnh tiến về đạo đức của mình, không còn tự hào về những gì mình làm được, vì “tất cả là hồng ân”. Tuy nhiên, tôi lại thêm lòng tự tin, không mặc cảm, vì như Phaolô đã xác tín mạnh mẽ : “Tôi có thể làm được mọi sự trong Đức kitô, Đấng ban sức mạnh cho tôi.”

Xin ghi lại đây lời trần tình của chàng thanh niên “hai lần ngã ngựa” :

“Tôi là một thanh niên 32 tuổi. Tuy thuộc gia đình Công Giáo gốc, nhưng tôi không giữ đạo cũng chẳng sống đạo. Tính tình ngang bướng, không nghe giáo huấn của Chúa, cũng chẳng biết vâng lời ai, ngay cả cha mẹ mình. Đến năm 18 tuổi, tôi lao vào thế giới ăn chơi, sa đọa. Tôi làm đủ thứ nghề như đòi nợ thuê, đánh ghen thuê, cướp giật, cờ bạc, đâm thuê, chém mướn… bất chấp mọi thủ đoạn, chỉ cốt làm sao có tiền để ăn chơi, hút sách. Tôi thành con nghiện ngay lứa tuổi đôi mươi.

Đến năm 1997, tôi bị bắt tại Vũng Tàu vì tội cướp giật. Sau 12 tháng tù giam, không hề hối cải, tôi tiếp tục lao vào con đường ăn chơi. Tôi cũng cai nghiện Heroin nhiều lần nhưng thất bại.

Năm 2003, trong một vụ phạm pháp, tôi bị bắt đưa vào công an quận Tân Bình, lãnh án 18 tháng tù giam, chấp hành án tại trại giam cải tạo tỉnh Cà Mau. Tại đó tôi được thử máu, và kết quả là nhiễm HIV. Khi được tha về, tôi thất vọng chán nản vì căn bệnh bất trị này, buông trôi cuộc đời mình cho lăn xuống con dốc tội lỗi.

Lại phạm pháp vì tàng chứa heroin, tôi bị bắt. Tòa án Hốc Môn xử ba năm tù. Ở trại giam được 7 tháng, tôi được chuyển đi Bố Lá. Ở đó, tôi ngã bệnh trầm trọng đến nỗi khi có người nhà lên thăm nuôi, phải có người dìu tôi ra tứng bước. Tôi thấy cuộc đời mình đã bỏ di rồi. Thấy vậy, ba tôi lo lắng, lấy một lọ nước nhỏ bảo tôi uống, và nói là nước của Đức Mẹ Lộ Đức do chị của tôi đang tu bên Pháp gởi về. Tôi nghĩ đó cũng chỉ là chai nước lã thôi có gì lạ, nhưng tôi vẫn uống cho ba vừa lòng. Hai tuần sau tôi được chuyển đến trường cải tạo khác, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình khỏe mạnh, mập mạp ra.

Chấp hành án được hơn 2 năm tôi lại đổ bệnh và phải nằm trạm xá gần 2 tháng. Cơ thể tôi từ 60kg sụt xuống chỉ còn 32kg. Tôi ở trong tình trạng hoàn toàn suy nhược cho nên phải chuyển ra Bệnh Viện Đa Khoa tỉnh Bình Phước để xét nghiệm và nội soi phổi. Bác sĩ cho biết kết quả là lục phủ ngũ tạng của tôi đã nát bét hết, không còn xài được nữa. Nhưng lúc đó tôi đã ra chai lì, không còn biết sợ là gì, và cũng xác định mình đã ra nông nỗi này thì chết phải chịu thôi. Bác sĩ đề nghị cho tôi về để người nhà lo hậu sự, vì tôi không còn khả năng tự phục vụ cho chính mình nữa.

Gia đình bảo lãnh tôi về nhà để chuẩn bị cho lần ra đi vĩnh viễn của tôi, một đứa con hoang đàng. Ba tôi vội vàng đi mời cha xứ để tôi được lãnh nhận Bí Tích Giải Tội, Xức Dầu và Mình Thánh Chúa. Cộng đoàn thấy tôi quá yếu nên rước thánh tượng Mẹ Mễ Du ở nhà thờ Huyện Sĩ về đọc kinh cầu nguyện cho tôi trong ba đêm liền. Lúc ấy tôi chỉ biết nằm nghe mà thôi chứ không thể cử động nổi. Nhưng thật lạ lùng ! Qua ba đêm ấy, sức khoẻ của tôi dần dần hồi phục. Tôi đã ăn uống được bình thường và không cần người đỡ nâng như trước nữa.

Khi sức khỏe được phục hồi nhờ phép mầu lòng thương xót Chúa và sự chuyển cầu của Mẹ Mễ Du, thì… than ôi ! Tôi đâu có chịu hối cải. Phaolô một lần ngã ngựa, con mắt thể xác mù tối nhưng con mắt tâm hồn sáng ra. Còn tôi thì trái lại. Chúa ban cho thân xác tôi được hồi sinh, nhưng sự chai lì trong tôi làm con mắt tâm hồn vẫn mờ mịt. Đúng là “ngựa quen đường cũ”. Tôi lại lao vào con đường ma tuý. Như chiếc xe không có thắng, tôi lao vào ăn chơi hút chích không thể dừng, mặc cho đời mình đi đến cuối đường là cái chết trắng tay. Mãi cho đến lúc đó mà tôi vẫn chưa nhận ra được tình thương của Chúa của Mẹ dành cho tôi, đã cứu giúp tôi bao lần trong suốt những tháng năm vào tù ra khám, nhất là lúc thập tử nhất sinh vừa rồi.


Tôi chỉ còn là cái xác vô hồn sau khi đã vắt kiệt đời mình vào những cuộc ăn chơi vô độ đến nỗi vô tâm, vô cảm ngay cả với những người thân yêu của mình. Tôi ngã ngựa lần thứ hai! Gia đình thấy tôi quá yếu nhược vội thắp nến đọc kinh cầu nguyện. Tôi nằm đó tê liệt như cái xác không hồn, thao thức, đau đớn, vật vã vì ma túy cho đến nửa đêm. Ma túy ! Đúng ! Nó là con ma, con quỉ độc ác mà tôi đã vô tâm bắt tay với nó, vui vẻ trao trọn cuộc đời mình cho nó để bây giờ nó toan tính kéo tôi lao vào hỏa ngục cho có bạn có bè. Có hối hận thì cũng đã muộn màng ! Trong bóng đêm của cuộc đời mình, tôi mơ màng nghe có tiếng ai nói gì bên tai. Tôi giật mình thức dậy cũng là lúc nhà thờ đổ chuông giờ Lễ sáng. Tôi tỏ ý muốn đi dự Lễ. Ba tôi ngạc nhiên hết sức, không hiểu nổi tại sao tôi lại muốn đi dự Lễ. Như được sự tiếp sức từ trời cao, nên dù không đủ sức khỏe, tôi vẫn cố lê từng bước đến nhà thờ, nơi có Chúa có Mẹ buồn sầu chờ đợi tôi đã bao lâu nay.

Cũng từ ngày đó, tôi mới thấy mình được ơn rất nhiều, đã vượt qua được bệnh tật, nghiện ngập, vượt qua được những lôi kéo của thế gian, xác thịt, ma quỉ, để trở về với tình yêu thương của gia đình, với Cha Trên Trời. Tôi dứt hẳn được cơn nghiện. Tôi cai sống ! Điều mà trước kia đã bao lần tôi muốn dứt bỏ nó mà không thể được. Bao nhiêu trại cai nghiện cũng bó tay với tôi. Heroin không đến tìm tôi thì tôi cũng phải tìm đến nó với bất cứ giá nào. Thế nhưng bây giờ có Chúa rồi, tôi dửng dưng với nó. Thậm chí bạn bè nghiện cũ đưa đến chào mời miễn phí tôi cũng thản nhiên lắc đầu chối từ. Tôi biết sức mình không thể làm được điều này. Chỉ có ơn Chúa và Mẹ Maria qua lời cầu nguyện của cộng đoàn mà tôi mới được như ngày nay. Bây giờ tôi xác tín được như thánh Phaolô rằng : “Tôi có thể làm được mọi sự trong Đức Kitô, Đấng ban sức mạnh cho tôi.”

Tôi, một con ngựa chứng đã cảm nhận được Lòng Thương Xót của Chúa và Tình Thương của Mẹ Maria. Qua “hai lần ngã ngựa”, tôi đã được Máu Thánh Chúa đã đổ ra trên thập giá chuộc tôi về từ cõi chết, cái chết phần xác, cái chết phần hồn. Tôi muốn ghi lại những chứng tích này như dấu chỉ ngàn đời tình yêu nhưng không của Chúa và lòng từ ái khôn lường của Mẹ Maria, với ước mong có bạn trẻ nào còn đang đi vào mê lộ hãy sớm tỉnh ngộ quay về đón nhận ơn tha thứ và tình yêu của Thiên chúa để sống xứng với phẩm giá con người.

Kẻ “hai lần nga ngựa” : Phêrô Nguyễn Gia Liêm
Giáo Xứ Tân Mỹ, Hốc Môn”
Lm. Giuse Trần Đình Long,sss