gioanha
25-05-2011, 09:46 AM
PHÚT CẦU NGUYỆN
“Cha Gioan Prađô sinh năm 1565, tại Tây Ban Nha”. Ngài xin nhập dòng Phanxicô khó khăn năm 1584. Sau khi khấn dòng và chịu chức linh mục, cha Gioan được bề trên sai đi giảng đạo. Bấy giờ tại Marốc phong trào tòng giáo đang lên mạnh, cha Gioan Prađô dự định một chương trình truyền giáo tại Marốc.
Vào năm 1630, cha được hội truyền giáo đề cử làm trưởng phái đoàn truyền giáo tại Marốc với nhiệm kỳ mười năm. Cha Gioan bấy giờ đã 60 tuổi. Sau bao ngày vật lộn với trận cuồng phong, đoàn truyền giáo cập bến Magagran. Tại đây các ngài được chính quyền địa phương tiếp đãi nồng hậu. Tuy nhiên họ không cho một ai tiến về kinh đô, dù đã có giấy của quan cận thần và chữ ký thị thực của nhà vua. Họ viện lẽ đường giao thông nguy hiểm và tình thế bất an.
Buộc lòng phải ở lại, các cha bắt đầu giảng đạo cho dân chúng. Công việc giảng dạy mang lại nhiều kết quả... Nhưng tất cả các ngài đều không bằng lòng về địa điểm truyền giáo; các ngài quyết tâm đi tới nơi đã định. Mọi công việc đã sắp sẵn, chiều ngày 12-3-1631, lúc ngày tàn đêm xuống, cha cùng hai người bạn nữa trốn đi. Sau một đêm cực nhọc, sáng hôm sau các ngài bị một đoàn kỵ mã đuổi theo và bắt quay về thành. Đồng thời, một biến cố chính trị xẩy ra: Hoàng đế đương kim xứ Marốc bị người em hạ sát để chiếm ngôi. Thế là chính quyền địa phương càng có đủ lý do bắt giữ các ngài ở lại. Đoàn truyền giáo đành ở lại chờ đợi ý Chúa.
Dầu vậy, cha Gioan không bỏ ý định. Đầu năm 1631, cha đến kinh đô Azemmour sau bốn ngày đường thấm mệt vì đói khát và nóng nực. Niềm vui hiện lên khoé mắt, từng đoàn tín hữu hân hoan ra đón tiếp các ngài... Cha Gioan xin vào yết kiến Vua Mouleyel Oualid, người sát hại anh để tiếm ngôi, có một đường lối chính trị hoàn toàn đối lập với tiên triều. Khi được vào triều yết nhà vua, các vị thừa sai Phanxicô trình bầy hết lý lẽ xin vua đổi lối cai trị, trả quyền tự do cho ngoại kiều, nhất là quyền tự do tín ngưỡng. Vua nổi giận, nhất định không nhượng bộ, lại còn ra lệnh cấm ngặt các ngoại kiều lưu trú tại bản quốc và trục xuất ngay hai cha đi cùng cha Gioan về nước
Trong khi chờ đợi giấy hồi hương, các cha dòng lẻn vào giảng và làm lễ tại trại giam Sagène, ngay sát hoàng cung. Được mật báo, cảnh sát vội đến giải tán. Nhưng khi họ vừa giải các cha để tạm giam vào một nơi gần đó, thì một số tù binh công giáo phá rào xông vào mời hai cha trở lại tiếp tục hành lễ. Vì nghĩ đến ích lợi cho đoàn chiên cô độc, các cha can đảm trở lại giữa những lời kinh rất sốt sắng! Thế là chủ nhật lễ Lá năm ấy được cử hành trọng thể ngoài sự dự đoán của mọi người!
Nhưng hôm sau, thứ hai tuần thánh, các cha lại bị bắt và bị tống giam. Sau đó, các ngài bị giải đến vua. Vua nhục mạ các cha bằng cách tổ chức nhiều buổi dạ hội, cho các sư vãi hoặc bọn nô lệ ăn mặc lèo loẹt bẩn thỉu diễn lại cách khôi hài các lễ nghi công giáo. Nhất định không tham dự, các cha nhắm mắt quỳ cầu nguyện, đợi cho tới khi buổi hội giải tán mới hăng hái đứng lên phản đối hành động phạm thượng của nhà vua. Trong nhà giam, các cha phải đeo gông ngồi làm thuốc súng. Tối đến, nhiều giáo dân đút tiền cho lính canh, lẻn vào xin các cha làm lễ. Do đó, ngục thất dần dần trở thành nhà nguyện.
Ba tháng sau, nhắm ngày đẹp trời, vua lại lập phiên toà xử cha Gioan. Nhưng vừa lúc đó một cơn giông kéo tới, dân chúng chen lấn làm mất trật tự. Vua dù tức giận đến thâm gan tím ruột, cũng chỉ kịp truyền đánh đòn cha Gioan rồi cho điệu cha về ngục!
Ngày 21-5-1631, vua lại cho đòi cha đến, ép phải ký nhận tôn thờ thần tượng trước mặt vua và số đông các trưởng lão. Biết lòng vua độc ác, cha chỉ trả lời vắn tắt rồi quay xuống thuyết giáo cho các trưởng lão hy vọng đưa họ về với Chúa. Ai nấy chăm chú đứng nghe. Để thoả lòng tức giận, vua truyền đánh đòn cha, đồng thời một cung thủ bắn một mũi tên vào giữa ngực cha. Một tia máu hồng tươi tung toé khắp căn phòng. Chưa hả giận, vua truyền điệu cha ra thiêu sinh tại đấu trường. Và để báo thù các trưởng lão, vua bắt chính các ông phải thi hành nghị quyết đó. Càng bất mãn với thái độ độc tài và tiểu nhân của nhà vua, các trưởng lão càng có nhiều thiện cảm với thánh tử đạo. Trên đường đưa thánh nhân ra đấu trường, họ đã xin ngài ban phép rửa tội cho họ. Đó là những bông hoa đầu mùa nhờ máu thánh tử đạo. Đến nơi, các đao phủ trói cha đứng trên đống củi khô. Ngọn lửa mỗi lúc một bốc cao nhưng cha Gioan vẫn sống nguyên vẹn, mọi người bỡ ngỡ, coi đó là một phép lạ chứng tỏ uy quyền của Chúa người công giáo. Tin đến tai vua, vua hoảng hốt sợ dân chúng náo động, liền ra lệnh cho một tên lý hình hung bạo cầm búa xông vào đập vỡ sọ thánh tử đạo.
Xác thánh Gioan Prađô được các tù nhân công giáo lấy trộm đem táng trong một hang đá gần đấu trường. Đến sau người ta rước di hài thánh nhân về Tây Ban Nha và an táng tại nhà thờ thành Sévilla. Sau lại mang về thánh đường Compostella. Cha Gioan Prađô được Đức Giáo Hoàng Biển Đức XIII tuyên phong bậc Á thánh. Ngày 24-5-1728 Đức Giáo Hoàng Biển Đức XIV lại truyền ghi tên cha Gioan Prađô vào sổ các vị hiển thánh tử đạo và mừng lễ vào ngày 24-5 hằng năm.
Thánh Gioan Prađô thực là người tài đức và can đảm. Suốt đời ngài đã hăng hái lo việc truyền giáo. Chúng ta hãy xin Chúa, nhờ lời bầu cử của thánh nhân cho chúng ta được một tinh thần truyền giáo như ngài, để có thể đem Chúa Giêsu đến trong mọi cảnh vực và sinh hoạt của xã hội, nhờ những hoạt động tông đồ nhưng nhất là bằng chính gương mẫu đời sống công giáo của chúng ta.Amen
Nguồn: Đài PT Chân lý Á châu
“Cha Gioan Prađô sinh năm 1565, tại Tây Ban Nha”. Ngài xin nhập dòng Phanxicô khó khăn năm 1584. Sau khi khấn dòng và chịu chức linh mục, cha Gioan được bề trên sai đi giảng đạo. Bấy giờ tại Marốc phong trào tòng giáo đang lên mạnh, cha Gioan Prađô dự định một chương trình truyền giáo tại Marốc.
Vào năm 1630, cha được hội truyền giáo đề cử làm trưởng phái đoàn truyền giáo tại Marốc với nhiệm kỳ mười năm. Cha Gioan bấy giờ đã 60 tuổi. Sau bao ngày vật lộn với trận cuồng phong, đoàn truyền giáo cập bến Magagran. Tại đây các ngài được chính quyền địa phương tiếp đãi nồng hậu. Tuy nhiên họ không cho một ai tiến về kinh đô, dù đã có giấy của quan cận thần và chữ ký thị thực của nhà vua. Họ viện lẽ đường giao thông nguy hiểm và tình thế bất an.
Buộc lòng phải ở lại, các cha bắt đầu giảng đạo cho dân chúng. Công việc giảng dạy mang lại nhiều kết quả... Nhưng tất cả các ngài đều không bằng lòng về địa điểm truyền giáo; các ngài quyết tâm đi tới nơi đã định. Mọi công việc đã sắp sẵn, chiều ngày 12-3-1631, lúc ngày tàn đêm xuống, cha cùng hai người bạn nữa trốn đi. Sau một đêm cực nhọc, sáng hôm sau các ngài bị một đoàn kỵ mã đuổi theo và bắt quay về thành. Đồng thời, một biến cố chính trị xẩy ra: Hoàng đế đương kim xứ Marốc bị người em hạ sát để chiếm ngôi. Thế là chính quyền địa phương càng có đủ lý do bắt giữ các ngài ở lại. Đoàn truyền giáo đành ở lại chờ đợi ý Chúa.
Dầu vậy, cha Gioan không bỏ ý định. Đầu năm 1631, cha đến kinh đô Azemmour sau bốn ngày đường thấm mệt vì đói khát và nóng nực. Niềm vui hiện lên khoé mắt, từng đoàn tín hữu hân hoan ra đón tiếp các ngài... Cha Gioan xin vào yết kiến Vua Mouleyel Oualid, người sát hại anh để tiếm ngôi, có một đường lối chính trị hoàn toàn đối lập với tiên triều. Khi được vào triều yết nhà vua, các vị thừa sai Phanxicô trình bầy hết lý lẽ xin vua đổi lối cai trị, trả quyền tự do cho ngoại kiều, nhất là quyền tự do tín ngưỡng. Vua nổi giận, nhất định không nhượng bộ, lại còn ra lệnh cấm ngặt các ngoại kiều lưu trú tại bản quốc và trục xuất ngay hai cha đi cùng cha Gioan về nước
Trong khi chờ đợi giấy hồi hương, các cha dòng lẻn vào giảng và làm lễ tại trại giam Sagène, ngay sát hoàng cung. Được mật báo, cảnh sát vội đến giải tán. Nhưng khi họ vừa giải các cha để tạm giam vào một nơi gần đó, thì một số tù binh công giáo phá rào xông vào mời hai cha trở lại tiếp tục hành lễ. Vì nghĩ đến ích lợi cho đoàn chiên cô độc, các cha can đảm trở lại giữa những lời kinh rất sốt sắng! Thế là chủ nhật lễ Lá năm ấy được cử hành trọng thể ngoài sự dự đoán của mọi người!
Nhưng hôm sau, thứ hai tuần thánh, các cha lại bị bắt và bị tống giam. Sau đó, các ngài bị giải đến vua. Vua nhục mạ các cha bằng cách tổ chức nhiều buổi dạ hội, cho các sư vãi hoặc bọn nô lệ ăn mặc lèo loẹt bẩn thỉu diễn lại cách khôi hài các lễ nghi công giáo. Nhất định không tham dự, các cha nhắm mắt quỳ cầu nguyện, đợi cho tới khi buổi hội giải tán mới hăng hái đứng lên phản đối hành động phạm thượng của nhà vua. Trong nhà giam, các cha phải đeo gông ngồi làm thuốc súng. Tối đến, nhiều giáo dân đút tiền cho lính canh, lẻn vào xin các cha làm lễ. Do đó, ngục thất dần dần trở thành nhà nguyện.
Ba tháng sau, nhắm ngày đẹp trời, vua lại lập phiên toà xử cha Gioan. Nhưng vừa lúc đó một cơn giông kéo tới, dân chúng chen lấn làm mất trật tự. Vua dù tức giận đến thâm gan tím ruột, cũng chỉ kịp truyền đánh đòn cha Gioan rồi cho điệu cha về ngục!
Ngày 21-5-1631, vua lại cho đòi cha đến, ép phải ký nhận tôn thờ thần tượng trước mặt vua và số đông các trưởng lão. Biết lòng vua độc ác, cha chỉ trả lời vắn tắt rồi quay xuống thuyết giáo cho các trưởng lão hy vọng đưa họ về với Chúa. Ai nấy chăm chú đứng nghe. Để thoả lòng tức giận, vua truyền đánh đòn cha, đồng thời một cung thủ bắn một mũi tên vào giữa ngực cha. Một tia máu hồng tươi tung toé khắp căn phòng. Chưa hả giận, vua truyền điệu cha ra thiêu sinh tại đấu trường. Và để báo thù các trưởng lão, vua bắt chính các ông phải thi hành nghị quyết đó. Càng bất mãn với thái độ độc tài và tiểu nhân của nhà vua, các trưởng lão càng có nhiều thiện cảm với thánh tử đạo. Trên đường đưa thánh nhân ra đấu trường, họ đã xin ngài ban phép rửa tội cho họ. Đó là những bông hoa đầu mùa nhờ máu thánh tử đạo. Đến nơi, các đao phủ trói cha đứng trên đống củi khô. Ngọn lửa mỗi lúc một bốc cao nhưng cha Gioan vẫn sống nguyên vẹn, mọi người bỡ ngỡ, coi đó là một phép lạ chứng tỏ uy quyền của Chúa người công giáo. Tin đến tai vua, vua hoảng hốt sợ dân chúng náo động, liền ra lệnh cho một tên lý hình hung bạo cầm búa xông vào đập vỡ sọ thánh tử đạo.
Xác thánh Gioan Prađô được các tù nhân công giáo lấy trộm đem táng trong một hang đá gần đấu trường. Đến sau người ta rước di hài thánh nhân về Tây Ban Nha và an táng tại nhà thờ thành Sévilla. Sau lại mang về thánh đường Compostella. Cha Gioan Prađô được Đức Giáo Hoàng Biển Đức XIII tuyên phong bậc Á thánh. Ngày 24-5-1728 Đức Giáo Hoàng Biển Đức XIV lại truyền ghi tên cha Gioan Prađô vào sổ các vị hiển thánh tử đạo và mừng lễ vào ngày 24-5 hằng năm.
Thánh Gioan Prađô thực là người tài đức và can đảm. Suốt đời ngài đã hăng hái lo việc truyền giáo. Chúng ta hãy xin Chúa, nhờ lời bầu cử của thánh nhân cho chúng ta được một tinh thần truyền giáo như ngài, để có thể đem Chúa Giêsu đến trong mọi cảnh vực và sinh hoạt của xã hội, nhờ những hoạt động tông đồ nhưng nhất là bằng chính gương mẫu đời sống công giáo của chúng ta.Amen
Nguồn: Đài PT Chân lý Á châu