PDA

View Full Version : THÁCH THỨC TÌNH YÊU MẸ



littlewave
25-07-2008, 10:25 PM
LeAnh ơi, lit thu thử nè, xem có được không ha:

https://thanhcavietnam.info/file/storage/266me%20da%20thang%20con%20roi.mp3

MẸ ĐÃ THẮNG CON RỒI !

Anh Giô-va-ni Tô-ma-si (Giovanni Tomasi) vốn là một người Ý vô thần, thường tỏ ra cực đoan quá khích, nhất là khi thấy những người đồng hương của anh có vẻ đặc biệt sùng kính Đức Mẹ.

Thế rồi, anh mắc phải căn bệnh ung thu nan y. Được bác sĩ báo tin dữ, anh rơi vào cơn khủng hoảng tuyệt vọng đến cùng cực. Một người bạn thân thấy vậy ngỏ ý mời anh sang Pháp hành hương xin ơn Đức Mẹ tại hang Lộ-đức (Lourdes). Nể lời bạn, Tô-ma-si vạn bất đắc dĩ nhận lời. Tại Lộ-đức, tuy hàng ngày chứng kiến rất nhiều người được Mẹ chữa khỏi bệnh 1 cách tỏ tường, nhưng anh vẫn cứng lòng tin, Tô-ma-si cho rằng: tất cả chỉ là chuyện ngẫu nhiên hoặc do tâm lý tự kỷ ám thị.

Một thời gian sau đó, căn bệnh ung thư của anh bộc phát đi vào thời kỳ cuối. Những cơn đau khủng khíếp đêm ngày hành hạ Tô-ma-si. Người bạn lại nhắc nhở anh hãy thành tâm tin tưởng đến xin ơn Đức Mẹ. Tô-ma-si cay đắng nhận lời, anh đến Lộ-đức với một ý đồ quyết liệt.

Sau nhiều ngày, nhiều lần đến uống nước ở chiếc giếng nơi hang đá Đức Mẹ mà không hề thấy chút dấu hiệu lạc quan nào, thậm chí, vết loét ung thư bên trong dường như còn lở loét gây đau đớn hơn. Tô-ma-si rơi vào tình trạng tuyệt vọng đến mức phẫn uất.

Ngày 14.11.1987, anh tìm mua một khẩu súng lục mới toanh, lắp đầy ổ đạn, đến đứng trước hang đá Lộ-đức và hét to lên lời thách thức để mọi người hành hương quanh đấy nghe rõ:

“Thưa bà, dường như bà đã ra công chữa lành khá nhiều người. Vậy, ngày hôm nay, nếu bà muốn tôi tin vào Thiên Chúa của bà, bà hãy làm một phép lạ chữa dứt chính căn bệnh ung thư của tôi. Bằng không, tôi sẽ dùng khẩu súng này để tự sát ngay tại đây, để cho mọi người, để cho cả thế giới này biết: bà chẳng hề có chút quyền năng tài phép gì, rằng Lộ-đức đây chỉ là một trò bịp bợm ! Nào, bây giờ, bà hãy mau chữa bệnh cho tôi đi !”

Thời gian trôi qua trong sự thinh lặng căng thẳng. Trong đám đông các tín hữu nhiều người lâm râm đọc kinh cầu nguyện. Tô-ma-si quyết định đưa súng lên, chĩa vào màng tang và… bóp cò. Đạn không nổ. Quá sức kinh ngạc, Tô-ma-si tháo ổ đạn trong khẩu súng ra, mọi thứ đều đâu vào đó. Vậy … tại sao nó không nổ ? Tô-ma-si lại lên đạn và đưa súng lên, nghiến răng bóp cò lần nữa. Chỉ có một tiếng cạch khô khốc, đạn vẫn không nổ ! Đến lúc này, Tô-ma-si không còn tự chủ nổi nữa, đôi chân run rẩy quỵ xuống, bàn tay buông rơi khẩu súng, anh ngước mắt nhìn lên Mẹ và thổn thức hét to:

“Mẹ ơi, Mẹ đã thắng con rồi !”

Tô-ma-si đã trở về với căn bệnh không hề thuyên giảm, nhưng tâm hồn anh đã được chữa lành hoàn toàn. Tô-ma-si dùng số tài sản vốn có lập ra một quỹ từ thiện mang tên mình để trợ giúp cho những bệnh nhân nan y nghèo khổ không đủ phương tiện đến cầu nguyện xin ơn nơi hang đá Đức Mẹ Lộ-đức. Anh công khai khẳng khái nói lên chứng từ của mình. Trong những ngày còn lại của cuộc đời, Tô-ma-si đi khắp nơi để diễn thuyết, viết thư cho những người đang lâm vào cơn tuyệt vọng như mình trước đây để khích lệ, ủi an và mời gọi họ hãy tin vào Tình Yêu của Thiên Chúa và Mẹ Ma-ri-a.

Ghi lại từ bài tĩnh nguyện cho Giới Trẻ của cha TIẾN LỘC
Bế Mạc Đại Hội Thánh Mẫu La-vang 14.8.1999

LeAnh
26-07-2008, 01:37 AM
Cảm ơn Chị Lit nhiều lắm, qua bài thu âm này càng chứng tỏ được sự đa dạng và phong phú mà Chúa đã ban cho Chị, em sẽ dùng bài thu âm này cùng với các bài mà em đã thu âm để làm thành 1 CD dâng kính Mẹ Maria, chắc Chị không phản đối phải không Chị ?
Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn Chị nha !

littlewave
26-07-2008, 10:34 PM
Cảm ơn Chị Lit nhiều lắm, qua bài thu âm này càng chứng tỏ được sự đa dạng và phong phú mà Chúa đã ban cho Chị, em sẽ dùng bài thu âm này cùng với các bài mà em đã thu âm để làm thành 1 CD dâng kính Mẹ Maria, chắc Chị không phản đối phải không Chị ?
Một lần nữa, xin chân thành cảm ơn Chị nha !

Sao lại phản đối, được cùng làm việc cho Chúa qua sự tiến cử của LeAnh thích quá đi chứ. Đang ngóc cổ chờ CD LeAnh đã thực hiện hứa cho đây. Cám ơn trước và... sau (thấy lit gài độ phải cho tiếp hay hông?) :chemieng::53::53::53:

littlewave
21-08-2008, 08:25 AM
Cũng có khi Mẹ phải chịu thua vì con lì wa', ha Mẹ!

MẸ PHẢI CHỮA CON MỚI RỜI KHỎI NƠI ĐÂY

Ông Andrea - cụ già Ý liệt giường đã 5 năm - được con gái út Agata hết lòng chăm sóc giúp đỡ. Một ngày, Agata âu yếm thưa với Cha:

- Ba có muốn con đưa Ba đi hành hương Lộ Đức không?

Cụ Andrea tê liệt toàn thân nhưng miệng lưỡi cùng Đức Tin Công Giáo ... vẫn còn tốt lành nguyên vẹn!

Sau một giây im lặng, cụ chậm rãi trả lời:

- Nếu con muốn thì Ba không từ chối. Tuy nhiên, Ba chấp nhận đề nghị của con với điều kiện: Ba không muốn trở về mà vẫn liệt giường. Nếu Ba đi hành hương Lộ Đức thì có nghĩa: hoặc được khỏi bệnh, hoặc được chết lành!

Sau một đêm di chuyển và thức trắng, hai Cha con đến Lộ Đức bằng an. Nhân viên thiện nguyện muốn đưa cụ về ngay nhà thương để cụ nghỉ ngơi trước khi tham dự các buổi cầu nguyện theo đúng tinh thần hành hương. Nhưng cụ cương quyết từ chối. Không ai có thể làm cụ thay đổi ý định. Cụ dõng dạc tuyên bố:

- Tôi đến Lộ Đức không phải để vào nằm nhà thương mà là để cầu nguyện nơi Hang Đá.

Mọi người đành chìu theo lời yêu cầu của cụ.

Cô Agata miễn cưỡng đẩy xe lăn đưa Cha già ra Hang Đá. Cụ Andrea bảo con gái để hai tay mình chắp lại trước ngực rồi nghiêm trang ra lệnh:

- Giờ thì con đi đi! Cứ để yên Ba ngồi đây. Con không phải lo lắng gì cho Ba cả!

Nói xong, cụ nhắm mắt lại và bắt đầu tha thiết cầu nguyện:

- Thưa Mẹ Rất Thánh, con sẽ ngồi lì đây bao lâu con chưa toại nguyện: hoặc chết hoặc lành bệnh. Xin Mẹ chọn và giải quyết vấn đề cho con!

Sau mấy tiếng đồng hồ, cô Agata trở ra Hang Đá Lộ Đức thăm chừng Cha già. Cô thấy Cha tiếp tục sốt sắng cầu nguyện. Khi nghe con gái hỏi xem có muốn dùng một chút gì lót lòng không, cụ Andrea vẫn nhắm nghiền mắt và trả lời:

- Ba không đến Lộ Đức để ăn!

Nghe lời khẳng định, cô Agata chỉ biết lặng lẽ ngồi cầu nguyện bên Cha.

Chiều đến, tới giờ kiệu Mình Thánh Chúa, cụ Andrea mới bằng lòng để yên cho người ta đưa cụ ra tiền đường Đền Thánh tham dự cuộc rước. Buổi rước kiệu chấm dứt, cụ nằng-nặc xin đưa trở lại Hang Đá. Cụ lập đi lập lại:

- Tôi không đến đây để ăn uống hay nghỉ ngơi!

Cô Agata đành đưa Cha trở ra Hang Đá. Khi thấy con gái tỏ ra khó chịu trước tính tình chướng kỳ của mình, cụ Andrea nhẫn nhục giải thích:

- Con à, Ba không hề có ý định đến Lộ Đức nghỉ ngơi hoặc ăn uống dưỡng sức! Vậy con cứ để yên Ba nơi Hang Đá để Ba có thời giờ tính chuyện riêng tư với Đức Mẹ! Con có hiểu rõ như vậy không?

Cô Agata đành để Cha ngồi cầu nguyện nơi Hang Đá. Phần cô, cô trở về quán trọ.

Nhưng cô không thể nào chợp mắt. Quá nửa đêm, cô Agata lần mò ra Hang Đá xem tình hình Cha già ra sao.

Đến Hang Đá, cô Agata có cảm tưởng đang mơ vì cảnh tượng trông thấy trước mắt. Cụ Andrea không ngồi trên xe lăn nhưng quỳ gối bên chiếc xe lăn, trước bức tượng Đức Mẹ, nơi Hang Đá Lộ Đức! Ngạc nhiên và vui mừng không tả xiết! Cô Agata chạy đến ôm chầm lấy Cha vừa khóc vừa kêu lên:

- Ba ơi! Ba ơi!!!

Cụ già Andrea như vừa ra khỏi giấc mơ. Cụ âu yếm mĩm cười với cô con gái thân yêu. Xong, cụ từ từ đứng dậy, ôm hôn con và nói nhỏ vào tai con:

- Chính để được khỏi bệnh mà Ba đi hành hương Lộ Đức!

Nói xong, cả hai Cha con cùng quỳ xuống để cầu nguyện và cảm tạ Đức Trinh Nữ Rất Thánh MARIA Vô Nhiễm Nguyên Tội, Chí Thánh Vẹn Tuyền ..

... Khi ấy, Đức Chúa GIÊSU lui về miền Tyrô và Siđon, thì liền có một bà quê ở Canaan từ xứ ấy đến mà kêu cùng Người rằng: ”Lạy Ngài là Con Vua Đavít, xin thương xót con. Con gái con bị quỷ ám khốn cực lắm”. Nhưng Người không đáp lại một lời nào. Các môn đệ đến gần Người mà xin rằng: ”Xin Thầy thương để bà ấy về đi, vì bà cứ theo chúng ta mà kêu mãi”. Người trả lời: ”Thầy chỉ được sai đến cùng chiên lạc nhà Israel”. Nhưng bà kia đến lạy Người mà nói: ”Lạy Ngài, xin cứu giúp con”. Người đáp: ”Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho chó”. Bà ấy đáp lại: ”Vâng, lạy Ngài, vì chó con cũng được ăn những mảnh vụn từ bàn của chủ rơi xuống”. Bấy giờ Đức Chúa GIÊSU trả lời cùng bà ấy rằng: “NÀY BÀ, BÀ CÓ LÒNG MẠNH TIN, BÀ MUỐN SAO THÌ ĐƯỢC VẬY”. Và ngay lúc đó, con gái bà đã được lành (Matthêu 15,21-28).

(Sac. Pietro Ceccato, ”Alla Scuola della Madonna”, Centro Mariano Montfortano, 1961, trang 238-239)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt

littlewave
21-08-2008, 09:14 AM
giờ thì không ai dám phủ nhận sự nhí nhảnh của "em gái" littlewave :D

giỏi thật, NVY ! Tinh tướng dzừa phởi thui!
Ăn thua mình gan, ai gan mình... thua!:icon3:

Nguyên Xuân
21-08-2008, 03:52 PM
Bà chị lắc Lắc-rồi-quay thì khỏi chê, nhí nhảnh hok bàn cãi
Chỉ có điều, mỗi khi ai công kik thì bà ấy lại tung chưởng bằng những câu văng rất chi là hok-thuần-việt
Ví dụ như: tinh tướng dzừa phởi thui --->bó tay

littlewave
07-02-2009, 05:16 PM
PHÉP LẠ LỘ ĐỨC VÀ BÁC SĨ ALEXIS CARREL

"Lạy Mẹ nhân hiền, Đấng hằng cứu giúp những ai khốn cùng khiêm tốn kêu cầu Mẹ, xin Mẹ hãy gìn giữ con. Con tin nơi Mẹ. Mẹ đã dùng một phép lạ cả thể để trả lời cho nghi ngờ của con. Con chưa biết nhận ra phép lạ và còn tiếp tục hồ nghi. Nhưng ước muốn lớn lao nhất và khát vọng thâm sâu nhất của lòng con là đạt đến Đức Tin!"

Đó là lời cầu xin tha thiết của ông Alexis Carrel (1873-1944), bác sĩ Pháp trẻ tuổi, tại đền thánh Đức Mẹ Lộ Đức, vào một đêm khuya vắng năm 1903, sau khi chứng kiến phép lạ một thanh nữ khỏi bệnh.

Alexis Carrel chào đời tại Lyon (Bắc Pháp) trong một gia đình Công Giáo đạo đức. Alexis mồ côi Cha năm lên 4 tuổi và được Mẹ giáo dục trong niềm kính sợ THIÊN CHÚA. Nhưng khi lớn lên và trở thành sinh viên xuất sắc, Alexis bỗng đánh mất Đức Tin Công Giáo đơn sơ trong tuổi thơ của mình. Việc Alexis mất Đức Tin một phần do ảnh hưởng chủ thuyết duy vật vô thần rất thịnh hành trong xã hội Âu Châu vào những thập niên cuối thế kỷ 19 và đầu thế kỷ 20.

Năm 30 tuổi, Alexis Carrel trở thành bác sĩ và là giáo sư giải phẫu học nổi tiếng của phân khoa thuốc đại học Lyon. Một ngày trong năm 1903, giáo phận Lyon tổ chức cuộc hành hương Lộ Đức dành riêng cho các bệnh nhân.
Vì bị ngăn trở vào phút chót, một bác sĩ bạn nhờ bác sĩ Carrel thay mình tháp tùng các bệnh nhân. Bác sĩ Carrel miễn cưỡng nhận lời, nhưng tận thâm tâm ông vui mừng vì được dịp nhạo cười và chỉ trích tại chỗ những chuyện gọi là ”phép lạ Lộ Đức”. Theo ông, đó chỉ là chuyện nhảm nhí của các tín hữu Công Giáo vô học, ngây thơ và dễ tin!

Trước luận cứ vô thần của ông, một bác sĩ khác, cùng tháp tùng các bệnh nhân trong chuyến hành hương Lộ Đức năm đó, vặn lại:
- Có những trường hợp bị ung thư, lao phổi nặng và bị mù lòa thật sự mà y khoa bó tay, lại được chữa khỏi cách lạ thường, khiến các bác sĩ thuộc đủ mọi quốc tịch - có Đức Tin hay không Đức Tin - đều không thể nào giải thích được. Vậy anh nghĩ sao?

Bác sĩ Alexis Carrel vẫn ngoan cố trả lời:
- Chuyện không thể nào xảy ra được! Chắc chắn là các cuộc khám nghiệm không thi hành nghiêm chỉnh: trước, trong khi, và sau khi khỏi bệnh! Cho tới giờ phút này, các phép lạ chưa được nghiên cứu một cách khoa học. Ngoài ra, chấp nhận phép lạ tức là chấp nhận sự kiện một cách ngu xuẩn, bởi vì, luật lệ thiên nhiên bất biến .. Tuy nhiên, trước một sự kiện tỏ tường, chắc chắn người ta bị bó buộc phải công nhận. Do đó, nếu tôi tận mắt chứng kiến một sự kiện như vậy, hẳn tôi sẽ cúi đầu chấp nhận!

Thách thức của bác sĩ Alexis Carrel được chính Đức Mẹ Lộ Đức trả lời.

Trong chuyến hành hương, bác sĩ Carrel được giao nhiệm vụ chăm sóc cách riêng một nữ bệnh nhân tên Marie Ferrand, 24 tuổi. Cô bị bệnh lao phổi ở thời kỳ chót và mắc thêm chứng bệnh sưng màng bụng đau đớn. Các bác sĩ bó tay và cô nằm chờ chết. Nhưng cô có nguyện vọng sau cùng là hành hương Lộ Đức. Lời van nài của cô được chấp thuận.

Chuyến đi càng làm cho bệnh tình cô nặng thêm. Khi đến Lộ Đức thì hầu như cô chỉ còn thoi thóp thở. Bác sĩ Carrel đặc biệt chăm sóc cô và ông thấy rõ cô có thể tắt thở bất cứ lúc nào. Ông nói với bác sĩ bạn:

- Nếu cô này khỏi bệnh thì thật là phép lạ! Lúc đó tôi sẽ tin và sẽ cắt tóc đi tu làm thầy dòng!

Người ta định mang cô Marie Ferrand xuống hồ tắm, nhưng vì bệnh tình quá trầm trọng, người ta chỉ dùng nước suối Lộ Đức thoa rửa trên người cô. Bác sĩ Carrel luôn luôn đứng bên cạnh cô. Ông thầm thì:

- Ôi ước gì con được giống như những tín hữu Công Giáo đáng thương, biết tin tưởng vào quyền lực chữa trị của nước suối Đức Mẹ! Xin Mẹ chữa lành thanh nữ này vì cô quá đau đớn. Xin Mẹ cho cô sống thêm thời gian nữa và xin cho con có được Đức Tin!

Bỗng chốc, bác sĩ Alexis Carrel trông thấy rõ ràng bệnh nhân hồi sinh. Gương mặt cô gái từ từ trở nên hồng hào. Nhịp mạch, nhịp tim đập trở nên bình thường. Cái bụng phình to tướng đang từ từ xẹp xuống. Hiện tượng lạ lùng đó diễn ra trong vòng 20 phút. Đúng 3 giờ chiều, cô Marie Ferrand nói lớn tiếng:

- Con đã được khỏi bệnh!

Người ta mang đến cho cô một ly sữa, cô cầm lấy và uống như một người bình thường. Trước sự kiện hiển nhiên đó, bác sĩ Alexis Carrel đành chấp nhận:

- Một hiện tượng bất ngờ - không thể nào xảy ra - đã thực sự xảy ra! Đây chính là một phép lạ!

Từ sau phép lạ tại Lộ Đức năm 1903 đó, bác sĩ Alexis Carrel từ từ trở về với Đức Tin Công Giáo và qua đời vào năm 1944.

Lúc sinh thời, bác sĩ Alexis Carrel đã tiến cao trên đài danh vọng, đã lãnh giải thưởng Nobel y khoa năm 1912. Nhưng khi chết, ông đã tắt thở trong Đức Tin đơn sơ của một đứa trẻ. Quả thật, hạnh phúc thay người có Đức Tin!

(Albert Bessières, ”Le Voyageur de Lourdes: ALEXIS CARREL”, Collection Convertis du XXè Siècle, Belgique, 1952)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt