PDA

View Full Version : Truyện ngắn : Viết về Cha !



TuyetNgaNguyenThuy
14-06-2011, 07:20 PM
Truyện ngắn về Cha (http://tn0612.blogspot.com/2011/06/truyen-ngan-ve-cha.html)



http://4.bp.blogspot.com/-gOb7X2zQteI/Tc_Ti-T3ViI/AAAAAAAAAOM/KhP5SFIW78U/s1600/11217228-animated-photo-6.gif (http://4.bp.blogspot.com/-gOb7X2zQteI/Tc_Ti-T3ViI/AAAAAAAAAOM/KhP5SFIW78U/s1600/11217228-animated-photo-6.gif)



NGƯỜI CHA

Võ Thành An

Nhà có cậu con trai duy nhất ba cưng. Lớn lên con trai với ba như người bạn tâm tình, đi đâu cũng đi cùng, cả khi ăn sáng, uống cà phê...
Học xong đại học, con trai thành đạt, lấy vợ. Bận nọ cùng vợ vào quán nước thấy ba ngồi một mình, con trai cùng vợ đến chào, ba vui ra mặt bảo ngồi cùng ba đãi.
Bây giờ con trai mới hiểu, từ khi mình lấy vợ ba vẫn hay đi đâu đó một mình. Mẹ trách phải: "Con trai dễ quên cha mẹ khi... lấy vợ".

Gót son !

TN_NT

Mỗi lần thấy con gái chân dơ , Ba ẵm nó lên để mang đi rửa chân và dặn : "Con gái đẹp nhất là gót chân son,phải giữ gìn cho sạch nghe không !"
Một tối bị cúp điện trời lại mưa,Ba và con chơi kéo cưa,con bé cười nắc nẻ đã cắn phải lưỡi,máu chảy ra !Ba ôm lấy nó chùm áo mưa và lao ra đường,vưà đi vưà trấn an :"không sao đâu con,gặp bác sĩ mọi chuyện sẽ ổn thôi "rồi lại cầu nguyện :"Cầu xin Chúa cho bác sĩ có nhà !"Tới nơi bác sĩ vừa về đến,con bé không sao nữa. Nhưng Ba thì sao !bàn chân trái đang chảy máu,vì lúc chạy Ba đã trượt mất một chiếc dép nhưng vẫn cứ chạy...
Con bé ngồi xuống đất xoa xoa vào bàn chân của Ba rồi thổi phù phù,nó ngước nhìn Ba mắt mọng nước :"Con trai đẹp nhất là gót chân son,nhớ phải giữ gìn nghe không !" Mắt Ba nó rưng rưng..

MÙA THI

Võ Thành An

Năm tôi thi tốt nghiệp, bấy giờ gọi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số đón tôi ở trường thi cốt để hỏi: "Con làm bài tốt không?". Sợ ba nhọc lòng tôi nói: "Ba ở ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được".
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi: "Ba con có đến không ?" Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa mươi mét bảo: "Ổng ở đằng kia, tao biểu đến ổng không chịu".



LỜI TRẺ

Hải Âu

Anh là người chu đáo. Noel nào anh cũng dành thời gian để chuẩn bị quà cho con. Cũng như nhiều ông bố khác, anh nói đó là quà của ông già Noel. Và anh cũng thường nói với con là nó càng ngoan thì nó sẽ nhận được phần quà càng to như là một cách dạy con khéo léo.
Một sáng Noel, nhìn thằng bé mắt sáng rỡ khi mở gói qua anh cảm thấy lòng vui vui. Chợt thằng bé ngước nhìn anh và hỏi: "Sao con thấy bố cũng ngoan mà ông già Noel không cho bố quà?".

BA NUÔI

Lê Ngọc Dương Cầm

Ba tôi có tật, hễ được ai lớn tuổi giúp đỡ, ba tôi đều nhận làm ba nuôi. Má tôi cằn nhằn: "Ai ông cũng gọi là ba, kỳ quá!". Ba cười xòa: "Ngày anh sinh ra, ba đã mất, nên thèm gọi tiếng ba lắm!". Má ngậm ngùi buồn hiu.
Thế mà nhiều khi ba rầy, tôi giận, suốt tuần không thèm gọi một tiếng "ba".


Chiếc áo


NT_TN


Xem phim :Công chúa ngủ trong rừng !nhỏ thích qúa.Ba Mẹ vội vàng ra chợ mua vải may cho con chiếc áo giống công chúa.Ba trải vải,Mẹ cắt may,áo xong Ba ủi Mẹ kết hoa.Aó đẹp qúa nhỏ không dám mặc để dành ngày Rước lễ lần đầu ! Ba Mẹ đều đồng ý.Nhưng Ba phải ra đi, không cóBa,nhỏ không chịu mặc áo để dành tới ngày Thêm Sức, Ba cũng chưa về....Nhỏ không còn nhỏ nữa mà áo thì không chiụ lớn theo! Ba cũng chưa về !Khi Ba về lại ra đi vội vã , Mẹ cũng ra đi vội vã nhưng không bao giờ trở về !
Chiếc áo chưa bao giờ được mặc ấy đã theo nó đi đủ mọi nơi,dù chẳng còn là màu trắng nữa !Nhưng vẫn còn nguyên trong lòng nó hình ảnh tuyệt vời ngày xưa.


Vì tình


NT_TN.

Vừa chào đời,cô hộ sinh đã nói :con nhỏ lớn lên sẽ khổ vì tình!Thế là Mẹ rất khắt khe với nó.5 tuổi học đàn,6 tuổi làm quen với kim chỉ,7 tuổi móc khăn đan áo....10 tuổi Cựu Ước lẫn Tân Ước nhiễn nhừ,chưa kể phải thông suốt luận ngữ cổ ngữ....15 tuổi tự may quần áo lấy cho mình.Đến 16 tuổi con nhỏ nhận được tập thơ Cô bắc kỳ của Nguyễn Tất Nhiên từ người hàng xóm,Mẹ giận dữ xé nát !Chưa bao giờ con nhỏ được hát tình ca hay đọc truyện tình cảm !Biết mình sắp về với Chúa,Mẹ bắt nhỏ hứa không bao giờ được yêu ai cho đến khi vào nhà thờ để ký giấy....
Dẫu vậy ,nhưng lời bói ngày xưa đã đúng một phần nào !Suốt tuổi thơ cùng thời con gái của nhỏ luôn nghĩ và cầu nguyện cho một người đàn ông.Nhỏ đã viết gần 400 lá thư tình cho người đó,nhưng là tình phụ tử,vì người đàn ông duy nhất đó là Ba của nhỏ.

page159
16-06-2011, 08:37 AM
cho mình đóng góp câu chuyện này với heng


BỐ TÔI NGƯỜI QUYÉT LÁ


Khi còn nhỏ, mỗi buổi chiều, tôi lại háo hức đứng ở ngõ ngóng bố về. Bóng ông đổ dài theo chiếc xe đạp thồ cũ rích, nhọc nhằn đạp từng vòng. Phía sau xe, những bao tải lá lớn chất cao ngất…
- A, bố về…bố về!
- Bố ơi, bố có mua kem cho con không? Kem Hà Nội ý, những que kem có vỏ bọc ở ngoài đó bố?
Vừa nói, tôi vừa hồi hộp chạy theo. Về tới sân, xuống xe, bố dựng chân chống, nhấc bổng tôi lên, mắt nhìn tôi trìu mến:
- Hôm nay bố đi làm về muộn quá nên không kịp mua. Để mai bố mua cho con trai yêu của bố nhé! Bố hứa mai sẽ mua đền con 2 cây kem lớn. Chịu không?
Nghe tới đó, tôi giận dỗi đẩy tay bố ra khỏi người, chạy vào giường úp mặt khóc nức nở:
- Bố không giữ lời hứa…con không chịu đâu! Con muốn ăn kem Hà Nội cơ…, con bắt đền bố…, huhu…huhu!
Vừa lúc ấy, mẹ đi làm đồng về. Thấy tôi khóc, mẹ hỏi bố:
- Sao mà con khóc thế mình?
- Con nó đòi kem mình ạ. Kem mua ở ngoài Hà Nội. Tôi thương con quá, nhưng ngặt nỗi… thất hứa với nó mấy lần rồi. Tội thằng nhỏ quá!
Thoáng nghe, mẹ đã hiểu tất cả. Đặt vội gánh khoai nặng xuống, mẹ xắn tay áo, phụ bố dỡ những bao lá tãi ra sân hong cho khô. Giọng mẹ âu yếm:
- Mình có mệt lắm không? Hôm nay nắng thế này, tôi thương mình lắm! Nhìn áo kìa, ướt như gặp mưa ấy. Mặt mũi lã chã mồ hôi rơi thế này, tôi lo mình ốm mất. Con nó còn nhỏ, kệ nó mình ạ! Thương thì thương, nhưng hoàn cảnh gạo chẳng có mà ăn, thì lấy đâu mà chiều con được. Rồi lớn lên, con nó sẽ hiểu thôi. Mình ra rửa chân tay rồi vào nghỉ ngơi cho lại sức.
Rồi mẹ lại bên giường tôi vỗ về:
- Con ngoan nín đi. Con trai ai lại khóc thế này. Xấu lắm! Mẹ mắng bố rồi. Mai, ngày nào mẹ cũng cho cu Tít tiền mua kem đá nhé! Kem ấy cũng ngon lắm!
Thường ngày, tôi vẫn thích ăn kem đá. Cứ hai ngày mẹ lại cho tôi 100 đồng để mua. Giờ mẹ nói ngày nào cũng cho. Nghe chừng cũng xuôi, tôi nín bặt, ngồi dậy xà vào lòng mẹ nũng nịu:
- Con không yêu bố đâu! Chỉ yêu mẹ thôi!
Mẹ mỉm cười, củng nhẹ vào trán tôi một cái:
- Phải yêu cả bố nữa chứ? Lớn lên, cu Tít sẽ hiểu lòng bố thương con nhiều như thế nào…
Chiều hôm sau, tôi lại ra ngõ ngóng bố. Mặt trời đã khuất sau rặng tre, bóng tối dần đổ xuống, nhưng đợi mãi bố vẫn chưa về. Cả mẹ cũng vậy. Lát sau, nội sang. Thấy tôi, nội rưng rưng nước mắt. Nội ôm chặt tôi và khóc.
Tối đó, và cả nửa tháng ròng, nội ở lại chăm nom tôi, vì bố mẹ tôi không về....
Một sáng, nội dắt tôi ra tận đê đón bố mẹ. Từ xa, tôi đã trông thấy bóng bố. Nhưng sao lạ quá…! Bố không đi trên chiếc xe cà tàng quen thuộc mà ngồi trên chiếc xe lăn, có mẹ đứng đằng sau đẩy. Mẹ gầy rạc đi. Còn bố vẫn khuôn mặt phúc hậu ấy, luôn mỉm cười dù mệt mỏi, nhưng đôi chân thì đâu rồi???
Nội thấy bố như vậy thì khóc nấc lên. Tôi còn nhỏ nên không hiểu vì sao. Chỉ biết, tối đó có bao nhiêu người tới chơi, và đó cũng là lần đầu tiên trong đời, tôi được ăn thỏa thích kem Hà Nội do bố mang về.
Sau này, khi tôi lớn lên, mẹ đã kể tôi nghe chuyện xảy ra ngày ấy. Tôi đã khóc rất nhiều…
Ngày ấy nhà tôi nghèo lắm. Bố mẹ làm quần quật suốt năm, suốt tháng cũng không đủ tiền đong gạo. Những lúc không kiếm được việc, bố lại lặn lội đạp hơn 20 cây số ra tận Hà Nội, tới những công viên quét lá về đun bếp.
Rơm rạ có nhiều, nhưng phải bán cho người ta nuôi bò. Mua củi thì đâu có tiền. Vì thế, dù vất vả, bố vẫn đều đặn quét mỗi ngày 6 bao lá lớn chở về.
Và thế là, bao nhiêu vỏ sữa chua, vỏ kem trẻ em thành phố ăn khi đi chơi công viên, bố quét lẫn lá mang về. Mỗi lúc bố rải lá ra sân hong khô, tôi lại nhặt những vỏ ấy lên. Đó là những chiếc vỏ mang hình những que kem lớn phủ đầy sôcôla, màu sắc xanh đỏ. Kem đậu xanh, kem dâu tây, kem khoai môn.
Nghe bố kể, kem đó ở Hà Nội và chỉ trẻ con nhà giàu mới có tiền mua. Ôi, chắc phải ngon lắm! Chẳng bù cho kem ở quê mình, toàn đá là đá, không ăn nhanh thì chảy hết… Giá mà một lần được ăn chúng nhỉ! Rồi tôi đòi bố phải mua cho bằng được.
Chiều định mệnh ấy, như mọi ngày, bố quét được 6 bao lá đầy. Ông không về sớm, mà gắng quét thêm 2 bao nữa. Rồi ông bán tất cả cho một bác đạp xích lô được 5000 đồng.
Ông để dành 2000 đồng về đưa mẹ đong gạo. Còn 3000, ông đạp vội tới Tràng Tiền mua 2 cây kem. Rời khỏi cửa hàng, trời đã tối nhem, ông quên hết mệt mỏi, đạp thật nhanh về nhà, vui sướng khi nghĩ đến tiếng reo hò mừng rỡ của con trai.
Lúc qua đường, do mải nghĩ, ông đã bị một chiếc xe máy đang phóng tốc độ cao tông vào. Chiếc xe đạp cong số 8, còn ông đã vĩnh viễn mất đi đôi chân.
Hôm bố ra viện, nghe kể lại câu chuyện bố bán lá để mua kem cho tôi, một bác sĩ tốt bụng đã mua một túi kem lớn, biếu bố làm quà tặng con trai. Mẹ bảo, khi đón nhận túi kem ấy, lần đầu tiên thấy bố khóc nhiều như thế…
Lớn lên, đi học rồi đi xa, nhưng mỗi ngày, tôi càng cảm thấy tình thương bố mẹ dành cho tôi nhiều hơn bao giờ hết. Giá như ngày ấy tôi không ham ăn…! Giá như ngày ấy…, thì bố đã không mất đi đôi chân. Và tôi biết cuộc sống không có từ “giá như”...
Bao năm qua, bố chịu nhiều đau đớn về thể xác, nhưng bố luôn vui vì con trai mình biết đặt chữ hiếu lên đầu và luôn biết tiến về phía trước!



NGUYỄN MẠNH QUANG

TuyetNgaNguyenThuy
19-06-2011, 04:09 AM
BÀI HỌC ĐẦU TIÊN

NGUYỄN THỊ HOA HIÊN

Sáu tuổi, tôi theo bố đến trường. Trên bờ đê nhầy nhụa, trơn ướt, bước chân bố hằn lên mạnh mẽ, vững chãi. Toi gắng sức sải chân dẫm vào, nghĩ: “Mình sẽ không trượt ngã”.
Bố mỉm cười, nhìn tôi trìu mến: “Con hãy đi với chính bước chân của mình. Đừng đi trên dấu chân có sẵn”.
Tôi nhìn bố lắc đầu không hiểu.

Lớn lên. Vào đời. Tôi khao khát khẳng định mình, nhưng lại tự đánh mất chính mình. Thất bại, tôi gục khóc. Nhớ lời bố xưa. Hiểu ra, nhưng bố đã không còn.

Sinh nhật cuối !

TN_NT

Sáng sớm Mẹ đến bên giường : Hôm nay sinh nhật của con,thích gì Mẹ làm ? con bé lắc đầu.
Ba cầm bông hồng trắng :Mừng sinh nhật công chúa nhỏ .Nó nhảy lên ôm cổ Ba.Ba khẽ hỏi : hôm nay con thích làm gì ?Nó nói từng tiếng : Đi _ tắm _ mưa !
Ba nó khẽ nhíu mày ...rồi gật đầu.
Chiều ,trời kéo mây đen, nổi gió.....Ba nó về làm thật sớm,nháy mắt ra dấu bí mật ....lén Mẹ ra khỏi nhà,mưa bắt đầu nặng hạt...

Về đến nhà nó run vì lạnh,hắt hơi liên tục,bị sốt !Đêm đó nó được nằm ngủ giữa Ba và Mẹ,Ba nó thức cả đêm để canh nó.Cứ một chút Mẹ lại rờ đầu lo lắng ! Nó mỉm cười hạnh phúc.
Đó là sinh nhật cuối cùng còn đủ Ba Mẹ!!!

BỮA CƠM TRƯA

NGUYỄN THỊ NGA

Hôm nay, khi đang ăn trưa ở một quán bình dân, tôi thấy một bác bán đồng hồ treo tường dạo, khoảng gần sáu mươi tuổi cũng ghé vào. Nhưng bác ấy chỉ gọi một ly trà đá, rồi lấy ra một bịch bốn năm củ khoai lang nhỏ ngồi ăn.
Nhìn vẻ mặt khắc khổ và mệt nhọc của bác, tôi thấy nao lòng.
Bất giác, tôi nghĩ đến ba tôi nay cũng đã gần sáu mươi.
Vẫn với túi đồ nghề thợ hồ, ba lặn lội khắp nơi, chắt mót từng đồng gởi về cho tôi ăn học. Đã bao giờ tôi chợt hỏi đến bữa cơm trưa của ba...

CHIẾC ĐỒNG HỒ

VŨ ĐỨC NGHĨA

Anh con trai đi làm được vài tháng, có dịp ghé thăm nhà. Bữa cơm chiều, anh cứ nhìn chòng chọc vào chiếc đồng hồ của cha. Người cha thầm nghĩ: “Chắc là con nó cần…”
Ăn cơm xong, người cha gọi con trai ra bàn uống nước, ông bảo: Con mới đi làm, cũng cần biết giờ biết giấc .
Rồi ông tháo đồng hồ đưa cho con.
Người con trai cầm đồng hồ, bấm lại hai nấc rồi đeo vào tay cha, rươm rướm nước mắt:
- Dạo này ba gầy quá, dây đồng hồ tuột cả xuống bàn tay!

Thăm Cha !
TN_NT.
Nó thương Cha nó lắm,chiều nào đi làm về Cha nó cũng chơi với nó hết, thế vậy mà có một chiều Cha nó không về ! Cha nó hẹn đi một tháng sẽ về,nhưng sang tháng thứ 2 rồi thứ 3.....cũng không thấy ,chiều nào nó cũng ngồi trước cửa đợi Cha !

Một ngày Mẹ nói mai sẽ đi thăm Cha,cả đêm nó không ngủ nghĩ ngày mai sẽ kể những chuyện gì cho Cha nghe. Nó phải ngồi xe thật lâu , đi bộ thật xa , nóng _ bụi _ mệt....
Trước mặt nó là người đàn ông gầy đét,da xám ngắt, nhìn nó rồi nhìn đi chỗ khác.Mẹ nó không nói gì cả,nắm chặt vào vai nó.Người đàn ông đó cũng không nói gì cả và nó cũng thế !!!

Tiếng kẻm báo hiệu hết giờ thăm nuôi,Mẹ vội vàng xếp đồ ăn,quần áo chuyển cho ông ấy.Nó chui xuống gầm bàn chuồn sang bên kia nắm chặt chân ông ta ,gọi nhỏ : Cha ơi !
Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên đầu nó : " Mọi sự trên đời này đều phù du hết ! Chữ TRí con đã có, còn chữ TÂM quan trọng nhất hãy giữ lấy đừng bao giờ đánh mất !" nói xong ông ta quay mặt đi ,lê từng bước nặng nhọc ......Mẹ ôm lấy nó oà khóc !!!!

Giống ai ?
TN_NT

Bên nội khen nó giống Ba :con gái giống cha :GIÀU
Họ ngoại lại trầm trồ : giống mẹ nước da nước trẻo mịm màng : SANG
Hàng xóm bạn bè khen nó :giọng nói nhẹ nhàng giống bà ngoại :PHÚ QUÝ.
Có một điều nó biết ,cái tốt hơn giàu sang,phú quý ,mà nó mong mỏi được giống :_giống ba lòng tự trọng _ giống mẹ sự nhân ái,dịu dàng _ giống ông bà về đạo đức ,thánh thiện .

http://www.thanhda.com/community/YaBBImages/ip.gif

chiennho
19-06-2011, 06:38 AM
huhuhuhu ... Muốn khóc quá
phúc cho ai còn cha de duoc yeu thuong