maria_huong
06-05-2011, 10:18 AM
CHÚA GIÊSU PHỤC SINH ĐỒNG HÀNH
(Lc 24, 13-35)
Trên con đường về làng quê, từ Giêrusalem đến Emmau khoảng 11 cây số. Có hai người khách bộ hành dáng vẻ buồn rầu mệt mỏi, họ vừa đi vừa trao đổi chuyện trò, nhỏ to bàn tán.
Họ rời bỏ Giêrusalem, rời bỏ những năm tháng yêu thương gắn bó với Thầy Giêsu, với anh em. Thầy chết rồi, đâu còn gì để nuối tiếc, bao nhiêu hy vọng đã sụp đổ. Họ trở về đời sống cũ. Chúa Phục Sinh tiến đến và cùng đi với họ, nhưng họ không nhận ra Người.
Ø Chúa Phục Sinh vẫn đồng hành bên cạnh chúng ta, nhất là khi ta buồn chán, thất vọng.
Ø Xin cho con nhận ra Chúa luôn bên cạnh chúng con, trên mọi bước đường đời con. Xin Chúa quy tụ chúng con lại, quy tụ những anh em đang xa rời Chúa, xa rời cộng đoàn, xa Hội Thánh Chúa.
13 Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.
Cũng ngày hôm ấy, ngày mọi sự đang được bắt đầu, cũng là ngày đầu tuần, mọi người trở lại với công việc. Hai người môn đệ bàn với nhau trở về quê. Thầy chết đến nay là ngày thứ ba, họ cho là mọi sự đã kết thúc, và họ thu xếp để về cuộc sống cũ.
Bước đi nặng nề, mệt mỏi, vừa đi vừa trò chuyện với nhau. Họ nhắc lại bao kỷ niệm, tình Thầy trò còn in sâu trong lòng họ, Thầy yêu thương các môn đệ như tình người cha yêu thương con, chăm sóc cho từng người, nhất là cử chỉ Thầy ngồi xuống rửa chân cho môn đệ. Lại còn tình anh em gần gũi thân thương, cho đến cuộc thương khó và cái chết đau thương của Thầy, càng kể lể càng thêm buồn. Cả chuyện mấy phụ nữ sáng nay đã nói Thầy vẫn sống làm các ông hoang mang ngờ vực.
Cuộc đời của chúng ta cũng có lúc u sầu thất vọng, lúc muốn trở về với đời sống cũ của bóng tối và tội lỗi, rời bỏ anh em, rời bỏ cộng đoàn, rời bỏ Hội Thánh. Trở về với đam mê dục vọng. Lúc đời tôi thiếu vắng Giêsu, Giêsu đã chết trong lòng tôi. Theo Chúa bao nhiêu năm, được Lời Chúa yêu thương dạy dỗ, được đồng bàn với Chúa trong Tiệc Thánh Thể, nhưng gặp thử thách là bỏ Chúa. Lạy Chúa, xin đến giúp con.
15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ : Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?
Chúa thấy nỗi lòng của họ, Chúa Phục Sinh tiến đến đồng hành với họ. Chúa tiến đến đồng hành với chúng ta khi ta buồn khổ, yếu đuối ngã lòng, khi ta gặp đau khổ thử thách.
Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.
Mắt ta còn bị ngăn cản không nhận ra Chúa đồng hành bên cạnh chúng ta, mọi thứ thế gian nó che mắt chúng ta, lúc gặp thất bại, khi bị đau buồn, mất mát, lúc đó của cải vật chất ngăn cản làm ta mờ mắt, không nhận ra Chúa.
Chúa không chờ chúng ta tìm Chúa mà Chúa đến gần ta, Chúa không đợi các môn đệ hỏi mà Chúa mở lời trước. Lúc này các ông đâu còn hy vọng gì về Thầy Giêsu nữa. Cả khi chúng ta mất hết hy vọng, mất niềm tin vào Chúa thì Chúa lại tìm đến với chúng ta.
Chúa vẫn thăm hỏi chúng ta hằng ngày, qua những người anh em gần gũi, qua một người bạn, người cùng làm việc, người hàng xóm, người vô tình gặp gỡ. Lời Chúa hôm nay đang nói với chính tôi: Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ? Con đang lo lắng chuyện gì vậy? Chúa biết rõ nỗi lòng của ta, nhưng Chúa muốn nghe ta nói với Chúa, kể lể với Chúa, tâm sự với Chúa, chia sẻ mọi nỗi ưu tư trong lòng ra với Chúa. Chúng ta có một người bạn đồng hành luôn lắng nghe ta, luôn quan tâm tới bất cứ một nỗi lo lắng buồn phiền của ta, mà sao ta không kể cho Người nghe.
Lạy Chúa! Con cảm tạ Chúa.
" Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời : "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay." 19 Đức Giê-su hỏi : "Chuyện gì vậy ?" Họ thưa : "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói ; còn chính Người thì họ không thấy."
Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. Đang lúc cô đơn, buồn chán mà có người đến cảm thông chia sẻ, hai ông sẵn sàng trút hết tâm tư. Chúa hỏi một lần nữa : “Chuyện gì vậy ?” hai ông kể lại cho Người nghe về ông Giêsu Nazaret…
Họ say sưa phân trần. Tại sao lại như thế? Thiên Chúa ở đâu mà lại để Người chết thảm như vậy? Người hiền lành, nhân hậu, thánh thiện, khôn ngoan, lại đầy quyền năng, thế mà các thượng tế, kinh sư, các thủ lãnh lại nộp Người, kết án tử hình và đóng đinh vào Thập giá. Họ trút bao nhiêu nỗi niềm uẩn khúc trong lòng. Họ nói lên cả những tư tưởng loài người, những ước mơ và hy vọng trần tục của họ. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Bây giờ niềm hy vọng đó đã hoàn toàn sụp đổ sau cái chết của Người. Họ kể về câu chuyện của các bà phụ nữ nói rằng Người vẫn sống càng làm cho họ hoang mang, nhưng vẫn không tin, không hiểu.
Chúa quan tâm lắng nghe nỗi lòng của họ, dù Chúa biết hết, họ đang nói về Người, Chúa không ngắt lời, không ngăn cản, để các ông say sưa trút hết. Chúa lắng nghe tâm sự của ta. Chúa muốn nghe cả những tư tưởng thế gian, sai lầm của chúng ta, những suy nghĩ phàm tục, những ước mơ trần thế làm Chúa buồn khổ, dù Chúa biết rõ hết, nhưng vẫn chờ để ta trút hết với Chúa.
Còn chúng ta, ta có lắng nghe anh em không? Có quan tâm hỏi han, an ủi những người đau khổ, chỉ cần chúng ta lắng nghe, kiên nhẫn lắng nghe tâm tư của họ, cứ để họ trút hết, lòng họ sẽ vơi nhẹ.
25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng : "Các anh chẳng hiểu gì cả ! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
Bước đầu Chúa bắt chuyện, thăm hỏi và lắng nghe, rồi dần dần rất khéo léo, Chúa đi vào tâm hồn họ. Từ một người khách lạ như không biết gì, bây giờ Chúa lại giảng giải cho họ nghe. Chúa còn nhẹ nhàng trách móc họ : Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh sao tối dạ, chậm tin vào lời các ngôn sứ! Hai ông chăm chú lắng nghe, Lời Chúa đi vào lòng họ. Họ phấn khởi, say sưa nghe Người giải thích Lời Kinh Thánh, Lời trở thành Tin Mừng, thành niềm vui.
Chúa cũng đang trách tôi. Bao nhiêu năm là người tín hữu, biết Chúa, bao nhiêu năm học hỏi giáo lý của Chúa, bao nhiêu năm nghe Lời Chúa. Nhưng Lời Chúa chưa thấm nhập, tôi vẫn sống như người thế gian, như người ngoại. Vẫn tranh đua, hận thù, ganh ghét, nói hành, chỉ trích anh em…
Chúng ta cũng được nghe Lời Chúa mỗi ngày, nhưng lòng trí còn tối tăm, từng biến cố trong đời ta đều nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa. Mỗi sự kiện dù là đau thương, thất bại (như chính Chúa thất bại dưới mắt người đời) đều do ý định của Thiên Chúa. Qua đau khổ mới vào vinh quang. Điều đó không bao giờ thay đổi.
28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng : "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.
Gần tới nơi họ muốn đến, họ bỗng thấy sao con đường ngắn quá, họ chần chừ, luyến tiếc, người khách như còn muốn đi xa hơn nữa, họ nài ép khẩn khoản mời Người ở lại. Giờ đây họ đã cảm phục, yêu mến và khao khát Người ở lại. Lòng họ mất bình an và Chúa Phục Sinh đem lại bình an cho tâm hồn họ. Có Chúa họ không còn cô đơn chán nản nữa. Họ không muốn rời xa Chúa, họ cảm thấy cần Chúa biết bao.
Lòng tôi có quyến luyến Giêsu không? Lúc tâm hồn mất bình an, tôi có khao khát Chúa ở lại với tôi không? Tôi có nài ép Chúa trọ vào quán trọ tâm hồn tôi không? Tôi cần Chúa hay cần những thứ khác hơn? Lạy Chúa! Con khao khát Chúa ở lại. Giêsu ơi! Ở cùng con luôn mãi.
30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau : "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?"
Chúa ở lại và đồng bàn với hai môn đệ. Các ông vừa được dự bàn tiệc Lời Chúa thật thịnh soạn, say đắm. Họ đã được chuẩn bị tâm hồn để Chúa Phục Sinh tỏ mình. Khi đồng bàn với Chúa, họ nhớ lại bữa tiệc ly ấm cúng tình Thầy Trò, bây giờ cũng bầu không khí thân mật đó.
Và họ thật ngỡ ngàng nhận ra Thầy khi Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra trao cho họ, mắt họ liền mở ra và nhận ra Người, chưa kịp vui mừng thì Người lại biến mất. Chúa biến mất nhưng tâm hồn họ đã có Chúa, Chúa biến mất nhưng đang hiện diện trong lòng họ qua bí tích Thánh Thể họ vừa được lãnh nhận, hiện diện trong Lời họ vừa được nghe. Lòng họ bừng cháy khi nghe Lời Kinh Thánh. Lời Chúa là Thần Khí soi sáng cuộc đời chúng ta.
Mỗi một Thánh Lễ vẫn diễn lại biến cố đó, chính Chúa Phục Sinh tiếp tục tỏ mình trên bàn Tiệc Thánh một cách trọn vẹn qua Lời Chúa và Thánh Thể. Mỗi Thánh Lễ luôn là sự ngỡ ngàng mới mẻ, một sự kiện lạ lùng không bao giờ nhàm chán. Xin cho con sống mầu nhiệm của Thánh Lễ mỗi ngày thêm sốt sắng hơn.
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.
Ngay lúc ấy, lúc mà họ vừa nhận ra Chúa Giêsu Phục Sinh, họ đứng dậy, lao mình đi, dù trời đã tối, đường thì xa, họ không màng, quên hết mệt mỏi vì vừa trải qua chặng đường dài. Tin Mừng Phục Sinh quan trọng hơn bất cứ trở ngại nào, và cần thiết cấp bách. Họ hối hả quay trở lại Giêrusalem. Chúa Phục Sinh quy tụ họ trở về với anh em, với Hội Thánh.
Chúng ta có sẵn sàng đứng dậy loan Tin Mừng cho mọi người chưa? Chúa cần tôi, Hội Thánh cần tôi cộng tác. Việc loan báo Tin Mừng thật khẩn thiết, chúng ta đừng chậm trễ nữa. Xin Chúa Phục Sinh truyền sức mạnh cho con, để con sẵn sàng lên đường.
34 Những người này bảo hai ông : "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-mon." 35 Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Hai môn đệ trở về Giêrusalem, anh em đã tụ họp tại đó, họ loan báo cho hai ông tin Chúa Sống Lại. Lòng họ tràn ngập niềm vui. Họ kể cho nhau nghe mọi việc đã xảy ra.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh. Xin Chúa quy tụ mọi người trong Hội Thánh Chúa. Còn nhiều anh em đang xa rời cộng đoàn giáo xứ chúng con. Xa rời Hội Thánh. Xin Chúa Phục Sinh đồng hành và đem họ trở về với Hội Thánh.
(Lc 24, 13-35)
Trên con đường về làng quê, từ Giêrusalem đến Emmau khoảng 11 cây số. Có hai người khách bộ hành dáng vẻ buồn rầu mệt mỏi, họ vừa đi vừa trao đổi chuyện trò, nhỏ to bàn tán.
Họ rời bỏ Giêrusalem, rời bỏ những năm tháng yêu thương gắn bó với Thầy Giêsu, với anh em. Thầy chết rồi, đâu còn gì để nuối tiếc, bao nhiêu hy vọng đã sụp đổ. Họ trở về đời sống cũ. Chúa Phục Sinh tiến đến và cùng đi với họ, nhưng họ không nhận ra Người.
Ø Chúa Phục Sinh vẫn đồng hành bên cạnh chúng ta, nhất là khi ta buồn chán, thất vọng.
Ø Xin cho con nhận ra Chúa luôn bên cạnh chúng con, trên mọi bước đường đời con. Xin Chúa quy tụ chúng con lại, quy tụ những anh em đang xa rời Chúa, xa rời cộng đoàn, xa Hội Thánh Chúa.
13 Cũng ngày hôm ấy, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số. 14 Họ trò chuyện với nhau về tất cả những sự việc mới xảy ra.
Cũng ngày hôm ấy, ngày mọi sự đang được bắt đầu, cũng là ngày đầu tuần, mọi người trở lại với công việc. Hai người môn đệ bàn với nhau trở về quê. Thầy chết đến nay là ngày thứ ba, họ cho là mọi sự đã kết thúc, và họ thu xếp để về cuộc sống cũ.
Bước đi nặng nề, mệt mỏi, vừa đi vừa trò chuyện với nhau. Họ nhắc lại bao kỷ niệm, tình Thầy trò còn in sâu trong lòng họ, Thầy yêu thương các môn đệ như tình người cha yêu thương con, chăm sóc cho từng người, nhất là cử chỉ Thầy ngồi xuống rửa chân cho môn đệ. Lại còn tình anh em gần gũi thân thương, cho đến cuộc thương khó và cái chết đau thương của Thầy, càng kể lể càng thêm buồn. Cả chuyện mấy phụ nữ sáng nay đã nói Thầy vẫn sống làm các ông hoang mang ngờ vực.
Cuộc đời của chúng ta cũng có lúc u sầu thất vọng, lúc muốn trở về với đời sống cũ của bóng tối và tội lỗi, rời bỏ anh em, rời bỏ cộng đoàn, rời bỏ Hội Thánh. Trở về với đam mê dục vọng. Lúc đời tôi thiếu vắng Giêsu, Giêsu đã chết trong lòng tôi. Theo Chúa bao nhiêu năm, được Lời Chúa yêu thương dạy dỗ, được đồng bàn với Chúa trong Tiệc Thánh Thể, nhưng gặp thử thách là bỏ Chúa. Lạy Chúa, xin đến giúp con.
15 Đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ. 16 Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người. 17 Người hỏi họ : Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ?
Chúa thấy nỗi lòng của họ, Chúa Phục Sinh tiến đến đồng hành với họ. Chúa tiến đến đồng hành với chúng ta khi ta buồn khổ, yếu đuối ngã lòng, khi ta gặp đau khổ thử thách.
Nhưng mắt họ còn bị ngăn cản, không nhận ra Người.
Mắt ta còn bị ngăn cản không nhận ra Chúa đồng hành bên cạnh chúng ta, mọi thứ thế gian nó che mắt chúng ta, lúc gặp thất bại, khi bị đau buồn, mất mát, lúc đó của cải vật chất ngăn cản làm ta mờ mắt, không nhận ra Chúa.
Chúa không chờ chúng ta tìm Chúa mà Chúa đến gần ta, Chúa không đợi các môn đệ hỏi mà Chúa mở lời trước. Lúc này các ông đâu còn hy vọng gì về Thầy Giêsu nữa. Cả khi chúng ta mất hết hy vọng, mất niềm tin vào Chúa thì Chúa lại tìm đến với chúng ta.
Chúa vẫn thăm hỏi chúng ta hằng ngày, qua những người anh em gần gũi, qua một người bạn, người cùng làm việc, người hàng xóm, người vô tình gặp gỡ. Lời Chúa hôm nay đang nói với chính tôi: Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau về chuyện gì vậy ? Con đang lo lắng chuyện gì vậy? Chúa biết rõ nỗi lòng của ta, nhưng Chúa muốn nghe ta nói với Chúa, kể lể với Chúa, tâm sự với Chúa, chia sẻ mọi nỗi ưu tư trong lòng ra với Chúa. Chúng ta có một người bạn đồng hành luôn lắng nghe ta, luôn quan tâm tới bất cứ một nỗi lo lắng buồn phiền của ta, mà sao ta không kể cho Người nghe.
Lạy Chúa! Con cảm tạ Chúa.
" Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. 18 Một trong hai người tên là Cơ-lê-ô-pát trả lời : "Chắc ông là người duy nhất trú ngụ tại Giê-ru-sa-lem mà không hay biết những chuyện đã xảy ra trong thành mấy bữa nay." 19 Đức Giê-su hỏi : "Chuyện gì vậy ?" Họ thưa : "Chuyện ông Giê-su Na-da-rét. Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. 20 Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta đã nộp Người để Người bị án tử hình, và đã đóng đinh Người vào thập giá. 21 Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Hơn nữa, những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi. 22 Thật ra, cũng có mấy người đàn bà trong nhóm chúng tôi đã làm chúng tôi kinh ngạc. Các bà ấy ra mộ hồi sáng sớm, 23 không thấy xác Người đâu cả, về còn nói là đã thấy thiên thần hiện ra bảo rằng Người vẫn sống. 24 Vài người trong nhóm chúng tôi đã ra mộ, và thấy sự việc y như các bà ấy nói ; còn chính Người thì họ không thấy."
Họ dừng lại, vẻ mặt buồn rầu. Đang lúc cô đơn, buồn chán mà có người đến cảm thông chia sẻ, hai ông sẵn sàng trút hết tâm tư. Chúa hỏi một lần nữa : “Chuyện gì vậy ?” hai ông kể lại cho Người nghe về ông Giêsu Nazaret…
Họ say sưa phân trần. Tại sao lại như thế? Thiên Chúa ở đâu mà lại để Người chết thảm như vậy? Người hiền lành, nhân hậu, thánh thiện, khôn ngoan, lại đầy quyền năng, thế mà các thượng tế, kinh sư, các thủ lãnh lại nộp Người, kết án tử hình và đóng đinh vào Thập giá. Họ trút bao nhiêu nỗi niềm uẩn khúc trong lòng. Họ nói lên cả những tư tưởng loài người, những ước mơ và hy vọng trần tục của họ. Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Ít-ra-en. Bây giờ niềm hy vọng đó đã hoàn toàn sụp đổ sau cái chết của Người. Họ kể về câu chuyện của các bà phụ nữ nói rằng Người vẫn sống càng làm cho họ hoang mang, nhưng vẫn không tin, không hiểu.
Chúa quan tâm lắng nghe nỗi lòng của họ, dù Chúa biết hết, họ đang nói về Người, Chúa không ngắt lời, không ngăn cản, để các ông say sưa trút hết. Chúa lắng nghe tâm sự của ta. Chúa muốn nghe cả những tư tưởng thế gian, sai lầm của chúng ta, những suy nghĩ phàm tục, những ước mơ trần thế làm Chúa buồn khổ, dù Chúa biết rõ hết, nhưng vẫn chờ để ta trút hết với Chúa.
Còn chúng ta, ta có lắng nghe anh em không? Có quan tâm hỏi han, an ủi những người đau khổ, chỉ cần chúng ta lắng nghe, kiên nhẫn lắng nghe tâm tư của họ, cứ để họ trút hết, lòng họ sẽ vơi nhẹ.
25 Bấy giờ Đức Giê-su nói với hai ông rằng : "Các anh chẳng hiểu gì cả ! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ ! 26 Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao ? 27 Rồi bắt đầu từ ông Mô-sê và tất cả các ngôn sứ, Người giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người trong tất cả Sách Thánh.
Bước đầu Chúa bắt chuyện, thăm hỏi và lắng nghe, rồi dần dần rất khéo léo, Chúa đi vào tâm hồn họ. Từ một người khách lạ như không biết gì, bây giờ Chúa lại giảng giải cho họ nghe. Chúa còn nhẹ nhàng trách móc họ : Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh sao tối dạ, chậm tin vào lời các ngôn sứ! Hai ông chăm chú lắng nghe, Lời Chúa đi vào lòng họ. Họ phấn khởi, say sưa nghe Người giải thích Lời Kinh Thánh, Lời trở thành Tin Mừng, thành niềm vui.
Chúa cũng đang trách tôi. Bao nhiêu năm là người tín hữu, biết Chúa, bao nhiêu năm học hỏi giáo lý của Chúa, bao nhiêu năm nghe Lời Chúa. Nhưng Lời Chúa chưa thấm nhập, tôi vẫn sống như người thế gian, như người ngoại. Vẫn tranh đua, hận thù, ganh ghét, nói hành, chỉ trích anh em…
Chúng ta cũng được nghe Lời Chúa mỗi ngày, nhưng lòng trí còn tối tăm, từng biến cố trong đời ta đều nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa. Mỗi sự kiện dù là đau thương, thất bại (như chính Chúa thất bại dưới mắt người đời) đều do ý định của Thiên Chúa. Qua đau khổ mới vào vinh quang. Điều đó không bao giờ thay đổi.
28 Khi gần tới làng họ muốn đến, Đức Giê-su làm như còn phải đi xa hơn nữa. 29 Họ nài ép Người rằng : "Mời ông ở lại với chúng tôi, vì trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn." Bấy giờ Người mới vào và ở lại với họ.
Gần tới nơi họ muốn đến, họ bỗng thấy sao con đường ngắn quá, họ chần chừ, luyến tiếc, người khách như còn muốn đi xa hơn nữa, họ nài ép khẩn khoản mời Người ở lại. Giờ đây họ đã cảm phục, yêu mến và khao khát Người ở lại. Lòng họ mất bình an và Chúa Phục Sinh đem lại bình an cho tâm hồn họ. Có Chúa họ không còn cô đơn chán nản nữa. Họ không muốn rời xa Chúa, họ cảm thấy cần Chúa biết bao.
Lòng tôi có quyến luyến Giêsu không? Lúc tâm hồn mất bình an, tôi có khao khát Chúa ở lại với tôi không? Tôi có nài ép Chúa trọ vào quán trọ tâm hồn tôi không? Tôi cần Chúa hay cần những thứ khác hơn? Lạy Chúa! Con khao khát Chúa ở lại. Giêsu ơi! Ở cùng con luôn mãi.
30 Khi đồng bàn với họ, Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, và bẻ ra trao cho họ. 31 Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người, nhưng Người lại biến mất. 32 Họ mới bảo nhau : "Dọc đường, khi Người nói chuyện và giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao ?"
Chúa ở lại và đồng bàn với hai môn đệ. Các ông vừa được dự bàn tiệc Lời Chúa thật thịnh soạn, say đắm. Họ đã được chuẩn bị tâm hồn để Chúa Phục Sinh tỏ mình. Khi đồng bàn với Chúa, họ nhớ lại bữa tiệc ly ấm cúng tình Thầy Trò, bây giờ cũng bầu không khí thân mật đó.
Và họ thật ngỡ ngàng nhận ra Thầy khi Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, bẻ ra trao cho họ, mắt họ liền mở ra và nhận ra Người, chưa kịp vui mừng thì Người lại biến mất. Chúa biến mất nhưng tâm hồn họ đã có Chúa, Chúa biến mất nhưng đang hiện diện trong lòng họ qua bí tích Thánh Thể họ vừa được lãnh nhận, hiện diện trong Lời họ vừa được nghe. Lòng họ bừng cháy khi nghe Lời Kinh Thánh. Lời Chúa là Thần Khí soi sáng cuộc đời chúng ta.
Mỗi một Thánh Lễ vẫn diễn lại biến cố đó, chính Chúa Phục Sinh tiếp tục tỏ mình trên bàn Tiệc Thánh một cách trọn vẹn qua Lời Chúa và Thánh Thể. Mỗi Thánh Lễ luôn là sự ngỡ ngàng mới mẻ, một sự kiện lạ lùng không bao giờ nhàm chán. Xin cho con sống mầu nhiệm của Thánh Lễ mỗi ngày thêm sốt sắng hơn.
33 Ngay lúc ấy, họ đứng dậy, quay trở lại Giê-ru-sa-lem, gặp Nhóm Mười Một và các bạn hữu đang tụ họp tại đó.
Ngay lúc ấy, lúc mà họ vừa nhận ra Chúa Giêsu Phục Sinh, họ đứng dậy, lao mình đi, dù trời đã tối, đường thì xa, họ không màng, quên hết mệt mỏi vì vừa trải qua chặng đường dài. Tin Mừng Phục Sinh quan trọng hơn bất cứ trở ngại nào, và cần thiết cấp bách. Họ hối hả quay trở lại Giêrusalem. Chúa Phục Sinh quy tụ họ trở về với anh em, với Hội Thánh.
Chúng ta có sẵn sàng đứng dậy loan Tin Mừng cho mọi người chưa? Chúa cần tôi, Hội Thánh cần tôi cộng tác. Việc loan báo Tin Mừng thật khẩn thiết, chúng ta đừng chậm trễ nữa. Xin Chúa Phục Sinh truyền sức mạnh cho con, để con sẵn sàng lên đường.
34 Những người này bảo hai ông : "Chúa trỗi dậy thật rồi, và đã hiện ra với ông Si-mon." 35 Còn hai ông thì thuật lại những việc đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh.
Hai môn đệ trở về Giêrusalem, anh em đã tụ họp tại đó, họ loan báo cho hai ông tin Chúa Sống Lại. Lòng họ tràn ngập niềm vui. Họ kể cho nhau nghe mọi việc đã xảy ra.
Lạy Chúa Giêsu Phục Sinh. Xin Chúa quy tụ mọi người trong Hội Thánh Chúa. Còn nhiều anh em đang xa rời cộng đoàn giáo xứ chúng con. Xa rời Hội Thánh. Xin Chúa Phục Sinh đồng hành và đem họ trở về với Hội Thánh.